Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Công Nam lại cảm nhận được cơ thể của mình đang trôi bồng bềnh, cảm giác này quá quen thuộc, đúng rồi, lần chìm xuống biển kia, cậu đã trải qua khoảnh khắc này rồi.
Công Nam xác định bản thân đang nằm mơ xong bèn tìm cách thoát khỏi trạng thái này, sau mấy lần cố gắng mở mắt mà không được, cậu chỉ đành bỏ cuộc đợi cơ thể của mình tự tỉnh dậy.
- Nam! Em đâu rồi? Nam ơi!
Trong lúc Công Nam tự thả mình trôi dạt trong sương mù mờ ảo thì bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng gọi của Trường Quân, cậu lập tức mở to mắt tìm kiếm bóng dáng của anh, nhưng khi cậu mở mắt khung cảnh xung quanh vẫn là một khoảng không vô định, cậu còn chìm trong giấc mơ, vậy thì tiếng gọi vừa rồi phát ra từ đâu?
- Nam!
Tiếng gọi lại vang lên.
Công Nam lập tức quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh thì thấy Trường Quân thật sự đang đứng ở cách đó không xa, đối diện với cậu.
- Anh Quân!
Công Nam chạy tới muốn ôm lấy anh nhưng khi chạm vào, cơ thể của anh bỗng hóa thành một dãy số liệu, bàn tay của cậu cũng xuyên qua dãy số liệu đó.
Công Nam hoảng hốt liên tục quơ quào về phía Trường Quân, nhưng vẫn không chạm được vào anh, cậu gấp đến nỗi nước mắt vô thức tràn ra khỏi khóe mắt, hai cánh môi run lên khiến người ta nhìn mà đau lòng không thôi.
Thế nhưng người vô cùng thân thuộc với cậu đang đứng ở đối diện lại không hề lộ ra bất cứ cảm xúc nào, anh chỉ ở đó nhìn chằm chằm vào cậu rồi nói:
- Em đừng lo lắng, bây giờ anh đang gặp em dưới dạng số liệu được tạo nên từ ý thức, anh không sao, anh sẽ sớm trở về gặp em thôi.1
Cánh tay đang quơ quào của Công Nam bỗng khựng lại, cậu nhìn anh với ánh mắt vô cùng khó tin, vốn dĩ cậu cho rằng mình đang nằm mơ, trong mơ có lẽ Trường Quân đã xảy ra chuyện nên tìm về với cậu trong hình dạng một linh hồn.
Bởi vì tưởng anh đã gặp chuyện không may, cho nên cậu mới không chấp nhận được mà điên cuồng muốn chạm vào anh, vậy mà anh lại nói mình đang ở trạng thái số liệu?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy anh? - Công Nam gấp gáp hỏi.
Thế nhưng dường như đối phương không nghe thấy câu hỏi của cậu, chỉ trả lời một cách vô cùng máy móc:
- Hiện giờ anh đang phải giải quyết một số chuyện, không thể gặp trực tiếp em được, Andrew sẽ bảo vệ em trong quá trình em thi đấu ở nước A, sau khi tham gia xong lập tức trở về nước, đừng nán lại lâu.
Vừa nói dứt câu, không đợi Công Nam kịp phản ứng, Trường Quân trong hình dạng ảo đã lập tức biến mất ngay trước mắt cậu.
- Khoan đã!
Công Nam hét lớn một tiếng rồi nhào về phía trước muốn ôm lấy Trường Quân nhưng lại bị một sức mạnh cực lớn kéo ngược trở về, sau đó cậu bỗng mở to mắt ra, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên chính là trần nhà trắng tinh.
Công Nam bật người ngồi dậy rồi dáo dát nhìn xung quanh, sau cùng xác định người mình muốn gặp không có ở đây, cậu gục đầu xuống, dùng hai bàn tay che kín mặt của mình.
- 001, cậu đâu rồi? - Công Nam gọi tên 001 trong ý thức.
[001 hân hạnh phục vụ ký chủ.]
Nghe thấy tiếng của 001, Công Nam thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có nó ở đây, cậu không sợ không tìm được Trường Quân.
- Anh Quân đâu, anh ấy sao rồi?
001 im lặng một lúc thật lâu cũng không lên tiếng, Công Nam nóng nảy không chịu được dứt khoát bước xuống giường định tự mình đi tìm Trường Quân, nhưng chân vừa mới chạm đất, giọng nói máy móc của 001 đã vang lên:
[Trình tự đã rà quét xong, đối tượng ký chủ tìm kiếm hiện đang ở đảo Jazz, tình trạng an toàn.]
Công Nam nghe vậy trong lòng cũng yên tâm phần nào, hóa ra 001 im lặng là vì đang tìm kiếm vị trí của anh Quân, làm cậu cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện và nó muốn giấu giếm cậu, may mắn không phải.
Thả lỏng tâm trạng xong, Công Nam lại hỏi tiếp:
- Lúc còn hôn mê, tôi nhìn thấy anh Quân dưới dạng số liệu, là sao thế?
001 tiếp tục im lặng một lúc lâu, Công Nam ngầm hiểu nó đang tra xét dữ liệu cho nên cũng ngoan ngoãn ngồi chờ, quả nhiên, tầm hai phút sau, 001 đáp:
[Anh ta hiện đang sở hữu một đội ngũ nghiên cứu, đội ngũ này đã thí nghiệm thành công cách thức liên lạc với đối tượng mình muốn thông qua sóng điện não và mã vạch trên vai cậu chính là đường dẫn.]
- Quao, quá lợi hại. - Công Nam nghe tới đây hai mắt lập tức phát sáng mà thốt lên.
- Cậu xem, anh Quân không có hệ thống dẫn đường mà vẫn có thể tạo nên thành tựu công nghệ tiên tiến, anh ấy thật sự rất giỏi đúng không?
Trong lòng cậu cảm thấy vô cùng tự hào, ban đầu cậu cho rằng Trường Quân chỉ là thương nhân bình thường, còn lo lắng cậu đi theo con đường học thuật sẽ không hòa hợp được với anh, nhưng bây giờ xem ra hai người họ quả thật rất có duyên lại có cùng lý tưởng, về chung một nhà là đúng bài rồi.
- Nhưng có lẽ công trình nghiên cứu này vẫn chưa hoàn thiện, thời gian anh ấy lưu lại quá ngắn, biểu cảm thì cứng đờ, chắc chắn do lỗi kỹ thuật gây ra, nhưng tại sao anh ấy không nói thẳng là mình đang ở đảo Jazz chứ?
001 vẫn im lặng, Công Nam đã quen cho nên cũng mặc kệ nó, lại trôi qua hai phút, quả nhiên nó đáp:
[001 không biết.]
Công Nam: …
- Cậu không biết mà trầm ngâm lâu như vậy làm gì chứ?
Công Nam cho rằng 001 lại bị chập mạch, cậu không thèm để ý tới nó nữa mà bắt đầu tìm hiểu hoàn cảnh mình đang ở, lúc này Andrew đi vào, nhìn thấy anh ta, cậu lập tức hỏi:
- Andrew? Tôi đang ở đâu vậy?
Andrew không lộ ra bất cứ cảm xúc khác thường nào, anh ta dùng giọng điệu máy móc đáp:1
- Cậu đang ở bên trong một khách sạn tại thành phố N, nước A.
Công Nam gật gù tỏ vẻ đã hiểu, xem ra còn hai ngày nữa cậu sẽ đối đầu với John tại cuộc thi “Siêu trí tuệ”, cậu đã đọc qua thể lệ cuộc thi này rồi, không phải gameshow đấu trí giữa các tài năng thuộc quốc gia khác nhau của mấy năm sau, mà cuộc thi này chỉ đơn giản là nơi phô trương khả năng siêu phàm của mình hoặc thách đấu với đối thủ trong một lĩnh vực nào đó.
Trong giải IMO vừa rồi cậu không thấy John tham gia, không biết vì nguyên nhân gì cậu ta lại vắng mặt, nhưng cậu không quan tâm mà chỉ muốn đấu nhanh rồi về nhà, cậu vẫn còn nhiệm vụ hợp tác với giáo sư Tiến Đạt đang chờ ở phía sau đấy.
Hai ngày sau, Công Nam đúng hẹn xuất hiện tại hậu trường nơi diễn ra trận đấu, cậu vừa lộ mặt, hàng loạt phóng viên đã xông tới chụp hình, may mắn Andrew và nhóm vệ sĩ khác ngăn cản, cho nên không khiến cậu gặp tình huống khó xử, đồng thời cũng chính gương mặt điển trai nhưng lạnh nhạt của cậu đã làm nhóm người ngoại quốc này không dám khinh thường.
Phải biết chàng trai này đã không còn là kẻ vô danh tiểu tốt như họ từng đánh giá nữa, hai lần liên tiếp vô địch cuộc thi lớn của quốc tế đủ để đưa cậu vào hàng ngũ thần đồng được nhiều quốc gia săn đón.
Dưới sự che chở của Andrew, Công Nam thuận lợi đi vào khu vực chờ, trong lúc đang đứng chờ, dường như cảm nhận được có ai đó đang lao nhanh về phía mình, ngay lập tức cậu xoay người né sang một bên, tay giơ lên nắm lấy cổ áo của người nọ rồi vật mạnh xuống nền.
- Ôi Chúa ơi tấm lưng của tôi.
### Công Nam nhìn người đang nằm lăn lộn dưới đất, chỉ thấy đối phương là một chàng trai ngoại quốc tóc vàng da trắng trạc tuổi mình, lúc này cậu mới nhận ra cậu ta không ai khác chính là người đã thách đấu mình, John Leonard.
Lời của Gừng: 001 không biết nói dối1