Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con Hoang
Phần 9
Chương 9- khởi đầu mới.
Tôi nhìn Thuật, rồi lại nhìn bác gái, lòng có một chút không nỡ rời xa, nhưng tôi hiểu cuộc sống của tôi phải rời khỏi nơi này mới mong thoát ra khỏi được chuỗi ngày tăm tối.
Ở lại sẽ được sống trong vòng tay yêu thương của bác, lại có thể có thêm tình yêu của Thuật đấy, nhưng đổi lại tôi sẽ mãi phải lẩn trốn mẹ, rồi lại dè chừng ông Tú, cuộc sống như thế đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi biết có người nói tôi hèn nhát khi không tố cáo ông Tú mà lại chọn cách bỏ trốn. Nhưng với tôi đó là lựa chọn tốt nhất, tôi tố cáo ông ấy, tống ông ấy vào tù rồi thì sao chứ, tôi sẽ nhận lại được gì ngoài một chút hả hê lúc ấy. Cuộc sống tôi đã có đủ sự khinh rẻ rồi, tôi không muốn nhận thêm ánh mắt thương hại nào nữa đâu.
Tôi sợ lắm cái cảnh người đời cứ chỉ chỏ sau lưng mà bình phẩm về tôi, sợ cái ánh mắt tưởng chừng như thương hại nhưng thực chất lại là soi mói, khinh bỉ. Trước kia họ nói:
– Mẹ con kia nó làm gái đẻ ra nó nên cũng chả biết bố nó là ai.
Thì bây giờ người ta lại nói:
– Nó mất trinh rồi, bị cưỡng hiếp đấy.
Hoặc tồi tệ hơn khi người ta biết về xuất thân của tôi, biết tôi từng làm tiếp tân cho mẹ sẽ đưa ra mấy lời bình phầm đại loại như:
– Gớm mà biết có còn trinh không, từng làm phục vụ thế tin làm sao được.
– Có khi chính nó mới là người dụ dỗ ông ta rồi không được cho tiền nên mới đi tố cáo ngược lại. Mẹ nó là đ,ĩ nên cái thói dâm tà nó ăn vào máu nó rồi…
Miệng lưỡi thế gian là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, con người ta phải trải qua rồi mới biết được sức công phá của nó lớn đến đâu. Chỉ là một câu nói, một lời bình phẩm nhưng lại có thể giết chết được con người. Bởi vậy tôi và bác chọn cách im lặng để đổi lại bình yên trong cuộc sống, và cũng là một cách để lẩn tránh mẹ tôi. Nếu sự việc bung bét, công an vào cuộc chắc chắn nhân thân của tôi sẽ bị điều tra, và rồi mẹ sẽ thấy tôi, sẽ bắt tôi về, cuộc sống địa ngục của tôi lại tiếp diễn không hồi kết.
Không đâu, tôi không thể nào sống cuộc sống tăm tối ấy được, tôi sợ những câu chửi bới và cả những trận đòn roi của mẹ còn sợ hơn cả miệng lưỡi thế gian. Tôi chấp nhận làm kẻ hèn nhát, chấp nhận bỏ đi để đổi lại một tươi lai bớt tăm tối hơn.
Đoàn tàu lăn bánh được một đoạn xa bác gái vẫn còn đứng đó nhìn theo, từ lúc đưa tôi ra ga tới giờ bác khóc suốt. Bác lo tôi vào đó không quen, rồi sợ tôi đi làm cực khổ, trăm nghìn mối lo của người mẹ dành cho con gái khiến cho bác không tài nào cầm được nước mắt.
Bác khóc, tôi cũng khóc theo, khóc vì hạnh phúc, khóc vì được thấy bác vì thương nhớ mình mà khóc.
Rồi bóng bác cũng dần khuất xa, tôi cũng thôi ngoái lại phía sau mà ngước mắt lên trời cao tự hỏi” liệu rằng chuyến đi này có giúp cuộc đời tôi tươi sáng như ánh nắng ban mai ngoài kia?”
——-*——-*—–
Hai ngày 3 đêm cuối cùng tôi cũng tới nơi, chị Thoa đã đứng sẵn đó để chờ tôi. Chị đã nghe bác kể về hoàn cảnh của tôi nên thương tôi lắm. Hỏi han tôi đủ thứ:
– Em có mệt không, muốn ăn hay uống gì trước khi về phòng không?
– Dạ không cần đâu, chị cứ cho em về phòng là được rồi.
– Thế về phòng cất đồ, nghỉ ngơi tối chị đưa em đi ăn và ngắm sài gòn sau nhé.
– Dạ.
Chị thấy tôi có vẻ ngại thì cười tươi rói bảo:
– Chị em mình là người nhà thoải mái lên em.
– Dạ, mà chị ơi, em muốn đi làm nhưng lại không có hồ sơ…
– Nghỉ ngơi đã sao mà phải vội, còn chưa biết sài gòn thế nào mà đã lo đi làm rồi. Chị mày đây đủ sức nuôi mày cả tháng không phải lo đói đâu.
Tôi bật cười leo lên xe chị, dù chưa biết cuộc sống sau này thế nào nhưng tôi tin mọi thứ chắc chắn sẽ ổn.
———-*———-*———-
Phòng trọ nơi chị Thoa ở là một dãy nhà 3 tầng, chị ở tầng trệt khá mát và tuận tiện ra vào. Để gọn hành lý vào nột góc việc đầu tiên tôi làm là gọi về cho bác, trong này ngoài số của bác và chị Thoa thì danh bạ của tôi chẳng có ai khác.
Ngay hồi chuông đầu tiên bác đã vội bắt máy:
– Nguyên hả, vào tới nơi chưa con.
– Dạ con vừa vào tới, chị Thoa đón con về phòng cái con gọi về cho mẹ yên tâm ạ.
– Ừ, có mệt không con?
Gương mặt hiền hậu của bác ở màn hình khiến bao mệt mỏi trong tôi tan biến hết. Dặn dò tôi một hồi bác vẫn chưa yên tâm nên dặn với chị Thoa:
– Con sống trong ấy lâu rồi quen đường xá, em nó mới vào thì bảo ban nó nghe không?
– Con biết rồi, mẹ dặn con cả tháng nay rồi đấy.
– Thì mẹ lo. Em nó chưa xa nhà bao giờ lại đang như thế. Chịu khó tỉ tê tâm sự cho em nó đỡ buồn.
Chị Thoa nghe xong thì giả bộ hờn dỗi trách:
– Ngày con vào đây học mẹ cũng chưa lo cho con nhiều thế đâu.
– Hoàn cảnh của em nó khác, con phải thương em chứ.
– Thôi thôi, con biết rồi, mẹ tắt máy đi cho cái Nguyên nó đi tắm rồi con còn đưa nó đi ngắm phố phường.
Ấy thế mà bác vẫn cố dặn dò thêm hồi lâu nữa mới chịu tắt máy.
Ngày hôm ấy tôi được chị Thoa đưa đi ăn cơm tấm sài gòn, ăn xong lại chuyển qua ăn chè và món bánh tráng trộn ngon tuyệt. Ăn tới khi no căng bụng chị lại dẫ tôi tới Bitexco Skydeck để ngắm toàn cảnh sài gòn.
Ở đây tôi được nhìn thấy được một Sài Gòn rực rỡ hoa lệ với dòng xe cộ như những con thoi hối hả ngược xuôi và cả những ánh đèn hư ảo từ các tòa cao ốc và công trình lấp lánh. Tất cả tạo nên một bức tranh vô cùng sống động và kỳ diệu khiến cho tôi cứ mãi trầm trồ không thôi.
Ăn no, chơi mỏi hai chị em mới quay xe trở về phòng, ai cũng mệt nên nằm vật ra giường nhìn nhau cười.
Ngoài kia bất chợt có vài hạt mưa tí tách rơi trên những tán cây, Mưa! Tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Vậy là tôi đã xa quê thật rồi!
Ở nơi này, tất cả đều lạ lẫm trước tôi, làm cho tôi lẻ loi, lạc lõng. Tôi nhớ quê hương, nhớ bác gái, và nhớ cả Thuật, rung động đầu đời của tôi. Tất cả cứ hiện về trong tôi ập ào và da diết!
Nhớ những buổi sáng cùng bác dọn hàng, nhớ những lời ân cần hỏi han, sự quan tâm chân thành của mọi người. Và kỳ lạ thay tôi lại nhớ cả mẹ, nhớ đến những nếp nhăn dưới lớp phấn dày của bà. Nhớ cả cái cách bà giận dữ mỗi khi tôi làm sai. Hoá ra sâu thẳm trong tôi vẫn tồn tại tình yêu dành cho mẹ.
Bây giờ tôi đã xa quê, chẳng còn được ăn cơm bác nấu, cungz chẳng còn mỗi chiều mong chờ thuật sang thăm. Ở nơi này nếu lỡ tôi ốm, tôi buồn thì phải làm sao?
Lòng thắt lại. Ánh mắt vô định với những ước ao. Ước ao được nghe một tiếng cười, tiếng nói của Thuật để vơi bớt đi nỗi nhớ trong tôi. Nhưng sao xa vời! Và rồi khoé mắt tôi lại ướt.
Trước ngày đi tôi mong chờ về một cuộc sống mới, về một cuộc sống tươi sáng hơn, nhưng khi tới đây tôi lại có một chút lo lắng.
Nhìn sang bên cạnh tôi chợt thấy chị Thoa đang nhìn tôi cười, chẳng phải tôi còn có chị hay sao, chị cũng yêu thương, quan tâm tôi có khác gì bác gái đâu cơ chứ.
Khẽ mỉm cười tôi siết chặt tấm vé xe bus trên tay, ngày mai thôi tôi sẽ đi làm. Chị Thoa đã dùng chính hồ sơ của chị để xin cho tôi làm công nhân điện tử ở công ty Toàn Phát. Hy vọng một sự khởi đầu tốt đẹp sẽ tới với tôi.
Mai chủ nhật em off nha cả nhà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!