Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lươn
Beta: Maria
–
19.
Sau khi ghi chép xong, chúng tôi về biệt thự.
Tôi tức giận nói: “Phong Văn Tu, anh có ngốc không vậy? Từ bé đến giờ chưa có ai có thể làm tôi bị thương! Sao anh dám dùng cơ thể mình ra để cản nhát dao ấy của Vương San San?! Nếu vừa nãy tôi không kịp phản ứng thì có khi anh đã mất mạng rồi!”
Phong Văn Tu nghe vậy mà chẳng mảy may tức giận, lại còn nghiêm túc nhìn tôi nói: “Em lo cho anh?”
Đối mặt với đôi mắt đong đầy cảm xúc kia, đầu tiên là tôi sửng sốt, rồi chợt hiểu ý anh.
Tôi hơi nghẹn ngào.
May là tôi vẫn kịp phản ứng lại, nói với anh: “Tôi là vệ sĩ của anh, không lo cho anh thì lo cho ai?!”
Mắt Phong Văn Tu ánh lên ý cười.
“Ừ đúng. Chỉ cần em vẫn là vệ sĩ của anh thì em phải luôn lo lắng cho anh.”
Câu này nghe thì không có vấn đề gì nhưng lại khiến tim tôi đập nhanh thêm mấy nhịp.
20.
Tôi vẫn nghĩ chưa thông sao dạo này mình cứ lạ lạ thế nào ấy thì mấy hôm sau Phong Văn Tu bỗng nói với tôi.
“Anh sẽ cho người đến makeup cho em, tối nay đi dự tiệc cùng với anh.”
Tôi không từ chối.
Từ sau vụ của Vương San San, tôi đã hiểu lý do vì sao Phong Văn Tu lại cần vệ sĩ rồi.
Mặc dù rất ít khi xảy ra chuyện bất ngờ nhưng nếu không có chuẩn bị thì đến lúc đấy hối hận không kịp!
Tôi mặc một bộ váy dài, mái tóc dài buông xõa làm tôi hơi khó chịu, lỡ mà có chuyện gì xảy ra, bộ trang phục này sẽ ảnh hưởng đến hành động của tôi!
Để bảo vệ anh, tôi gần như không bao giờ rời khỏi anh dù chỉ một tấc.
Nhưng đi giày cao gót đau thật sự luôn í.
Tôi nhìn ngó xung quanh để di chuyển sự chú ý.
Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi thấy có bóng người hiện lên rồi biến mất ở cây cột xa xa bên kia.
Người đó tựa như là Vương San San, nhưng cô ta đang bị giam giữ mới phải.
“Xin chào vị tiểu thư xinh đẹp. Không biết tôi có vinh hạnh được làm quen cô hay không?”
Là một thanh niên đẹp trai tóc vàng mắt xanh.
Tôi lắc đầu: “Không có hứng thú.”
Anh ta hơi dừng lại, hẳn là không ngờ tôi sẽ từ chối thẳng thừng như vậy nhưng vẫn rất lịch thiệp cụng ly với tôi.
Tôi không thể thất lễ, nở nụ cười cụng ly với anh ta.
Tôi vừa nhấp được một ngụm thì đột nhiên tôi bị Phong Văn Tu nắm cổ, làm tôi bị dọa uống nguyên cả một ngụm lớn, suýt thì sặc.
Tôi vẫn chưa nổi giận thì anh nghiến răng ken két, giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
“Tôi vừa quay đi quay lại đã thấy em bắt chuyện với người khác rồi! Sao, em thấy không có nguy hiểm thì không cần bảo vệ tôi nên bắt đầu đi yêu đương với người ngoại quốc chứ gì?!”
Người đàn ông hồi nãy bắt chuyện với tôi rất tự nhiên cười nói.
“Tu à, hóa ra cô gái này là vợ của anh, xin lỗi, tôi lỗ mãng rồi.”
Anh ta cụng ly với Phong Văn Tu.
Phong Văn Tu hơi mất kiên nhẫn uống với anh ta một ly, sau đó quay sang nói với tôi: “Muộn rồi, về thôi.”
Tôi đã muốn về từ lâu rồi.
21.
Lúc quay về, biệt thự rất yên tĩnh, hình như mọi người đi ngủ cả rồi.
Tôi về phòng thì thấy Tiểu Trạch ngủ trên giường của tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, cả người thấy nóng và khó chịu.
Tôi vô thức đi đến phòng của Phong Văn Tu.
Vừa bước vào, tôi đã cảm thấy Phong Văn Tu trước mắt cứ chồng chéo hết lên nhau.
“Anh đừng lắc lư nữa!”
Tôi đưa tay ra cố gắng giữ anh lại, lại vô tình làm anh ngã xuống giường.
Sau đó, tôi cảm thấy cơ thể anh mát lạnh.
Tôi ôm chặt anh, không cho anh giãy giụa.
Rồi đầu óc tôi trống rỗng.
22.
Tôi mở mắt ra đã là ngày hôm sau.
Vừa quay đầu lại, lúc tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại mới nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Tôi đang tính chuồn êm thì thấy hàng lông mi đen nhánh của Phong Văn Tu rung lên mấy lần, anh chầm chậm mở mắt, lộ đôi con ngươi thâm thúy.
Thấy vậy, tôi vô thức nói xin lỗi.
“Xin lỗi anh, tôi sẽ chịu trách nhiệm, rượu hôm qua tôi uống có vấn đề.”
Tôi vẫn hơi ấn tượng với cảnh tôi đè Phong Văn Tu không thể phản kháng xuống dưới người mình!
Tôi không ngờ tôi lại cầm thú đến vậy.
Phong Văn Tu kinh ngạc nhìn tôi, một tia sáng vụt qua đôi mắt sâu của anh.
“Em muốn chịu trách nhiệm thế nào?”
Giọng nói lúc mới dậy của anh vừa trầm vừa khàn.
Tôi hơi bối rối, mở miệng thăm dò: “Kết hôn?”
Phong Văn Tu đột nhiên mím chặt môi.
Tôi không thấy được ý cười tràn đầy không chút giấu diếm trong mắt anh.
Tôi hơi lo lắng nói tiếp: “Nếu anh không đồng ý…”
Bỗng nhiên anh ho một cái: “Được, ngày mai kết hôn luôn. Hôm nay đi thử áo cưới luôn!”
Mắt tôi mở to vì sốc.
“Nhanh thế?”
“Nếu không thì sao?”
Phong Văn Tu bỗng nhíu mày, hơi bất mãn nhìn tôi.
Tôi vẫn chưa trả lời đã có tiếng gõ cửa cắt ngang.
Là Phong Tiểu Trạch ở bên ngoài.
“Bố mẹ dậy chưa? Mai là ngày hai người kết hôn, bố mẹ không được quên nha!”
Tôi kinh ngạc, nhớ lúc trước Tiểu Trạch nói ngày nào thì chúng tôi kết hôn, ấy vậy mà lại đúng.
23.
Lúc thử áo cưới, tôi vẫn còn hơi hoang mang.
Nhưng bố mẹ tôi thì ngược lại, lúc nghe thấy tôi kết hôn chớp nhoáng, chỉ muốn nhanh chóng gả tôi cho Phong Văn Tu luôn.
Lại còn ngậm ngùi tiếc nuối tôi kết hôn nhanh thế.
Bọn họ cũng sợ tôi đánh nhau quá giỏi, ba mươi bốn mươi tuổi vẫn ế chỏng ế chơ!
Phong Văn Tu đỉnh của chóp luôn, anh giải quyết ổn thỏa mọi chuyện như gặp mặt người lớn trong nhà, thử áo cưới, tổ chức hôn lễ chỉ trong một ngày.
Thật ra tôi phát hiện, Phong Văn Tu không hề bài xích việc kết hôn với tôi.
Thậm chí có thể nhận thấy anh đang rất hạnh phúc.
Cứ như thể tôi không lấy anh, anh sẽ không thể lấy vợ vậy.
Rõ ràng với địa vị của anh thì anh đâu cần lo lắng chuyện không ai lấy anh chứ?
Hình như Phong Văn Tu nhìn ra tôi đang nghĩ gì, anh dùng tư thế kabedon ép tôi vào tường, cảnh cáo: “Em đừng quên việc em muốn chịu trách nhiệm, đừng có mà sợ cưới.”
Phong Văn Tu đã nói vậy, tôi cũng không nghĩ thêm gì nhiều.
Trên thực tế, tôi không dám thừa nhận gần đây Phong Văn Tu thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, khiến trái tim tôi ngứa ngáy.
24.
Ngày cưới.
Phong Tiểu Trạch rất vui vẻ nắm tay tôi và Phong Văn Tu nói: “Chắc con là đứa bé hạnh phúc nhất thế giới, có thể thấy được bố mẹ mình kết hôn thì đời này của con không còn gì tiếc nuối nữa.”
Nghe thấy vậy, tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Nhưng tôi và Phong Văn Tu kết hôn được hai tháng cũng không xảy ra chuyện gì cả.
Trái lại, Tiểu Trạch càng ngày càng bám tôi, ngày nào cũng muốn ngủ cùng tôi.
Phong Văn Tu ghen điên cả người: “Đừng tưởng thành vợ anh rồi là không phải đi làm nữa nhé. Em là vệ sĩ 24/7 của anh, không thể rời xa anh nửa bước, mau đi làm cùng anh nhanh lên.”
Tôi xạm mặt.
Tôi đã phát hiện ra từ lâu là có lúc Phong Văn Tu còn ấu trĩ hơn cả Tiểu Trạch.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, nghĩ đến một triệu tệ tiền lương, tôi quyết định đi làm.
Xét cho cùng, là một cặp vợ chồng mới cưới, tôi cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao các cặp đôi muốn dính lấy nhau 24 giờ rồi.
Hôm nay đi làm, xe vẫn chưa đến công ty thì tôi bị say xe.
Tôi choáng váng xây xẩm, nôn thốc nôn tháo, mặt tái hẳn đi.
Phong Văn Tu thấy thế, mặt còn tái hơn cả tôi.
Anh ra lệnh cho tài xế đi đến bệnh viện ngay lập tức.
Bác sĩ cầm tờ giấy kết quả, cười nói: “Chúc mừng anh chị, chị nhà đã mang thai được hai tháng.”
Hết chương 04!