Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Fei Yang
Beta: Mốc
✧✧✧✧✧
Cô có một cảm giác chắc chắn vô hình, anh ta ở bên trong.
Bước vào cửa, từ từ đi qua lối vào chật hẹp, đến phòng khách, Trần Nham đứng ở cửa phòng.
Hình ảnh trước mặt, kì quái mà ảm đạm.
Tôn Bằng cúi đầu ngồi ở mép giường, một người đàn ông ngồi bên cạnh đang khóc.
Căn phòng thông suốt thẳng tới ban công, nhưng cánh cửa gỗ của ban công đóng, chỉ có một cánh cửa sổ cạnh cửa lộ ra ánh sáng âm u.
Cả căn phòng chìm trong một khoảng tối mờ u ám đè nén.
Căn phòng mười mấy mét vuông, một cái tivi treo trên tường, một tủ quần áo lớn, hai cái giường nhỏ. Trên một cái giường có mấy món đồ ngổn ngang, đè lên cái chăn. Giữa giường có một tấm màn vải treo bằng dây thép. Màn vải vốn có thể là màu xanh, nhưng bị bụi tích tụ lâu ngày bao phủ, nhìn bằng mắt thường đã là màu tro. Ở giữa còn có một cái tủ đầu giường, trên tủ để đèn bàn và mấy đồ lặt vặt như chai chai lọ lọ.
Nhận ra được một chút khác thường, Tôn Bằng ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Trần Nham đứng ở cửa, cả người anh bất động, nhưng cũng không phản ứng nhiều hơn.
Anh từ từ đứng lên, nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh nhạt.
Anh không vừa lòng khi cô không xin phép mà vào, nhưng hình như lại không có hơi sức nào tra hỏi thêm.
Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy anh đứng lên, càng khàn giọng ra sức khóc hơn, bắt lấy cánh tay anh.
Kiểu kêu khóc như liều mạng của người trưởng thành đó, khiến cho Trần Nham vô thức nhíu mày.
“Anh ấy sao vậy? Có cần đi bệnh viện không?” Trần Nham nhìn người đàn ông trên giường.
Tôn Bằng lắc đầu, “Anh ấy không sao. Thật ngại quá, làm cô trễ lâu quá rồi.”
Trần Nham đến gần, tuy ăn mặc khác, nhưng cô nhanh chóng phản ứng được, người đàn ông đang khóc này chính là người đàn ông đọc sách trong công viên ngày hôm ấy.
Bất thình lình, cô dường như đã hiểu cả.
“Chắc chắn không cần đưa đến bệnh viện sao? Tôi thấy anh ấy khóc hơi dữ dội, có phải bị thương chỗ nào đó không.”
“Để anh ấy tỉnh một chút là được. Nếu cô không vội thì chờ tôi thêm một lát, nếu vội thì tôi đưa tiền cho cô đón xe.” Tôn Bằng móc tiền trong túi quần.
“Tôi không vội.” Trần Nham hờ hững nói, “Tôi lên xe chờ, anh lo cho anh ấy đi.”
Cô nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Quay lại xe, Trần Nham lại lấy cuốn sách trong túi. Từng con chữ xinh xắn không vào đầu.
Khép sách lại, ngoài cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa mang màu xanh biếc, gió đang lẳng lặng lay động ngọn cây.
Qua thêm nửa tiếng Tôn Bằng mới xuất hiện, sắc trời đã tối lại.
Anh đi ra khỏi cầu thang thấp bé âm u, dưới hoàng hôn sâu thẳm, dừng lại bên cái cây già trước cửa, châm điếu thuốc.
Anh mặc áo phông màu xám sậm và quần jean giặt hơi bạc màu, mái tóc ngắn đen nhánh tôn lên khuôn mặt khỏe mạnh trắng ngần. Anh nghiêng đầu, không biết đang nhìn cái gì, trên mặt lạnh lẽo, không có biểu cảm gì, giữa hàng lông mày có một vẻ buồn rầu lờ mờ.
Trong khung ảnh yên tĩnh này, nhà, cây, người, tất cả nhìn qua đều cũ kĩ mà nặng nề.
Người đàn ông to cao cường tráng, bả vai rộng, lưng hơi còng, có một loại cảm giác mạnh mẽ riêng biệt, chán chường mà đầy sức sống.
Nhớ tới đêm hôm ấy, cô ngủ, anh hút thuốc bên ngoài xe, quay đầu lại cũng là vẻ mặt lạnh băng, không có bất cứ biểu cảm gì thế này.
Không hút thuốc trong xe chắc là thói quen của anh.
Hút thuốc gần xong, Tôn Bằng quay đầu nhìn về phía chiếc xe.
Cách tấm kính cửa sổ xe, Trần Nham biết rõ anh không nhìn thấy cô đang nhìn trộm, nhưng tim vẫn mơ hồ thịch một cái, giống như bị tóm gọn.
Anh bước nhanh tới.
Sau khi anh ngồi vào chỗ, không gian bên trong xe chật chội hơn rất nhiều. Trần Nham ngửi được mùi thuốc lá, khóe mắt nhìn thấy tay anh xoay chìa khóa một cách mạnh mẽ, sang số.
“Để cho cô chờ lâu quá, thật xấu hổ.”
“Không sao. Đúng lúc tôi không có việc gì, đọc sách một chút.”
Anh liếc nhìn quyển sách trên túi của cô.
“Anh ấy thế nào rồi?” Trần Nham hỏi.
Anh thoáng trầm mặc, “Không sao, ngủ rồi.”
“Là chứng tự bế?”
Lúc này Tôn Bằng mới nhìn cô một cái, “Cô biết cái này ư?”
“Trong công việc từng tiếp xúc qua một chút.”
Lại im lặng một lát, Tôn Bằng nói bằng giọng ôn hòa, “Hàng xóm gọi điện thoại cho tôi nói anh ấy ở nhà đập đầu vào tường, sau khi tôi về thì anh ấy không đập nữa, cứ ầm ĩ không cho tôi đi. Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy đập đầu vào tường, có lẽ bị tiếng sấm buổi chiều dọa, ngủ một giấc là đỡ thôi.”
“Anh ấy là người thân của anh?”
“Anh trai tôi.” Bóng cây di dộng xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ rơi trên khuôn mặt cương nghị của anh.
Trần Nham gật gật đầu, họ rơi vào sự trầm mặc của riêng mình.
Sau khi đến đài truyền hình, Trần Nham xuống xe.
Trước khi đi, Tôn Bằng nhìn điện thoại di động, không có ai gọi điện thoại cho anh. Anh suy nghĩ, định đưa xe về chỗ ở của Chu Tư Hồng.
Đang chuẩn bị khởi động thì có người gõ cửa sổ ghế phụ, anh mờ mịt quay đầu sang.
Ngoài cửa sổ dán giấy bóng kính màu tro, là khuôn mặt thanh tú của Trần Nham.
Anh hơi kinh ngạc, hạ cửa sổ xuống.
Cô vươn tay đưa cho anh một tấm danh thiếp, anh thò người nhận lấy.
Cô khom nửa người, mái tóc đen nhánh xõa xuống trước ngực, “Đây là danh thiếp của tôi. Bên cục dân chính gần đây vừa vặn thành lập một đoàn công ích tập trung vào người bị chứng tự bế, mỗi tuần đều có hoạt động. Bây giờ vừa mới bắt đầu, anh có thể dẫn anh trai anh đi xem thử, có lẽ sẽ giúp cho anh ấy. Tôi có thể giúp anh liên lạc.”
Tôn Bằng cầm trong tay danh thiếp của cô, nhìn cô, sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, nói câu cảm ơn đầy gượng gạo.
“Anh tên gì?”
“Tôn Bằng.”
“Là Tôn trong con cháu, Bằng trong đại bàng giương cánh?”
“Ừm.”
“Lát nữa anh gọi điện thoại cho tôi, vang một tiếng rồi cúp, tôi lưu số của anh.” Cô dừng một lúc, “Thứ bảy tuần này sẽ có hoạt động, phải hẹn trước.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Trần Nham nhìn anh một cái, không nói gì nữa, vẫy vẫy tay đi.
Anh nhìn bóng dáng cao gầy kiên cường của cô trong gương chiếu hậu càng lúc càng xa, lại cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, bỏ vào túi quần.
Trần Nham.
Anh vô thức đọc thầm hai chữ trên tấm danh thiếp.
Anh để xe vào bãi đậu xe của một tiểu khu Chu Tư Hồng thường ở, đi bộ về nhà.
Anh là tài xế riêng Chu Tư Hồng thuê, chiếc xe này cơ bản cũng là giao cho anh lái. Chu Tư Hồng đã nói, buổi tối anh có thể lái xe về. Nhưng trừ khi có tình huống đặc biệt, không thì anh không bao giờ lái xe về nhà.
Lúc về đến nhà Tôn Phi co tròn trên giường, vẫn đang ngủ.
Tôn Bằng không bật đèn, rót cốc nước lặng lẽ đứng bên giường một lúc, rồi đi ra ban công.
Ban công không đóng, có hai cái ghế cũ mà chủ hộ không nỡ bỏ, rất nhiều đồ lặt vặt chất trên đó, chiếm rất nhiều chỗ, phủ một lớp bụi dày.
Bóng đêm chầm chậm đè xuống, xung quanh nhiều ngọn đèn sáng lên, trong không khí phảng phất mùi thơm của thức ăn.
Anh nheo mắt châm thuốc, nhìn ra xa xa.
Một lát sau, anh lấy tấm danh thiếp nhỏ bị đè cong trong túi quần ra, nhẹ nhàng lật qua lật lại trong tay.
Hồi lâu, dừng động tác, anh ngậm thuốc trong miệng, hơi cúi đầu, nhập dãy số đó vào điện thoại di động.
Sau khi nhập đầy đủ, ngón cái bấm gọi, vang một tiếng, cúp máy.
Bấm “Tạo liên lạc mới”, nhập tên.
Lúc tìm chữ “Nham”, tàn thuốc không cẩn thận rơi xuống một mẩu, anh lấy thuốc trên môi xuống, rồi nhìn danh thiếp một cái, cảm thấy cái tên này khá giống một tên con trai.
Trong lúc bỏ điện thoại di động vào túi, nó rung lên.
Là một tin nhắn.
Anh bấm mở.
“Đã nhận được. Trần Nham.”
Trong bóng tối, mấy chữ ngắn gọn này nổi trên màn hình, phát ánh sáng hơi chói.
“Bằng Bằng…”
Tôn Bằng quay đầu lại.
Tôn Phi cao lớn đứng sau lưng anh, vịn khung cửa gãi đầu. Khuôn mặt thật thà của anh ta vùi trong bóng tối, ánh mắt khờ dại, nói không rõ chữ: “Anh đói rồi, muốn ăn cơm rang trứng.”
Tôn Bằng bỏ điện thoại di động vào túi, dụi tắt thuốc, “Đi, đi đến phòng khách.”
Mãi cho đến tối thứ sáu, Trần Nham cũng không nhận được điện thoại của Tôn Bằng. Trần Nham cũng không liên lạc với anh, cô cảm thấy anh có lẽ không cần.
Chuyện quay phim tuyên truyền cho công ty của Chu Tư Hồng thì lại vô cùng thuận lợi, trước cuối tuần đã kí hợp đồng, vì không có thời gian nên thứ hai tuần sau là có thể bắt đầu. Bộ phận đặc biệt phân cho cô hai quay phim. Trưởng phòng vô cùng khen ngợi năng lực làm việc lần này của cô.
Cuối tuần này Trần Nham trải qua tương đối thoải mái hơn một chút. Thứ bảy chơi cả ngày, một ngày cuối tuần không phóng túng nữa, làm hai bài thi thử của kì thi nhân viên công vụ, buổi tối hẹn Phùng Bối Bối đi ăn.
“Cảm ơn nhé.” Trong một nhà hàng nhỏ, Trần Nham nâng ly với Phùng Bối Bối.
Hai ly bia, nhẹ nhàng chạm một cái.
Phùng Bối Bối cười ngọt ngào, “Chỉ là tiện tay mà thôi, khách sáo gì chứ.”
“Chờ kiểm tra số tiền hoa hồng, tôi sẽ đưa cho cô.”
Trong đài, sau khi mỗi khoản tiền hợp tác nhập vào sổ, người đàm phán thành công có thể lấy được mười phần trăm tiền hoa hồng. Hợp tác một trăm ngàn thì sẽ là mười ngàn tệ.
Phùng Bối Bối nói, “Đây là việc hợp tác cô tự bàn, đến lúc đó lại mời tôi ăn bữa cơm là được rồi.”
Trần Nham cười cười, không tranh luận với cô ấy. Số tiền này đến lúc đó bất luận dùng hình thức nào, cô thế nào cũng sẽ đưa cho Phùng Bối Bối.
Phùng Bối Bối mỗi lần đều ăn rất ít, dáng ăn rất tao nhã.
Nói chuyện công việc xong, cô ấy gắp một miếng cá xào cải chua bỏ vào dĩa để nguội, hỏi, “Cuộc sống tình cảm của cô gần đây thế nào?”
Trần Nham nói đúng sự thật, “Vẫn thế.”
Phùng Bối Bối nhìn cô, nói một câu, “Có phải cô vẫn chưa quên Phạm Văn Kiệt không?”
Trần Nham thoáng sửng sốt, lắc đầu.
Phùng Bối Bối nhìn cô một cái, “Thật ra khoảng thời gian trước tôi và Tư Hồng có nhìn thấy anh ta, nhưng không nói với cô, anh ta và Tư Hồng hình như là bạn. Nói là sắp kết hôn.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt Trần Nham không có chút thay đổi.
“Không nói cho cô biết là sợ cô suy nghĩ. Buông bỏ thật rồi chứ?”
Trần Nham để đũa xuống, nhìn bia nổi bọt trắng trong ly thủy tinh, ánh mắt chuyển sang mặt Phùng Bối Bối, cười nhạt một cái.
“Cô nói thử xem?”
Trên thực tế, Phùng Bối Bối không hề biết rõ về người trước của Trần Nham. Lúc cô ấy và Trần Nham bắt đầu thân thiết, giữa Trần Nham và anh ta đã xuất hiện vấn đề, cho nên chỉ từng vội vàng gặp mặt hai lần.
Nhưng đài truyền hình là nơi không có bí mật, toàn bộ người trong đài gần như đều biết, người trước của Trần Nham là một quan nhị đại, bố anh ta là cán bộ cấp sở. Khi đó họ chia tay là bởi vì gia đình đàn trai phản đối kịch liệt.
Phùng Bối Bối nói, “Cô chia tay anh ta cũng hơn một năm rồi, mãi không yêu đương, bây giờ lại bận thi nhân viên công vụ…”
Dáng vẻ này cũng quá giống tình xưa khó quên.
Trần Nham uống một hớp bia nho nhỏ, “Cô biết tại sao tôi muốn thi nhân viên công vụ không?”
“…”
“So với bây giờ, thi nhân viên công vụ ít nhất là đang đi lên. Tôi chỉ muốn để cho bản thân càng ngày càng có giá trị, không liên quan đến người khác. Mấy lời bàn tán trong đài tôi cũng đã nghe qua.”
“Họ suốt ngày thêm mắm dặm muối vào chuyện cũ của người khác, không cần để trong lòng.” Phùng Bối Bối nhẹ nhàng uống một hớp bia, “Nham Nham, tôi cảm thấy cô ép bản thân mình quá chặt, sống như thế không có ý nghĩa, thật đấy. Đời người nên dùng để hưởng thụ.”
“Có lẽ vậy, nhưng tôi không có lựa chọn khác.”
“Chọn được cứ chọn, tìm một người tốt, kết hôn, xong chuyện. Lập gia đình chính là đầu thai lần thứ hai.”
Phùng Bối Bối biết, Trần Nham sở dĩ như thế này là do bị gia đình liên lụy. Nhưng đây là chuyện không có cách nào khác.
Trần Nham cười cười, “Cô thấy tìm một người như thế nào mới gọi là tốt?”
“Hai điều kiện.”
Trần Nham nhìn chăm chú đôi môi đỏ rực của cô ấy.
“Đầu tiên là phải có tiền, thứ hai tốt với cô. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Cô ấy nói xong nhún nhún vai, lại khe khẽ thở dài.
Tuy đây là tiêu chuẩn của Phùng Bối Bối, nhưng cho dù cô ấy xinh đẹp ngây thơ, sức hấp dẫn vô hạn, thì thế giới tình cảm cũng chìm chìm nổi nổi. May ra cô ấy còn có vốn để dạo chơi không phương hướng như thế.
Một chai bia gần hết, hai người có tửu lượng không tốt đều thấy hai gò má hơi nóng. Nhà hàng thuộc chất lượng trung bình, bên trong có chút ồn ào, bàn bên cạnh có mấy nam nữ đang uống rượu, tiếng nói chuyện càng ngày càng lớn.
Ánh mắt Trần Nham sáng rực, nhìn một chùm tia sáng hình tròn từ ngọn đèn trên trần rơi xuống mặt bàn đá cẩm thạch, bỗng nhiên cũng có ham muốn bộc lộ hết.
Cô khẽ nói, “Lúc tôi và Phạm Văn Kiệt ở bên nhau, chúng tôi đều còn là sinh viên. Bên nhau hơn một năm, tình cảm của chúng tôi luôn rất tốt. Sau khi anh ấy dẫn tôi đi gặp người nhà, người nhà của anh ấy không đồng ý, anh ấy không chịu nổi áp lực nên chia tay với tôi. Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi đang trèo cao, là tôi bị anh ấy vứt bỏ. Còn tôi thì sao, tôi lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.”
Cô nói, “Tôi thật sự không nhìn vào điều kiện gia đình nhà anh ấy, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trèo cao bám vào ai đó.”
Phùng Bối Bối trầm mặc, đôi mắt to mà sáng ngời nhìn cô chăm chú.
Trần Nham luôn giữ kín như bưng, hiếm khi mở rộng cửa lòng, trong lòng Phùng Bối Bối mơ hồ chấn động.
Trần Nham thản nhiên nói tiếp, “Lúc tôi và anh ấy bên nhau nào có biết bố anh ấy là ai, nếu như biết, tôi hoàn toàn sẽ không ở bên anh ấy.” Ánh mắt cô khẽ động, nhìn về phía Phùng Bối Bối, “Bởi vì tôi đối với anh ấy không giống như mọi người vẫn nghĩ. Tình cảm tôi dành cho anh ấy, căn bản là không đủ để tôi dùng tự tôn chống lại những thứ của thế giới bên ngoài.”
Phùng Bối Bối gật đầu.
Im lặng một lát, trong giọng nói ngọt ngào êm dịu của cô ấy mang theo cảm giác lành lạnh trước nay chưa từng có, nhìn Trần Nham nói: “Cô quá lý trí rồi, phụ nữ không nên đối xử với tình cảm của mình như vậy. Nhưng cô biết không? Tôi cũng rất sợ có một ngày cô thật sự buông bỏ tất cả để yêu một người nào đó.
Bởi vì tất cả đều là định luật bảo toàn, bây giờ cô tỉnh táo bao nhiêu, thì sau này sẽ điên cuồng bấy nhiêu.”