Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
VỊ DIỆN THỨ NĂM
“Ha ha, cuối cùng cũng trở về!”
Vừa vào nhà, Thì Thần đã vội vã lau mồ hôi, làm một thở hổn hển.
Tô Lục ôm một đống bao lớn nhỏ liếc mắt nhìn hắn, buông mấy thứ cầm trong tay ra, tức giận nói: “Anh cái gì cũng không làm, vất vả chỗ nào?”
“Khẩn trương!” Thanh niên đầy vẻ “chính trực” nói, “Đi gặp cha mẹ mà!”
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới nháy mắt Tô Lục đã bốc hỏa trong lòng.
Sau khi trở về từ thế giới kia, ngoại trừ tiếp tục rèn luyện lực lượng tinh thần và luyện tập thể thao, cô có đi thăm cha mẹ ở hai thành thị, gia hỏa này đương nhiên cũng đi theo. Rõ ràng ai cũng nhìn không nhìn thấy hắn, kẻ này lại mặt dày mà bay tới trước mặt trưởng bối cúi đầu, gọi loạn “cha”, “mẹ”, “bác trai”, “bác gái”, bị cô đánh mấy lần vẫn không thay đổi.
“Em gái có vẻ ngoài khá giống cha!” Dép xỏ ngón sờ cằm, cười nói: “Có điều hình dáng khuôn mặt và dáng miệng lại giống mẹ, có thể nói kế thừa ưu điểm của hai người, ừ, kết quả của việc nuôi dạy tốt!”
“… Tôi lặp lại lần nữa, đó là cha mẹ của tôi, không phải của anh.” Đừng tùy tiện gọi thân thiết như vậy được không?
“Ôi chao, hai ta ai cũng như nhau.” Người nào đó rất vô liêm sỉ nói, “Cha cô chính là cha tôi, mẹ cô chính là mẹ tôi, chồng cô chính là tôi…”
“Câm miệng!” Đạp!
Cô không có hứng thú làm “chị em” với một người đàn ông.
Hơi sửa sang lại quần áo của mình và đồ vật cha mẹ đưa cho, lại dọn dẹp bụi bặm trong phòng, sau khi Tô Lục gội đầu tắm rửa bưng một cốc hoa quả trộn sữa chua ngồi vào trước máy tính. Cảm ơn chiếc di động không gì không làm được, cho dù ra ngoài cô vẫn có thể xử lý tất cả các vấn đề sau bán, có điều cửa hàng online của cô vẫn treo hai chữ “tạm đóng”, trong khoảng thời gian này tạm thời không buôn bán.
Tuy rằng người đã trở về, nhưng cô vẫn quyết định ngày mai mới tiếp tục cở cửa —— cho dù tố chất thân thể đã trở nên rất tốt, trải qua bôn ba vẫn có chút mệt mỏi. Mỗi lúc thế này lại vô cùng nhớ thương công nghệ cao ở thế giới trước, quả thật rất tiện lợi, đáng tiếc không thể mang trở lại.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tô Lục sửng sốt một chút, thời gian trả tiền thuê nhà còn chưa tới, cô cũng không gọi chuyển hàng, sẽ là ai đây? Đến khi cô ghé mắt vào mắt mèo, phát hiện đến quả thật là nhân viên chuyển phát hàng, có chút kinh ngạc mở cửa, hỏi: “Hôm nay không có hàng chuyển đi.”
Nhân viên giao hàng tính cách có chút ngại ngùng kéo kéo vành nón, thấp giọng nói: “Tôi là đến giao hàng.”
“Giao hàng?” Tô Lục càng nghi hoặc, “Không có người trả hàng lại.”
“… Không phải, là giao hàng bình thường.” Nói xong, lấy ra một chiếc phong bì rất mỏng, đưa tới trước mặt Tô Lục, “Đây.”
Tô Lục nhận lấy, phát hiện tên người nhận đúng thật là mình, đến khi nhìn tên người gửi, là bạn cùng phòng khi học đại học. Địa chỉ bên trên là đúng, nhưng số điện thoại lại không phải số hiện tại —— số này cô đã thay đổi.
Khách khí tiễn nhân viên giao hàng cũng hẹn thời gian lần sau tới lấy hàng, Tô Lục nhanh chóng xé bỏ thông tin cá nhân trên bao chuyển phát, rồi nhanh chóng mở ra, bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ, phát hiện bên trong là một chiếc thiệp mời.
“Thiệp mời kết hôn?” Thì Thần bay tới.
“Coi như thế.” Tô Lục mở ra, nhìn hai cái tên ở bên trong, lắc lắc đầu, tùy tay đem ném vào thùng rác —— gọi là thiệp mời, chẳng bằng nói nó là thư kêu gọi đầu hàng của một kẻ tự cho là thắng gửi đến.
“Không đi sao?”
“Không có thời gian.” Biết rõ đối phương không có ý tốt, còn đến tận cửa, là chuyện kẻ ngốc mới làm. Về việc vả ngược lại mặt đối phương… Cô không cảm thấy người nọ có tư cách khiến mình phí thời gian.
“Không có việc gì, em gái! Trên thế giới này đàn ông tốt vẫn còn rất nhiều!”
“… Hả?”
Người nào đó lời lẽ chính nghĩa nói: “Đừng khổ sở, thưởng thức được vẻ đẹp nội tâm của cô nhất định vẫn tồn tại, ví dụ như tôi!” Khi nói chuyện, ánh mắt còn cố gắng gợi lên cảm xúc “mau cảm động đi… cảm động đi!”
“…” Tô Lục nhếch mắt nhìn hắn một cái, “Tuy rằng không muốn biết trong não anh suy nghĩ cái gì, nhưng chuyện này và tưởng tượng của anh nhất định hoàn toàn không giống.” Người có thể rời bỏ cô còn chưa sinh ra đâu.
“Hả?” Ánh mắt cầu xin được biết chuyện.
Tô Lục xoay người đi, cô không có hứng thú cùng gia hỏa này chia sẻ hồi ức, còn lại loại chuyện không mấy dễ chịu này.
“Em gái, đợi chút, hãy nghe tôi nói…”
Giọng nói của thanh niên đột nhiên trở nên xa xăm.
Nguyên nhân? Đương nhiên là vì Tô Lục lại xuyên.
Trước khi rời đi, Tô Lục nghe được giọng nói chột dạ của người nào đó: “Tôi đang muốn nói với cô chuyện này…”
“…”
Cô còn nhìn thấy mình đánh đổ cốc sữa chua hoa quả, cùng với chiếc bàn phím chịu hại, sâu sắc cảm thấy, gia hỏa này thật sự là miệng “thối”!
*
Một bé gái mặc áo vải cũ nát lẳng lặng nằm trên chiếc giường gỗ xập xệ, đôi mắt nhắm lại, không nhúc nhích, giống như đã chết.
Đứa bé thoạt nhìn khoảng mười một mười hai tuổi, hai tay đặt ở bên người thô ráp mà sưng đỏ, trên cánh tay đầy vết nứt rách, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy vừa ngứa lại vừa đau. Mà hình ảnh có thể nói tàn khốc này, trong khu dân nghèo cũng không hiếm thấy, có thể nói, tay mỗi người ở nơi này đều là như thế.
Không như vậy, sẽ chết đói.
Đứa bé duy trì trạng thái như vậy đã ba ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên có mấy người đến nhìn một chút, sau đó không còn ai đến nữa. Mà công việc giặt quần áo rất khó khăn nó mới tìm được rất nhanh đã bị người khác thay thế. Thậm chí có một số người đã âm thầm để ý đến căn phòng cũ nát này của nó (tuy rằng cũ nát lại lung lay sắp đổ, nhưng dù sao cũng là một gian phòng), chỉ chờ đứa bé chết đi sẽ nhanh chóng dọn vào.
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, Tô Lục có thể xem như “nói cái gì đến cái đó”. Ở thế giới trước, cô và Thì Thần từng thảo luận đến vấn đề “có người nào cự tuyệt linh hồn tôi tiến vào hay không”, lần này lập tức gặp được.
Đứa bé này một lòng muốn chết.
Tuy rằng Bạch Tuyết Văn cũng là tự sát, nhưng rất nhanh đã hối hận, bởi vì ít nhất còn muốn gặp lại cha mẹ một lần. Vài em gái khác chết ngoài ý muốn càng không cần phải nói, hoàn toàn không giống thiếu nữ tên “Mary” này, là thật sự không muốn tiếp tục sống.
Bởi vì thiếu nữ hoàn toàn đóng kín tâm linh, cho nên Thì Thần từng cưỡng chế tiến hành một lần trao đổi, hắn hỏi: “Thật sự muốn kết thúc cuộc sống này sao?”
“Tôi không muốn tiếp tục đau khổ sinh hoạt ở thế giới này nữa… Cầu xin anh… Để tôi rời đi đi…”
“Xác định?”
“Tôi xác định.”
Ảnh hưởng của dòng lũ Vị Diện sẽ khiến những người vốn đã chết có lại được sinh mệnh, nhưng nếu đương sự kịch liệt phản đối việc tiếp tục sống sót, kiên trì đi theo vận mệnh vốn có, thân là người quản lý Vị Diện, Thì Thần cũng sẽ không mạnh mẽ thay đổi ý chí đối phương, bức bách bọn họ làm chuyện mình không muốn làm.
Hắn chỉ cho bọn họ một cơ hội lựa chọn, mà vận mệnh, từ đầu đến cuối vẫn nằm ở trong tay chính bọn họ.
Cho nên, Thì Thần phải tốn một chút sức lực, rút linh hồn Mary ra, để linh hồn cô bé lần nữa tiến vào luân hồi.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, mặc dù linh hồn Mary đã rời đi, nhưng thân thể của cô bé vẫn còn “sống”.
“Vận mệnh” sau khi bị dòng lũ Vị Diện ảnh hưởng được gây dụng lại, nó thiết lập tương lai có sự tồn tại của Mary. Nhưng, nếu thiếu nữ đã cự tuyệt tiếp tục sống sót, như vậy Thì Thần nhất định phải tiêu phí một khoảng thời gian, xử lý những sai lệch của thế giới này. Tại thời khắc này, thời gian đã trôi qua sẽ quay ngược trở về, vận mệnh thay đổi cũng sẽ trở lại quỹ đạo vốn có.
Mà việc Tô Lục phải làm, chính là ở tạm trong thân thể này, chờ thời khắc kia đến.
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, ở thế giới lần này cô có thể làm bất cứ chuyện gì. Bởi vì, khi thời gian quay ngược trở lại, sẽ không có ai nhận biết cô, không có ai nhớ đến cô, thế giới này không còn lại bất cứ dấu vết nào liên quan đến cô.
Sau khi linh hồn Mary bị rút ra, Tô Lục dung nhập ký ức của thiếu nữ chậm rãi mở mắt ra.
Vị Diện lần này là thế giới Tây Phương, bối cảnh có lẽ là thời Trung Cổ, nhưng hình như lại có không ít khác biệt. Sự khác biệt này cũng không quá quan trọng, vì dù sao Mary từ nhỏ đã lớn lên ở xóm nghèo. Sau khi mất đi cha mẹ năm chín tuổi, chỉ sống sót thôi cũng đã phải dốc hết toàn lực, làm gì có cơ hội đi giải thích những thứ khác? Phải biết là, uyên bác cũng không thể lấp đầy bụng.
Nghỉ ngơi một chút, Tô Lục ngồi dậy, thân thể này vẫn rất suy yếu, nhưng còn sống. Vì sao chết ư? Tại nơi như thế này, một trận cảm cúm thông thường đã đủ để lấy đi sinh mệnh của một người. Áo rách quần manh bụng không đủ no, miễn dịch của thân thể tự nhiên kém, huống chi hiện tại còn là đầu mùa xuân thời tiết rét lạnh.
【 Em gái, có khỏe không? 】
【 Anh thử xem? 】
【… Không bằng trở về đi. 】
【 Thế giới này thì sao? 】
【 Thế giới khiến em gái đau đớn, vẫn nên hủy diệt đi thôi! 】
Tô Lục hơi co giật khóe miệng, trả lời——
【 Nên làm gì thì làm gì. 】 Còn dám nói ra lời kịch tự kỷ như vậy, giết chết anh!
【… 】
Trực tiếp dùng khí thế để đánh bay người nào đó, Tô Lục xoa xoa đôi bàn tay, nhìn chung quanh căn phòng không đến mười mét vuông, phát hiện hoàn toàn có thể dùng từ “nhà chỉ có bốn bức tường” để hình dung, ngoại trừ một cái giường cũ nát, cũng không có vật dụng gì khác. Thứ duy nhất có chút tác dụng, là mấy tảng đá xếp ở góc tường thành một cái bếp lò giản dị, hai cái gậy gỗ cắm ở hai bên, chính giữa đặt một vại sành sứt mẻ. Tô Lục đi qua nhìn, phát hiện bên trong chỉ có một chút nước lạnh, cũng không biết đã đun hay chưa.
Tro tàn trong bếp lò đã không còn chút độ ấm, bên cạnh cũng không có củi lửa, bởi vậy có thể thấy được muốn sưởi ấm là không có khả năng, cũng may…
Cô nặng nề đứng lên, đi đến cạnh cửa, nhấc tay vén tấm mành rách ở trước cửa, ánh nắng ấm áp nháy mắt chiếu vào.
Còn có mặt trời.
Tô Lục nhìn chung quanh một hồi, sau đó ngồi lên một tảng đó cách nhà gần nhất, cong hai chân lên, hai cánh tay giao nhau trên đầu gối, cúi đầu đặt cằm lên cánh tay, thích ý híp mắt.
Thật ấm áp.
Cứ như vậy, vừa sưởi ấm, vừa tự hỏi. Không thể không nói, tính cách của mỗi thiếu nữ ở một thế giới đều không giống nhau. Từ trí nhớ có thể thấy được, Mary là một đứa bé ngoan, vấn đề duy nhất chính là… quá yếu đuối, mặc cho người khác muốn gì cũng được. Nhìn có chút giống Diệp Huyên lúc trước, thật ra không phải. Thời điểm Diệp Huyên đồng ý hy sinh hay cho đi lòng tràn đầy tình nguyện, mà Mary tuy rằng không bằng lòng, nhưng chỉ cần đối phương hơi chút nặng lời hoặc ném lại một ánh mắt hung ác, đứa bé này sẽ lập tức đi vào khuôn khổ, đem thức ăn nuôi sống mình phân ra.
Nếu có người bảo vệ thì không sao, vấn đề là trước đó không lâu cuộc sống của Mary còn trải qua một biến cố.
Vài khu dân nghèo xung quanh đều bị hủy đi, dân nghèo ở trong đó bị bốn phía xua đuổi mà tiến vào khu mỏ quặng bị bỏ đi do khoáng sản khô kiệt này. Nghe nói khi nơi này phồn thịnh, than đá khai thác được có thể cung ứng cho một quốc gia, đem đến cho người dân xung quanh lợi ích rất lớn. Vài lãnh chúa chung quanh bởi vậy mà bạo phát rất nhiều cuộc chiến, đến khi phát hiện mất nhiều hơn được, cuối cùng mới giải hòa, cùng chia cắt ích lợi.
Đáng tiếc, khoáng sản không phải dùng mãi không hết. Hơn mười năm trước, sau khi khai khai thác xong mỏ than đá cuối cùng, ban đầu nhóm lãnh chúa còn chưa từ bỏ ý định tiếp tục thăm dò. Nhưng theo thời gian trôi qua, nơi này dần dần trở nên hoang phế, cho đến tận hôm nay, biến thành “nhà mới” của nhóm dân nghèo.
Nơi này rất lớn, Mary cũng rất bất hạnh mà bị thất lạc với những người ở chung lúc trước.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, từ giờ khắc đó trở đi, vận mệnh tử vong của Mary gần như có thể nói là đã định.
Không có người bảo vệ, mặc dù có thể sống qua cơn bệnh này, cũng không ngăn nổi người khác “muốn gì cứ lấy”, dù không bị bệnh, sớm hay muộn cũng sẽ chết đói.
Chỉ là…
Tô Lục sờ cái bụng khô quắt, thân thể được sưởi ấm lại, cảm giác đói khát trong dạ dày càng trở nên rõ ràng. Tô Lục biết, nhu cầu cấp bách của thân thể này là thức ăn, nếu không chỉ sợ không chống đỡ được đến thời gian đã hẹn với Thì Thần —— cô thật sự không muốn nhấm nháp mùi vị của cái chết.
Còn đang chưa biết làm thế nào, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.
Tô Lục quay đầu, phát hiện chủ nhân của căn phòng bên cạnh đi ra, đối phương vừa nhìn thấy “Mary”, đột nhiên mở to hai mắt: “Ngươi còn chưa chết?”
“Đúng vậy.” Tô Lục khẽ nhếch hai hàng lông mày, “Dì rất thất vọng sao?” Tốt quá, bữa ăn đầu tiên của cô chính là lấy từ người này!
“… Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nghe lời nói của Tô Lục, người phụ nữ trung niên có một đầu tóc nâu hỏi lại. Quả thật, bà ta nghĩ rằng Mary chết sẽ chiếm lấy phòng ở. Bởi vì con cái càng ngày càng nhiều, mà không gian trong nhà đã sớm dùng không đủ, còn Mary chỉ có một người, lại chiếm một gian phòng, thật sự quá lãng phí!
“Dì Zenia, chẳng lẽ dì đã quên, khi vừa chuyển đến, tôi có mượn thức ăn từ dì, nhưng dì không cho mượn chỉ bán.” Tô Lục bình tĩnh nói ra chuyện trong trí nhớ của Mary, “Lúc ấy đã thống nhất một cái chăn đổi ba cái bánh mỳ đen, nhưng tới hôm nay, dì mới chỉ đưa một cái. Còn thừa hai cái định lúc đưa cho tôi đây?” Đáng thương Mary bé nhỏ, thật ra hoàn toàn không dám đòi lại bánh mỳ. Mà khi cô bé ăn xong chiếc bánh mỳ đầu tiên, cũng thành công tìm được công việc giặt quần áo cho người ta. Tâm tình sung sướng ngay lúc đó đến giờ phút này Tô Lục vẫn có thể cảm giác được.
Thiếu nữ Mary đã vạch sẵn kế hoạch cho tương lai: Giúp người giặt quần áo, kiếm tiền nuôi sống chính mình, lại tìm hàng xóm lúc trước.
Đáng tiếc, tất cả đều bởi vì một lần cảm cúm mà tan thành mây khói.
Người phụ nữ trung niên đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi nói bậy bạ gì đó? Hoàn toàn không có chuyện như vậy?”
“Ồ, dì muốn quỵt nợ sao?”
“Ngươi bớt nói hưu nói vượn!”
“Như vậy, tìm đám người Jeff đến quyết định chuyện này được không?” Tô Lục vừa nói vừa đứng lên.
Cô không chút nào bất ngờ nhìn thấy sắc mặt của Zenia nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, người sau lắp bắp nói: “Trời, trời ạ, ngươi điên rồi sao? Lại muốn tìm đám ác ma kia!”
Cho dù là xóm nghèo, cũng không thiếu những băng đảng. Mà ở khu dân nghèo lúc trước Mary cư trú, duy trì trật tự là một gã đàn ông to lớn tên Jeff, hắn cùng với đàn em của mình, theo thời gian định kỳ sẽ đến khu dân nghèo thu “phí bảo hộ”, nếu vài lần không đưa, sẽ kéo người đi làm một số việc đáng sợ, có thể nói là danh tiếng vô cùng thối. Đương nhiên, thỉnh thoảng hắn cũng rất hứng thú mà giải quyết vấn đề tranh chấp của đám dân nghèo, chỉ là không được công bằng. Hơn nữa, không cần biết là bên thắng hay bên thua, đều phải trả “phí dịch vụ” cho hắn, nếu không hắn sẽ tự tay đến “lấy”. Cho nên bình thường không có người nguyện ý làm chuyện như vậy.
Tô Lục đương nhiên cũng không muốn, nhưng chuyện này cũng không gây cản trở việc cô “cáo mượn oai hùm”.
Hai mắt cô nhìn thẳng người phụ nữ trung niên, rất vừa lòng phát hiện Zenia quả nhiên biết “danh tiếng” của Jeff. Để cam đoan uy hiếp hiệu quả, cô cố ý đè thấp giọng mang đầy cảm giác áp bách: “Đưa bánh mỳ cho tôi, hoặc là tôi đi tìm người, tự dì chọn đi.”
Zenia thét chói tai: “Tiểu tiện nhân này, bọn họ sẽ bắt ngươi bán đi làm kỹ nữ!”
“Ít nhất như thế còn có đường sống.” Tô Lục nở nụ cười không quan tâm, “Nếu không có bánh mỳ, tôi sẽ không sống qua đêm nay. Hơn nữa, cho dù làm kỹ nữ, ít nhất cũng có dì đi cùng, không phải sao? Dì Zenia, tôi thề, nhất định sẽ cố gắng đề cử dì với Jeff.” Tuy rằng Zenia còn có hai đứa con gái, nhưng Tô Lục không muốn dùng đứa bé để uy hiếp.
Tục ngữ nói rất đúng, đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc.
Cho nên, Tô Lục thắng.
Trong giọng nói hùng hùng hổ hổ của Zenia, cô thành công đoạt được hai cái bánh mỳ đen, hiện tại nghĩ đến, cũng may Mary vừa chuyển đến không lâu, hoàn toàn không quen thuộc với hàng xóm, nếu không hành động này của Tô Lục, rất có thể bị người khác hoài nghi, thậm chí cho rằng cô là “ác ma nhập thể”, đưa lên đài thiêu.
Nhưng cho dù tồn tại nhiều nguy hiểm, cô cũng không thể không làm như vậy—— không có cơm ăn, thật sự sẽ chết.
Nếu ở thế giới trước học tập kỹ năng “rung động” hoặc là “thôi miên”, cô sẽ hoàn toàn không cần làm chuyện thế này, trực tiếp ấn xuống dấu vết sợ hãi vào tinh thần đối phương hoặc thôi miên đối phương là được. Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận, thật ra cô cũng không cảm thấy hối hận. Ở hiện tại đều không thể ngờ được những chuyện sau này, cho nên chỉ cần làm những chuyện hiện tại không hối hận là được.
Sau khi lấy được bánh mỳ, mặc dù bản năng khiến Tô Lục muốn ăn ngấu nghiến hết vào trong bụng, nhưng cô vẫn dựa theo ký ức của Mary, đi gom ít củi mục, lại múc nước nhóm bếp, ngồi ở một bên đợi nước sôi, dùng hết sức lực đem nửa miếng bánh mì độ cứng có thể so với gỗ bẻ thành mảnh nhỏ ném vào, lại dùng hai thanh gỗ coi như chiếc đũa quấy thành trạng thái lỏng vô cùng ghê tởm. Bây giờ còn là đầu mùa xuân, đói bụng ba ngày dạ dày rất yếu ớt, cố ăn những thứ cứng sẽ dễ xuất hiện vấn đề.
Đem nồi bánh mì bắc xuống đợi nguội, Tô Lục hít một hơi thật sâu, nhắm mắt uống hết chất lỏng ở bên trong. Sau khi buông bát, cô che miệng lại, nôn khan hai cái, mặc dù có trở ngại về mặt tâm lý, nhưng thân thể này hiển nhiên đã sớm quen thuộc với thức ăn kiểu này, thậm chí cho rằng nó rất ngon. Loại cảm giác không hài hòa này thật sự khiến người ta khó chịu.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tô Lục lại đun chút nước ấm, uống vài ngụm.
Tuy rằng vẫn tiếp tục muốn ăn, nhưng cô hiểu người đói lâu ngày không thể ăn uống quá độ. Hơn nữa… trước khi tìm được thêm thức ăn, cô chỉ còn lại chút lương thực ấy thôi.
Cho nên nói, Thì Thần ngu ngốc kia rốt cuộc còn cần thời gian bao lâu?!
Nhưng những lúc như thế này oán giận cũng là vô ích, hơn nữa gia hỏa kia chỉ sợ còn đang tập trung tinh thần làm việc. Cô hoàn toàn có thể tìm đến hắn để trút giận, nhưng vấn đề là người bị ảnh hưởng cuối cùng vẫn là mình.
Tô Lục khẽ thở dài, tìm một mảnh vải miễn cưỡng có thể coi là sạch sẽ, gói kín chỗ bánh mì còn lại. Sau đó dập lửa, đi ra ngoài cửa phơi nắng, cho đến tận khi mặt trời lặn về phía tây mới đứng dậy trở về.
Trước khi vào trong phòng, Tô Lục thấy được ánh mắt hung tợn của người hàng xóm, vậy nên cô dừng bước, đi về phía đối phương.
“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?” Zenia liên tục lui về phía sau, không hề nghi ngờ, chuyện ban ngày đã để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng trong lòng bà ta.
“Dì Zenia à, có chuyện này tôi nghĩ cần phải nói rõ ràng với dì.” Tô Lục mỉm cười, “Cho dù dì có chồng và con trai rất cường tráng, nhưng khi tôi chuyển đến đây có mang theo một con dao, tuy rằng nhỏ, nhưng rất sắc bén.”
“… Lời này của ngươi có ý gì?”
“Ý của tôi là, nếu buổi tối có người nào lén chuồn vào trong phòng của tôi…” Giọng nói của Tô Lục rất dịu dàng, “Trước khi tôi bị đánh tới không thể nhúc nhích hoặc là bị giết chết, nhất định sẽ cố gắng để lại trên người đối phương dấu vết khó mà phai mờ. Đừng quên, nơi này là khu dân nghèo, mùa xuân ấm áp lại dễ dàng mang đến tật bệnh sắp tới, một vết thương nhỏ thôi cũng đủ để đưa ngươi quay lại vòng tay của chúa.”
“…”
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt hoảng sợ của đối phương, Tô Lục biết bà ta đã bị dọa, vì thế lại bỏ thêm ít dầu vào lửa: “Xin hãy nhớ, chỉ có hai người lao động khỏe mạnh mới có thể mang đến cuộc sống yên ổn cho dì, dì nguyện ý vì hai cái bánh mỳ mà mất đi nó sao?” Nói xong, nụ cười của cô càng thêm ôn hòa, ánh mắt cũng vô cùng thành khẩn, “Xin hãy cẩn thận suy xét lại.”
Rồi sau đó, cô xoay người rời đi.
Sau khi trở lại phòng không lâu, cô nghe được bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi. Có điều Tô Lục lại nhẹ nhàng thở ra, con chó biết kêu thì không cắn người, cảm xúc kịch liệt bộc phát như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy an toàn.
Nhưng không thể đem toàn bộ hy vọng ký thác vào người khác.
Chuyện thanh đao đương nhiên là nói dối, trên người Mary làm sao có thể có thứ này, cho dù có, cũng nhất định đã bị đoạt đi.
Có điều…
Tô Lục đi đến bên bếp lò, lại nhóm lửa, rồi sau đó tìm được trong góc phòng một khối đá và một thanh sắt thô to như ngón tay cái. Chất lượng của thanh sắt rất tốt, gần như kết quả của sản phẩm cận đại, đây cũng một trong số những nguyên nhân Tô Lục hoài nghi thời đại này cũng không phải Tây Phương cổ đại, theo đạo lý mà nói… kỹ thuật nấu sắt lúc này chưa thể phát triển đến thế được? Có điều phương diện lịch sử cũng không phải thứ cô am hiểu, cho nên không nghĩ nhiều nữa.
Cô đưa một đầu thanh sắt vào bếp lửa, đợi đốt đến đỏ ửng, dùng vải bọc rút ra, lại dùng khối đá bắt đầu giã vào đầu đã nung đỏ. Sau một hồi vật lộn, Tô Lục thành công có được một món hung khí —— thanh sắt sắc bén.
Dùng nó đã đủ để giết người.
Đương nhiên, cô hy vọng tốt nhất không có cơ hội dùng tới.
Nắm lấy thanh sắt, Tô Lục cảm giác được thân thể vốn suy yếu càng thêm cực kỳ mệt mỏi, nhưng cô kiên trì không lập tức lên giường, mà lại từ góc tường nhặt ra không ít tảng đá, xếp đông xếp tây trong căn phòng, tạo ra một ít cơ quan, dù không thể ngăn cản người khác nhưng ít nhất có thể đánh thức cô trong giấc ngủ say.
Sau khi làm xong tất thảy, rốt cục không chịu được nữa, tùy tiện lấy viên đá được đốt nóng bên cạnh bếp lò, dùng vải rách gói kỹ lại, sau đó ôm nó cùng nhau lên trên chiếc giường không có chăn, vừa đặt lưng đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày tiếp theo.
Tô Lục là bị đói quá mà tỉnh lại.
Nắng sớm xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong phòng, cánh tay cô đặt ở trên đầu, thoáng tỉnh táo lại, mới quay đầu, nhìn chăm chú vào tình cảnh trong phòng —— tất cả vẫn duy trì như đêm qua, xem ra dì Zenia kia cuối cùng cũng làm ra quyết định chính xác.
Sau khi rời giường, Tô Lục cầm chiếc bình không chuẩn bị đi múc nước, vừa mới ra khỏi phòng, nháy mắt cảm động —— giữa trưa rồi, lại thành công bớt được một bữa cơm.
Cơm trưa như trước là nửa chiếc bánh mỳ.
Mà khi cô chống đỡ thân thể dần hồi phục đi lại ở bên ngoài, bất ngờ biết được một tin tức tốt.
Một tin tức tốt đủ để cô thuận lợi sống sót.
__Hết chương 41__