Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Còn tầm hai mươi ngày nữa học sinh trên cả nước sẽ bắt đầu một năm học mới, Công Nam cũng không ngoại lệ, trong thời gian này cậu đều cắm mặt vào việc nghiên cứu và đóng đô tại phòng thí nghiệm của giáo sư Tiến Đạt.
Mấy ngày đầu Công Nam còn đi đi về về, sau đó cậu xin phép cha mẹ nuôi cho dọn hẳn sang nhà giáo sư Tiến Đạt để tiết kiệm thời gian di chuyển, bà Liên vốn không muốn để con trai của mình ở nhà người lạ, nhưng cậu cứ nài nỉ mãi, hơn nữa hứa chỉ ở đến khi tựu trường cho nên bà cũng mềm lòng.
Tuy nhiên trên thực tế, bà Liên không biết rằng Công Nam không dọn đến nhà giáo sư Tiến Đạt mà là ăn dằm nằm dề tại phòng thí nghiệm, cậu gần như quên ăn quên ngủ, suốt cả một ngày chỉ biết nghiên cứu, giáo án và báo cáo của cậu rải rác khắp căn phòng.
Vốn dĩ tuổi tác của giáo sư Tiến Đạt đã cao, vợ và con luôn chú ý đến sức khỏe của ông ấy, không cho ông ấy làm việc quá sức, nhưng ông ấy là người tham công tiếc việc, hơn nữa nhìn thấy một thiếu niên tuổi chưa qua mười tám lại chăm chỉ như thế, thử hỏi làm sao ông ấy có thể ngồi yên?
Vì thế giáo sư Tiến Đạt mặc kệ lời khuyên của người nhà mà cùng Công Nam lao đầu vào việc nghiên cứu, may mắn cậu là người tinh tế, sau khi được gia đình gửi gắm, cậu vừa làm việc của mình vừa trông chừng ông cụ gần bảy mươi tuổi này.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, do Công Nam ở yên một chỗ cho nên Andrew cũng không cần thiết phải theo sát cậu, chỉ có điều anh ta cảm thấy rất lạ, lúc trước mỗi khi không liên lạc được với Trường Quân, cách hai ba ngày cậu sẽ hỏi về anh một lần, nhưng bây giờ chính anh ta cũng không biết tung tích của Boss ở đâu, vậy mà chàng trai kia lại chẳng mảy may quan tâm, nếu không phải biết rõ tình cảm cậu dành cho anh nhiều đến chừng nào, Andrew sẽ cho rằng cậu thay lòng rồi.
Tuy nhiên không hỏi cũng tốt, ánh mắt của thiếu niên kia càng lúc càng giống Boss, anh ta lo sợ mình sẽ để lộ chuyện.
Còn một ngày nữa sẽ vào năm học mới, Công Nam và giáo sư Tiến Đạt sửa soạn lại các thí nghiệm của mình lần cuối, ông ấy giữ cậu ở lại ăn bữa cơm rồi mới cho về.
Đạt đến tiến độ như hôm nay, ngay cả giáo sư cũng không ngờ đến, đồng thời thầm cảm thấy may mắn vì mình chọn đúng người, quả nhiên có sức trẻ thật tốt, đầu óc linh hoạt tay chân nhanh nhẹn, dựa theo cống hiến của Công Nam, giáo sư Tiến Đạt hoàn toàn có thể cho tên của cậu đứng trước tên mình, nhưng vì cấp trên đã yêu cầu không cho cậu làm cây cao đón gió, ông ấy chỉ đành để cậu chịu chút thiệt thòi.
- Nam nè, công trình nghiên cứu lần này công lao của em nhiều hơn thầy, để tên của em đứng phía sau thầy cũng áy náy lắm, nhưng đây là vì muốn tốt cho em thôi, em cứ yên tâm, thầy đã viết báo cáo nói rõ với lãnh đạo, người phía trên đều biết em rất có bản lĩnh, là mầm non đáng để bồi dưỡng, đất nước tuyệt đối sẽ không bỏ qua tài năng của em.
Công Nam nghe vậy mỉm cười đáp:
- Thật ra ngay từ đầu em đã không nghĩ mình sẽ được danh dự vinh tên trên nghiên cứu của thầy, em rất biết ơn thầy đã nâng đỡ, cho nên không có cái gọi là thiệt thòi gì ở đây cả.
Theo Công Nam thì việc cậu làm chỉ đơn giản là hoàn thiện phần vỏ giáp bên ngoài dựa trên nền móng và cốt lõi giáo sư Tiến Đạt xây dựng mấy năm qua, nếu không có cậu, ước chừng thêm một năm nữa, ông ấy cũng sẽ hoàn thành được mà thôi.
Nhưng giáo sư Tiến Đạt lại không cho rằng như thế, ông ấy cảm thấy cậu bé này quá ngây thơ và không biết tự bảo vệ chất xám của mình, nếu là một ai khác có lẽ bây giờ ngay cả xương cũng không chịu nhả ra cho cậu, may mắn người đầu tiên cậu gặp khi bước vào con đường học thuật này là ông ấy, chứ để một kẻ nham hiểm thích cướp công người khác đỡ đầu, có lẽ quốc gia sẽ mất đi một nhân tài hiếm có.
Ăn xong bữa cơm chiều với gia đình giáo sư Tiến Đạt, Công Nam không vội trở về nhà cha mẹ nuôi ngay mà ghé một tiệm hớt tóc gần đó để chỉnh trang lại tóc tai của mình, hai mươi ngày không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tóc của cậu đã dài qua mang tai, quầng thâm dưới mắt cũng đậm hơn, người gầy đến nỗi xương quai xanh nhô ra vô cùng rõ rệt, nếu không phải cậu vốn đẹp trai ưa nhìn thấy bây giờ trông không khác gì thằng nghiện rồi.
Chính vì như thế cho nên trước khi về nhà, cậu nhất định phải sửa soạn bản thân một phen, nếu không mẹ nuôi lại khóc hết nước mắt, lần sau chắc chắn sẽ không cho phép cậu xa nhà nữa.
Nhưng cho dù đã rất cố gắng thì cơ thể gầy đi tận năm sáu kí và gương mặt phờ phạc của cậu vẫn khiến bà Liên và ông cụ Hà đau lòng không thôi, bà vội vàng kêu người giúp việc nấu canh tẩm bổ cho cậu, còn mình thì sốt sắn hỏi thăm, nhất thời khiến cậu vừa cảm động vừa không biết phải làm sao.
May mắn trong nhà vẫn còn người lý trí, ông Tuân vội ngăn vợ mình lại, khuyên nhủ:
- Ngày mai thằng Nam nhập học rồi, uống canh gà tiềm xong thì cho thằng nhỏ lên phòng sửa soạn sách vở rồi nghỉ ngơi đi, sau này chúng ta từ từ nuôi con béo lên lại, chứ bây giờ em khóc thằng nhỏ cũng có mọc thêm được miếng thịt nào đâu?
Công Nam quay sang nhìn ông với ánh mắt cảm kích, còn bà Liên thì lại liếc xéo ông một cái như đang nói đừng xen vào chuyện của người khác, ông lập tức tịt ngỏm không dám ra mặt cứu con trai nữa, bà Liên hài lòng thu hồi tầm mắt, nhưng sau đó cũng không tiếp tục khiến cậu khó xử nữa mà thả cho cậu lên phòng nghỉ ngơi.
Công Nam được tha lập tức chạy ngay lên lầu, sau khi tắm rửa xong, cậu nằm vật ra giường, hai mắt nhìn lên trần nhà, đã hơn hai mươi ngày cậu không liên hệ với 001 rồi, ban đầu sẽ nhớ nó, nhưng dần dần cậu đã quen, chỉ là trong lòng cứ trống rỗng, cậu cảm thấy linh hồn của mình như bị thứ gì đó đè nặng, làm cậu nhớ đến những ngày đầu tiên 001 đến, lúc đó quan hệ của hai bên chỉ đơn thuần là hệ thống và ký chủ, thỉnh thoảng sẽ coi nhau như bạn bè, từ khi nào lại trở nên xa lạ như vậy rồi?
Cậu chỉ muốn biết về chuyện mà người mình yêu đang phải đối mặt, chẳng lẽ cũng sai sao?
Công Nam nhắm mắt lại, những ngày vừa qua cậu cứ dùng ý thức liên hệ với Trường Quân dù biết rõ đây là vết tích của 001, đương nhiên, thứ trả lời cậu chỉ là một khoảng không vô định.
Có lẽ 001 đang bảo vệ tính mạng cho cậu, nhưng nếu anh xảy ra chuyện, cậu còn có thể sống yên ổn một cách vô tri trên đời này được sao?
Sau một hồi suy nghĩ miên man, có lẽ vì quá mệt, cho nên Công Nam đã đi vào giấc ngủ, đây là một giấc ngủ đúng nghĩa kể từ khi cậu về nước, không phải chỉ vì tập trung nghiên cứu mà cậu xuống cân nhanh đến vậy, mà còn do ảnh hưởng của tâm lý và sự sợ hãi đang ngày ngày tra tấn khiến cậu không cách nào ngủ sâu được.
Sáng hôm sau, được ngủ một giấc no đủ khiến tinh thần của Công Nam phấn chấn hơn nhiều, cậu thay quần áo học sinh, sửa soạn cặp sách rồi xách xe đạp ra bay nhanh đến trường.
Tuy nhiên, khi Công Nam còn tầm một trăm mét nửa là tới trường thì bỗng dưng hai thanh niên từ trong bụi cây ven đường lao ra cản trước đầu xe, hai người nọ không ai khác chính là Thành Công và Bảo Đức.
Nhìn thấy họ, Công Nam chưa kịp phản ứng đã bị Bảo Đức câu cổ lôi vào con đường mòn nhỏ, còn Thành Công thì giúp đỡ kéo chiếc xe đạp theo.
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy hả? Hai ông lôi tôi vào đây làm gì? - Công Nam bị lôi đi, mặc dù không phản kháng nhưng vẫn không nhịn được mà phàn nàn.
Con đường mòn này dẫn ra phía sau trường, cho nên Công Nam đoán hai người này không phải muốn rủ mình cúp tiết, nhưng đường chính rộng rãi không đi, vào con đường đất vừa nhỏ vừa khó đi này làm gì?
- Tụi tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi, cứ đi theo tụi tôi ông sẽ được yên ổn, còn không thì đừng trách sao bạn bè không cứu giúp nhé.
Công Nam trợn mắt nhìn Bảo Đức, mấy lời này nghe sao giống kịch bản của bọn bắt cóc quá vậy?
- Ít ra ông phải nói cho tôi biết có chuyện gì chứ? - Công Nam lại hỏi.
Vừa dứt câu, ba người đã đi tới bờ tường phía sau trường học, đang lúc Công Nam cho rằng mình sẽ phải trèo tường vào trong thì cánh cửa sắt bên cạnh lại mở ra, chú bảo vệ đứng chờ sẵn ở bên trong.
Nhìn thấy ba người, chú bảo vệ chẳng những không bắt tội mà còn mỉm cười vẫy tay gọi họ lại:
- Vào đi ba đứa, nhanh cho chú đóng cửa, không thôi đám người ngoài kia thấy lại tràn vào thì nguy.
- Vâng, tụi cháu cám ơn chú nhé.
Bảo Đức lễ phép cảm ơn xong thì nhanh chóng kéo cổ áo của Công Nam vào trong, cậu vẫn còn ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì, nhưng trên đường đi vào lớp học, rốt cuộc cậu đã biết nguyên nhân của những sự việc kỳ lạ này rồi.
Một lượng lớn rất đông phóng viên đang chen chúc xô đẩy nhau ở bên ngoài cổng chính của trường học, người nào người nấy giơ máy ảnh micro xông về phía trước, nếu không phải cổng trường kiên cố, cậu cho rằng nó đã sớm sập rồi.
Nhìn những gương mặt không biết vì bị đồng nghiệp ép chặt quá lâu hay vì đói tin tức mà trở nên vặn vẹo đỏ ngầu kia, Công Nam vô thức rùng mình một cái, may mà lúc nãy cậu không đi cổng chính, cậu tin chắc chưa kịp đến công trường, chỉ cần xuất hiện trong tầm ngắm của đám phóng viên này thôi, cậu sẽ bị họ vồ lấy xâu xé không thương tiếc.
- Cám ơn hai ông. - Công Nam giả vờ lau đi giọt nước mắt giả dối, dùng giọng điệu chân thành tha thiết vỗ vào vai Bảo Đức, nói.
- Biết tụi tôi tốt rồi chứ gì? Thôi đi vô lớp đi, mà ông cẩn thận, tình hình trong trường cũng không khá hơn bên ngoài là bao đâu, mấy đứa con gái ở đây đâu biết ông không thích ăn bánh bao mà chỉ thích ăn kem.1
Chát!
Một tiếng vả mạnh vào da thịt xé toạc không gian.
- Ui da! Sao ông đánh tôi? - Bảo Đức giơ tay lấy ôm má phải oán giận hỏi Công Nam.
- Ai kêu nói bậy.
Bảo Đức tức giận nghiến răng, sau đó quay sang mách với Thành Công:
- Anh ơi Nam nó đánh em kìa.
Thành Công buồn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt gò má của cậu ta rồi nói:
- Anh cũng đâu đánh lại Nam.
- Ha ha ha…
Công Nam ôm bụng cười to, Bảo Đức thẹn quá hóa giận, vùng ra khỏi vòng tay của Thành Công bỏ chạy thẳng vào lớp học của mình.
Thành Công mỉm cười nhìn theo bóng lưng của bạn trai, sau đó quay sang gật đầu với Công Nam một cái rồi chạy theo.
Công Nam lắc đầu cười và đi đến lớp học của mình.
Tìm được lớp 12-1, Công Nam không chuẩn bị gì đã bước vào trong, hoàn toàn quên lời cảnh báo của Bảo Đức, quả nhiên, chưa kịp nhìn rõ không gian lớp học cậu đã bị một đống học sinh nữ vây quanh khiến cậu không thể di chuyển được nữa, đồng thời bản thân cũng bị ép sát vào vách tường, cảnh tượng giống hệt như dân nữ đang bị ác bá ức hiếp vậy.1