Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đang được Nhật Tú thu xếp hành lý thì từ bên ngoài huyên náo ồn ào vô cùng, hơn nữa có cả tiếng của công công đặc trưng vô cùng dễ nhận biết, Tuệ Lâm không muốn can thiệp vào nhưng đứa trẻ Nhật Tú bên cạnh lại ngưng việc làm mà kéo tay tiểu thư mình ra ngoài hóng chuyện.
- Mã công công đã vất vả rồi, đây là quà mà công chúa thưởng cho công công.
- Thay mặt ta chuyển lời đa tạ của ta đến cho công chúa.
Hải Châu công chúa tiễn công công rời đi, dự định quay lại đến thông báo tin vui, nhưng vừa quay lại đã chạm mặt khoảng cách gần, cả hai gần như chạm vào nhau, những người nơi đó lấy tay che mắt, bởi họ dự định sẽ xảy ra một tai nạn nhỏ, nhưng không Tuệ Lâm đã kịp ôm lấy người, cười tươi như một lời chào cũng như mong đợi một tin tức tốt.
- Công chúa.
- Không sao, bổn cung đã được phụ hoàng cho phép đến lãnh cung thăm hoàng đệ rồi, đương nhiên cũng có giao kèo, phải tìm ra cho thời điểm ứng nghiệm lời nói của hoàng đệ.
Cả hai tách nhau ra nghiêm chỉnh nói chuyện, tuy rằng có chút ngượng ngạo, Tuệ Lâm là người bắt đầu trước.
- Hoàng đệ... Không lẽ công chúa là con trưởng của hoàng thượng sao?
- Đúng vậy đấy.
- Năm nay công chúa đã bao nhiêu rồi?
- Dương tiểu thư chê bổn cung lớn tuổi sao!
- Không, không, chuyện là ta nghĩ công chúa cũng giống ta nên xưng hô có chút...
- Đừng lo lắng, tuy là hoàng đệ nhưng bốn cung cùng hoàng đệ cùng sinh ra trong một năm.
- Thì ra là vậy, như vậy công chúa... à không có gì...
- Tuệ Lâm quen biết hoàng đệ sao?
- Cũng có chút duyên phận, đã từng ở cùng nhau một khoảng thời gian.
Câu nói này khiến cho trong lòng của công chúa có chút tò mò và không hề vui cho lắm, gạt bay đi cảm xúc không vui đó, quan trọng lúc này chính là lôi kéo người tài về cho mình.
- Ghé thăm người cũ sao, bổn cung hiểu rồi, nhưng khả năng mà hoàng đệ được ra ngoài là một chuyện hoàn toàn rất khó sau những gì hoàng đệ đã làm năm đó với phụ hoàng.
- Đương nhiên là bản thân ta hiểu thưa công chúa, trước khi hồi phủ ta cần một vị trí để lấn át bọn họ, và tìm cho ra kẻ muốn hại chết thân nương.
- Nữ quan cũng không phải là một vị trí tồi, hơn nữa bốn cung...
Hải Châu công chúa chưa ngỏ lời hết thì Tuệ Lâm đã chen vào.
- Vị trí đó không được, bởi vì vẫn dính dáng đến vị trí nhị nương kia, ả ta nhất định sẽ dùng thân phận nhị nương sắp xếp cho ta một hôn sự để đổi lại sự an toàn cho bản thân và người nhà.
Tuệ Lâm không nói thêm nhưng Hải Châu công chúa không phải không biết tình báo đã cho ra kết quả như dự đoán, cả hai để lại cung nữ bên ngoài canh giữ cửa để rồi tiến vào trong lãnh cung, nơi hoàn toàn khác với cái tên một không gian tao nhã, tách biệt khỏi phàm trần tranh đấu, bản thân chưa lên tiếng thì đã có tiếng người vang lên.
- Không nghĩ hoàng tỷ lại đích thân đến thăm tiểu đệ đấy?
Hải Châu công chúa dù rất ghét cái giọng kiêu ngạo này nhưng thực lực của cựu thái tử Tuyết Vũ Bình Minh, tự là Tường Vinh hoàng tử, người được tất cả đại thần và phụ hoàng mong đợi, người đã dẫn binh lính tấn công khắp nơi gây nên loạn lạc nhiều nơi nhưng cốt lõi việc làm này đến tận bây giờ chưa ai hiểu thấu được chuyện đó, đại công chúa lên tiếng.
- Lần này bốn cung không phải đến thăm đệ.
- Không phải hoàng tỷ thì...
Một nam nhân soái khí đang ở bộ bàn ghế đá, một ván cờ đang giữa chừng hơn, nhìn đôi mắt mở to gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên hơn nữa tay đang cầm cờ cũng rơi xuống đất vô định, Tuệ Lâm đang đứng bên cạnh hơi nghiêng đầu cười nói.
- Đã lâu rồi gặp không.
- A... à... Dương Tuệ Lâm, muội thực sự con sống sao?
- Nếu như không còn sống có thể đứng đây sao...
Chưa kịp nói hết câu, cái con người luôn bàng quan mọi chuyện bên ngoài, sống ích kỉ vì mình, thì giờ phút này lại đứng lên chạy đến, ôm chầm lấy, còn là cái ôm thật chặt chứa đựng đầy sự nhớ nhung, một hoàng đệ đầy tình cảm, một người mà công chúa không hề biết đến sự tồn tại, vậy vụ việc năm đó cũng rất có thể liên quan đến nhau.
Tuệ Lâm vỗ vỗ lưng an ủi, đợi cho cựu thái tử bình tĩnh lại thì buông người ra.
- Haha đã làm hoàng tỷ chê cười rồi.
- Đệ và Dương tiểu thư đã quen biết với nhau từ trước sao?
- Chuyện này nói ra thì dài lắm, nếu như hoàng tỷ có thời gian thì có thể lưu lại, đệ sẽ nói hết mọi chuyện cho hoàng tỷ biết, chỉ cần muội ấy bình an thì đệ đã mãn nguyện lắm rồi. Vậy còn muội thì sao nếu như huynh nói cho hoàng tỷ mọi chuyện, muội sẽ không giận huynh chứ!
- Sẽ không, bởi vì chuyện sắp tới sẽ cần nhờ đến hai người liên hợp với nhau để đối phó, theo như dị tượng mấy ngày nay thì chuyện đó sắp rồi, sắp đến lúc gặp lại sư phụ rồi!
- Vị đó sẽ xuất sơn sao?
- Chỉ là phán đoán mà thôi, cũng có thể sư phụ sẽ không xuất sơn vì thời gian chưa điểm.
Hải Châu công chúa khó hiểu nhìn hai người đang nói chuyện, Tường Vinh hoàng tử nắm tay của Tuệ Lâm kéo đến bàn cờ ngồi.
- Đi nào, năm đó vẫn chưa lần nào thắng được muội, huynh đã luyện rất nhiều nhất định sẽ thắng được muội.
Tuệ Lâm rút tay lại nói.
- Chúng ta đã lớn và phải đối diện với nhau, muội đến đây có vài việc, một là đưa ra câu trả lời cho huynh, hai là muốn huynh có thể vì Tuyết Vũ quốc, không phải vì hoàng thất mà là vì sinh linh thần dân sắp sửa lâm vào cảnh lầm than mà xuất cung tương trợ.
Tường Vinh hoàng tử dù đã biết trước nhưng vẫn không muốn nhìn nhận, tự mình tiến đến ngồi ở bàn cờ đắng đo hạ một con cờ xuống, đây là sự quyết tâm của bản thân nam nhân thế nhưng khi Tuệ Lâm bước đến hạ một con cờ khác, nó đã hoàn toàn đảo ngược lại thế cờ, Tuệ Lâm nói thẳng.
- Tình cảm của huynh dành cho muội không phải... phải nói là muội rất cảm kích vì điều đó, năm đó và cho đến tận bây giờ muội vẫn chỉ xem huynh như ca ca trong nhà, không hơn không kém.
Trong mắt đại công chúa, Tường Vinh hoàng tử là người luôn luôn bình tĩnh trong mọi việc mà bây giờ mạnh tay hất cả bàn cờ xuống đất, gào lên đầy thống cổ trong sự tuyệt vọng.
- Nhưng ta yêu muội thật lòng, nếu như không phải là ta thì có ai có thể xứng bên cạnh muội chứ.
- Muội không hề yêu huynh.
- Ta có thể thay đổi mọi thứ, khiến muội trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất, quyền lực nhất của thiên hạ này, nếu muội muốn thống nhất thiên hạ thì ta sẵn sàng dâng nó lên cho muội.
- Không phải chuyện đó.
Tuệ Lâm có chút đau lòng, đã từng là người mà bản thân yêu thương như thân nhân nhưng khi đối diện với tình cảm lớn này không kiềm được phải run lên sợ hãi, sự tham lam và độc chiếm quá lớn so với mong đợi, Tuệ Lâm thẳng thừng nghiêm túc nói.
- Muội không thích nam nhân, muội không yêu huynh.
- Là ai? Là kẻ nào đã làm muội trở nên như vậy... trước đây muội luôn đi theo huynh, luôn nói sẽ yêu thương huynh kia mà.
- Chúng chỉ là tình cảm của thân nhân mà thôi, không phải là tình yêu.
Tường Vinh hoàng tử đã hoàn toàn mất tự chủ, một quyền phá huỷ cả cái bàn đá, tâm ma nhiều năm khống chế cuối cùng cũng không thể chống lại được.
- Muội đã yêu ai, là ai đã khiến muội trở nên như vậy, có phải là hoàng tỷ, người mà muội đã cứu ở núi Lâm Sơn, vì muội yêu thích hoàng tỷ nên mới cứu tỷ ấy đúng không?
Để khiến kẻ si tình chết tâm, trong một phút bồng bột Tuệ Lâm đã khẳng định điều đó.
- Đúng, là đại công chúa.
Tường Vinh hoàng tử quay sang nhìn đại hoàng tỷ của mình đánh giá một lượt kèm theo là một sát khí đáng sợ, quả thật hoàng tỷ không thua kém bất cứ ai, nhưng là nam nhân làm sao có thể thua dưới tay một nữ nhân được.
- Hoàng tỷ không thể cho muội một gia đình hạnh phúc được, ta có thể làm được.
- Muội không coi trọng điều đó, người muội yêu là đại công chúa không phải là huynh.
Tường Vinh hoàng từ thoát một cái một chiêu hướng đến ý định thích sát hoàng tỷ đã từng rất yêu thương, nhưng bàn tay chưa kịp đến thì đã bị đánh cho gập lại, Tuệ Lâm đứng xoay lưng để công chúa ở phía sau mình đối diện với hoàng tỷ nói.
- Huynh định làm gì?
- Nếu như cả thiên hạ này chỉ có một mình ta là xứng với muội thì lúc đó muội sẽ không yêu người khác nữa.
- Chuyện năm đó huynh giết hại sinh linh vô tình cứu được rất nhiều người nhưng giờ phút này huynh giết hại công chúa thì chính tay huynh đã giết đi tâm can của muội, muội sẽ hận huynh sẽ không tha thứ cho huynh.
- Muội biết rằng ta si tâm với muội, mà muội vẫn quyết liệt từ chối ta.
- Nếu vậy thì chỉ cần ta và muội đồng quy vô tận, ta không có được muội thì chẳng ai có được muội, haha
- Huynh biết những năm qua muội đã sống như thế nào không?
- Ta biết Lĩnh Gia Linh đó hoàn toàn không yêu thương muội, cũng biết muội bị bọn chúng hành hạ như thế nào.
- Và bọn họ đang ở trong phủ công chúa để đón muội hồi phủ, để rồi lần nữa muội sẽ lại trở thành một thứ để bọn họ đem bán đấu giá với cái mác là gả đi.
- Không thể nào có chuyện đó được!
- Không gì là không thể cả, đến cả thân nương của muội cũng bị ả ta hạ độc cho đến chết.
- Ả đàn bà khốn nạn này, muội... ta...
- Xem ra huynh đã kiến soát lại được bản thân rồi, lần này muội đến là muốn huynh xuất cung, lấy tư cách là hỗ trợ đại công chúa và là hôn phu của muội, chỉ trên danh nghĩa mà thôi, giữa chúng ta không thể, huynh hiểu chuyện đó không?
- Chỉ cần một ngày cũng đã là hạnh phúc của ta rồi, ta lập tức đi chuẩn bị.
Người đã đi rồi Tuệ Lâm mới thở phào nhẹ nhỏm, nhìn đến đại công chúa nói.
- Công chúa, xem ra sau này mọi chuyện đều sẽ nhờ hết vào công chúa rồi, huynh ấy thật sự không cùng ta trở thành một mối nhân duyên được, định sẵn sẽ là thiên tử của Tuyết Vũ quốc này, còn thân đệ của công chúa trở thành một vương gia được người người yêu mến, vị thế không thua gì thiên tử.
Không biết tại sao công chúa sau khi nghe lời này một chút nhẹ nhỏm, một chút đau lòng, một chút buồn bã, một chút không nỡ, cũng không biết làm gì.
- Dương Tuệ Lâm, hai người đã từng gặp nhau trước đây, và rốt cuộc ngươi là người như thế nào?
- Nếu như công chúa muốn biết thì đương nhiên ta sẽ kể, và giải đáp hết mọi chuyện cho công chúa hiểu mọi chuyện công chúa thắc mắc.