Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Công Nam nhìn bài giải một lúc, trong đầu đã mường tượng ra cách giải, nhưng cách giải này lại không phù hợp với môn Vật lý, cậu không biết mình dùng các giải của Toán học để làm bài này thì có hợp lệ hay không.
Tuy nhiên chính vì sự do dự này của Công Nam đã khiến giáo sư Tiến Đạt lắc đầu thở dài, thầm nghĩ quả nhiên mình đã đoán đúng, mặc dù cậu bé này giỏi Toán vượt xa bạn bè cùng trang lứa, nhưng chung quy vẫn quá hiếu thắng, nghe vài lời mật ngọt thì cho rằng mình am hiểu mọi thứ rồi quyết định tham gia IPhO trong khi gốc kiến thức của bản thân chưa đủ, lần này may mà mình phát hiện sớm làm cậu lật xe ngay từ đầu, nếu không để cậu ta bước lên trường quốc tế mà thi đấu thì chắc chắn sẽ xấu mặt với cả thế giới luôn.
Giáo sư Tiến Đạt cũng không có ý định khiến Công Nam xấu hổ trước mặt mọi người, vì thế ông ấy bước tới gần cậu, nói nhỏ:
- Thôi em đi xuống đi, sau khi trở về suy nghĩ kỹ việc tham gia IPhO có đúng hay không, đừng vì một phút cao ngạo nhất thời mà khiến bản thân vướng phải rắc rối lớn.
Công Nam vừa định đặt phấn lên bảng giải thì nghe giáo sư Tiến Đạt khuyên lui, nhìn ông ấy nói chuyện chân thành như thế chắc không phải dạng khinh thường người trẻ tuổi, nhưng lại không tin một cậu bé chỉ mới mười sáu mười bảy đã một lần gánh hai cuộc thi lớn như vậy, ngẫm lại cũng đúng, nếu không có 001, có lẽ cậu chỉ là một học sinh dở suốt ngày la cà tiệm net rồi.
[Vậy nên cậu phải cố gắng mà kiếm điểm học tập trả nợ cho tôi đi, đừng quên cậu vừa vay của tôi thêm bốn mươi nghìn điểm học tập để bảo vệ ông Trường Quân kia đấy.]
Công Nam còn chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với 001 thì đã bị nó tạt một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, cuối cùng chỉ biết thở dài, nếu như nhà khoa học người ngoài hành tinh kia gửi tặng cho cậu một con hệ thống biết nói ngọt thì tốt rồi, cậu sợ mình sẽ bị chọc tức chết trước khi tiễn con hệ thống này đi mất.
- Nếu sau này tôi có khả năng, tôi nhất định sẽ tháo cậu ra khỏi đầu mình, sau đó mổ xẻ để xem trong não cậu có cài phần mềm chuyên nói móc người khác hay không.
[Trời ạ tôi sợ quá à, trước mắt cậu lo mà giải quyết rắc rối của mình đi, người ta sắp đuổi cậu ra khỏi lớp rồi kìa.]
Bên này, giáo sư Đạt thấy Công Nam đứng chết trân tại chỗ thì cho rằng lời mình nói quá nặng nề khiến cậu bé này tổn thương, nhưng bây giờ cậu còn không chịu được lời ông ấy nói thì sau này làm sao tiếp thu ác ý từ bên ngoài.
Xuất phát từ tấm lòng của một nhà giáo đối với học sinh, giáo sư Đạt lại chân thành khuyên nhủ:
- Em vẫn còn một năm để thử sức trên đấu trường quốc tế, trong năm nay, em nên thi những cuộc thi tổ chức trong nước, có khó khăn gì cứ đến tìm thầy, thầy giúp được sẽ giúp hết mình.
Công Nam thật sự quá cảm động trước tấm lòng của giáo sư Đạt, vì thế cậu dùng giọng điệu nghiêm túc mà nói rằng:
- Thầy yên tâm, em nhất định sẽ không phụ lòng của các thầy cô đã ủng hộ tin tưởng em, em tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Giáo sư Đạt: …
Rốt cuộc cậu có hiểu tôi đang nói gì không vậy?
Giáo sư Đạt tức giận nói:
- Tùy cậu.
Sau đó ông ấy quay xuống, đứng một bên xem Công Nam giải bài toán này như thế nào, nếu năm phút nữa cậu không giải ra, vậy đừng trách ông ấy vô tính tống cổ cậu ra khỏi lớp.
Mọi người bên dưới thấy Công Nam đứng trên bục một lúc vẫn chưa bắt đầu giải thì âm thầm suy đoán có phải cậu trai này lật xe rồi không, cũng đúng thôi, ngựa non háu đá thì có ngày gãy chân, xem ra cậu sắp gặp phải cú sốc đầu đời của mình rồi đây.
Hoàng Linh cũng có suy nghĩ giống với mọi người, anh ta lặng lẽ lấy điện thoại ra quay hình lại, thầm nghĩ sau khi tan học sẽ gửi cho ông già của mình xem, để coi thử sau này ông ấy còn lấy thằng quỷ này ra để đè đầu anh ta nữa hay không, hừ.
Mà trên bục, Công Nam bắt đầu đặt phấn lên bảng hình thành những bước giải đầu tiên, cậu sử dụng định luật Stefan - Boltzmann để giải bài này, mặc dù sẽ rất rườm rà, nhưng đây là kiến thức mà cậu vừa thu thập được, nếu không dùng nó, cậu quả thật bó tay với bài tập này.
Qua mười phút, chữ và số đã phủ kín mặt bảng, nhưng Công Nam vẫn chưa giải ra được đáp án cuối cùng, sau cùng, Công Nam chỉ có thể đánh một dấu x nhỏ ở cuối bài làm cho thấy mình đã bí đường, không thể giải tiếp được nữa.
Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt của cậu, khiến đám người muốn cười nhạo bên dưới cũng không đành lòng.
Giáo sư Đạt thở dài, đặt tay lên vai Công Nam, an ủi:
- Thôi cậu còn nhỏ, thầy cũng không nói gì nặng nề với cậu, lần này coi như đến để học thêm kiến thức, năm sau quay lại, thầy sẽ chỉ dẫn tận tình cho em.
Công Nam lại tiếp tục cảm động, gật đầu thật mạnh rồi nói:
- Cám ơn thầy, em nhất định sẽ cố gắng.
Giáo sư Đạt nghe xong tưởng rằng cậu đã nghĩ thông, vì thế cũng không nói gì nữa mà bảo cậu về chỗ ngồi, sau đó lại kêu người khác lên giải bài vừa rồi.
Công Nam ngồi bên dưới cầm viết lên ghi lại bài giảng, trong đầu nghĩ thầm hóa ra là như thế, không phải cậu áp dụng sai định luật mà là thiếu sự chuyển đổi, nếu giải tiếp chắc chắn cậu sẽ tìm ra đáp án, thật đáng tiếc mà.
Hoàng Linh thấy Công Nam nhìn bài làm thở dài như thế, lời mỉa mai sắp thốt ra khỏi miệng cũng nuốt ngược trở vào, trước giờ anh ta không phải người cười trên nỗi đau của người khác, hơn nữa ngẫm lại thì đều do ông già của anh ta chủ động đem cậu bé này ra so sánh trước chứ người ta cũng chẳng làm gì anh ta, dù có tức thì anh ta vẫn sẽ không thừa lúc cậu đang buồn bã mà trút giận.
- Thật ra cậu cũng đã giỏi lắm rồi, cậu không biết đấy chứ sỡ dĩ tôi phải đến đây dự thính là bởi vì cậu đấy. - Hoàng Linh kề sát mặt sang nói nhỏ với Công Nam.
- Tại sao? - Công Nam ngửa đầu ra sau kéo xa khoảng cách với Hoàng Linh, hỏi.
- Cha cậu và cha tôi là đối tác làm ăn với nhau, hôm cậu đoạt huy chương vàng IMO đúng lúc cha tôi và cha cậu đang ngồi ăn với nhau, nhận được tin xong cha cậu chẳng kiêng dè gì mà khoe khoang khắp nơi, hại tối đó tôi bị ông ấy mắng một trận, rồi ép đi du học luôn.
Lúc này Công Nam mới biết hóa ra anh chàng ngồi bên cạnh vì mình mới bị ép đi du học, nhưng xin lỗi, cậu không hề thấy có lỗi gì đâu, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cậu vẫn hỏi han:
- Nếu không đi du học, anh định làm gì?
Hoàng Linh xấu hổ gãi đầu, một lúc lâu sau mới ngại ngùng nói:
- Anh muốn trở thành game thủ, nói thật với chú em, anh đây cũng khá có tiếng trong cộng đồng game trực tuyến đấy, từng nhận giải thưởng lớn, nhưng ông già nhà anh vẫn không hài lòng, muốn anh có bằng cấp với người ta.
Công Nam nghe xong, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng nào đó, sau đó hỏi:
- Anh nổi tiếng đến mức nào?
Hoàng Linh nhếch môi kiêu ngạo đáp:
- Chỉ cần nhắc tới Ept97 thì không ai không biết, anh còn từng được báo nước ngoài phỏng vấn đấy nhé.
Nhờ có Hoàng Linh, Công Nam mới nhớ trong tương lai, các loại game sinh tồn sẽ thống trị giới game thủ trên toàn thế giới, nhưng đó là chuyện của nhiều năm về sau, hiện tại, giới trẻ chỉ ưa chuộng những loại game trực tuyến đơn giản, nếu cậu nhân lúc này, bảo Trường Quân đầu tư vào mảng game sinh tồn, như vậy có thể kiếm được bộn tiền hay không?
[Cảnh báo, ký chủ có hành vi trục lợi từ việc biết trước tương lai, cảnh cáo lần một, lần hai trừng phạt giật điện 110v trong mười phút.]
Công Nam nghe lời cảnh cáo của hệ thống xong lập tức giật mình, vội vàng thu hồi suy nghĩ viển vông của mình lại, nhưng cậu vẫn không phục, bèn hỏi:
- Tôi tự mình tạo ra công nghệ mới cũng là trục lợi hay sao?
[Bây giờ cha đẻ của các loại trò chơi này đã bắt đầu nghiên cứu rồi, hiện tại cậu dựa vào tiên cơ biết trước mà đoạt thành quả của họ, không gọi là trục lợi thì là gì?]
- Tôi làm sao biết họ đã bắt đầu làm hay chưa, chẳng lẽ sau này khi tôi phát minh ra cái gì đều phải điều tra xem có ai từng làm hay sao? Như vậy hơi bất công với tôi rồi đấy.
[Hệ thống sẽ không làm chuyện bất lợi cho ký chủ, hiện tại người phát minh đã đăng ký bản quyền, nếu cậu nhảy vào làm, sau này chắc chắn sẽ tạo ra rắc rối lớn, hơn nữa nếu ký chủ một lần bước xa như thế lại không có chính phủ chống lưng, 001 e rằng ngay cả ông anh Trường Quân kia cũng không bảo vệ được cậu.]
Công Nam nghe xong cũng hiểu 001 muốn tốt cho mình, tuy nhiên trong lòng vẫn còn chút ấm ức, cậu hỏi:
- Nếu vậy tôi bảo anh Quân đầu tư chắc được chứ? Chính cậu cũng nói phải có quyền thế mới bảo vệ tôi được mà, bây giờ tôi phải giúp anh Quân giàu mạnh lên.
[Đầu tư thì được, thật ra ký chủ có thể thử tạo ra các con game nhỏ đơn giản để thăm dò thị trường.]
Công Nam gật gù tỏ vẻ đồng ý với cách nói của 001, sau đó cậu quay sang nói với Hoàng Linh:
- Nếu anh thích chơi game như thế, lại có mức độ nổi tiếng nhất định, hãy thử phát sóng trực tiếp chơi game xem sao, vừa có thể kiếm được tiền vừa có cái để giao phó với chú.
Hoàng Linh nghe đến đây hai mắt lập tức phát sáng, anh ta níu lấy tay áo của Công Nam, gấp gáp hỏi:
- Tôi phải làm sao để phát sóng?
Công Nam trầm tư một lúc, sau đó nói:
- Anh đợi tôi vài ngày rồi tôi cho anh biết chi tiết cụ thể, bây giờ chúng ta trao đổi số điện thoại đi.
Sau khi hai bên cho nhau số điện thoại xong, Công Nam lại tập trung nghe giảng, trong đầu phát họa nên hình thức kiếm tiền mới, live streame.
–
Lời của Gừng: Như đã nói lúc trước, Gừng dở Lý lắm, nên viết sương sương hoi nha.1