Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tạm biệt ba, Mẫn Nhi sẽ ngoan ngoãn.” Tống Mẫn Nhi đứng ở trong sân, lanh trí vung cánh tay nhỏ lên chào tạm biệt Hạ Vũ Hi đang đi công tác.
Ai ngờ, Hạ Vũ Hi vừa mới rời đi, Tống Mẫn Nhi liền nhanh đổi y phục, trên lưng mang một cái túi nhỏ, năn nỉ má Trương mang cô đi chơi, không cưỡng lại được, má Trương không thể làm gì khác hơn đành phải lái xe mang cô đi chơi.
Tuy rằng được giao phó ngàn vạn công việc, vẫn cứ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tống Mẫn Nhi, nhưng vừa vào cửa chính của cửa hàng, Tống Mẫn Nhi liền như con ngựa hoang thoát khỏi tay của má Trương, thân thể nhỏ cứ chui tới chui lui, chỉ trong chớp mắt không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Tống Mẫn Nhi núp ở trong góc len lén liếc nhìn má Trương vội đi tìm cô khắp nơi, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi!”. Liền không quay đầu lại, như một người khác nhanh mở cửa liền bỏ trốn mất dạng.
Ra khỏi cửa, Tống Mẫn Nhi lấy điện thoại di động ra, thuần thục nhấn dãy số xa lạ, một đôi mắt mở to cảnh giác nhìn chung quanh.
“A, mẹ, con là Mẫn Nhi, con hiện đứng một mình ở ven đường.”
Cúp điện thoại, một chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng tiếp cận cô. Dừng ngay trước mặt cô, một cái chớp mắt, Tống Mẫn Nhi liền biến mất ở bên lề đường.
“Mẹ, Mẫn Nhi rất yêu mẹ.” Nhào vào trong ngực Tống Khuynh Vân, Tống Mẫn Nhi tha hồ ăn vạ mà làm nũng.
“Bảo bối ngoan của mẹ, mẹ cũng rất muốn hôn Mẫn Nhi đó.”
Hôn vào gò má của Mẫn Nhi một cái đầy tình thương yêu, Tống Khuynh Vân ôm chặt lấy con, vuốt ve đôi má phấn của nó, mấy ngày không gặp, Tống Khuynh Vân cảm thấy nó đã gầy đi, trong lòng càng thêm đau đớn không ngừng.
“Mẫn Nhi, thật sự xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi con.”
Ôm cô con gái, khóe mắt Tống Khuynh Vân chảy xuống giọt nước mắt, cô rất hối hận, cô không nên giao cô con gái của mình đến bên cạnh hắn.
“Mẫn Nhi, cùng mẹ trở về nhà cô Lạc, chúng ta sẽ không quay trở về nữa.”
Chủ ý đã quyết định, bất kể thế nào, cô quyết không để cho cô con gái rời khỏi cô, ấn cái nút ở sau ghế ngồi xuống, Tống Khuynh Vân lạnh lùng phân phó: “Về nhà.”
Tài xế thắng gấp, quay đầu xe trở về phương hướng khác.
“Mẹ đừng khóc, Mẫn Nhi không thể cùng mẹ trở về.”
Tống Khuynh Vân liền hiểu rõ mọi chuyện, lau đi nước mắt, Tống Mẫn Nhi hôn vào má của cô thật ngọt ngào, chu cái miệng nhỏ khiến cho Tống Khuynh Vân kinh ngạc không thôi.
“Ba nợ mẹ trước, Mẫn Nhi muốn lấy toàn bộ hết về!”
Phúc hắc nâng cánh môi lên, Tống Mẫn Nhi lộ ra nụ cười nham hiểm, hoàn toàn không giống như đứa bé chỉ mới năm tuổi.
Từ trong lòng ngực móc ra một xấp giấy, trên giấy viết những chữ cong vẹo dầy đặc như nòng nọc nhỏ, nhìn qua có thể thấy Mẫn Nhi ghi chép rất nghiêm túc.
Làm Tống Khuynh Vân cứ nháy nháy mắt, Tống Mẫn Nhi lại nắm chặt mẹ ở trong lồng ngực lần nữa, thật thích khi ngửi thấy mùi thơm dịu dàng trên người mẹ.
“Đây là…”
Càng xem càng thấy khiếp sợ, cô cùng với thiên tài máy tính Lạc Tử Quân đã hao hết trăm cay nghìn đắng muốn lẻn vào cơ sở dữ liều truyền thông của Geel quốc tế, nhưng cũng không có kết quả gì, không nghĩ rằng Mẫn Nhi lại dễ dàng mang đi ra ngoài.
“Mẹ không sùng bái con, mẹ quên con có con mắt nhìn sẽ không quên rồi sao.”
Bản tính tự kỷ lại nổi lên, Tống Mẫn Nhi kiêu ngạo chỉ chỉ vào đầu óc thông như quả dưa của chính mình, cô cũng chỉ là dựa vào thời điểm Hạ Vũ Hi đi công tác, ở bên cạnh hắn cứ vút qua mấy lần, liền ghi vào toàn bộ trong đầu.
Vui mừng ôm con gái điên cuồng hôn mới dừng lại, Tống Khuynh Vân cũng không ngừng sùng bái mình, có thể sinh ra đứa con gái thiên tài và thông minh lanh lợi như vậy. (^_^: đúng là hai mẹ con, tự cao quá đi mất, chị để dành lại cho em một chút với.)
Đem cất cẩn thận đống tài liệu xong, Tống Khuynh Vân do dự có nên đưa Mẫn Nhi trở về hay không.
“Mẹ, mẹ quên sao? Mẹ đã nói, chúng ta trở về là muốn để cho ba trả nợ đã thiếu cả nhà chúng ta mà.” Bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay to lớn của cô, Tống Mẫn Nhi nghiêm túc đến kì lạ.
“Được rồi.” Tống Khuynh Vân ấn cái nút lần nữa phân phó, “Ông Trương, đưa tiểu thư nhỏ trở về chỗ mới nãy.”
Xuống xe, thấy Tống Khuynh Vân cứ nhìn lưu luyến mãi, cô phất phất cánh tay như không có chuyện gì xảy ra. Tống Mẫn Nhi chui cái đầu vào trong cửa hàng, trong lòng cô dâng lên một chút chua xót, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, cả đầu ngón tay đâm vào trong da thịt đều không cảm thấy đau đớn.
Hạ Vũ Hi! Chính anh nợ mẹ con tôi, tôi nhất định muốn anh phải trả lại gấp bội lần! Cô âm thầm thề. Người và xe cùng biến mất ở đầu đường đông đúc.