Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trường Quân bật hết đèn trong nhà lên, chạy lên lầu rồi lại xuống lầu tìm vẫn không thấy người đâu, trong lòng anh dâng lên nỗi sợ vô cùng lớn.
- Nam ơi em ở đâu rồi, đừng làm anh sợ.
Trường Quân giống như mất trí tìm khắp căn nhà, gọi điện cũng không ai bắt máy, vừa rồi khi nói chuyện với chú ba và ông nội, anh đã bật chế độ im lặng, khi mở điện thoại lên thì mới thấy gần mười cuộc gọi nhỡ đến từ Công Nam, không biết lúc đó có khi nào cậu đang cầu cứu anh hay không.
Cho dù có đang ở trong nước, đáng lẽ anh cũng không nên lơ là mới đúng, kẻ thù của anh vẫn còn ở ngoài kia, sao anh có thể mất cảnh giác như thế chứ?
- Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đấy.
- Anh Quân, anh về rồi sao? Sao lại ngồi bệt xuống sàn thế kia?
Công Nam chờ người lâu quá cho nên ngủ quên trên xích đu ở vườn hoa, khi giật mình tỉnh dậy thấy đèn trong nhà đã bật thì biết Trường Quân về, nhưng lúc cậu chạy vào thì đã thấy anh như người mất hồn ngồi bệt xuống sàn nhà, cậu vội vàng chạy tới lay anh:
- Anh Quân!
Nghe thấy tiếng gọi, Trường Quân lập tức ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, anh mừng như điên mà đè cậu xuống, dùng môi mình lấp kín môi cậu.
- Anh… ưm…
Công Nam bị động đón nhận từng đợt công kích của Trường Quân, anh như phát điên lột quần của cậu ra khiến cậu hoảng hốt, cậu cố gắng nghiêng đầu sang một bên, rồi nhân cơ hội nói:
- Khoan đã, anh bình tĩnh lại một chút, em vẫn chưa sẵn sàng.
Nhưng Trường Quân không nghe, miệng vẫn hôn, còn tay thì nắm chặt lấy vật non nớt của đối phương mà xoa nắn.
Lúc đầu Công Nam còn giãy giụa, nhưng sau đó cũng từ bỏ, chỉ là trong lòng vẫn muốn anh sẽ bế cậu lên giường hoặc ít nhất sô pha, lưng cấn vào sàn nhà đau quá.
Trường Quân đè lên người Công Nam gặm cắn một lúc rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, anh chống hai tay ở hai bên, nhìn cậu từ trên cao xuống, mặt anh và cậu đều đỏ bừng bừng.
Lồng ngực của Trường Quân cứ phập phồng lên xuống, quần đã nhô lên thành túp lều nhỏ, đặc biệt là người đang nằm ở bên dưới còn bị anh lột quần và không hề tỏ vẻ phòng bị gì, thậm chí còn cong môi mỉm cười khiêu khích anh.
Trường Quân thở dài, sau đó nói:
- Chúng ta không cần đợi đến sinh nhật của em nữa, lên lầu thôi.
Công Nam mỉm cười, cậu cũng chờ giây phút này lâu lắm rồi đấy.
Sáng hôm sau.1
Công Nam biết hôm nay mình phải đi truyền kinh nghiệm cho nhóm thí sinh IMO, nhưng lưng và hông của cậu đau nhức quá, làm chuyện đó đều mệt mỏi thế này sao?
- Tỉnh rồi à? Còn sớm lắm, chiều nay em mới thi, cho nên ngủ thêm một chút nữa đi.
Trường Quân đã mặc xong quần tây áo sơ mi trông vô cùng chỉn chu, trạng thái cũng cực kỳ tốt, so sánh với Công Nam thì y như một trời một vực vậy, anh ngồi xuống mép giường, giơ tay xoa nắn gương mặt của người thương, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.
- Hừ, em không ngủ nữa đâu, em còn phải đến nơi huấn luyện IMO, nhưng mà em không hiểu, rõ ràng em mới là người hưởng thụ, tại sao em mệt muốn chết mà trông anh lại phấn chấn như vậy hả?
Công Nam nhìn Trường Quân chẳng những không kiệt sức vì cày bừa cả đêm mà còn hăng hái như thế, trong lòng thầm nghĩ lần sau có nên đổi vị trí để cậu lên trên hay không.1
- Ha ha… thôi đừng hờn dỗi nữa, nếu lát nữa em phải nói chuyện thì anh đi nấu cho em một ít nước lê đường phèn, giọng em khàn cả rồi.
Trường Quân yêu thương hôn lên môi cậu nhưng bị cậu nghiêng sang một bên né tránh.
- Tại ai hả?
Trường Quân bưng mặt thiếu niên lên hôn liền mấy cái rồi cưng chiều nói:
- Tại anh được chưa? Em có đi rửa mặt nổi không? Anh bế em nhé?
- Em đi được, nếu tới mức cần anh bế thì coi như hôm nay em đừng mong đi đâu nữa.
Nói xong, Công Nam chống lưng đi vào phòng vệ sinh, Trường Quân cười cười ngồi dậy đi xuống lầu nấu nước lê cho cậu uống.
Công Nam đến nơi tập huấn IMO chỉ gặp được một người quen, đó chính là Jason, những thí sinh năm ngoái cùng lứa với cậu cũng không tiếp tục thi đấu trong năm nay, bởi vậy mà trên mạng xã hội trong nước chỉ bàn tán một thời gian rồi thôi, nguyên nhân là vì cậu không phải trường hợp duy nhất bỏ thi.
Tuy vậy, nhóm thí sinh mới này hoàn toàn dành cho Công Nam sự kính trọng, thiếu niên trạc tuổi họ này đã làm nên vô số kỳ tích trên đấu trường quốc tế, thực tích còn đó, thử hỏi họ dựa vào đâu để khinh thường người ta chứ.
Đồng dạng với họ, nhóm thí sinh của IPhO càng nhiệt tình hơn, dường như bị ảnh hưởng bởi lời tâng bốc của thầy Hưng mà họ đã coi cậu là thần tượng mất rồi.
Ba ngày cuối cùng trôi qua, các thí sinh thi đấu các môn Olympic quốc tế đều đã xuất phát đến địa điểm thi, đồng thời, sinh nhật mười tám tuổi của Công Nam cũng đến.
Khác với mọi năm, năm nay bà Liên muốn tổ chức cho con trai một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng để đánh dấu cột mốc trưởng thành của cậu.
Công Nam không có ý kiến, chỉ là cậu không ngờ ông anh hai ngang hông Thanh Tuấn đã trở về trước một ngày để tham dự bữa tiệc này.1
Hai anh em gặp nhau xưa không giống nay, bầu không khí giương cung bạt kiếm đã không còn, thái độ của Thanh Tuấn khác biệt lúc trước một trời một vực.
Tuy nhiên chính điều này lại khiến Công Nam cảnh giác.
Bà Liên thấy con trai lớn về nhà mừng đến rơi lệ, liên tục hỏi han đủ thứ, còn ông Tuân thì không nói gì, nhưng trên mặt lộ rõ sự vui vẻ.
- Về rồi thì ở lại phát triển luôn đi, theo anh Quân vào Slori làm việc, đừng có lông bông nữa.
Tuy vui mừng là thế, nhưng ông Tuân vẫn muốn mở miệng trách mắng con trai mình.
Nếu đổi lại là trước kia, hai cha con đã xảy ra khẩu chiến rồi, nhưng bây giờ Thanh Tuấn lại ngoan ngoãn gật đầu đầu ý khiến ông Tuân cười không khép được miệng.
Công Nam ở bên cạnh liếc nhìn Thanh Tuấn vài lần, anh ta cũng không tránh né mà nhìn ngược lại cậu.
- Ba mẹ, hai anh em chúng con chưa có dịp trò chuyện làm quen với nhau, hay là để con và Nam nói chuyện riêng một chút nhé.
Ông Tuân bà Liên nghe vậy lập tức giơ hai tay đồng ý, ông bà còn sợ hai anh em không hòa thuận, con trai lớn đã nói thế thì còn gì bằng.
Vì vậy, hai người kêu hai anh em ra mái đình nói chuyện cho mát mẻ, Thanh Tuấn lập tức đồng ý, Công Nam cũng không phản đối.
Lúc này, ở bên trong mái đình, Công Nam và Thanh Tuấn ngồi đối diện nhau một lúc lâu cũng không ai lên tiếng.
Sau cùng, Thanh Tuấn mở miệng trước:
- Nhìn cậu bây giờ còn gai góc hơn lần cuối hai chúng ta gặp nhau nhỉ?
- Bớt nói nhảm đi, mau nói mục đích về nước của anh, đừng làm mất thời gian của nhau.
Công Nam không có tâm trạng tâm sự với đối phương, mối quan hệ giữa hai người vốn đã không hòa thuận ngay từ đầu, huống hồ người này còn bị cậu tẩn cho một trận nhớ đời nữa mà.1
Thanh Tuấn cau mày không vui nói:
- Nóng tính như vậy làm gì? Tôi cũng chẳng muốn dông dài với cậu đâu, lần này tôi trở về là ý của anh Quân, hơn nữa còn muốn báo cho cậu một tin, ông Xuân về nước rồi.
Công Nam nghe xong không hề tỏ vẻ kinh ngạc như trong tưởng tượng của Thanh Tuấn mà vẫn là nét mặt lạnh lùng thản nhiên kia.
- Cậu không ngạc nhiên sao? - Thanh Tuấn nhịn không được mà hỏi.
Công Nam không đáp lời anh ta, chỉ nói:
- Nếu anh về vì anh Quân thì mau chóng tới hỗ trợ anh ấy đi, kể cả chuyện gã Xuân về nước cũng nên nói cho anh ấy biết.
Thanh Tuấn nhìn biểu cảm bình tĩnh bất thường trên mặt Công Nam, đầu lông mày nhíu lại, hỏi:
- Phản ứng của cậu không giống một người bình thường chút nào, càng không giống một thiếu niên mười mấy tuổi, rốt cuộc cậu là cái quái gì vậy?
Công Nam nhăn mặt, cảm thấy thanh niên trước mắt quá phiền phức, bèn đứng dậy, nói:
- Câu này anh đã hỏi tôi ít nhất một lần rồi đấy, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.
Nói xong, Công Nam không định tiếp tục dây dưa nữa mà bỏ đi một mạch, Thanh Tuấn nhìn theo cho đến khi không thấy người đâu nữa, lúc này anh ta mới sờ cằm lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ những gì ông Xuân nói là thật, thằng nhóc này là người ngoài hành tinh à?1
Ngày hôm sau, tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Công Nam đã đến, không chỉ bạn bè thân thiết với cậu đến dự mà ngay cả bạn làm ăn của gia đình cũng đến, mục đích của họ chính là thử lôi kéo đứa con nuôi bí ẩn này của ông Tuân, tuy nhiên sau khi biết Thanh Tuấn đã trở về, họ đều chuyển hướng sang lấy lòng anh ta.
Công Nam thở phào nhẹ nhõm, coi như ông anh hai này cũng có chút tác dụng, ít nhất cứu cậu thoát khỏi những lời tâng bốc vô nghĩa.
Bảo Đức cũng có mặt, trông cậu ta gầy đi thấy rõ, sự ngây ngô của thiếu niên đã rút đi hết, chỉ còn lại một chàng trai chín chắn, nụ cười vẫn trên môi nhưng không hề thật lòng, cứ như thể cậu ta chỉ đang đối phó với sự xã giao nhàm chán chứ không thật sự vui vẻ vậy.
Công Nam chỉ biết bất lực thở dài, nhưng tình trạng bây giờ ít ra tốt hơn là suốt ngày nhốt mình trong phòng, có lẽ thời gian sẽ khiến Bảo Đức quên đi Thành Công và trở lại cuộc sống bình thường nhanh thôi.
Buổi tiệc diễn ra đến lúc cao trào, bà Liên và Trường Quân đẩy chiếc bánh kem to tướng ra, Công Nam đang định cầu nguyện thổi nến thì Trường Quân ngăn lại, anh mỉm cười nói:
- Đợi một lát, vẫn còn một bất ngờ cho em đây.
Công Nam khó hiểu nhìn Trường Quân, nhưng ngay sau đó, đôi mắt của cậu mở to, hốc mắt ươn ướt, cậu gọi to:
- Bà ngoại!
Công Nam chạy đến chỗ của bà Hoa, ôm lấy bà thật chặt.
- Con nhớ ngoại lắm…
Bà Hoa cũng vuốt tóc cậu, nghẹn ngào:
- Ngoại cũng nhớ con, cháu của ngoại lớn nhiều quá.
Hai người cứ ôm nhau trước sự chứng kiến của đông đảo khách khứa, càng khiến họ phải nhận định lại địa vị của Công Nam trong gia đình nhận nuôi.
Có bao nhiêu cha mẹ thương con nuôi tới mức kính trọng luôn cả người thân ruột thịt của nó chứ?
Công Nam kéo bà Hoa tới chỗ bánh kem, bắt gặp ánh mắt cưng chiều của Trường Quân, cậu lập tức nở một nụ cười thật tươi với anh, sau đó dùng khẩu hình nói:
- Cảm ơn anh, em yêu anh.
Trường Quân bật cười xoa đầu cậu, bà Hoa, ông Tuân và bà Liên đứng bên cạnh đều đồng loạt chú ý hành động của hai người, nhưng cũng không tỏ ra biểu cảm gì bất thường.
Chỉ là…
Ngay vào lúc Công Nam lại chuẩn bị thổi nến một lần nữa, một vị khách không mời mà đến đã đứng ngay trước cửa buổi tiệc, nhìn chằm chằm vào cả gia đình đang đứng ở trên sân khấu, miệng lẩm bẩm:
- Vui vẻ vậy sao?1