Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn
  3. Chương 7
Trước /72 Sau

Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thái hậu bỗng đập bàn: “Được lắm, xem ra trong mắt con không có mẫu hậu như ai gia. Hôm nay ai gia sẽ thay mặt tiên đế dạy con hiểu thế nào là lớn là bé! Người đâu!”

Một đám thị vệ tức thì xuất hiện, vây quanh Dữu Vãn Âm.

Hạ Hầu Đạm: “Ta xem ai dám!”

Thị vệ khựng bước, nhìn về phía Thái hậu muốn trưng cầu ý kiến.

Thái hậu cười lạnh, nghễu nghện vô cùng. Hoàng đế vốn có tiếng không có miếng, hôm nay bà càng muốn để hắn nhìn nhận rõ điều này. Lập tức vung tay lên đầy dứt khoát.

Thị vệ băng qua Hoàng đế đi kéo Dữu Vãn Âm.

Hạ Hầu Đạm ngừng thở, như thể sực tỉnh, cuối cùng sáng suốt: “Mẫu hậu à!”

Hắn thở hồng hộc, chậm vài giây, mới nở nụ cười nịnh hót đầy miễng cưỡng, dâng trà cho bà: “Nhi thần nói ‘Đúng vậy’ có nghĩa là, nhi thần thật sự rất xấu tính. Mẫu hậu hà tất chỉ vì chuyện bé này mà làm ảnh hưởng đến bầu không khí của cung phi, nào nào nào, uống chén trà, có gì từ từ nói.”

Tên bạo quân này ấy thế mà có thể nặn ra đoạn thoại đó, mặt trời mọc ở đằng tây hả. Chẳng lẽ đã bị yêu phi kia hớp hồn, không tiếc giá nào để giữ mạng sống cho ả ư?

Thái hậu dùng ánh mắt lạ lẫm săm soi Dữu Vãn Âm.

Dữu Vãn Âm: “…”

Hạ Hầu Đạm tiếp tục ton hót: “Nhờ có mẫu hậu phẩm đức cao thượng, nhi thần mới yên tâm để Thái tử cho mẫu hậu giáo dưỡng.” Hắn đưa tay xoa đầu tiểu Thái tử như cái máy, rặn ra âm thanh dỗ con nít, “Dạo này Thái tử học hành thế nào rồi?”

Tiểu Thái tử còn đanh người hơn hắn, khủng hoảng liếc Thái hậu một chút. Không nhận được chỉ thị từ Thái hậu, đành phải dè dặt trả lời: “Thưa phụ hoàng, việc học của nhi thần vẫn ổn ạ.”

Thái hậu đang suy nghĩ, bất ngờ lộ ra nụ cười có thâm ý khác: “Thái tử tài trí hơn người, chỉ là kĩ năng cưỡi ngựa bắn cung hơi sụt giảm. Cũng khó trách, một mình nó học cưỡi ngựa bắn cung, dễ chán nản cô đơn. Ai gia nghe nói, Lạc tướng quân có một đứa con thơ năm nay trạc tuổi Thái tử.”

Hạ Hầu Đạm: “Ý của mẫu hậu là?”

Thái hậu: “Chẳng bằng triệu nó tiến cung, bầu bạn với Thái tử đi.”

Thư đồng cũ của Thái tử là người khác, giờ đứa nhỏ kia tiến cung mà không danh không phận, rõ ràng là bị bắt làm con tin.

Lạc tướng quân là tướng quan trọng dưới tay Đoan vương, lời Thái hậu đã nêu rõ mâu thuẫn, nhất quyết muốn Đoan vương trả giá đắt trước cái chết của Hộ bộ Thượng thư.

Hạ Hầu Đạm trù trừ: “Lạc tướng quân ư? Lần trước gã mới sát địch vệ quốc, giờ làm thế thì hơi…”

Thái hậu nhìn về phía Dữu Vãn Âm lần thứ ba.

Hạ Hầu Đạm đổi giọng trong tích tắc: “Nhi thần về viết chỉ ngay đây ạ.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Dữu Vãn Âm được Hạ Hầu Đạm hộ tống ra khỏi cung điện của Thái hậu, chẳng suy suyển tí nào, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, ngẫm kĩ về nguyên nhân màn kịch mà hắn diễn hôm nay.

Chính là khiến Thái hậu tưởng bở rằng, bà chính là chủ mưu khiến phe Đoan vương suy yếu, mà Hoàng đế ngơ ngơ ngác ngác, một lòng chỉ nhớ thương yêu phi thôi.

Hạ Hầu Đạm chẳng những có thể đánh lạc hướng Thái hậu, mà còn gạt được Đoan vương. Hôm nay Tạ Vĩnh Nhi cũng đây, dám chắc không lâu sau sẽ báo tin cho Đoan vương.

Dữu Vãn Âm: “Bất ngờ đấy, trông anh thế mà mưu mẹo phết nhở.”

Hôm nay Hạ Hầu Đạm ghé qua, hiển nhiên đoán được Thái hậu đang bực bội, vì vậy dứt khoát vọt vào chọc giận bà trước, chủ động cho bà cơ hội để thúc đẩy kế hoạch.

Hạ Hầu Đạm thì thào: “Cô thấy thế nào?”

Dữu Vãn Âm: “Duyệt duyệt duyệt, chờ họ táp nhau tơi bời, thì anh hãy lặng lẽ phát triển thế lực của mình. Nhưng mà nhớ cân bằng đấy, gọt giũa bên này chặt chém bên kia, anh cũng phải xử lí tốt chúa tể công bằng – Đoan vương.”

Hạ Hầu Đạm nhìn Dữu Vãn Âm, vẻ mặt như có chút nặng nề, bỗng lảng sang chuyện khác: “Hôm nay để cô chịu oan ức rồi.”

Dữu Vãn Âm: “Không sao.”

Cô cũng không phải đồ đần, đã nhìn ra mục đích khác của Hạ Hầu Đạm. Trước mặt mọi người hắn tỏ ra cưng chiều mình như thế, đơn giản là muốn đẩy mình lên sân khấu làm lớp vỏ ngụy trang, tiện thể còn tạo ra được một sự uy hiếp giả.

Dữu Vãn Âm cười nói: “Nhỡ ngày nào đó có thích khách kề kiếm vào cổ tôi ép anh đi vào khuôn khổ, anh có thể nói với nó rằng: ‘Ngu chưa mậy, bố mày đách care đâu.’ sau đó nó sẽ vung kiếm chém hai ta thành mứt quả…”

Hạ Hầu Đạm ngớ ra.

“Nếu… Nếu cô đã nghĩ như vậy, vì sao không tức giận?”

Dữu Vãn Âm thật sự chẳng có ý kiến gì.

Cô là cu li, không phải nữ sinh trung học, qua lâu rồi cái độ tuổi ảo tưởng cả thế giới đều vây quanh mình. Mọi người rơi xuống ván cờ này, toàn là người đang chết chìm, ai nổi lên được đều nhờ hết vào bản lĩnh. Chưa bàn tới việc khác, chính cô bị Hạ Hầu Bạc tìm tới cửa gặp mặt một lần, còn đưa bức họa con rùa làm tín vật, cô cũng có kể cho Hạ Hầu Đạm nghe đâu?

Dữu Vãn Âm hất tay: “Đừng để bụng, tôi hiểu mà.”

Hạ Hầu Đạm im lặng thật lâu, mới nói: “Tôi sẽ không đâm cô.”

Dữu Vãn Âm đáp lấy lệ: “Ờ ờ, không đâm, anh là người tốt.”

Hạ Hầu Đạm: “.”

Phe Thái hậu bắt con trai của Lạc tướng quân, vẫn chưa thỏa mãn, nhanh chóng ụp thêm một tội danh quân kỷ không nghiêm, chèn ép dân chúng; kết tội một phó tướng trong quân đội gã, tiện thể cho một bộ phận quan văn tiến binh làm giám sát.

Các quân sư của Đoan vương xúm lại liên tục tranh luận. Có người nói cuối cùng Thái hậu đã khống chế được Hoàng đế, mới dám tùy tiện như thế; có người vặc lại rằng Hoàng đế tru sát Hộ bộ Thượng thư ngay công đường, nhìn đâu có giống người của Thái hậu, hẳn là chỉ lên cơn điên thôi.

Hạ Hầu Bạc ngồi ở vị trí đầu, im lặng nghe cuộc tranh luận trong chốc lát, mỉm cười nói: “Tình thế chưa rõ, nhưng có vài kế hoạch vẫn thi hành được. Là thời điểm hạ bệ Ngụy thái phó.”

Tư Nghiêu giật mình.

Hạ Hầu Bạc vừa hay hỏi cậu: “Chuẩn bị xong chưa?”

Gia cảnh Tư Nghiêu sa sút, được Đoan vương cứu, vẫn luôn âm thầm quan sát Ngụy thái phó toan báo thù. Nhưng Ngụy thái phó thận trọng đủ đường, là người hiếm hoi biết suy tính trong phe Thái hậu, không để lộ chút sơ sẩy nào.

Mãi tới gần đây, cuối cùng Tư Nghiêu đã nắm thóp được y, còn bất chấp hiểm nguy tìm được một người làm chứng.

Tư Nghiêu: “Đã có người làm chứng rồi ạ.”

Hạ Hầu Bạc nói từ tốn: “Ngụy thái phó già mồm, xu nịnh Hoàng đế đến đầu óc choáng váng, rất được Thánh tâm. Chỉ với một người làm chứng sẽ không đủ để khép tội y, ta sẽ cố nghĩ biện pháp khác tìm vật chứng. Như vậy, cũng xem như trả được mối thù cho lệnh tôn của ngươi.”

Tư Nghiêu nghe gã chủ động nhắc tới cha già, sắc mặt càng trắng hơn: “Đa tạ điện hạ.”

Hạ Hầu Bạc thân thiết vỗ hắn: “Chờ Ngụy thái phó ngã xuống, ta sẽ huy động lực lượng trong đó đi đón Tư các lão trở về.”

Tư Nghiêu rủ đầu, không để Hạ Hầu Bạc thấy rõ ánh mắt của mình.

Giọng tên bạo quân kia lại lảng vảng bên tai: “Chỉ có trẫm mới dám cứu Tư các lão thôi. Đoan vương không dám, vì hắn ta có tật giật mình, sợ sự thật bị phơi bày. Một khi ngươi đã hết giá trị, cha ngươi sẽ ‘vừa hay’ chết ở cõi lưu vong, ngươi có tin không?”

Cậu có tin không?

Cha cậu trước kia được tiên đế giúp đỡ, trở thành kẻ ủng hộ Vua một cách ngu xuẩn mất khôn, chỉ nghĩ về việc trung quân báo quốc, một lòng ủng hộ tên bạo quân kia, cuối cùng lại thành ra ngày hôm nay. Cậu hận Hoàng đế ngu ngốc, càng hận kẻ gian nịnh như Ngụy thái phó hơn.

Nhưng cậu lại ếch ngồi đáy giếng, chẳng bao giờ nghĩ vì sao Ngụy thái phó thận trọng như thế, vậy trước kia lấy đâu ra sức mạnh mà khiêu khích trên công đường, mưu hại cha cậu.

Mấy ngày sau là sinh nhật của tiểu Thái tử sinh nhật, Thái hậu chuẩn bị yến tiệc long trọng cho nhóc.

Đoan vương cũng góp mặt.

Gã vừa xuất hiện, chẳng ai ngồi ở phía Thái hậu buồn đáp lời với gã cả. Hạ Hầu Bạc thì vẫn cứ lễ phép khiêm nhường, ôn tồn lễ độ chúc phúc cho tiểu Thái tử, ngồi một lát, mới mượn cớ về sớm.

Gã rảo bước loanh quanh trong màn đêm, cuối cùng tìm được tiểu viện cô liêu ở gần lãnh cung.

Đây là chỗ gặp gỡ mà gã và Tạ Vĩnh Nhi trao đổi tin mật. Ám vệ của gã đã tuần sát xung quanh một vòng, xác định bốn bề vắng lặng, mới khẽ gật đầu với gã.

Hạ Hầu Bạc đi vào gian nhà nhỏ hoang phế.

Trong phòng không có ánh đèn, tối hù. Tạ Vĩnh Nhi đứng bên cửa sổ, ngoái nhìn và cười với gã: “Điện hạ.”

Hạ Hầu Bạc thương tiếc nói: “Vĩnh nhi, đã lâu không gặp, sao em gầy thế này?”

Trong bụi cỏ lác bời bời dưới cửa, Dữu Vãn Âm thầm kì thị: Không hổ là Đoan vương.

Dữu Vãn Âm nằm ròng rã dưới bụi cỏ này một tiếng rồi, trước khi ám vệ đến cô đã chầu chực sẵn ở đây. Tối nay gió thổi lạnh tê tái, cô lại nằm rất bình tĩnh, thở từ từ, khuất trong tiếng gió, hoàn toàn chẳng bị phát hiện.

Địa chỉ hẹn hò này tuy bí mật, nhưng không ngăn nổi Dữu Vãn Âm đã đọc trước kịch bản.

Cô vô tình nhớ kĩ cuộc hẹn hò được viết trong <Xuyên sách: Sủng phi ác ma>. Nếu hết thảy diễn ra đúng như truyện gốc, thì tiếp theo Hạ Hầu Bạc sẽ nhắc tới Ngụy thái phó với Tạ Vĩnh Nhi.

Quả nhiên, có tiếng người truyền ngắt quãng ra khỏi cửa sổ: “… Khoảng thời gian trước, con của Ngụy thái phó ruổi ngựa trên đường đụng chết một dân thường. Dân thường ấy lại đến đô thành cáo ngự trạng(*), nói là quê hương Tuần diêm Ngự sử tham ô nhận hối lộ, ức hiếp bách tính.”

(*) Báo cáo với vua.

Tạ Vĩnh Nhi: “Chặn ngự trạng, hình như là trọng tội mà nhỉ?”

Hạ Hầu Bạc: “Đúng là thế. Tuần diêm Ngự sử hiểu rõ việc này, tự liên hệ với Ngụy thái phó, Ngụy thái phó lại lo cho con, nên bèn hợp tác dằn việc này xuống với ông ta. Để phơi bày vụ án này và khép tội cho Ngụy thái phó, cần vật chứng tương tự.”

“Vật gì?”

“Báu vật vô giá, một viên xá lợi của Phật Thích Ca. Vật này có ghi trong danh mục quà biếu của Tuần diêm Ngự sử, hẳn là bị ông ta mang đi hối lộ Ngụy thái phó rồi. Nhưng khi người của ta lẻn vào Ngụy phủ, tìm khắp nơi vẫn không thấy. Có lẽ bị Ngụy thái phó đưa vào trong cung, giao cho bào muội Ngụy quý phi…”

Tạ Vĩnh Nhi nghe vậy thì sực nhớ, trong thật sự có đề cập tới nó, trong điện của Ngụy quý phi bày biện một Quỷ Công Cầu chạm khắc ngà voi, Đồng Tâm Cầu chia thành năm lớp trong và ngoài, chạm trổ đẹp đẽ vô song. Vật trang trí này bị nàng giấu vào Thất Phật Đường, thờ phụng như bảo bối, thực tế trong tâm cầu có giấu một viên xá lợi.

Minh họa

Tạ Vĩnh Nhi thốt: “Nếu đã vậy, em sẽ đi trộm nó cho chàng.”

Dữu Vãn Âm nghe lén: “…”

Liều vãi.

Nhìn người ta kìa, được ngậm thìa vàng mà còn mạnh hơn mày, còn nỗ lực hơn mày đấy.

Hơn nữa nghe cái điệu phơi phới xu@n tình của Tạ Vĩnh Nhi, cứ như bị Hạ Hầu Bạc mê hoặc thật rồi ấy.

Dữu Vãn Âm âm thầm kêu khổ.

Hạ Hầu Bạc bật cười nói: “Trộm ư? Vĩnh Nhi sao xác nhận được viên xá lợi kia ở chỗ của Ngụy quý phi?”

Tạ Vĩnh Nhi cứng họng, nửa ngày mới ấp úng thốt: “Nếu… nếu điện hạ đã suy luận như thế, dám chắc là đúng.”

Hạ Hầu Bạc: “Vĩnh Nhi đánh giá ta cao quá.”

Dữu Vãn Âm núp trong bụi cỏ đột nhiên véo bắp đùi của mình. Lúc này không phải là vì nín cười, thay vào đó để giữ bình tĩnh.

Vì cô đột nhiên nghĩ thông một điều: Hạ Hầu Bạc không thể nào là người xuyên vào.

Nếu như gã ở chung tầng với mình, đã đọc hết <Xuyên sách: Sủng phi ác ma>, vậy chắc chắn gã biết Tạ Vĩnh Nhi là xuyên, sẽ làm quen với nàng ngay từ đầu —— hai người bọn họ là đồng minh tự nhiên, nào có chuyện không quen biết nhau.

Mà cho dù gã chỉ ở chung tầng với Tạ Vĩnh Nhi, chỉ đọc, vậy mà vẫn chẳng hiểu mô tê gì khi thấy Tạ Vĩnh Nhi chơi ghi-ta. Trong, Tạ Vĩnh Nhi không căm thù gì gã cả, nếu xuyên vào cùng lúc, nào có chuyện không quen biết nhau..

Nhưng cuộc trò chuyện giữa họ cho tới bây giờ, vẫn sặc mùi sến súa trưởng giả, hơn nữa Tạ Vĩnh Nhi còn tưởng gã là nguyên chủ để lợi dụng.

Vì vậy gã đúng là nguyên chủ.

Đoạn đối thoại này vừa rồi giống y như đúc <Xuyên sách: Sủng phi ác ma>, đã đủ chứng minh tâm trí của hai người bọn họ đều không thoát khỏi quỹ đạo cố định.

Nói cách khác, tia hi vọng cuối cùng về tương lai tươi sáng “Bốn người xuyên việt xóa bỏ thù hận, cùng xoa mạt chược” của Dữu Vãn Âm vỡ tan tành.

Giờ chỉ còn một điểm đáng ngờ: Nếu Hạ Hầu Bạc là nguyên chủ, sao lại cố ý tới cửa quyến rũ Dữu Vãn Âm chứ?

Chẳng lẽ chỉ vì mình là sủng phi của bạo quân sao?

Hay vì Tạ Vĩnh Nhi muốn chém phăng tuyến tình cảm tiềm tàng giữa mình và hắn ta, nói xấu mình trước mặt hắn ta nhưng biến khéo thành vụng, khiến hắn ta chú ý tới mình?

Dữu Vãn Âm suy đi nghĩ lại, bỗng quên kiểm soát hơi thở, trong lúc đó nghe được tiếng bước chân truyền vào bụi cỏ.

Cô lập tức ngừng thở, mồ hôi lạnh túa ra.

Tiếng giẫm cỏ càng ngày càng gần, có kẻ đang giơ cây châm lửa lấp lóe, đi vào tầm mắt của Dữu Vãn Âm. Cô thông qua thảm cỏ nhìn lên trên, láng máng thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Là Tư Nghiêu.

Tư Nghiêu vẫn đang dịch dung, mặc đồ như hộ vệ của Đoan vương. Dữu Vãn Âm lo cầu nguyện cậu hãy đi vòng qua mình, chỉ thấy cô dừng bước lại, rủ mắt, tầm mắt nhìn thẳng vào mình.

Dữu Vãn Âm cố nín thở, trái tim sắp nổ tung.

Trong phòng nhỏ truyền ra tiếng dò hỏi của Hạ Hầu Bạc: “Chuyện gì?”

Tư Nghiêu hơi khựng lại, tắt cây châm lửa: “Thưa điện hạ, hình như có cung nhân đang đi tới đây.”

Hạ Hầu Bạc thở dài, lưu luyến từ biệt với Tạ Vĩnh Nhi.

Chờ tất cả mọi người rút đi, đến cả bước chân của Tạ Vĩnh Nhi cũng biến mất, cuối cùng Dữu Vãn Âm cũng thở phào, nắm chặt vạt áo.

Tư Nghiêu rõ ràng phát hiện mình, vậy mà dám lừa dối Đoan vương! Kế chia rẽ đại thành công!

Dữu Vãn Âm vẫn còn cố gắng nhớ lại truyện gốc, muốn biết Tạ Vĩnh Nhi sẽ lẻn vào trong điện Ngụy quý phi trộm Xá Lợi Tử thế nào, kết quả hôm sau chợt nghe nha hoàn Tiểu Mi lòng đầy căm phẫn nói: “Nghe đâu mấy người nhóm Tạ tần tới ghé thăm Ngụy quý phi, nói xấu tiểu thư quá trời luôn!”

Dữu Vãn Âm: “…”

Hóa ra là trà trộn bằng việc bơm đểu bà.

Vừa diss bà vừa cuỗm xá lợi, cô em được lắm, Tạ Vĩnh Nhi.

Chiều sang, tình thế chuyển biến bất ngờ. Ngụy quý phi gióng trống khua chiêng mang theo một đội thị vệ tuần tra khắp hậu cung, lục soát tất cả các phi tần mình chiêu đãi vào buổi trưa, huyên náo gà bay chó chạy, đến cả Thái hậu cũng bị kinh động.

Thái hậu bắt Ngụy quý phi giải thích nguyên do, Ngụy quý phi chỉ nói rằng bị mất đồ trang sức, nghi ngờ có người ăn cắp. Nhưng chưa gì nàng lại kéo Thái hậu qua rỉ tai cho bà nghe —— Xá Lợi Tử mất rồi.

Thái hậu cũng đoán được hành động ấy can hệ trọng đại, mắt nhắm mắt mở, mặc nàng tiếp tục làm ầm ĩ.

Ngay sau đó hàng loạt thái giám chịu roi, hàng loạt cung nữ chịu tát.

Dữu Vãn Âm không đi hóng hớt, ngồi cắn hạt dưa trong thiên điện. Nào ngờ nha hoàn bất ngờ xông vào báo cáo, thưa rằng vừa bắt được một tên trộm trong hậu viện của cô.

Dữu Vãn Âm tới hậu viện xem xét, một tiểu thái giám xa lạ bị chặn ở góc tường, cúi đầu run lẩy bẩy, hỏi kiểu gì cũng không chịu khai lí do mò vào.

Dữu Vãn Âm đã quen với việc suy đoán từ phía Tạ Vĩnh Nhi trước, cân nhắc giây lát, cô lờ mờ được chiêu trò này.

Cô liếc xuống chân tiểu thái giám, có một cục đất sét hơi nhão.

Dữu Vãn Âm nhoẻn môi cười, dịu hiền thả tiểu thái giám đi, lại cho người lui ra bên ngoài. Chờ người đi hết thì cô mới đào đất, đào ra một hạt châu rất lạ.

Giấu tang vật ở chỗ tôi, nhỡ bị phát hiện còn gắp lửa bỏ tay người được, giỏi quá ha Tạ Vĩnh Nhi.

Càng lúc, Ngụy quý phi càng làm rùm beng lên, cuối cùng xông tới chỗ Dữu Vãn Âm.

Ngụy quý phi quậy chỗ của Dữu Vãn Âm dữ dội nhất, một nhóm người vào sân đào sâu ba thước, một nhóm người lục tung ở trong phòng, nhóm người còn lại thì giữ chặt Dữu Vãn Âm chuẩn bị lục soát.

Ngụy quý phi cười lạnh nói: “Giờ bệ hạ đang thưa chuyện ở chỗ Thái hậu rồi, hôm nay không ai bảo kê cho mày đâu, đồ đê tiện!”

Hạ Hầu Đạm: “Ngạc nhiên chưa, gia về sớm này.”

Ngụy quý phi: “?”

Ngụy quý phi bị lôi đi.

Đêm khuya, Dữu Vãn Âm giao một hộp đựng thức ăn cho nha hoàn: “Đi đưa cho Tạ tần, nói là bổn cung làm bữa ăn khuya, mời nàng nếm thử.”

Tạ Vĩnh Nhi mở hộp đựng thức ăn ra, là một cái bánh bao trắng mịn.

Nàng bóp nát bánh bao, chạm trúng một viên Xá Lợi Tử.

Hôm sau lâm triều, phe Đoan vương nào đó kết tội Ngụy thái phó, kiện y tham ô nhận hối lộ, ngăn cản ngự trạng, nhân chứng vật chứng đều có hết ở đây.

Ngụy thái phó tiến vào Đại Lý Tự(*), Ngụy quý phi tiến vào lãnh cung.

(*) Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.

Dữu Vãn Âm tới Tàng Thư Các đi làm, nửa đường gặp một đám phi tần, Tạ Vĩnh Nhi có mặt trong số đó.

Mấy năm nay, Hạ Hầu Đạm không lạnh nhạt với các phi tần thì cũng là giết tại chỗ, mọi người yên lặng chịu đựng đã quen. Tự dưng có một Dữu Vãn Âm nhảy vào, cứ muốn làm nổi bật sự bi thảm của các nàng, chẳng ai lại ưng nổi kẻ như thế.

Bấy giờ chạm mặt, Thục phi lớn tuổi nhất trong số đó mở lời: “Ha ha, Ngụy quý phi sa cơ rồi, có kẻ sắp xuân phong đắc ý. Chỉ là chẳng biết ngày lành tháng tốt kéo dài được bao lâu…”

Dữu Vãn Âm vô thức ngoái đầu nhìn, để phòng Hạ Hầu Đạm lao ra từ xó nào đó đòi kéo người đi nữa.

Hạ Hầu Đạm không có ở đây.

Thục phi kia càng sàm báng khiếp hơn: “Dữu Phi muội muội đang ngóng trông ai đấy? Đừng tưởng thật sự cho rằng —— ”

“Chị à, ăn nói cẩn thận.”

Kẻ mở miệng lại là Tạ Vĩnh Nhi.

Phi tử ấy bị cô lạnh nhạt khuyên một câu, tự giác mất mặt, oán hận trừng Dữu Vãn Âm, mang theo đoàn thể nhỏ nghênh ngang rời đi.

Tạ Vĩnh Nhi đi sau cùng, ngoái đầu liếc Dữu Vãn Âm.

Dữu Vãn Âm nở nụ cười tử tế.

Tạ Vĩnh Nhi lảng mắt đi, thật lâu sau mới quyết định, khẽ làm khẩu hình: “Đa tạ.”

07 – hết

Quảng cáo
Trước /72 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Dạ Thiên Tử

Copyright © 2022 - MTruyện.net