Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phương Vi Đạo trong lòng ta lúc này, đã hoàn toàn đảm nhận vai trò của Tiểu Lam. Ta dường như có nói mãi cũng không hết chuyện, đứng trước mặt hắn cứ thao thao bất tuyệt. Tính tình hắn rất tốt, lúc nào cũng kiên nhẫn mỉm cười nhìn ta.
Đột nhiên, ta nhìn hắn nói: "Nếu Tiểu Lam có thể hóa thành người, hẳn cũng là dáng vẻ như ngươi. Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy hai ngươi rất giống nhau."
Phương Vi Đạo khẽ cười một tiếng: "Lại nhớ đến con ếch phu quân của Công chúa rồi sao?"
"Ôi, dĩ nhiên là nhớ rồi."
“Con ếch đó đã bỏ rơi nàng, còn nhớ nó làm gì."
"Thật ra không trách Tiểu Lam được, ta rất hiểu hắn."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Hử? Hiểu điều gì?"
"Tiểu Lam đối xử với ta rất tốt rồi. Nhưng với tư cách là một con ếch truyền thống, trong lòng hắn cũng có những nỗi khổ riêng. Phương Vi Đạo, ngươi có biết không, ta không thể sinh con."
Phương Vi Đạo đang nâng chén trà uống dở, nghe xong liền phụt hết nước trà ra ngoài. Hắn bị sặc, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, ho khan không ngừng.
Ta tốt bụng đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, thở dài nói: "Ngươi không hiểu đâu, chúng ta là ếch, khi sinh sản, chúng ta sẽ thải trứng tinh ra bên ngoài, để chúng kết hợp trong nước, cuối cùng biến đổi từ trứng thành ếch con.”
"Nhưng ta và Tiểu Lam rất trong sáng, bởi vì ta là một con ếch khiếm khuyết, không thể đẻ trứng trong nước. Ta vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với Tiểu Lam.”
"Tiểu Lam anh tuấn như vậy, nhưng vì ta mà phải chịu cảnh đoạn tử tuyệt tôn. Dù ngoài miệng không nói, trong lòng hẳn cũng đầy tiếc nuối.”
"Bây giờ thì tốt rồi, ta hóa thành người, còn hắn gặp được một con ếch cái có thể sinh con. Thế là hắn có lý do để dứt khoát rời bỏ ta, cùng Tiểu Hi đến phương nam ấm áp. Sau này, chắc chắn họ sẽ sinh trăm con ngàn cháu, ếch con đầy đàn.”
"Thật sự rất ghen tị với họ."
Ta nói đến đây, nước mắt không kìm được mà dâng đầy khóe mắt.
Phương Vi Đạo lại ho khan, mặt đỏ đến tận cổ, qua một hồi lâu mới bình ổn hơi thở, thở dài nói:
"... Tiểu Lam hẳn không biết, trong lòng Công chúa lại cất giấu nhiều chuyện như vậy."
"Đúng vậy, ta chưa bao giờ nói cho hắn biết."
"Đó là do Công chúa đã xem thường Tiểu Lam rồi."
"Hả? Sao ngươi lại nói giúp Tiểu Lam? Các ngươi không phải đều là giống đực sao!"
"Nam nhân tồn tại không phải chỉ vì sinh sản. Nếu chỉ vì sinh sản mà sống, thì không phải gọi là nam nhân, mà gọi là cầm thú."
Phương Vi Đạo nói xong, lại bổ sung thêm một câu: "Nữ nhân cũng vậy."
Ta lắng nghe lời hắn, không hiểu sao, bỗng dưng cảm thấy mình bị chửi. Ánh mắt ta chợt trở nên âm u, đưa tay quàng lấy cổ hắn: "Ngươi chửi ta?"
"Không có, không dám."
"Ngươi chửi ta là cầm thú!"
"Nàng nghe nhầm rồi, Công chúa điện hạ."
Phương Vi Đạo nhắc đến Công chúa Thái Hành, ta từng nghe An Bình nhắc qua cái tên này.
Ta biết một vài truyền thuyết về nàng.
Nghe nói quốc vương của Yến Quốc có hai người con vô cùng xuất sắc.
Thái tử Lý Quân Dục, phẩm hạnh đoan chính, đầy lòng nhân hậu, sở hữu trái tim từ bi tựa Bồ Tát.
Công chúa Lý Minh Nghi, tính cách thẳng thắn, cương trực, vừa dũng cảm vừa mưu trí, hành sự quả quyết, rất có trách nhiệm.
Khi ấy, Yến Quốc giáp biên với nước Ngụy, mà ở vùng biên giới giữa hai nước lại có người Tây và bộ lạc Khiết Đan, khiến biên cương nhiều năm chẳng mấy bình yên, thường xuyên xảy ra chiến sự.
Nhưng may mắn thay, Trung Sơn Vương là một vị minh quân, dưới sự cai trị của ông, Yến Quốc cực kỳ hưng thịnh.
Về võ, có Diêm Lạc thiện chiến; về văn, có Bình Bảo Hầu mưu trí.
Bình Bảo Hầu chính là đệ đệ của Yến Vương, tình cảm giữa hai huynh đệ thật như thủ túc, luôn trung thành tận tâm.
Tương truyền Công chúa Thái Hành - Lý Minh Nghi vốn nghịch ngợm từ nhỏ. Năm lên sáu, nàng trèo lên một cây cổ thụ cong queo để nhặt quả cầu, chẳng may ngã xuống nước. Huynh trưởng Lý Quân Dục lập tức nhảy xuống cứu muội muội. Không ngờ vì vậy mà nhiễm phong hàn, để lại căn bệnh mãn tính, cơ thể yếu ớt từ đó.
Từ sự việc ấy, Công chúa Thái Hành bắt đầu học võ, không kể b.ắ.n cung hay kiếm thuật, nàng đều luyện thành một thân tuyệt kỹ. Nàng từng nói: "Mai sau ta chính là thanh kiếm trong tay huynh trưởng. Huynh chỉ cần ngồi cao trên ngai vàng, việc bảo vệ huynh, cả đời này sẽ do ta gánh vác."
Huynh đệ Trung Sơn Vương và Bình Bảo Hầu hòa thuận, Công chúa Thái Hành cùng Thái tử điện hạ huynh muội đồng lòng, đều là những câu chuyện đẹp của Yến Quốc.
Khắp Yến Quốc, từ trên xuống dưới, không ai không kính yêu gia tộc Trung Sơn Vương.
Bình Bảo Hầu cũng hết mực yêu thương hai đứa cháu của mình. Đặc biệt là Công chúa Thái Hành với tính cách ngay thẳng, chân thật, lại càng được Bình Bảo Hầu sủng ái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");