Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Quốc Vương Kim quốc vì chuyện của Trác Nhã Công chúa mà gửi thư thần phục Đại Chiêu, kết thúc bằng việc hàng năm đều phải tiến cống.
Nữ nhi Lưu Tú Nhi của Lưu ma ma rốt cuộc cũng không tìm thấy.
Một tháng sau, Tĩnh Bắc Vương phủ cho mời lang y vào bắt mạch cho Vương phi, chẩn đoán chính xác Tĩnh Bắc Vương phi đã có thai hai tháng. (MTLTH.dđlqđ)
Tuy nói đã biết tiểu thê tử hẳn là có thai, thế nhưng được lang y thông báo có hỉ, biểu hiện của Bùi Nguyên Tu có chút….
Ách, trong mắt của Lung Nguyệt nhìn thì có vẻ như hắn đã biến thành ngốc tử, dĩ nhiên còn có chút lo lắng và nóng nảy, nói chính xác thì có vẻ giống như mắc hội chứng làm cha.
Bùi Nguyên Tu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm lang y: “Thật sao?”
“Chuyện này….” Lang y bị nhìn mà sợ hãi, quả nhiên lại run rẩy vươn tay ra bắt mạch lại cho Vương phi: “ Mạch tượng lưu loát, trơn tru tựa như tiếng trân châu lăm trong khay ngọc.”
“Ngươi chỉ cần nói có phải hỉ mạch hay không?” Bùi Nguyên Tu không để ý đến mấy từ ngữ chuyên môn của y dược, hắn chỉ cần một đáp án duy nhất.
“Đúng, đúng, đúng là hỉ mạch.” Lang y vội vàng gật đầu trả lời.
“Ha ha! Tốt! Tốt! Thưởng! Tất cả đều có thưởng!” Bùi Nguyên Tu đột nhiên cười to, không chỉ một mình lang y mà tất cả mọi người trong phòng đều bị giọng cười của hắn làm cho giật mình: “ Bùi Tiểu, truyền lời ta nói, hai tháng tới mọi người trong phủ đều được tăng thêm hai lượng bạc.”
“Ai ai, Bùi Tiểu thay mặt mọi người cảm tạ Vương gia ban thưởng! Chúc mừng Vương gia được làm cha!” Bùi Tiểu khom người, mặt mày cười tíu tít.
Mọi người cũng đồng nhất với Bùi Tiểu: “ Chúc mừng Vương gia! Chúc mừng Vương gia!”
Bùi Nguyên Tu mừng rỡ, khoát khoát tay ý nói lui xuống. Rồi sau đó cười khúc khích lôi kéo tay Lung Nguyệt, nhắc đi nhắc lại: “ Cửu nhi, Cửu nhi, ta lên làm cha, nàng đã có thai! Ha ha…”
Bàn tay xoa xoa nhẹ vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của Lung Nguyệt, cực kỳ cẩn thận hết xoa lại sờ, thật giống như đang sờ trân bảo.
Hắn nói thầm: “ Ăn uống chớ tham lạnh, cua cũng không được ăn nữa. Lang y đã nói rồi, thức ăn có tính hàn có hại với thai nhi, nhẫn mấy tháng này là ổn rồi. Hồng dại trên núi kia cũng không được ăn, hồng trong vườn cũng không được phép đụng đến. Nếu nàng thèm chua, cứ sai người đi mua ô mai về. Cũng không được leo leo trèo trèo nữa, mấy dây nho cùng giàn bầu của nàng, ta sẽ cho người chăm sóc cẩn thận. Đi bộ trong hoa viên phải bảo Hoán Ngọc đỡ, nếu như có chuyện phải xuất phủ, phải nói với ta một tiếng, ta cùng nàng đi dạo bên ngoài. Đi bộ nhớ phải đi chậm, không được khom lưng, vươn tay, cẩn thận….”
Nói tóm lại, chỉ cần nàng ăn với ngủ trong khoảng thời gian này là được. (MTLTH.dđlqđ)
Lung Nguyệt nghe giọng nói trầm thấp từ tính của hắn niệm bên tai, hai mắt không chống đỡ được cứ sụp xuống dần, mơ mơ màng màng cọ cọ vào ngực hắn.
Đợi Bùi Nguyên Tu nhắc nhở xong xuôi, nhìn mèo con ngủ say trong lòng mình, nhất thời dở khóc dở cười.
Hắn dịu dàng đỡ nàng nằm lên giường, phân phó Hoán Ngọc canh chừng. Hắn nhanh chóng đi thư phòng xử lý công vụ, đợi đến khi nàng tỉnh lại hắn lại quay lại bồi nàng.
Tính toán hết mọi việc trong đầu, hắn mặt mày rạng rỡ ra khỏi phòng.
Vừa bước vào cửa viện, tiên sinh cùng thân vệ phàm gặp được hắn đều tiến lên chúc mừng.
Bùi Nguyên Tu hào hừng gật đầu, sai nhà bếp tăng thêm món ăn trưa cho mọi người trong phủ.
Buổi tối, tiểu Mã tiên sinh được Vương gia thưởng bạc, vui vui vẻ vẻ về nhà. Trong lòng âm thầm tính toán, xuân cũng đã đến, hắn sẽ mua cho Mạt Nương nhà hắn hai kiện y phục và một số trang sức. Nhìn Vương phi được Vương gia cưng chiều mà càng ngày càng xinh đẹp yêu kiều, lại nhìn nương tử mình, thật là quá mức giản dị.
Vào cửa nhà, hắn nói suy nghĩ của mình cho Thẩm Mạt Nương. Nhưng không ngờ nàng không có chút vui mừng nào, chỉ thản nhiên nói: “ Tuy nói người ba phần diện mạo, bảy phần ăn mặc. Nhưng khí chất phú quý trời sinh dù trâm gỗ mộc mạc, quần áo giản dị cũng không che dấu được. Nếu không dù có trâm ngọc áo gấm cũng không có chút gì gọi là thư hương thanh tú.”
Tiểu Mã tiên sinh nghe xong, sờ sờ mũi một cái, lại nói: “ Vương phi có tin vui, ngày mai nàng nhớ đến Vương phủ chúc mừng Vương phi.”
Thẩm MạtNnương nghe, hơi dừng lại một chút rồi mới gật đầu: “Đây là việc phải làm, không thể thất lễ.”
“Đúng.” Tiểu Mã tiên sinh cười nói: “Mạt Nương nàng không biết, hôm nay Vương gia biết Vương phi có hỉ, bộ dáng vui sướng này khác hẳn ngày thường. Đúng là khó có được một lần Vương gia vui mừng như vậy.”
“Đây là điều tất nhiên. Tuổi Vương gia cũng không nhỏ, bây giờ mới được lên làm cha.” Thẩm Mạt Nương cười nhạt: “Vương phi gả cho Vương gia cũng đã một năm mới có thai, cũng có chút chậm.”
Tiểu Mã tiên sinh nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, không đáp lại, tuổi hắn cũng đâu còn nhỏ nữa, cũng muốn có một đứa bé.
Hôm sau, Thẩm Mạt Nương thu thập một chút, cùng tiểu Mã tiên sinh vào Vương phủ, trên đường gặp được Lục phu nhân đỡ nương tử Tranh Nương của Mạnh Thạch cũng muốn vào Tĩnh Bắc Vương phủ. (MTLTH.dđlqđ)
Tiểu Mã tiên sinh chắp tay thi lễ, Thẩm Mạt Nương chỉ khẽ gật đầu vuốt cằm, không muốn có giao tiếp cao sâu gì.
Lục phu nhân cùng Tranh Nương thấy Thẩm Mạt Nương cao ngạo, cũng chỉ hơi gật đầu.
Tranh Nương có thai, đi rất chậm rãi, liền để cho Mạt Nương cùng tiểu Mã tiên sinh đi trước.
Vừa đi không xa, Thẩm Mạt Nương mới nhẹ nhàng lên tiếng: “ Mạnh gia nương tử ngươi có mang, thân thể Vương phi hiện tại cũng không tiện, chính là lúc thai nhi đang yếu ớt nhất, nhớ nên cẩn thận đó! Nếu muốn lấy lòng thì thôi bỏ đi.”
“Ngươi!” Tranh Nương giận đến tái mặt.
Mà lúc này, Thẩm Mạt Nương đã đi theo Tiểu Mã tiên sinh đi cách một quãng xa.
“Thôi nào, muội đang có thai, so đo với nàng ta cái gì? Tính tình nàng ta chính là có chút thanh cao thế đó.” Lục phu nhân khuyên nhủ.
“Những điều nay tất nhiên muội biết, nhưng là…. Lục gia tẩu, tẩu xem đi, nàng ta lại đi lấy thủ đoạn tiểu thiếp tranh thủ tình cảm trong hậu viện để đối phó với muội, muội…” Tranh Nương nghẹn lời, hai thị thiếp trong nhà mẹ đẻ nàng cũng vậy, suốt ngày ăn chua uống giấm của nhau.
“Nào nào, muội cũng không phải không biết ban đầu nàng ta là….” Lời đến đây, Lục phu nhân cũng không tiện nói nữa, nàng là một người phúc hậu, tất nhiên không muốn đề cập đến quá khứ của người khác.
Tranh Nương bĩu môi một cái, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chúng ta có đi nữa không?”