Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 22: Tri kỷ
Editor: minhla1quaxoai
Căn nhà trống trải, nội thất và đồ đạc có tông màu lạnh khiến căn phòng có vẻ ngột ngạt, quạnh quẽ.
Trên đường về nhà, Hạ Tang đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cơn thịnh nộ của mẹ.
Cô thay giày, đứng ở huyền quan, không dám đi vào.
Đàm Cận ngồi trên sô pha, mặt không cảm xúc nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Nhưng bầu không khí trầm mặc này khiến Hạ Tang cảm thấy mình như rơi xuống biển sâu.
Áp lực không thể chịu nổi dồn ép cô từ bốn phương tám hướng, khiến cô cảm thấy nghẹt thở, rất khó để thoát ra.
Cô sắp không thể thở nổi.
"Con đang đối nghịch với mẹ sao?" Đàm Cận bình tĩnh hỏi cô.
"Không phải, con chỉ là làm những gì con cho là đúng..."
"Con biết cái gì là đúng, cái gì là sai sao? Con mới bao lớn, đã ăn được bao nhiêu miếng cơm?" Đàm Cận nói một tràng đại bác: "Thập Tam trung đều là loại xấu xa, cặn bã, con còn dám lui tới cùng bọn họ vài ba lần!"
"Thập Tam trung cũng có người tốt..."
"Ngây thơ!" Đàm Cận kiên quyết ngắt lời cô: "Mẹ làm chủ nhiệm nhiều năm như vậy, còn loại học sinh nào chưa thấy, cho dù bây giờ bọn họ không phạm sai lầm gì lớn, thế nhưng lại xen lẫn trong cái loại môi trường của Thập Tam trung, trình độ bọn họ nhất định cũng đã đến tối đa. "
Hạ Tang cắn răng nói: "Là mẹ có thành kiến."
Đàm Cận nở nụ cười gằn, lắc đầu nói: "Môi trường ảnh hưởng lớn đến con người như thế nào, hẳn là không cần mẹ nói rồi, từ nhỏ đến lớn, mẹ có rất nhiều yêu cầu đối với con, đều là hi vọng con có thể đi đầu trong bạn học cùng lứa tuổi, sinh sống trong hoàn cảnh tốt nhất, tiếp xúc với những người chất lượng cao."
"Tống Thanh Ngữ là người chất lượng cao? Vì mong muốn ích kỷ của bản thân, không ngần ngại nói dối hủy hoại tương lai của người khác. Đây có phải là những gì mẹ coi là chất lượng cao?"
"Đừng có lạc đề! Mẹ muốn con liều mạng xông lên phía trước, tiếp xúc với nghệ thuật tao nhã, bước vào một tầng lớp tốt hơn." Ánh mắt Đàm Cận lộ ra một tia châm chọc: "Một cô gái ngốc nghếch như Tống Thanh Ngữ, nếu con cũng giống nó, phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy, đó mới thực sự không cứu được."
Hạ Tang không nói được gì nữa, cô không thể nói là Đàm Cận sai, bởi vì đây là cách Đàm Cận luôn giáo dục cô, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.
Gia đình cô là một gia đình trung lưu, tuy không phải là gia đình hào môn giàu có như Kỳ Tiêu, nhưng cũng không tính là tầng đáy.
Tầng lớp mà Đàm Cận muốn Hạ Tang bước vào, nhất định không phải chỉ có tiền tài, mà là cái gọi là tầng lớp trí thức ưu tú, là nhóm người đứng đầu trong các lĩnh vực xã hội.
Hạ Tang quả thực có thực lực này.
Cô biết, ngoại trừ con đường này, cô không còn lựa chọn nào khác.
Nghĩ đến Chu Cầm, nghĩ đến sự xuất sắc và nỗ lực của anh, Hạ Tang lại cảm thấy đau thắt trong lòng.
Ngay vào lúc này, Đàm Cận nhận được một cuộc gọi, sắc mặt hơi thay đổi, còn chưa kịp nói với cô vài câu đã vội vàng xách túi rời khỏi nhà.
Không biết ở trường lại có chuyện gì đã xảy ra.
Ngay sau khi mẹ cô rời đi, trái tim căng thẳng của Tiểu Tang liền thả lỏng.
Đàm Cận như một tảng đá đè nặng trong lòng cô, cô đã không thể coi bà như là mẹ nữa.
Bà đối với cô mà nói, chính là không thể diễn tả, khó có thể chịu đựng được.
Hạ Tang trở về phòng, lấy ra bộ đề phụ đạo thi tuyển sinh đại học, vừa mở điện thoại ra thì nhóm bạn thân liền vỡ tổ——
Đoạn Thì Âm: "Vcl! Tin sốt, Tống Thanh Ngữ vừa leo lên sân thượng muốn tự tử!"
Giả Trăn Trăn: "???"
Đoạn Thì Âm gửi một bức ảnh, phóng to lên thì thấy cô gái mặc áo khoác len kaki trên sân thượng chính là Tống Thanh Ngữ.
"Sau khi tan học cô ta không về nhà mà đi thẳng lên sân thượng. Ngồi một mình trên đó, cũng không biết đang làm cái gì, dọa các bạn trong lớp hoảng sợ."
Hạ Tang trong lòng chợt chùng xuống, hỏi: "Cậu ta không sao chứ?"
Đoạn Thì Âm: "Không có chuyện gì đâu, ở trên đó ngốc nửa tiếng liền xuống. Giáo viên trong trường cũng bị dọa sợ, gọi cả đội cứu hỏa đến, đặt đệm hơi dưới lầu."
Giả Trăn Trăn: "Bây giờ xuống rồi sao?"
Đoạn Thì Âm: "Đúng vậy, ngay sau khi đội cứu hỏa tới, cô ta hẳn đã thấy làm quá, sợ hãi nên đã xuống rồi."
Giả Trăn Trăn: "Có bệnh à!"
Đoạn Thì Âm: "Tớ nghĩ đầu óc của cô ta... thực sự có chút không bình thường. Lúc cô ta đi xuống còn vừa khóc vừa mắng Tiểu Tang."
Hạ Tang nhấp vào Weibo, có rất nhiều người thảo luận vấn đề này dưới chủ đề của trường học——
"Dưa của Tống Thanh Ngữ đều nát quá đi. Tại sao từ ngày đó vẫn chưa hết."
"Các người nói những lời châm chọc như vậy thấy thú vị không, Thanh Ngữ là nạn nhân, các người còn cả ngày nói xéo."
"Đúng là người bị hại, nhưng nếu cô ta không làm gì, mọi người cũng sẽ không nói về cô ta cả ngày."
"Trong trận tuyết lở, không một bông tuyết nào là vô tội. Nếu Thanh Ngữ có chuyện gì xảy ra, tất cả đều là lỗi của các người."
"Tôi không mang nổi cái nồi này = ="
"Hạ Tang mới là thủ phạm. Nếu Thanh Ngữ xảy ra chuyện gì, Hạ Tang hoàn toàn phải chịu trách nhiệm."
"Nhưng Tống Thanh Ngữ vốn là không đúng. Ai kêu cô ta vu hại người khác?"
"Thế nhưng Hạ Tang đã hướng khuỷu tay ra bên ngoài, giúp mấy người Thập Tam trung đối phó với các bạn cùng trường này. Hành vi này rất là e MMm."
"Tận tâm tận lực giúp nam sinh trường khác như thế, trước đây cậu ta đâu có giúp người khác vì niềm vui đâu, mượn vở bài tập mà cậu ta cũng đâu có chịu."
"Cậu ta sẽ không có ý tứ gì đó với Chu Cầm chứ?"
"Đừng nói chứ, vị "sát thủ thiếu nữ" ở Thập Tam trung sát vách thực sự không phải là đồn thổi, dĩ nhiên có thể cướp người từ tay Kỳ Tiêu..."
Lướt xuống chút nữa, chủ đề ngày càng thái quá.
Hạ Tang đặt điện thoại xuống.
Cô không thể quản được miệng của người khác, càng không thể đi tính toán với những người này.
Chẳng qua là cảm thấy buồn cười, Đàm Cận yêu cầu cô chăm chỉ học tập, tránh xa đầm lầy tầng đáy.
Thế mà, mặc dù là Nhất trung Nam Khê nổi danh toàn quốc... môi trường cũng không rõ có chất lượng cao bao nhiêu.
Hạ Tang đặt điện thoại xuống, tĩnh tâm một lúc, cảm giác bỏng rát trên mặt vẫn không cải thiện chút nào, cô vào phòng tắm lấy khăn ướt chườm đá một lúc.
Vết đỏ trên mặt vẫn còn rõ ràng, cô cũng không muốn ngày mai đến trường với cái tát như in trên mặt, liền mặc áo khoác, bước ra khỏi cửa với chiếc cặp nhỏ trên lưng.
Có một cộng đồng cao cấp được xây dựng đặc biệt dành cho cư dân của tiểu khu Lộc Cảnh Đài, bên trong có siêu thị, nhà hàng và hiệu thuốc, cũng như một số quán bar và quán cà phê, tràn đầy hương vị văn hóa, thu hút rất nhiều thanh niên từ khu vực xung quanh đến chơi.
Hạ Tang băng qua vỉa hè, đi thẳng đến hiệu thuốc ở góc phố.
Lúc này, người đi bộ trên vỉa hè không nhiều, quán bar trong vường hoa có không ít người trẻ tuổi, có ca sĩ biểu diễn, bầu không khí khá náo nhiệt.
Hạ Tang mơ hồ nhìn thấy người thanh niên đang dựa vào hàng rào vườn hoa, dáng vẻ có chút quen quen, nhưng lại không rõ lắm.
Anh mặc một chiếc áo len màu xám, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài, đội một chiếc mũ lưỡi trai, không thấy rõ đôi mắt.
Ánh sáng lờ mờ của quán bar phác họa nét sắc bén gò má anh, hàm dưới khẽ nâng, đường nét uyển chuyển.
Một người đẹp trai đến mức không thể làm người qua đường, ngoại trừ Chu Cầm... còn có thể là ai.
Hạ Tang va vào ánh mắt sắc bén của anh, dừng bước, nói: "Chu Cầm, thật trùng hợp, cậu cũng sống ở gần đây?"
Chu Cầm cởi mũ lưỡi trai: "Đáng tiếc, tôi ở trạm xe lửa."
"Bên phải."
Trong lòng Hạ Tang mơ hồ đoán được điều gì đó, cũng không có hỏi thêm, chỉ vào hiệu thuốc ở khúc cua: "Vậy tôi đi trước."
Chu Cầm không đáp lại, ánh mắt tha thiết vẫn đuổi theo bóng lưng cô.
Hạ Tang chọn một hộp thuốc mỡ mát lạnh trên giá, thời điểm chuẩn bị tính tiền, từ phía sau có một tay mảnh khảnh, đẹp đẽ giơ mã QR ra.
Cùng lúc đó, Tiểu Tang cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ do thiếu niên từ phía sau truyền đến.
Nhân viên thu ngân liếc nhìn Chu Cầm, sau đó nhìn đến cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn trước mặt, theo bản năng coi họ như một cặp, liền dùng máy tính tiền "tích" mã QR mà Chu Cầm đưa cho.
Sau khi đi ra khỏi hiệu thuốc, Hạ Tang đi phía trước, Chu Cầm cũng chậm rãi đi theo cô, hai tay đút túi.
Cơn mưa nhẹ rơi trên phố vắng lặng.
Đến cửa một nhà hàng bán đồ ăn Nhật Bản tên là "Qiu Qi", Chu Cầm đột nhiên gọi cô lại: "Tang Tang, đói bụng không?"
Hạ Tang quay lại, nhìn thấy bức tường trang trí hoa anh đào bên ngoài của nhà hàng, lắc lắc đầu: "Không đói."
"Tôi hơi đói."
Chu Cầm nói xong, chậm rãi bước vào.
Hạ Tang biết nhà hàng Nhật Bản này nổi tiếng bởi sự tinh xảo và xa xỉ, giá của mỗi món đều vô cùng đắt.
Chu Cầm vừa đẩy cửa vào, đột nhiên góc áo bị người kéo lấy, anh quay lại thì thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình chân thành: "Tôi biết gần đây có quán KFC, tự dưng muốn ăn gà rán, đi cùng không?"
Chu Cầm nhếch lên khóe miệng, cất giọng nói: "Được."
Hạ Tang đi phía trước, Chu Cầm đi sau lưng cô, duy trì một khoảng cách không xa không gần, ánh mắt nhìn theo cô, một khắc cũng không rời.
Tiểu cô nương mặc một chiếc váy xếp ly điệu đà theo phong cách học viện, hai chân thẳng tắp, đi đôi bốt đen, áo khoác cũng theo phong cách preppy của Anh, giống như một tiểu thư quý tộc vậy.
(Thuật ngữ "preppy" bắt nguồn từ nửa đầu thế kỷ 20 (1900-1950), là cách nói khác của "preparatory school", chỉ những trường học dự bị mà chỉ có hội con nhà giàu theo học trước khi vào đại học. Đây là thời kỳ của áo chiếc sơmi oxford, áo len và giày loafer.
Nguồn: elle.vn)
Hạ Tang quay đầu lại, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của anh.
Cô chỉ vào bảng hiệu KFC phía trước và nói: "Chính là chỗ đó."
"Tôi thấy rồi."
Trong khu nhà giàu này, đường phố được bao quanh bởi các tòa nhà kiểu vườn, đường nhựa không nhiễm một hạt bụi, như thể còn sạch hơn đế giày của Chu Cầm.
Cũng có rất ít người ở KFC, không giống như cửa hàng KFC gần trạm xe lửa, đều là trẻ em với hành lý, không ăn uống mà chỉ nghỉ ngơi.
Quán KFC này rất sạch sẽ, như thể nó vừa mới được trùng tu ngày hôm qua.
Hạ Tang chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, Chu Cầm ngồi đối diện với cô, cười nói: "Đều là KFC, địa điểm khác liền hoàn toàn khác."
"Có gì không giống nhau sao?" Hạ Tang đặt chiếc túi nhỏ bên cạnh người.
"Rất khác." Chu Cầm quét mã trên điện thoại di động đặt món: "Cậu đến trạm xe lửa trải nghiệm liền biết."
"Có cơ hội sẽ đi."
Chu Cầm gọi một phần gia đình, bởi vì không có khách nào khác, nên đồ ăn đã có sau năm phút.
Chu Cầm đi lấy món, đẩy một đĩa đầy KFC vào giữa hai người, sau đó đẩy ly nước chanh đã cắm ống hút tới trước mặt cô: "Ăn đi."
"Có đũa không?"
Chu Cầm liếc cô một cái, sau đó chậm rãi lấy ra bao tay ni lông đưa qua: "Đây là lần đầu tiên cậu ăn KFC?"
Hạ Tang ủ rũ nói: "Mẹ tôi không cho ăn cái này."
"Nhưng tôi không nghĩ cậu giống một đứa nhỏ nghe lời."
"..."
"Tất cả mọi người đều cho rằng tôi là một cô gái ngoan." Hạ Tang đeo găng tay lên, cầm lấy chiếc đùi gà giòn xốp: "Chỉ có cậu mới nói vậy."
Chu Cầm bật cười, đôi mắt hoa đào hấp dẫn nhìn cô: "Ý cậu là... tri kỷ?"
"Mới không phải, cậu không hiểu gì hết, tôi không phải loại con gái như cậu nghĩ đâu..." Hạ Tang vừa gặm đùi gà vừa tận tình nói: "Chuyện này chấm dứt ở đây, sau này ta sẽ không đối nghịch với mẹ tôi nữa."
"Đừng hứa suông." Chu Cầm mở túi thuốc lẩm bẩm: "Trẻ con."
"Ai trẻ con!" Hạ Tang duỗi chân đá nhẹ vào người anh: "Cậu mới trẻ con!
"Thử đá lần nữa." Giọng nói bình tĩnh của Chu Cầm ẩn chứa một chút uy hiếp: "Tính tình tôi không tốt, đừng tưởng rằng cậu đã giúp tôi, tôi liền..."
Lời còn chưa dứt, Hạ Tang lại đá anh một cái, phách lối nói: "Cậu còn uy hiếp ân nhân cứu mạng cơ à!"
Một giây sau, Chu Cầm dùng hai chân kẹp chân cô, trong mắt lộ ra ý cười đùa giỡn: "Thành ân nhân cứu mạng liền không sợ tôi?"
Hạ Tang giãy dụa, không nghĩ tới sức của người đàn ông này lại lớn đến mức kinh ngạc, cô cảm thấy mình giống như một chú chim nhỏ bị kiềm trụ lại, căn bản không thể động đậy chút nào.
Tư thế này... quá sai lầm, nhịp tim Hạ Tang có chút không kiểm soát được, vội nói: "Thả tôi ra!"
Chu Cầm ánh mắt tựa như lông hồng, liếc nhìn vành tai màu hồng của cô: "Còn chọc tôi?"
"Không không."
Chu Cầm thả lỏng chân, Hạ Tang nhanh chóng đá anh một cái, sau đó đứng dậy lui về lối đi, không cho anh có cơ hội phản kích.
"Ngốc hả!" Trên mặt cô gái lộ ra nụ cười diễu võ dương oai, trông như một tên thổ phỉ chiếm đoạt được đỉnh núi.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, Chu Cầm không khỏi nhếch khóe miệng: "Ai ngốc, nhìn cậu thật nhàm chán! Mau ngồi xuống đi."
Trong tay Hạ Tang vẫn nắm chặt nửa cánh gà đang gặm dở, đứng bên lối đi, không muốn mắc sai lầm như trước: "Vậy cậu đừng có đánh lén đấy."
Chu Cầm mở gói thuốc mỡ làm mát ra, khinh bỉ nói: "Ai đánh lén cậu, học sinh tiểu học chắc!"
Hạ Tang bán tín bán nghi di chuyển đến bên cạnh bàn, lúc này, Chu Cầm đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
Hạ Tang suýt chút nữa ngã vào vòng tay anh: "Này!"
Một giây sau, Chu Cầm tiến lại gần, đầu ngón tay quết đầy thuốc mỡ mát lạnh, chạm vào vết đỏ trên mép gò má Hạ Tang...
"Đừng nhúc nhích."
Giọng anh trầm mà ôn nhu.
- ---------------------------------
4.10 pm, Wed 16/11/22
2690 từ.