Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi vì cuộc ẩu đả quá ồn ào cho nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhóm an ninh bảo vệ ở hiện trường, khi họ tiến tới, mấy chàng trai cũng buông thiếu niên mắt xanh kia ra, vào lúc thầy dẫn đội của cậu ta định lên tiếng tố cáo thì Jason đã cướp lời trước, anh ta nói:
- Chúng tôi yêu cầu thí sinh này công khai xin lỗi chúng tôi vì hành vi phân biệt chủng tộc vừa rồi, chúng tôi không chấp nhận bị sỉ nhục như thế trong khi đang chuẩn bị bước vào đấu trường thi đấu tầm cỡ quốc tế, nếu như bởi vì chuyện này mà tâm lý bị ảnh hưởng thì ai chịu trách nhiệm đây?
Thầy dẫn đội bên kia nghe Jason nói xong lập tức á khẩu, ông ta không ngờ tiếng Anh của người Châu Á này chuẩn như vậy hơn nữa còn giỏi gắp lửa bỏ tay người, đoàn đại biểu IPhO của Việt Nam vốn chỉ ở tầm trung, nhưng nếu năm nay họ tuột khỏi bảng xếp hạng, vậy chẳng phải nước Z họ phải đội nồi sao?1
- Cậu quá cưỡng từ đoạt lý rồi đấy, rõ ràng học sinh của cậu đánh người trước, tôi còn chưa tính sổ với đoàn của cậu đâu.
Jason bình tĩnh đáp:
- Nhưng học sinh của ông đã xúc phạm học sinh của tôi bằng những từ ngữ phân biệt chủng tộc, ông nên nhớ một khi tôi đưa chuyện này lên ban hội đồng, cho dù các người có là quốc gia phương Tây đi nữa, học sinh này của ông cũng đừng mong lộ diện trên đấu trường quốc tế một lần nữa, hiện giờ chúng tôi đang rất thân thiện chỉ yêu cầu cậu ta xin lỗi, nhưng nếu các người cố chấp, vậy cũng đừng trách chúng tôi mạnh tay.
Học sinh nam mắt xanh kia nghe vậy trong lòng có hơi sợ hãi, đang định mở miệng xin lỗi cho qua chuyện thì bị thầy dẫn đội ngăn lại, ông ta thách thức:
- Bằng chứng đâu mà cậu nói học sinh của tôi phân biệt chủng tộc? Lời mấy cô cậu kia sao có thể tin được chứ? Biết đâu mấy người cấu kết vu oan cho học sinh của tôi hòng hạ uy tín đoàn đội nước tôi thì sao?1
- Mấy người vô sỉ!
- Bằng chứng đây nè.
Tiến Long giận dữ quát to, đồng thời Thu Hoa cũng giơ điện thoại của mình ra.
Tiến Long tưởng mình nghe lầm bèn quay sang nhìn Thu Hoa, lúc này cô ta đã cho phát đoạn ghi hình lúc nãy lên, bên trong thấy cả hình lẫn giọng nói của thiếu niên mắt xanh kia, lời nói cho thấy rõ ràng sự khinh miệt dành cho Công Nam.
Nhìn thấy biểu cảm đỏ như mông khỉ của thầy dẫn đội bên kia và sự kinh hoàng của thiếu niên mắt xanh, Thu Hoa thầm đắc ý.
Hừ, mặc dù cô ta ghét thằng nhóc kia thật, nhưng so với cậu, đám người trước mắt còn đáng ghét hơn nhiều.
Đã hết đường chối cãi, có đoạn ghi hình rành rành ra đó, đoàn đội nước Z muốn không xin lỗi cũng không được, mặc dù họ là nước phương Tây, nhưng tuyệt đối không phải cường quốc, nếu Jason làm lớn chuyện này, đừng nói thiếu niên mắt xanh, cả những thí sinh khác cũng đừng mong yên ổn.
Hơn nữa nói gì thì chuyện này cũng do một mình thiếu niên mắt xanh gây ra, vậy tự cậu ta giải quyết đi, không liên quan gì tới ông ta và các thí sinh còn lại.
Thiếu niên mắt xanh kia thấy thầy dẫn đội không còn ra mặt giúp mình nữa, một chút khí thế còn sót lại cũng mất, ban đầu cậu ta cho rằng người châu Á quê mùa chết nhát, sẽ không dám làm gì cậu ta, nhưng thật không ngờ cậu ta chỉ mới vừa nói ra một câu đã bị đoàn đội của hai nước vây đánh hội đồng như thế, hơn nữa còn chả cần chính chủ động tay.
Cậu ta không nên nghe lời xúi giục của bọn người nước A, nếu không thì đã không rơi vào cảnh này rồi.1
- Xin, xin lỗi, tôi không cố…
- Thôi được rồi, đừng nói mấy câu như không cố ý ở đây, buồn cười lắm.
Công Nam lên tiếng cắt ngang lời cậu ta nói.
- Vậy cậu xóa đoạn ghi hình kia đi. - Thiếu niên mắt xanh lại mở miệng đề nghị.
Thu Hoa nghe vậy lập tức liếc nhìn sang Công Nam theo bản năng hoàn toàn quên mất mình mới là chủ nhân của chiếc điện thoại.
Công Nam lắc đầu, nói:
- Cậu xin lỗi là việc của cậu, tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai xúc phạm đến dân tộc của mình, hy vọng kết quả thi của đoàn đội các cậu không thấp hơn chúng tôi, nếu không sẽ mất mặt lắm đấy.1
Jason tiến tới vỗ vào vai Công Nam, sau đó quay sang nói với thầy dẫn đội bên kia:
- Hẹn gặp lại trên bục trao giải.
Nói xong, Jason ra hiệu cho nhóm học sinh rời đi, đoàn đội Philippine cũng nối gót theo sau.
Dọc đường đi, Hải Ngân hỏi nhỏ Thu Hoa:
- Sao em lại biết mà quay lại vậy?
Thu Hoa nghe đàn chị hỏi xong không biết phải nói như thế nào, chẳng lẽ nói lúc nào cô ta cũng quay lén hành vi khác thường của Công Nam để chờ ngày vạch trần bộ mặt của cậu sao?
Vì thế Thu Hoa chỉ qua loa đáp:
- Trùng hợp lúc đấy em đang định chụp vài tấm hình ở hội trường về làm kỷ niệm thôi.
Hải Ngân nghe vậy cũng không truy hỏi gì thêm nữa. Nhóm thí sinh của Philippine khá thân thiện, đặc biết là cô bé tên Hera kia, xinh xắn hay cười lại còn học giỏi.
Bất chợt, hai cậu học sinh nam bên này đều nhìn Công Nam với ánh mắt hâm mộ ghen tị hận, thằng nhóc này quá tốt số rồi.
Đợi đoàn đội nước bạn đi rồi, Tiến Long mới câu cổ Công Nam, hỏi:
- Hera thật sự là bạn gái của cậu hả? Làm sao hai người quen biết nhau vậy?
Một người ở Việt Nam một người ở Philippine, chẳng lẽ quen nhau qua mạng?
Công Nam nhíu mày hỏi lại:
- Bạn gái gì? Tại sao từ nãy giờ mọi người cứ nhắc bạn gái vậy?
Tiến Long đưa điện thoại cho cậu xem, cậu vừa nhìn tiêu đề giật gân trên đó đã lập tức cảm thấy đau não, rõ ràng là báo chính thống sao cứ phải làm trò hề như báo lá cải chứ.1
- Hera không phải bạn gái của tôi, cô ấy là em họ của tôi.
- Thật sao? - Tiến Long trợn to mắt hỏi lại.
Công Nam gật đầu, Tiến Long giống như bị bấm nút dừng nhìn Công Nam không chớp mắt.
Một lúc lâu sau, cậu ta bỗng dưng ôm lấy chân của Công Nam mà hô to:
- Anh vợ!1
Công Nam: …
Thằng nhóc này là ai? Bây giờ cậu từ chối nhận đồng đội có được không?
Thật ra có điều Công Nam không biết đó chính là cả Khánh An cũng muốn ôm chân cậu gọi một tiếng anh vợ, Hera quá xinh, nhưng khổ nỗi trước đó hai bên xảy ra chuyện không vui, mặt của cậu ta phải dày lắm mới làm trò giống như Tiến Long, cho nên chỉ có thể ngượng ngùng xoắn xuýt đứng ở bên cạnh.
Sau ồn ào vừa rồi, dường như hiềm khích giữ mấy thiếu niên đã tiêu tan không ít, tuy nhiên hai bên vẫn không nói chuyện với nhau, mãi cho đến khi chính thức bước vào phòng thi.
Tối qua được Trường Quân bổ sung năng lượng, bao nhiêu bực dọc không vui đều đã tan đi hết, lúc này sức chiến đấu của Công Nam đã tăng đến đỉnh điểm, cậu đang vô cùng háo hức trước thử thách mình sắp đối mặt đây.
Bài thi IPhO lần thứ 45 đã được phát ra.
Bài thi gồm có bốn phần, ba bài toán lý thuyết và một phần thí nghiệm.1
Mỗi bài toán lý thuyết có ba phần nhỏ chiếm ba mươi điểm, diễn ra trong một ngày, còn đề bài thực hành sẽ tiến hành vào hai ngày sau, chiếm hai mươi điểm.
Nhìn phần bài thi phủ kín tám trang giấy trước mắt, đầu óc của Công Nam bắt đầu tập trung cao độ, mọi thứ xung quanh dần dần biến đổi thành thư viện không gian.
Công Nam theo thói quen nhìn sơ qua một lượt các bài thi, cảm thấy không vấn đề gì bèn chọn giải bài đầu tiên trước, cậu không có thời gian để phân tích bài nào dễ hơn.
Bài một khá đơn giản với ba phần căn bản, chỉ cần áp dụng công thức là ra ngay, Công Nam nhanh chóng xử lý xong bài này, cổ tay của cậu hoạt động liên tục, trung bình dao động hơn một trăm chữ trên một phút, nếu đặt ở trường thi khác thì rất có thể sẽ gây chú ý, nhưng tại đây, tốc độ di viết của các thí sinh khác không hề thua kém cậu một chút nào, do đó, người làm xong bài một giống như cậu không phải hiếm thấy.1
Bài thứ hai là về phương trình trạng thái Van der Waals, trong phần A lại có thêm ba câu hỏi nhỏ, đầu tiên là ước lượng hằng số đặc trưng và biểu thị nó dưới dạng đường kính nguyên tử, thứ hai là biểu thị hằng số Van der Waals theo hằng số đặc trưng ở nhiệt độ có giá trị hạn định, cuối cùng là ước tính đường kính của phân tử nước có dạng hình cầu.1
Ở phần này, Công Nam tốn khá nhiều thời gian, bởi lẽ cho đến hiện tại, số lần cậu tiếp xúc với định luật Van der Waals có thể đếm trên đầu ngón tay, may mà cậu thường xuyên làm bài tập dính dáng đến quy tắc Maxwell, nếu không thì thua đứt câu này rồi, phải biết bài hai đến tận mười một điểm đấy.
Giải quyết xong phần A, Công Nam thuận lợi làm cả bài thứ hai, thời gian đã trôi qua hơn phân nửa, nếu duy trì với tốc độ hiện tại, khả năng cậu có thể hoàn thành hết bài thi lý thuyết gần như bằng không.
Phải nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa.
Cánh tay của Công Nam dường như không còn cảm giác, bây giờ nó không khác gì một cánh tay robot có ý thức riêng của mình, đồng thời chủ nhân của nó đã bắt đầu cảm thấy choáng.
Gần xong rồi, đừng bỏ cuộc, mày không được gục ngã vào lúc này.
Bài thứ ba là mô hình đơn giản của sự phóng điện trong chất khí, đừng nhìn hai chữ đơn giản mà nghĩ nó dễ dàng, cậu nhớ ở bên trong thư viện không gian có nhắc tới hiện tượng sấm sét và điện từ không gian, một khi tiếp xúc với khía cạnh này thì sao có thể đơn giản được?
Lúc này đây Công Nam đang âm thầm tán thưởng cho sự may mắn của mình, nếu không sao trước đó chỉ một ngày, cậu lại cầm lấy quyển “Tổng quan về sự phóng điện” mà đọc chứ.
Thời gian đang đến lúc nào, Công Nam không còn sức lực để đoán nữa, cho tới khi cậu đặt dấu chấm cuối cùng trong bài thi của mình thì mới biết tiếng chuông báo kết thúc giờ cũng đúng lúc vang lên.
Không gian xung quanh Công Nam khôi phục lại như bình thường, biểu cảm trên mặt mỗi thí sinh mỗi khác, thậm chí đã có một số lượng khá đông thí sinh bị hủy tư cách thi do tình trạng sức khỏe không cho phép đi tiếp.
Công Nam âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình không ngất xỉu giữa chừng, xem ra thể lực của cậu vẫn chưa đủ, chỉ mới làm một đề bài kéo dài bảy tiếng thôi đã suýt không trụ được thì sau này còn nói gì đến việc ở trong phòng thí nghiệm mấy tháng chứ.1
Nộp bài xong, Công Nam đi ra khỏi trường thi hội tụ với nhóm của Tiến Long, nhìn thấy cậu đi ra, bốn người kia đều biết điều không hỏi đến kết quả, theo họ nghĩ thi thì đã thi rồi, trách móc mãi có được gì đâu, nói gì thì cậu nhóc này cũng không tệ, chơi chung vẫn được.
Tuy nhiên, lúc Công Nam sắp bước đến gần, Tiến Long chợt hét lớn:
- Nam, cậu chảy máu mũi kìa!1
- - . ngôn tình hay
Lời của Gừng: Giá của nhà ngoại thằng con mang đi xào thịt bò hết rồi, chúng ta nên yêu thương con rể nhiều hơn, muốn làm thanh niên tuân thủ pháp luật như em nó cứ gạ.1