Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Búnn.
Lã Duyệt bị ôm vào phòng phía sau, đang muốn đánh giá xung quanh thì bị một ngọn núi trắng như tuyết đẫy đà che tầm mắt.
Này...Lã Duyệt cuống quýt, tuy bề ngoài nàng là trẻ sơ sinh trắng nõn nà, nhưng bên trong lại là một người trưởng thành hai tư, hai lăm tuổi rồi, mặc dù cơ thể nhỏ bé này thật sự đói bụng rồi, nhưng làm sao nàng có thể hạ miệng được đây? Ngay lập tức, miệng nhỏ nhếch lên, quay đầu sang hướng khác.
Nhạn Dung ma ma ở bên cạnh thấy thì cười, thầm nghĩ: Tiểu công chúa còn có thể chọn người sao? Sau đó nói: "Đổi người khác..."
Đổi liên tiếp ba người, đến người cuối cùng, trong lòng Lã Duyệt càng thêm khó chịu, nghĩ thầm: Tại sao mấy người không dùng bát dùng thìa cho ta ăn chứ! Mệt chết ta rồi. Nếu Lã Duyệt không thoải mái, trong lòng vị nãi ma ma cuối cùng này càng thêm lo lắng, hối lộ từ trên xuống dưới, khó khăn lắm mới có cơ hội làm nãi ma ma cho tiểu công chúa. Nhớ lại, tiểu công chúa là nữ nhi của Hoàng Thượng và Hoàng hậu, thân phận này thật sự không tầm thường, nếu nàng ta có thể làm nãi ma ma thì ngày tháng sau này ở trong cung cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Bây giờ nhìn lại, nếu Tiểu công chúa không uống sữa của nàng ta thì phải làm như thế nào cho phải, nàng ta cảm thấy việc này vô cùng cấp bách, đặt tay lên đầu Lã Duyệt, cứng rắn ấn vào ngực mình. Đương nhiên Lã Duyệt không vừa ý. Cứ đẩy qua đẩy lại một lúc, Lã Duyệt cảm thấy cổ 'rắc' một tiếng, vô cùng đau đớn giống như bị trật khớp, cảm thấy uất ức, lập tức bắt đầu gào khóc.
Mặc dù tiếng khóc của trẻ sơ sinh không lớn, nhưng lại trong trẻo có lực xuyên thấu. Có thể là mẫu tử liền tâm, Cẩn Hoàng hậu đang mê man trong Sản các giống như nghe được tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non, mắt phương khẽ mở ra.
"Anh Ngọc, là tiếng khóc của Tiểu công chúa sao?" Giọng nói sau khi sinh vẫn còn hơi khàn khàn.
"Nô tỳ không nghe thấy." Thấy Cẩn Hoàng hậu tỉnh lại, Anh Ngọc nhanh chóng dùng khăn lông tẩm nước ấm, sau khi vắt hơi khô thì đưa đến trước mặt Cẩn Hoàng hậu, nói: "Nương nương, người vừa mới sinh xong, nhất định trên người không thoải mái, để nô tỳ hầu hạ người lau một chút."
Cẩn Hoàng hậu khẽ gật đầu, Anh Ngọc dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mồ hôi trán, hai gò má, thái dương, cổ....
Cẩn Hoàng hậu bỗng nhiên cau mày nói: "Không đúng, ta nghe thấy tiếng khóc của Tiểu công chúa, Anh Ngọc, ngươi qua bên kia nhìn một chút xem."
"Nương nương, người cứ an tâm, bên kia còn có Hoàng thượng, Thái hậu nương nương trông nom, còn có ai dám bắt nạt Tiểu công chúa sao?" Anh Ngọc cười nói: "Để nô tỳ hầu hạ người lau chùi xong đã."
"Để Lưu Ly lau giúp ta, bây giờ ngươi đi đi, mau mau đi đi.!" Nghe được tiếng khóc, Cẩn Hoàng hậu nôn nóng, đưa tay nhận khăn bông.
"Vâng! Vâng! Nô tỳ lập tức đi ngay, người đừng nên tức giận." Nói xong, nhanh chóng gọi Lưu Ly lại gần hầu hạ, vòng qua hai tấm bình phong ngăn cách bằng gỗ tử đàn đi qua màn thêu mai lan trúc cúc, đi về phía Đông Noãn các.
Nói về phần bên trong Đông Noãn các.
Thuận Khải Đế và Thái hậu vừa nghe thấy tiếng khóc của Lã Duyệt, lại đứng ngồi không yên.
"Nhạn Dung, các ngươi ở trong đó làm gì vậy? Tại sao có sữa mà đứa nhỏ vẫn khóc?" Thái hậu vốn đang ngồi trên nhuyễn tháp, trầm giọng hỏi.
Nhạn Dung ma ma vội vàng ôm Lã Duyệt ra ngoài, nói rõ nguyên nhân.
"Hừ!" Thái hậu nghe xong, trầm giọng hừ một tiếng: "Tiểu công chúa không uống sữa của các ngươi cũng phải lỗi của các ngươi, ai gia cũng không trách tội các ngươi, ba người các ngươi lui xuống đi."
Rồi sau đó quét mắt về phía người đang ở trên mặt đất, khiến nãi ma ma làm Lã Duyệt khóc run rẩy cả người, rồi lại nói: "Còn ngươi, Tiểu công chúa không uống sữa của ngươi, ngươi có thể đè đầu giống trâu bò không uống nước sao? Làm Tiểu phúc tinh của ai gia bị thương, ngươi đáng tội gì!"
"Hoàng thượng thứ tội, Thái hậu nương nương thứ tội, nô tỳ...nô tỳ thấy Tiểu công chúa không chịu uống sữa, sợ ngài ấy đói bụng, nhất thời nóng vội nên mới...mới..." Nãi ma ma run rẩy nói, dập đầu như giã tỏi.
"Hừ!" Thuận Khải Đế ở bên cạnh đặt mạnh cốc trà xuống tháp kỷ, nói: "Người tới, lôi nàng ta xuống, giao cho bộ hình xử trí, sau đó báo lại cho ta."
"Hoàng thượng tha mạng, Thái hậu nương nương tha mạng, nô tỳ...."
Lã Duyệt nhìn vị nãi ma ma bị lôi ra ngoài, thầm nghĩ: Người ta thường nói, gần vua như gần cọp quả không sai, sau này làm chuyện gì mình nhất định phải cẩn thận hơn một chút, nếu không thì, không biết một ngày nào đó lại không giữ được cái mạng nhỏ này. Rồi lại suy nghĩ, thân phận bây giờ của mình rất tôn quý, nói chuyện làm việc càng phải chú ý, nếu không không biết ai là người tiếp theo phải theo lũ ăn dưa, mặc dù không biết danh tính của vị nãi ma ma này, nhưng hôm nay bởi vì muốn nắm bắt cơ hội mà mất đi tính mạng, trong lòng thật sự là không đành lòng, dù sao nàng cũng là người từ tương lai đến đây, cho nên không thể tiếp thu được chuyện sống chết và tôn ti này được.
Nhóm cung nhân vừa đưa vị nãi ma ma kia ra ngoài, thì Anh Ngọc cô cô cũng đến nơi.
"Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Thái hậu nương nương." Anh Ngọc lên gần phúc thân hành lễ, lén nhìn đứa trẻ sơ sinh trong tã lót.
Lúc này Lã Duyệt đang được Thái Hậu ôm trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành. Đầu mũi nho nhỏ hơi phiếm hồng, còn có chút nức nở rầu rĩ sau khi khóc.
"Tại sao ngươi lại qua đây? Hoàng Hậu đã tốt hơn chưa?" Thái Hậu vỗ nhẹ Lã Duyệt, hỏi.
"Bẩm Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vừa mới tỉnh, phân phó nô tỳ qua đây nhìn một chút, chớ để Tiểu công chúa làm người và Hoàng Thượng mệt."
"Nhìn ngươi biết ăn biết nói, thảo nào Hoàng hậu lại thương ngươi nhất." Thái hậu cười nói: "Nhất định là Hoàng hậu vừa thức dậy, nhớ Tiểu công chúa đây mà, ta hiểu, cũng là người làm mẹ, làm sao không hiểu đây, ngươi mau ôm đứa nhỏ đến cho nàng nhìn một cái. Ta sẽ không để người khác bắt nạt Tiểu công chúa đâu."
Nói xong, còn không nỡ vỗ nhẹ hai cái, sau đó đưa Lã Duyệt vào lòng Anh Ngọc.
Anh Ngọc phúc thân hành lễ rồi rời khỏi Đông Noãn các.