Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tôi nghĩ, tôi 【 beep --】."
Không cần nghi ngờ, hệ thống phòng ngự trong đầu Hạ Hoàng Tuyền đã không hề khách khí chặn lại câu nói đằng sau của Thương Bích Lạc với hiệu suất công việc siêu mạnh của mình, cho nên cô không nghe thấy gì cả, đúng, cô không nghe thấy gì hết!
Nhưng mà, dù có chặn lại câu sau, lại không thể không nhìn ánh mắt và biểu cảm của hắn, không phải là lần đầu tiên nghe hắn nói... Khụ! Nhưng mà, khác với lúc trước, lúc này, trực giác mà cô vốn tin tưởng cho cô đáp án khẳng định 100%.
Tên này không đùa?
Quả thực là... Không thể dùng từ không tưởng tượng nổi để hình dung, hoàn toàn là tìm kiếm cái lạ, được chứ?! Giống như trong shojo manga, trang trước mọi người còn đang vui vẻ đi ra ngoài cắm trại, trang sau bỗng bị thiên thạch từ trên trời giáng xuống diệt sạch, tràn ngập cảm giác hư ảo không thực tế —— cô bất giác lại xuyên không đến một thế giới khác sao? Hay là vừa rồi đánh nhiều quái vật, mệt đến mức bị ảo giác?
Tóm, tóm lại, thật đáng sợ!!!
Hạ Hoàng Tuyền một tay xoa trán, một tay kia hướng về phía đối phương làm động tác "stop": "Đợi, đợi đã, tôi hơi choáng đầu." Hình như là nghe nhầm rồi, cho nên, cô đi bộ một chút là được? Để gió thổi một lát là khỏe rồi, đúng, khẳng định sẽ thoải mái hơn.
Nghĩ vậy, cô gái một lòng một dạ muốn tản bộ ở nơi đầy zombie này, "đối thủ" của cô lại đoán trước được nói ra một câu: "Trốn tránh hiện thực mới là hành vi vô cùng đáng xấu hổ."
"......" Đây là nhân quả báo ứng sao? Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy vô cùng đau khổ, vừa rồi cô còn mắng đối phương đáng xấu hổ, hiện tại lời này bị ném lại người mình. Thua người không thua trận, cô gái bị dồn vào đường cùng dứt khoát vươn tay nắm lấy đầu Thương Bích Lạc, lắc qua lắc lại hai lần, "Đầu óc anh không có vấn đề chứ?" Nghĩ nghĩ, từ trước đến giờ ngoại trừ đánh hắn cô không hề có sự trao đổi gì khác, vậy mà cũng... Hắn là M sao?!
"......"
"Chẳng lẽ bị tôi đánh ngu rồi?" Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, gõ nhẹ vào đầu thanh niên, rồi sau đó giật mình, đây không phải là dưa hấu, cho dù gõ cũng không đoán được đã chín hay chưa.
Trên mặt Thương Bích Lạc cũng dần hiện lên vẻ tươi cười: "Đánh lạc hướng cũng vô dụng."
"......"
Trong mắt cô gái, nụ cười của thanh niên vừa xảo quyệt lại vừa đáng giận, lần đầu tiên cô cảm thấy mình rơi vào hạ phong khi tranh chấp với đối phương, giống như một con cừu bị sói dồn vào đường cùng, cảm giác vô cùng không thoải mái, cực kỳ không thoải mái, đặc biệt không thoải mái!
Không hổ là boss ư? Vừa rồi hắn muốn, khụ khụ, gì kia đúng không? Tại sao bây giờ không khác gì bức người tốt làm chuyện xấu? Tiến triển này hoàn toàn không phù hợp.
Cô gái không hề ý thức được tình huống hiện tại có đến 0.8 nguyên nhân từ mình nhíu nhíu mày, dường như đang tự hỏi nên giải quyết thế nào, suy xét một lát, cô chưa hề từ bỏ ý định hỏi lại: "Anh nghiêm túc à?"
Thương Bích Lạc vươn tay đặt trên vai cô, gương mặt anh tuấn tiến lại gần: "Cô đã biết đáp án rồi, không phải sao?" Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, Hạ Hoàng Tuyền muốn lui về sau, lại phát hiện bàn tay xảo trá của đối phương đã đặt lên gáy cô, hoàn toàn che lại dường lui của cô.
"Tôi bị thương." Thanh niên cười tủm tỉm nói, "Hơi mạnh một chút đều có thể làm tôi bị thương lần hai."
"......" Con mẹ nó! Tên này có thể càng vô liêm sỉ hơn được không?! Nên giết chết hắn thì hơn!
Hạ Hoàng Tuyền sắp phạm phải "Tội giết người" đang chuẩn bị ra tay, Thương Bích Lạc bỗng dừng lại động tác, yên lặng lui về phía sau, trở lại tư thế bình thường.
"?"
Nhìn chăm chú vào cô gái mặt đầy sát khí lại mờ mịt, thanh niên bỗng bật cười: "Không được, quá bẩn, hoàn toàn không xuống tay được."
"...... Thương • Bích • Lạc!!!" Tuy định phản kháng, nhưng cảm giác bị ghét bỏ này là sao chứ? Thật muốn phun đầy máu zombie vào người hắn!
"Sao vậy? Thất vọng ư?"
" "Thất • vọng • gì • chứ!!!" Cô gái sắp tức điên lên đập mạnh xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng "Bùm", mặt đất xuất hiện một cái hố thật sâu.
"......" Khóe miệng Thương Bích Lạc giật giật.
....." Hạ Hoàng Tuyền siết chặt nắm tay.
"Ai nha em gái, em đang định nấu cơm dã ngoại à?" Ngôn Tất Hành không biết đã đi lại từ lúc nào, tán thưởng nói, "May quá, giảm bớt công đào hầm!"
"......" Lúc này, người run run khóe miệng đổi thành Hạ Hoàng Tuyền, "Không, không có gì."
"Đúng rồi, em gái, xe bị loại zombie cường tráng kia đập hỏng không dùng được nữa, anh tìm lều, em dựng lều giúp?"
"Được." Cô gái không hề do dự gật đầu, có việc làm cũng tốt, nếu ở lại cô chỉ sợ mình thật sự sẽ phạm tội giết người.
Sau khi uy hiếp làm động tác cắt cổ nhìn Thương Bích Lạc, Hạ Hoàng Tuyền xoay người rời đi, bóng lưng vô cùng tiêu sái, lại mơ hồ lộ ra chút bối rối.
"Chậc chậc chậc..." Ngôn Tất Hành chậc nhẹ, buông lều vừa mang đến xuống, "Anh bắt nạt cô ấy như vậy không sao chứ? Tuy ngẫu nhiên cũng coi là tình thú, nhưng đùa quá chớn cẩn thận bị đánh." Hắn nhìn boss Thương từ trên xuống dưới, vô cùng quyết đoán kết luận, "Anh tuyệt đối không chịu nổi một nắm đấm thực sự của cô ấy."
Thương Bích Lạc cười, thả lỏng tay: "Tôi nghĩ, tình huống theo lời anh sẽ không xảy ra."
Ngôn Tất Hành nhìn Thương Bích Lạc: "Tự tin quá mức cẩn thận gặp bi kịch, em gái cũng không phải là một cô nàng hành động theo lẽ thường."
"......"
"Nhưng mà, nhìn em gái tức giận cũng thật vui." Ngôn tiểu ca sờ cằm, "Đặc biệt là lúc muốn đánh người lại cố nhịn, phải gọi là... Này! Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
Boss Thương cười mà không cười nhìn chăm chú vào thanh niên bên cạnh, cho đến khi đối phương sắp nói "Anh đây thề sống chết cũng không nghe theo dâm uy", mới nói: "Anh nghĩ nhiều quá."
"... Được rồi được rồi, tôi đã biết, chỉ anh mới có thể bắt nạt em ấy được chưa?" Ngôn Tất Hành lau mồ hôi lạnh trên đầu, trong lòng thầm châm chọc —— ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy thật sự không thành vấn đề ư?! Bị người đáng sợ như vậy để mắt, em gái cũng thật đáng thương. Sau đó hắn lại chưa từ bỏ ý định, đi tới gần, "Anh thật sự không sợ em ấy thù dai?"
"Cô ấy sẽ quên nhanh thôi." Thương Bích Lạc trả lời thật khẳng định, "Bởi vì cô ấy ngốc." Khi nói vậy, thanh niên không hề chú ý tới vẻ tươi cười trong mắt mình.
Bị ánh mắt này làm sợ hãi đến mức run rẩy cả người, Ngôn Tất Hành xoa xoa tay, âm thầm than thở hai câu "Mình không gay mình không gay những kẻ khoe khoang tình cảm nhanh chia tay nhanh chia tay" rồi không nói gì nữa, đi làm chuyện của mình.
Mà lúc này Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn không ý thức được mình bị sói để mắt đến còn bị đồng tình, cho đến bây giờ, chỗ tốt của việc có lực lượng dồi dào hoàn toàn thể hiện rõ rệt, cô nhanh chóng dựng xong lều, vì tránh sau đó gặp mưa to, cửa vào cản gió, lót dưới đáy, bốn phía chặn lại bằng đá, ở ngay dưới đường biên của đỉnh lều đào một rãnh sâu để thoát nước.
Vừa làm cô vừa nghĩ đến lời mà Thương Bích Lạc nói, kỳ thật trong lòng cô không bình tĩnh như những gì mà cô biểu hiện.
Không phải chưa từng có ai tỏ tình với cô.
Lần đầu tiên bị tỏ tình là lúc lớp năm tiểu học, đối phương là lớp trưởng kiêm bạn cùng bàn, sau khi tan học hai người cùng trực nhật, cô đang bịt mũi dùng chổi quét bụi, đối phương bỗng nói "Hạ Hoàng Tuyền tớ thích cậu!", cô nhớ rằng lúc đó mình trượt tay, cái chổi bay ra ngoài, mặt và đầu hai người đầy bụi, trông rất ngu ngốc. Suy nghĩ một lát, cô từ chối, lý do là "Tớ không thích những bé trai hay chảy nước mũi", bạn cùng bạn với trái tim thủy tinh bị tổn thương rơi lệ mà đi, ngày hôm sau tìm cô giáo đòi đổi chỗ ngồi...
Đến tận cấp hai cô mới ý thức được rằng, câu nói năm đó của mình làm tổn thương tâm hồn thiếu niên đến mức nào, nhưng muốn xin lỗi cũng đã chậm, đối phương đã biến mất trong dòng lũ cuộc đời cô rồi.
Lần thứ hai bị tỏ tình là cấp ba, lần này không phải bạn cùng bàn, là bạn nam cùng học thêm vào chủ nhật, hai người không học cùng trường, nhưng nhà cực kỳ gần, trùng hợp là chương trình học thêm lại hoàn toàn giống nhau, thứ bảy chủ nhật thường xuyên đi cùng xe bus, gặp mặt nhiều liền trở nên thân thiết. Bạn nam không chảy nước mũi còn khá đẹp trai, tiếc là vừa tỏ tình xong, hai người đả gặp cướp, đối phương bị hành động hăng hái phản kháng anh hùng cứu mỹ giơ thùng rác sắt lên đập người ta làm kinh hãi, sau đó... Không có sau đó...
Lần thứ ba chính là hôm nay.
Trên ý nghĩ nào đó, cô khá có kinh nghiệm với chuyện "Được tỏ tình" này, chỉ là, đối tượng lần này có phải quá đáng sợ hay không?
Đó là Thương Bích Lạc! Thương Bích Lạc!
Người đọc sách rồi thì biết, tên này có chứng ghét phụ nữ! Không, đối với đàn ông cũng thế luôn! Nói như vậy, cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi có ngày đối phương sẽ thích ai đó, bởi vì trong cảm nhận của cô, hắn là người không biết yêu, có khuynh hướng phản xã hội phản nhân loại, thuộc loại "Cứ đùa giỡn rồi ngày nào đó sẽ ngán, sau đó mọi người cùng chết".
Nhưng người như vậy, lại...
Hơn nữa là nghiêm túc.
Hoặc là nói, chính vì vậy mới thật đáng sợ.
Nếu hắn có ý đồ khác, cô hoàn toàn có thể không hề khách khí cho một trận, nhưng tình huống hiện tại, ngược lại làm cô thấy có hơi khó giải quyết.
Sự tình vì sao đến nông nỗi này?
Cô gái còn đang rối rắm, cho đến khi Ngôn Tất Hành gọi mới bừng tỉnh, chỉ thấy Ngôn Tất Hành chỉ vào "Phòng thay đồ tạm thời" làm từ những mảnh vụn lều và ống tuýt, khoe khoang nói: "Được không?"
"Ừm, không tồi." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, nhìn người mình, "Đúng là cần phải thay quần áo mới được." May mà hành lý mang theo có quần áo.
"Đợi lát nước đun chút nước mưa rồi dùng để lau người, dù sao vẫn còn đủ nhiên liệu." Ngôn Tất Hành lấy ra một đống vật tư có thể sử dụng như làm ảo thuật, sau đó lấy kính chiếu hậu dỡ từ trên xe cho cô, "Này."
"Cảm ơn." Hạ Hoàng Tuyền nhận gương, vô tình nhìn vào, bỗng chốc sợ ngây người —— đây, đây là ai chứ?!
Kẻ đầy mặt toàn máu tươi này là cô?! Thoạt nhìn còn đáng sợ hơn zombie được chứ?!
Cô nghĩ mình rốt cuộc hiểu vì sao Thương Bích Lạc nói không ra tay được rồi... Không chỉ là vấn đề máu zombie, còn là vấn đề bề ngoài nữa!
Dưới loại tình huống này cũng tỏ tình được, tình yêu đích thực! Chắc chắn là tình yêu đích thực!
—— Lần đầu tiên Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy, tình yêu hóa ra là một điều vĩ đại đến thế, tuy rằng cô hoàn toàn không muốn thừa nhận.