Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Mang nhìn vẻ mặt yếu ớt của Lạc Du Du, cũng biết cô không phải giả vờ mà là thực sự bị bệnh nên anh chỉ có thể chọn cách im lặng, Cậu ta im lặng lái xe về nhà, vừa vào đến nhà liền tìm cho Lạc Du Du một đôi dép lê nữ, Lạc Du Du thấy thế ngạc nhiên hỏi: “Tại sao trong nhà lại có dép nữ thế?”
Cố Mang đáp, đầu cũng không thèm nhìn lại: “Buổi tối luôn có những cô gái đến tìm tôi. Tôi tất nhiên phải có chuẩn bị”
“Ð* Lạc Du Du nghe vậy cũng ngoan ngoãn thay giày. Cố Mang còn độc thân, cuộc sống riêng tư của cậu ta thế nào đối với cô ta cũng không quan trọng. Đi vào trong, Cố Mang chỉ vào một căn phòng và nói: “Ở đây”
“Chỉ có một phòng ngủ thôi sao?
Cố Mang sống trong một căn hộ cao cấp dành cho một người, rất đắt tiền; đồ trang trí trong phòng ngủ này cũng không hề rẻ, thoạt nhìn liền biết chính là phòng mà Cố Mang thường ngủ.
Cô chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn Cố Mang: “Chỗ này cậu để cho tôi ngủ rồi vậy thì cậu ngủ ở đâu?”
Cố Mang phá lên cười: “Nếu cậu tin tôi thì chia chia cho tôi một nửa giường, còn nếu không tin tôi thì tôi sẽ ngủ trên sàn nhà ở bên ngoài”
Lạc Du Du thậm chí còn chẳng buồn suy nghĩ: “Vậy cậu ngủ ở trên sàn phía ngoài đi”
Cố Mang nghe cô nói mà sửng sốt một lúc lâu sau: “Này, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
Lạc Du Du lững thững đi vào phòng trong bộ đồ ngủ, sau đó liếc nhìn Cố Mang đang đứng ở cửa, rối rít nói: “Tôi bị cảm, chủ yếu là tôi sợ khi ngủ sẽ truyền bệnh cho cậu thôi”
Chết tiệt, cậu ta quên rằng Lạc Du Du vẫn đang bị bệnh.
Nhắc tới chuyện này, Cố Mang chủ động vung tay lên nói: “Cậu nói đúng, tôi chọn ngủ bên ngoài. Mạng sống nhỏ nhoi này quan trọng hơn”
“..* Lạc Du Du lúc này không biết phải biểu hiện ra sao, cô liếc nhìn Cố Mang, cậu ta đã bắt đầu cầm chăn bông từ tủ dự phòng bên ngoài, nhìn cậu ta rất nghiêm túc, cô ta cũng không cản cậu ta, chỉ hỏi: “Vậy còn quần áo của tôi..”
“Trước mắt cậu cứ mặc đồ của tôi đi”
Cố Mang chỉ vào tủ quần áo trong phòng ngủ, nói: “Có lẽ nó sẽ rộng đấy, với lại cậu cũng quá nhỏ rồi”
Trong tình cảnh như vậy, Lạc Du Du chỉ có thể nghe theo lời cậu ta.
Lạc Du Du vào phòng tắm riêng và thay quần áo của mình. Khi bước ra, cô ta trông giống như một đứa trẻ ăn trộm quần áo của người lớn mặc vào. Chiếc áo len của Cố Mang gần như có thể che phủ đầu gối của Lạc Du Du. Đôi chân thon ngắn của cô chạy loạn như chú cún Loli làm Cố Mang thấy vậy cũng khẽ cười hỏi: “ uống thuốc chưa?”
Lạc Du Du bước đến giường và nẵm xuống với đầy thoải mái.
Chăn bông của Lạc Du Du thật mềm. Giường của người giàu đúng là thoải mái hơn người thường rất nhiều.
Cô từ từ nhắm mắt lại rồi nói: “Lúc về nhà tôi có uống một viên, còn lại… ra ngoài vội quá nên không mang theo”
“Vậy ngày mai tôi giúp cậu đi lấy”
Cố Mang đóng cửa cho cô, sau đó gõ lên cửa một cái: “Ngủ đi, ngủ ngon”
Đau đớn và kiệt sức ập đến cùng một lúc khiến Lạc Du Du không thể chống cự lại, vô thức như nuốt trọn cô ta.
Cô ta ngủ sâu đến nỗi ngày hôm sau Cố Mang đã thức dậy, nhưng vẫn thấy cô ta còn ngủ.
Gõ cửa đánh thức cũng vô ích, Cố Mang đành đi ra ngoài một mình. Dưới ánh nắng sớm mai đầy dịu dàng, cậu một lần nữa lái xe đến căn nhà của Lạc Du Du trước đây.
Ô cửa vẫn như cũ. Cố Mang nhíu mày, đi vào phòng, nhìn xung quanh liền thấy một người đàn ông khuôn mặt ủ rũ ngồi trên ghế sô pha.
Nghe thấy tiếng động, Sakahara Kurosawa ngẩng đầu lên nhìn, tưởng là Lạc Du Du tới, nhưng tại nhìn thấy Cố Mang. Ánh sáng trong mắt anh ta bị dập tắt trong nháy mắt.
Anh trông như cả đêm không ngủ, sắc mặt tái nhợt giống như Lạc Du Du lúc trước, ốm yếu, tỉnh thần vô cùng kém.
Lúc này, Cố Mang thậm chí còn nhẹ nhàng đạp lên thế giới tâm linh đang trên đà sụp đổ của anh.
“Tôi ở đây để thu dọn hành lý cho Lạc Du Du, còn anh tại sao vẫn ở đây?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");