Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lilith là một công chúa.
Là cái loại tóc vàng mắt xanh, da trắng mặt đẹp, eo nhỏ như kiến.
Thường thấy trong các loại tiểu thuyết tây huyễn, bị ác long bắt đi sau đó chui vào hậu cung của dũng sĩ.
Chỉ là đất nước của bọn họ ác long hơi ít, không nói tới chuyện trước nay chưa từng bắt nàng đi, còn luôn bị các dũng sĩ tìm tòi giết chết.
Ngày tháng trôi qua cực kỳ đau khổ.
Làm công chúa mà lại sống nhàm chán như vậy, mỗi ngày ngoại trừ mặc thử đủ loại váy áo, thì chính là triệu tập một đám khuê mật ríu rít uống trà trưa.
Lilith dùng ngón tay cuốn lấy sợi tóc mái rũ trước mặt, nhìn khuê mật A B đua đòi xem hoa tai ai đẹp hơn, công chúa nhỏ nước láng giềng nói chuyện như một lão già, còn có vị tiểu thư mỗi ngày trừ bỏ ăn ăn ăn cái gì cũng không làm lại sở hữu vòng eo nhỏ xíu, vòng ngực cúp E, cảm thấy cuộc sống của mình đúng là không hề ý nghĩa, như một con cá mặn.
À, cách gọi khác là căn cứ vòng ngực mà xem xét.
Bản thân công chúa là D, cho nên nàng vẫn rất hâm mộ bộ ngực cúp E ngốc nghếch.
Nhìn nhìn, nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục uổng phí cuộc đời như vậy.
Vì thế công chúa phất tay với kỵ sĩ bảo hộ mình, ném cho hắn một bộ váy xinh đẹp, nói với hắn: “Thay đi, hôm nay ngươi chính là công trúa nhỏ xinh đẹp nhất.”
“Vậy còn ngài?” Kỵ sĩ giơ giơ váy, không biết nên kàm gì.
“Lão tử muốn đi giết rồng!” Công chúa lấy ra một cây dao phay từ trong hầm, múa may lợi hại.
Kỵ sĩ hơi do dự: “Nhưng mà ngài là công chúa……”
Lilith cột lại mái tóc dài, vén làn váy, chỉ mũi dao vào chóp mũi kỵ sĩ: “Câm miệng, cung điện không có công chúa!”
“Thôi bỏ đi.” Kỵ sĩ vẫn có ý đồ khuyên nàng, “Sau khi đất nước chúng ta định cư ở đây, ác long chưa từng gây ra chuyện ác gì, cũng không có đi trêu chọc ngài mà.”
“Ngươi thì biết cái gì!” Công chúa trừng hắn, “Thân là một con rồng vậy mà công chúa cũng không đi bắt, còn ra bộ dạng gì! Hôm nay ta phải đi dạy lại nó, vả mặt lão già nước láng giềng nói ta không có nhân cách mị lực. Thay!”
“À.” Kỵ sĩ thuận theo cởi khôi giáp, tròng lên cái váy, “Công chúa, hình như hơi chật.”
Công chúa nhìn nửa phần trên váy phồng ra thật lớn, nghĩ thầm, ngực con hàng này thế mà lại lớn hơn ta, con mẹ nó.
Nàng trái phải nhìn quanh một hồi, chọn lựa những chiếc khăn tay ren hồng trên bàn trà, dán một con bướm hồng trước ngực kỵ sĩ, “Được rồi, lên giường nằm đi.”
Chàng kỵ sĩ khoát lên mình chiếc váy áo tràn ngập đường ren hồng phấn của thiếu nữ cứ như vậy nằm trên giường.
Bên hông công chúa cắm một cây đao phay, trên đầu mang mũ rơm rách tung toé, thay ngực giáp kỵ sĩ vừa cởi ra, quang minh chính đại trốn đi từ cửa chính Vương cung.