Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Công Nam bước vào phòng, đóng cửa lại rồi tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt như dao găm của hai người kia vẫn chưa dời khỏi người cậu.
* Khụ, lúc nãy hai ông…
* Tụi tôi không có gì cả, ông mà dám nói bậy tôi liều mạng với ông luôn đấy.
Công Nam chưa kịp nói hết câu, Bảo Đức đã lập tức đứng phắt dậy chen ngang, nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu ta, không có gì mới là lạ đó.1
Cậu liếc nhìn sang Thành Công, thấy cậu ấy không phản ứng quá khích như Bảo Đức, nhưng vẫn nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác, cứ như thể cậu mà nói ra lời nào xúc phạm hai người, cậu ấy sẽ xông vào đập cậu một trận vậy.
Tuy nhiên Công Nam lại thích cách cư xử này của Thành Công, chỉ cần gặp chuyện không trốn tránh hay đẩy mọi trách nhiệm cho Bảo Đức gánh là được, nếu không thì chẳng còn bạn bè gì hết, cậu nhất định sẽ đánh cho ba mẹ cậu ấy hết nhìn ra con mình luôn.
Công Nam đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn thẳng vào hai chàng trai đối diện, hỏi:
* Giữa hai ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người còn coi tôi là bạn thì hãy liệu mà nói thật đi.
Thành Công liếc nhìn sang Bảo Đức, đúng lúc thấy cậu ta cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình.
Sau một hồi do dự, Bảo Đức vẫn là người lên tiếng trước:
* Đúng… đúng như ông thấy đấy, chúng… chúng tôi đang quen nhau.
Nói xong cậu ta bèn nắm lấy tay của Thành Công quơ quơ trước mặt Công Nam, lại còn hất càm thách thức, trông vô cùng trẻ trâu hòng che đi sự sợ hãi trong lòng mình, mà Thành Công cũng rất phối hợp nắm chặt lấy tay của cậu ta, sẵn sàng trở thành hậu phương vững chắc cho cái tên trẻ trâu kia.
Công Nam cũng không muốn tiếp tục ăn ngụm cơm chó này nữa, bèn hỏi:
* Nghe thím tư nói lúc trước ông từng quen bạn gái mà, sao bây giờ lại thích con trai?
Bảo Đức vừa nghe thầm kêu không xong, cậu ta lén nhìn Thành Công một cái, sau đó lắp ba lắp bắp phản bác:
* Ông, ông đừng nói bậy, quen bạn gái gì chứ? Lúc, lúc đó tôi còn con nít, thấy xung quanh có bạn gái cho nên làm theo thôi, mới ba ngày tôi đã chia tay rồi, không tính là một mối tình.1
Nói xong cậu ta ôm chầm lấy Thành Công, chu môi u uất nhìn về phía Công Nam.
Nhưng Công Nam không phải Thành Công, đương nhiên chỉ thấy bản mặt của cậu ta đáng ghét, vì thế tiếp tục trêu:
* Vậy ra bây giờ ông tự nhận mình thuần gay?
Mặt của Bảo Đức lập tức nóng lên, cậu ta chôn đầu vào vai của Thành Công không trả lời, Thành Công mỉm cười xoa đầu cậu ta, sau đó nói với Công Nam:
* Ông đừng trêu Đức nữa, tôi không để ý mấy chuyện đó đâu, dù sao đó cũng là chuyện của trước kia, nhưng Nam này, tôi hy vọng ông giữ bí mật chuyện của chúng tôi, nếu để ba mẹ tôi hoặc Đức biết được sẽ không để yên đâu.
Công Nam hừ một tiếng rồi nói:
* Biết sợ mà còn để cửa mở rồi ngồi bên trong ôm ấp nhau? Nếu lúc nãy người vào không phải tôi thì hôm nay hai ông lớn chuyện rồi đấy.
* Chỉ là sơ suất thôi, bình thường hai đứa tôi kín đáo lắm. - Bảo Đức nhanh miệng phản bác.
Công Nam cho cậu ta một ánh mắt sắc lẹm, khí thế vừa mới bùng lên của cậu ta lập tức tịt ngỏm tiếp tục trốn sau lưng Thành Công.
Thành Công thấy ngoài lo lắng và có chút bất ngờ ra, trên mặt Công Nam không lộ vẻ khinh bỉ hay ghê tởm thì biết cậu chỉ đang quan tâm họ mà thôi, vì thế tâm trạng cũng thả lỏng hơn, cậu ấy nói:
* Lần này cảm ơn ông rất nhiều.
Công Nam xua tay:
* Không cần cám ơn gì cả, nhưng hai ông đã suy nghĩ kỹ chưa? Lựa chọn đi con đường này sớm muộn gia đình cũng biết, thứ mà hai ông phải đối mặt trong tương lai không chỉ có gia đình thôi đâu mà còn kỳ thị của xã hội nữa, với lại tuổi tác của hai ông còn quá nhỏ để có thể cùng nhau đương đầu khó khăn, có lẽ… có lẽ tình cảm bây giờ chỉ là hiểu lầm nhất thời…”
* Không phải! - Bảo Đức lại cắt ngang lời Công Nam đang nói.
* Hai đứa tôi không hề hiểu lầm gì cả, thích chính là thích, tôi muốn yêu đương với Công mà không phải bất cứ ai khác, chỉ ở bên cạnh Công tôi mới thật sự vui vẻ, tôi không cần biết tương lai sẽ xảy ra cái gì, nhưng ít ra bây giờ tụi tôi không muốn bỏ lỡ nhau, cho dù… cho dù sau này hai đứa không thể đi cùng nhau nữa thì đây cũng coi như kỷ niệm đẹp.1
Nói đến câu cuối, giọng của Bảo Đức bỗng nghẹn lại, Thành Công đau lòng áp tay vào gò má của cậu ta và nói:
* Sẽ không có ngày đó.
Công Nam nhìn thấy cảnh tượng chỉ có ở trong phim này mà thở dài, hai thằng nhãi này có thể bớt sến sẩm một chút được không? Không thấy một khán giả đang ngồi trước mặt sao?1
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, những lời khuyên vừa rồi của cậu nghe rất quen, hình như lúc trước khi bày tỏ lòng mình với Trường Quân, anh cũng nói thế với cậu, hóa ra tậm trạng lo lắng lúc này của cậu chính là điều đang diễn ra trong lòng anh khi đó sao?
Vừa mong muốn đối phương hạnh phúc nhưng cũng sợ cậu không chịu đựng được sóng gió.
Haiz…
Bảo Đức cẩn thận quan sát nét mặt của Công Nam, sau cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
* Nam nè, ông… ông không kỳ thị tụi tôi hả?
Công Nam lấy cái gối đệm quăng về phía cậu ta, giả bộ trách móc:
* Hai đứa mình vừa là bạn bè vừa là anh em họ hàng, kỳ thị ông làm gì? Tôi lo cho ông còn không kịp.
Bảo Đức nhào qua câu lấy cổ của Công Nam, cười tươi:
* Thì tôi nghe nói mấy thằng trai thẳng phản ứng ghê lắm, hôm trước có thằng kia đăng trên nhóm facebook về việc mình đã hành hạ đứa bạn gay của nó thế nào, tôi đọc mà chỉ muốn xuyên qua màn hình đấm vô mặt nó, may mà cậu không phải, thần đồng cư xử cũng khác với người thường há.
Công Nam nghiến răng câu cổ của Bảo Đức ghì xuống, mặc cho cậu ta giãy giụa đến mức nào cũng không thoát khỏi cánh tay như gọng sắt của cậu.
* Thằng nhãi này, bớt đọc mấy thứ tiêu cực trên mạng đi, hơn nữa, ai nói ông tôi là trai thẳng.
Hả?
Vừa nghe câu này, Bảo Đức lập tức ngừng giãy giụa, mà Thành Công ngồi ở đối diện cũng ngây người.
* Ông, ông nói giỡn hả Nam? Lấy tính hướng ra giỡn không vui đâu nha. - Bảo Đức bị kẹp cổ nhưng vẫn cố đe dọa.
Công Nam buông cậu ta ra rồi nói:
* Tôi không đùa, thôi, không nói chuyện này nữa, ông làm gì mà bỏ nhà đi một ngày một đêm vậy hả? Có biết thím tư lo lắng lắm không?
Bảo Đức vừa nghe cậu nhắc đến mẹ mình thì quên luôn tin tức động trời cậu vừa tiết lộ, chu môi phản bác:
* Tại ông chứ ai, ông càng học giỏi mẹ tôi càng mang tôi ra so sánh, nào là mày bằng một nửa thằng Nam thôi, tao đã đãi tiệc ăn mừng rồi, nào là nhìn bác ba của mày hãnh diện chưa kìa, không biết bao giờ tao mới nở mặt nở mày vì mày nữa, tôi nghe đến phát ngấy luôn rồi, tôi cũng có lòng tự trọng chứ bộ.
Công Nam nhíu mày không cho là đúng, bèn hỏi:
* Lúc trước thành tích của ông dở tệ, thím tư cũng đâu nói gì, sao bây giờ lại vậy?
Bảo Đức nhún vai đáp:
* Ganh tị với mẹ ông đó thôi, tôi còn lạ gì nữa, hơn nữa tôi học mãi cũng chẳng vào đầu, lúc trước có ông kèm cập, thành tích tăng lên được một chút, năm rồi ông bận quá cho nên đâu lại vào đấy, có lẽ tôi không thích hợp với việc học tập.1
* Không học thì ông làm gì?
Bảo Đức ngập ngừng một lúc rồi nói:
* Tôi thích chơi game, tôi muốn trở thành game thủ...
Càng nói, giọng của cậu ta càng nhỏ dần, dường như chính cậu ta cũng nhận thấy điều mình đang nói là sai quấy vậy, Công Nam lắc đầu, nói thẳng:
* Không được, chuyện này quá hão huyền, tôi biết bắt ông học giỏi là điều rất khó, nhưng ít ra cũng phải tốt nghiệp cái đã, nhiều người thành công trong lĩnh vực này, nhưng còn nhiều người hơn nữa đã trở thành sâu mọt của xã hội chỉ vì nó, tôi không ngăn cản ông làm điều ông muốn, nhưng trước hết ông phải chứng minh được mình có kế hoạch cho đam mê này và độc lập về kinh tế, như thế mới không khiến thím tư phải lo lắng.1
Bảo Đức gục đầu không nói gì, Công Nam thấy vậy cũng không nỡ, bèn bảo:
* Ông cố gắng học đi, năm sau cuối cấp rồi, không biết làm chỗ nào cứ hỏi tôi hoặc nhóm của Khả Như, sau khi tốt nghiệp xong, tôi sẽ tìm đường ra cho ông.
Bảo Đức ngẩng đầu lên, tâm trạng lại trở nên vui vẻ, hào hứng hỏi:
* Thật sao?
Công Nam gật đầu.
* Yeah! Ai nói thì tôi không tin chứ thần đồng Nam nói là chắc chắn rồi.
Bảo Đức tăng động nhảy nhót khắp phòng, Công Nam và Thành Công nhìn mà vui lây, sau đó cậu quay sang hỏi Thành Công:
* Còn ông, định học ngành gì?
Thành Công lắc đầu đáp:
* Vẫn chưa xác định được, tôi không biết mình muốn làm nghề gì nữa, chắc là sẽ học khoa dược như cha tôi muốn.
Công Nam gật gù, chuyện tương lai của người khác cậu không tiện xen vào, ba người ở lại đến chiều được thím Thảo đãi ăn bánh canh no căng bụng rồi cậu mới lôi Bảo Đức về nhà.
Bên này, bà Hương nhận được điện thoại của Công Nam báo đã tìm được Bảo Đức thì vui mừng đến phát khóc, bà và chồng vội vàng đi ra cửa chờ đón con trai về nhà, đồng thời dặn chồng không được la mắng con, đợi nó bình tĩnh lại rồi khuyên nhủ sau.
Chẳng mấy chốc, Công Nam vác theo Bảo Đức ngồi phía sau xe đạp về tới cổng nhà của cậu ta, vừa nhìn thấy con, bà Hương đã không màng hình tượng lao tới ôm chầm lấy cậu ta.
Không đợi gia đình ôn chuyện xong, Công Nam bèn xin phép về trước, chỉ là ở một góc khuất của hành lang, Bảo Trân nhìn ra, mãi cho đến khi bóng lưng của cậu biến mất, cô bé thu hồi tầm mắt rồi mới đi tới chỗ của cha mẹ và anh trai.