Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn vội vàng hít sâu. . . . . . Không được, Uông Ngữ Mạt hắn không đụng được, tuổi cô ấy còn quá nhỏ, hơn nữa còn uống rượu say, hắn từ trước đến giờ không đụng phụ nữ say rượu.
Hắn vẫn nên nhanh tay giúp cô tắm rửa, ngàn vạn chớ suy nghĩ quá nhiều.
Tâm trạng chắc chắn nên ánh mắt của hắn chính trực, nhanh chóng cởi quần và quần lót trên người cô xuống, đối với u huyệt non mềm kia làm như không thấy, sau đó ôm cô bước nhanh vào bồn tắm.
Hắn để cô xuống, muốn cho cô đứng thẳng, ai ngờ cả người cô mềm nhũn dán lên người hắn, “Shit!” Đầu nụ hoa của cô cọ xác qua lòng ngực của hắn, phía dưới lập tức nổi lên phản ứng.
“Uông Ngữ Mạt, đứng vững!” Giọng nói thô ráp, hắn bắt được cánh tay của cô, kéo ra khoảng cách, sau đó đè xuống chốt mở, vòi hoa phía trên sen lập tức chảy ra nước nóng.
Phương Nhĩ Kiệt một tay ôm chặt cô, tay phải đưa lên chải tóc cô, nhưng thân thể mềm mại mềm nhũn hướng trên người hắn dựa vào, da thịt ma sát qua lại, làm cho hắn cũng rút ra khẩu khí.
Đem ánh mắt định ở đỉnh đầu của cô, hắn cố gắng không nhìn chỗ khác, sau đó đem cô xoay người, làm cho cô đưa lưng về phía mình, dầu gội trên tay xoa lên mái tóc đen nhánh, nhanh chóng giúp cô gội đầu.
Nước nóng chảy xuống làm cho Uông Ngữ Mạt mờ mịt tỉnh lại, cô nửa mở con ngươi, ngây ngốc nhìn gạch màu trắng, đầu óc mơ mơ màng màng , chỉ cảm thấy da đầu có ngón tay lướt qua, hỗn hợp bọt có nước chảy xuống.
Cô rũ xuống mắt, cả người dựa vào phía sau.
“A!” Phương Nhĩ Kiệt đưa tay đặt lên hông của cô, bàn tay chạm vào da thịt trắng mịn, hô hấp của hắn không khỏi trầm trọng .
Nước nóng làm cho da thịt cô trơn hơn, lưng tuyết trắng dán lòng ngực của hắn, hắn chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy nhụy tiêm đỏ hồng.
Tay ôm chặt eo nhỏ nhắn thiếu chút nữa muốn đi lên che lại nhũ hoa, hung hăng kéo nụ hoa dụ người phạm tội kia ra, khiến nó ở giữa ngón tay cao nhọn chuyển hồng.
Tròng mắt đen vội vàng dừng lại, yết hầu chuyển động, Phương Nhĩ Kiệt kiên cười đè nén đầu óc mơ màng, để cho nước trôi bọt trên đầu xuống.
Tiếp tục là gian khổ nhất . . . . . .
Hắn nhìn chằm chằm tuyết bối, nghĩ đến tay của mình tắm rửa lướt qua mỗi một tấc da thịt, hắn dường như có thể tưởng tượng chính là xúc cảm tốt đẹp kia chính là. . . . . .
Dục vọng dưới bụng lập tức nóng rực cứng rắn, khăn tắm ngay từ lúc mới đã rớt tại bồn tắm, phái nam đã sớm bộc phát, đẩy vào khe hở giữa khe hở tuyết trắng, chỉ cần hắn thẳng lưng dùng sức là có thể từ sau tiến vào kiều huyệt non nớt kia.
Phương Nhĩ Kiệt lập tức lui về sau, khom người chuẩn bị nhặt khăn tắm lên, ai ngờ Uông Ngữ Mạt lại đột nhiên chuyển về phía sau, động tác của cô làm cho hắn sửng sốt, động tác dừng lại.
Uông Ngữ Mạt mở to mắt, cùng hắn chống lại tầm mắt.
“Em. . . . . .” Hắn cho là cô đã tỉnh rượu, ai ngờ cô lại đột nhiên đi phía trước cũng.”Á!” Hắn trực tiếp đỡ được cô, thân thể mềm mại lần nữa cùng hắn kề nhau.
“Uông. . . . . .” Mới nghĩ kéo cô ra, cô lại đột nhiên đưa tay ôm cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, đột nhiên dán vào mặt của hắn.
Hắn nhìn sâu , thấy cô nheo mắt,bàn tay nhỏ bé vuốt mặt của hắn.
Hắn lớn lên thật là đẹp? ! Ngón tay mãnh khảnh của Uông Ngữ Mạt lướt qua môi mỏng khêu gợi,cô không nhịn được liếm môi, cử động của cô làm cho tròng mắt người đàn ông nóng lên.