Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn quanh phòng khách đắc tiền, bày ra hai hành lý nhỏ đến không thể nào nhỏ thêm nữa, mặt Sở Tú tò mò chạm vào Tống Khuynh Vân đang ngồi ở trên ghế sa lon, giống như tình cảnh của tám năm về trước, lần đầu tiên bọn họ bước vào nhà họ Hạ. Cười chua xót, Tống Khuynh Vân thản nhiên đối mặt với tờ giấy thỏa thuận li hôn đặt trước mặt. Kết thúc rồi, tất cả đều đã kết thúc, ân tình đã báo đáp xong, cô chỉ cần buông xuôi hết tất cả mọi thứ để rời đi thôi.
“Chị Vân, không cần ký!” Nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, Hạ Vũ Nhược đoạt lấy cây bút trong tay cô.
“Vũ Nhược…” Bất mãn, cất giọng nói.
“Vũ Nhược, đừng đau khổ, tất cả đều do chị tự nguyện.” Trước khi Hạ Vũ Hi cướp lời, cô chỉ nở nụ cười mãn nguyện, nét đẹp thoát tục toát ra làm cho người khác không thể nào dời mắt đi được.
“Nhưng mà, nhưng mà.” Hạ Vũ Nhược gấp đến độ không thể nói rõ đầu đuôi, ánh mắt đột nhiên di chuyện trên bụng của cô, “Nhưng mà, chị còn đang mang Bảo Bảo mà, em sẽ không cho chị đi đâu.”
“Đứa bé là của một mình chị, với anh của em không có liên hệ gì.” Tống Khuynh Vân sờ bụng, vẻ mặt tràn đầy yêu thương.
“Vũ Nhược, nếu như em thật sự nghĩ cho chị cùng Bảo Bảo, để cho chị rời khỏi đây đi.” Không cho cô cơ hội nữa, Tống Khuynh Vân vỗ vỗ tay của cô, một tấc lại một tấc từ trong tay cô rút ra cây bút, ánh mắt quyết đoán.
“Em, em mặc kệ các người.” Đột nhiên ném bút xuống một cái, Hạ Vũ Nhược chạy về gian phòng của mình khóc, chung sống tám năm, cô đã sớm xem Tống Khuynh Vân như chị ruột của mình, cô không có biện pháp gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy rời khỏi đây.
Rút lại tất cả mọi thứ, Tống Khuynh Vân lần nữa đối mặt với thứ lạnh giá kia.
Cánh môi cười vẫn còn chút tái nhợt, hắn thật đúng là hào phóng, cho dù nhận định đứa bé trong bụng cô không phải của hắn, nhưng vẫn cho tiền nuôi dưỡng rất phong phú.
Nhưng mà, cô không còn cần đến nữa.
Đem tờ ngân phiếu một ngàn vạn để cắt đứt tất cả, Tống Khuynh Vân ký tên của mình thật dứt khoát, khẩu khí mạnh mẽ đã được kéo giãn ra, cuối cùng thì kết thúc.
Cật lực kéo rương hành lý, mang theo Sở Tú, Tống Khuynh Vân cất từng bước chật vật cách xa ngôi nhà nhà họ Hạ, lại đụng phải Đinh Chi Thành ở trước cổng lớn đang đứng chờ từ sớm.
“Khuynh Vân, lên xe đi.” Cũng không cần nói gì nhiều, Đinh Chi Thành thay cô mở cửa sau xe ra. “Đây là Vũ Hi chuẩn bị cho cô, hi vọng có thể đền bù cho cô.”
“Tôi không cần.” Cố chấp cự tuyệt.
“Khuynh Vân, không cần giận dỗi, coi như không nghĩ vì chính mình, cô cũng nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng cùng với mẹ cô mà suy tính kĩ đi, nơi này là ngoại ô, cho dù các người có đi một ngày cũng chưa chắc có thể đi hết khu vực này.”
Việc Đinh Chi Thành phân tích vô cùng thuyết phục. Quả nhiên, Tống Khuynh Vân chỉ từ chối một lúc, cuối cùng vẫn tiếp nhận. Cùng Đinh Chi Thành nói lời từ biệt, Tống Khuynh Vân nhìn kiến trúc tòa nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ, dần dần đi xa, cho đến khi biến khỏi tầm mắt của cô.
*************
Tâm tình không tệ, Lạc Tử Thuần mang theo hoa tươi cùng giỏ trái cây, tính đi ô tô tiến về phía nhà họ Hạ để thăm hỏi, thuận đường xem Tống Khuynh Vân một chút.
Đi qua đường nhỏ ở bãi đất trống của khu núi, xe của cô cùng với một chiếc xe màu đen khác chạy lướt qua nhau, một mùi khó chịu chui vào trong lỗ mũi của cô, nhíu mày một cái, ánh mắt liếc về phía bóng xe đang đi xa, nhất thời hoảng hốt, người ở trên chiếc xe vừa rồi rất giống Tống Khuynh Vân.
Trong lòng vọt lên một dự cảm xấu, nhíu mày chặt lại, Lạc Tử Thuần quay đầu xe, đuổi theo chiếc xe khả nghi ở trước mặt.
Đạp chân ga, Lạc Tử Thuần âm thầm cầu nguyện trong lòng: Khuynh Vân, ngàn vạn lần cô đừng xảy ra chuyện!
Mắt thấy chiếc xe màu đen ở cách đó không xa, lúc này Lạc Tử Thuần mới thoáng thấy hơi thở hổn hển, nào có thể đoán được.
Rầm! Một tiếng vang thật lớn, kèm theo chấn động kịch liệt, Lạc Tử Thuần luống cuống đạp thắng xe, động tác thật nhanh liền nhảy ra khỏi cửa xe.
Khí nóng liền đập vào mặt, giọt giọt xăng nhỏ rơi xuống đuổi xe, Lạc Tử Thuần sợ đến mất hết hồn vía.
“Khuynh Vân, Khuynh Vân, nghe được lời của tôi không? Khuynh Vân, trả lời tôi đi.”
Hơi nóng lan tỏa khiến cho Lạc Tử Thuần không có biện pháp đến gần, chỉ có thể liều mạng gào thiết vào trong đám sương mù, hi vọng Tống Khuynh Vân còn có ý thức, một nửa xe đã lao ra ven đường, nửa phía dưới bất ngờ ở phía sườn dốc, xe cứ lắc lư, tùy thời có thể rơi xuống.
“Á, đau quá đi…”
Trên trán đau đớn mãnh liệt khiến Tống Khuynh Vân dần dần mở mắt ra, mới vừa nhìn thấy cô bị va chạm lực mạnh kịch liệt một lúc, cô liền mất đi tri giác.
“Mẹ, mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi.” Nhẹ nhàng xê dịch hai chân ở phía dưới, nơi bắp chân trái bị xé rách đau đớn một lúc, xem ra chân của cô bị cán gảy, Tống Khuynh Vân cố nén đau đớn, lắc lắc Sở Tú do bị va chạm liền dẫn đến hôn mê.
“A!” Khẽ kêu lên một tiếng, Sở Tú mở hai mắt ra, máu trên đầu đi theo gương mặt của bà mà lan ra. “Vân Nhi, chân của con, còn mặt của con nữa, Vân Nhi đừng sợ, mẹ cứu con.”
Tống Khuynh Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Tú dần dần trong suốt, bà đã tỉnh, không ngờ vì chấn động mạnh, khiến cho mẹ khôi phục thần trí, mặc dù khắp người đau đớn, cô còn chưa thể nào kiềm chế được niềm vui.
“A, đau quá!” Tay Sở Tú mới chạm vào chân của Tống Khuynh Vân, cô liền đau đớn vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
“Mẹ, mẹ đi nhanh đi, không cần lo cho con.” Tống Khuynh Vân bị mắc kẹt cái chân, không thể động đậy, những mùi xăng trong lỗ mũi lại càng ngày càng nồng, cô liều mạng muốn đẩy Sở Tú ra ngoài xe.
“Không, Vân Nhi, mẹ đã hôn mê cả đời, để cho con đau khổ cả đời, mẹ không thể để cho con gái của mẹ chịu khổ.
Sở Tú vẫn như trước đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, vội vàng kéo Tống Khuynh Vân, cuối cùng, cái khó ló cái khôn, lấy chân của chính mình mắc kẹt vào, lúc này mới kéo hai chân của Tống Khuynh Vân ra khỏi, đáng tiếc, cô lại thay Tống Khuynh để bị kẹt lại.
“Vân Nhi, con phải nhớ rõ, dù ở nơi nào, mẹ vĩnh viễn cũng yêu con!”
Mỉm cười khẽ vuốt lên khuôn mặt đầy vết máu của cô con gái, đột nhiên Sở Tú lấy tay đẩy Tống Khuynh Vân đi ra ngoài, theo lực mạnh, làm chiếc xe xiêu vẹo chỉ trong nháy mắt liền rơi xuống dốc đứng, trong lúc lăn lộn do lực ma sát làm xe bốc cháy, đụng phải bình xăng, chỉ trong nháy mắt lan tràn ra ngoài biến thành biển lửa.
“Mẹ-” Trơ mắt nhìn Sở Tú bị ngọn lửa nuốt chửng cả người lẫn xe, Tống Khuynh Vân đau đớn điên cuồng hét lên, kéo chân trái bị gảy xương, bò đến lửa đỏ đang hừng hực cháy.
Vậy mà, lại một trận nổ tung, cuốn theo sức nóng công phá, đả thương hai tay cùng gương mặt của Tống Khuynh Vân, cô chỉ cảm thấy một trận đau đớn và bỏng rát, trước mặt bỗng trở nên tối sầm, liền lọt vào bóng đen vây hãm.
“Rất tốt, anh làm vô cùng tốt.” Giọng phụ nữ ngọt ngào cất lên.
“Là cô chỉ đạo tốt, còn có Hạ Vũ Hi phối hợp, ha ha…” Người đàn ông cố ý đè thấp giọng nói xuống.
“Hạ Vũ Hi” ba từ này lại bay vào trong lỗ tai của Tống Khuynh Vân rất rõ ràng, đó là trước khi cô hôn mê đã nghe được đoạn đối thoại cuối cùng này.