Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: LINH
👇👇👇👇👇
"Đẹp...... Đẹp không?"
Dung Tự từ sau màn che đi ra, có chút khó chịu mà lôi kéo góc váy màu trắng của mình, thử hỏi.
Váy công chúa đen trắng giao nhau, chỉ có eo cùng trên vai là màu đen, phần còn lại là màu trắng, lụa mỏng xếp li, một cái chạm nhẹ cũng có thể lay động như gợn sóng, tóc mái tách ra, toàn bộ chải đến hai bên, lộ ra khuôn mặt của cô mà bình thường người làm sao cũng không thể thấy rõ ràng được, mái tóc dài đen nhánh được nới lỏng ở phía sau đầu, chỉ còn sót lại hai sợi thuận theo sườn mặt rũ xuống, vừa vặn phác hoạ ra khuôn mặt của cô, trên mặt cũng không có trang điểm nhiều, bất quá chính là chỉnh chút lông mày, bởi vì lông mày, sắc độ quá tốt, mấy nhà tạo hình đó thậm chí cũng chưa vẽ gì trên mặt, trên môi nhưng thật ra tô son, nhưng màu sắc lại cực kỳ tự nhiên.
Trước khi ra, stylist tổng cảm thấy trên đầu Dung Tự dường như thiếu thứ gì, nhưng thử rất nhiều trang sức cũng cảm thấy không hợp, cuối cùng linh quang vừa hiện, thế nhưng từ bình hoa kế bên, cắt hai đóa tường vi nhỏ xinh đẹp nửa nở màu trắng cố định ở phía bên phải của cô, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, làm cô ra tới.
Có thể nói, trải qua hiệu quả trị liệu của nắn thân hoàn cùng dưỡng nhan đan, mặt Dung Tự hiện tại thậm chí không cần tân trang quá nhiều, cô làn da rất tốt, rất trắng rất mịn, đôi mắt càng đen như mực, căn bản là không cần bất luận kính sát tròng nào, lông mày vừa cong vừa dài, điệu bộ còn muốn tự nhiên gấp trăm lần, ngay cả máy quay phim vi bụi đến gần quay phim cô, quay rõ ràng từng sợi lông mày của cô, cũng nhìn không ra cô có trang điểm qua.
Đúng vậy, hết thảy đều tự nhiên như vậy.
Hàn Liệt lúc này đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngồi ở trên sô pha hơi giật mình mà nhìn cô, tuy rằng lúc này Dung Tự cũng không phải đỉnh cấp đại mỹ nhân gì, nhưng thanh thuần nhu hòa, cộng thêm bộ dạng trước đó đánh sâu vào, làm cho Hàn Liệt nhất thời có chút chưa hoàn hồn lại.
Hắn nhắm mắt lại, lại lần nữa mở mắt ra, thấy vẫn là Dung Tự như thế này.
Đồ nhà quê đâu?
Y không phải stylist sao? Khi nào cũng đổi nghề làm ảo thuật gia? Còn cho hắn chơi cái gì đại biến người sống?
Hàn Liệt đột nhiên vọt vào trong phòng tạo hình phía sau Dung Tự, không đúng, khẳng định không đúng, đồ nhà quê kia trốn ở nơi nào? Có phải vì đọc sách, bản thân liền đi rồi hay không, thay đổi một người tới ứng phó hắn, khẳng định, khẳng định là cái dạng này!
Hắn không tin, đồ nhà quê không đạo lý một chút liền biến xinh đẹp! Ahhhhh......
Ngay cả lúc này trên giao diện của phát sóng trực tiếp còn đang suy đoán Tony đó không chừng có thể biến bọn họ trở nên như hoa, bọn học sinh trong nháy mắt trở nên an tĩnh giống như chết.
Sau đó vô số người đi tua lại trước đó, nhìn bộ dáng của Dung Tự trước khi đi vào, lại bộ dáng bây giờ, cuối cùng om sòm một mảnh.
Tôi có một cái váy trắng: Ahhhh, người tới a, người mau tới a, trường hợp đã khống chế không được a, nơi này có người đại biến người sống này! Chúng ta không phải đang xem tạo hình gì đó, chúng ta đây là nhìn một màn biểu diễn ma thuật đi! Rõ ràng cô ta trước đó không phải như thế, ahhh!
Kích manh phô mai nhỏ: Alo, Tony! Cho tôi một suất giống Dung Tự vậy! Tiền không thành vấn đề, chỉ cần anh biến tôi thành như vậy thì được rồi! Hức hức, tôi không làm, lúc trước nói xong cùng nhau quê mùa, như thế nào trong nháy mắt còn thừa một mình tôi đâu! Tôi thích loại diện mạo như nước này, rất ôn nhu rất xinh đẹp a!
Con thỏ của tôi không có chân: Đồng ý! Các ngươi còn nhớ rõ diện mạo của Dung Tự lúc mới bắt đầu phát sóng trực tiếp không? Tôi mở ra ảnh, cô nương này thế nhưng ở dưới mí mắt chúng ta từng ngày xinh đẹp, tôi thế nhưng không biết, làm so sánh ảnh mới nhìn ra tới, nhưng mà, cô ta mỗi ngày sống ở dưới mí mắt chúng ta, căn bản là không có thời gian chỉnh dung a, đúng không? Cô ta rốt cuộc ăn linh đan diệu dược gì a!
Váy lụa cỏ thơm: Mấu chốt tôi xem cô ta căn bản là không dùng sữa tắm, ngay cả sữa rửa mặt cũng không dùng, mỗi ngày mặt dùng một ít kem em bé, mịa, thật là kem em bé bôi lên mặt một chút, kem em bé loại này nơi nào mua? Tôi muốn một phần vào tay!
Bánh bao nhỏ dâu tây: Trên lầu mang một phần cho tôi a! Các người nói có phải bởi vì cô ta từ nhỏ liền ở trong núi lớn lên hay không, ăn đều là thực phẩm xanh thiên nhiên không ô nhiễm, uống đến đều là nước suối, trước nay cũng không có ăn qua que nướng còn có gà gán linh tinh đồ vật gì, trước đó làn da kém là bởi vì còn không thích ứng nơi này, hoặc là dị ứng gì đó, gần nhất thích ứng liền biến thành nguyên lai diện mạo, các người nói đúng không? Alo, Tony, tôi muốn một vé máy bay đi núi lớn!
Tâm nguyện của mèo: Tony mặc kệ cái này, hơn nữa đi trong núi không cần ngồi máy bay, huhuhu, thật sự rất xinh đẹp a! Tôi siêu cấp thích loại diện mạo này, so với hoa hậu giảng đường Thẩm Mạn Nhu lớp 12 còn xinh đẹp, huhuhu.
......
Cùng lúc đó, đám người Lục Thiên Hữu cũng cơ hồ tại cùng thời gian thấy rõ ràng bộ dáng bây giờ của Dung Tự.
"Anh ơi anh, ahhh, anh tới, anh mau tới a, kỳ tích đã xảy ra, anh à, anh mau đến xem, anh đừng chơi bóng rổ, anh có thể đừng chơi hay không! Dung Dung cô ấy biến xinh đẹp, biến thành đại mỹ nhân! Trước đó em còn có chút phiền Hàn Liệt cõng chúng ta khai bếp nhỏ, hiện tại nhìn xem bếp nhỏ này khai ra rất tốt! Anh, anh xem, đây là Dung Dung, anh tin không? Hỏi anh tin hay không?" Lục Thiên Hữu kích động mà lôi kéo cánh tay Lục Vân Hàng, lớn tiếng hỏi.
Nhìn thoáng qua Dung Tự trong hình, Lục Vân Hàng trực tiếp sửng sốt.
Hắn thấy khóe miệng cô hơi cong cong, quay đầu hướng màn ảnh của camera vi bụi nhìn lại đây, lại cười, chỉ một chút như thế, liền có loại cảm giác đông tuyết tan rã, xuân về hoa nở.
Mà Tiêu Nhượng nhìn nụ cười này trên màn hình của phát sóng trực tiếp, híp hai mắt, bỗng nhiên lấn người tiến tới, đồng thời giơ ra bàn tay che đậy nửa phần dưới của khuôn mặt Dung Tự, gần như chỉ lộ ra cặp mắt kia.
Hẳn là không phải ảo giác, hắn khẳng định là ở nơi nào gặp qua đôi mắt này, nơi nào? Rốt cuộc ở nơi nào?
Tiêu Nhượng nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.
Vì sao hắn căn bản là nhớ lại không nổi?
Trong hình ảnh, Hàn Liệt còn đang tiếp tục ngu ngốc mà chuyển động xung quanh phòng tạo hình, thậm chí hộp hoá trang, ngăn kéo cũng không có buông tha.
Xem cậu ta cái dạng này, Dung Tự quả thực cũng muốn trợn trắng mắt.
Nơi đó cô có thể trốn được mới có quỷ!
Bất quá tạo hình này nói thật ra, cô chưa từng thử qua, phong cách tiểu công chúa ôn hòa dễ thương, ngẫu nhiên thử một lần cũng rất thú vị.
Cô nhìn Hàn Liệt còn ở nơi đó dẩu mông tìm, vì thế liền nhíu mày xuống.
"Bạn học Hàn Liệt, cậu chơi đủ rồi chưa? Có đi ăn cơm hay không, không đi nữ thì tôi về trường học, ngày mốt phải thi rồi, tôi thật sự cần đọc sách."
Nhưng chính là nhíu mày như vậy, bình luận trên phát sóng trực tiếp liền hiện lên vô số rất manh rất manh, đừng nhíu mày, nhìn đau lòng.
Nghe vậy, thân thể Hàn Liệt cứng đờ, ngay sau đó chậm rãi đứng dậy, cả người máy móc mà quay đầu nhìn về phía Dung Tự.
Lại căn bản không có đoán trước được cô thế nhưng đã sắp chạy tới phía sau hắn, thấy hắn xoay người lại, ngay lập tức đến gần một chút, "Rốt cuộc có đi hay không a?"
Càng tới gần xem, lực đánh vào càng lớn.
Đôi tay mềm mại của Hàn Liệt hướng Dung Tự bên này đẩy hai cái, lại không nghĩ tay mới vừa đụng tới bả vai trần trụi của cô, thì giống như đụng phải bàn ủi nung đỏ, cấp tốc mà thu hồi, cả người thế nhưng trực tiếp đem đống quần áo treo ở một bên xả đến trên mặt đất, đồng thời dưới chân vừa trợt, người cũng ngã vào theo, Dung Tự chính là muốn đỡ cũng không kịp.
Thấy thế, Dung Tự nhẹ nhàng than một tiếng, tiến lên giống như nhận mệnh, đem đối phương đỡ lên.
Lúc này trên mặt Hàn Liệt sớm đã đỏ một mảng lớn, thậm chí ánh mắt cũng không dám đối diện với Dung Tự, chỉ là ấp úng nói câu cám ơn.
Nhìn lén cô một cái, lại lập tức di chuyển tầm mắt, sau đó lại nhìn lén một cái, lại chuyển đi, lại nhìn lén......
Một người chơi vui vẻ vô cùng!
"Cho nên......"
"Cái gì!"
Hắn kích động lập tức dò hỏi.
"Cho nên, chúng ta có thể đi ăn cơm không? Cậu đi chính là cjoox nào a? Một hai phải mặc thành như vậy?"
"Cậu như vậy rất đẹp!"
"À...... Cám ơn...... Chúng ta đây đi đi, được không? Tony bên kia phải trả tiền không?"
"Không cần, mình đã đưa."
"Chính là tôi không có tiền trả lại cậu haiz......"
"Không cần, mình mời cậu ăn cơm, mời cậu làm tạo hình, cũng không cần!"
"Kia...... Tôi giúp cậu học bổ túc!"
"Đủ rồi...... Ặc, cũng có thể...... Được, định như vậy đi, ngày mốt thi, mình ngày mai tới tìm cậu đi thư viện, không hiểu đến liền hỏi cậu, cậu cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt Hàn Liệt sáng lên.
"Ừ, có thể......"
Dung Tự mỉm cười theo.
Chờ đi theo Hàn Liệt đến địa phương đó, cô mới biết được đối phương thế nhưng đặt cơm Tây.
Dung Tự không phải rất biết, không đúng, phải nói căn bản là không biết.
Cơ hồ là Hàn Liệt tay cầm tay dạy cô dùng những dao nĩa đó, trước dùng cái gì, lại dùng cái gì.
Người mới học luôn có chút vụng về, nhưng cô lại trước sau đều chuyên tâm, giống như Dung Tự học cái gì cũng chuyên tâm như vậy, trong miệng còn luôn thấp giọng nhớ kỹ.
Bình luận lúc này thế nhưng lại xoát một đợt.
Đều là chút ahhhh, nữ thần rất manh, yêu cậu không lý do.
Ngay lúc này Hàn Liệt cũng chống cằm lên theo mà nhìn cô như vậy, khóe miệng luôn hàm chứa mỉm cười ngay cả chính hắn cũng chưa nhận ra.
Dung Tự sau khi nhớ kỹ, có thể là cảm giác được ánh mắt đối phương, trực tiếp ngẩng đầu lên.
Hai mắt giao tiếp trong nháy mắt, mặt Hàn Liệt lại lần nữa đỏ, vội không ngừng mà bưng nước ở bên cạnh lên bắt đầu ào ạt đổ vào, nhưng bởi vì uống đến thật sự quá gấp, trực tiếp liền sặc, kịch liệt ho khan lên.
"Này, cậu......"
Dung Tự vội vàng đem khăn ăn đưa qua, "Cậu làm sao uống gấp như vậy a? Phải, tôi là có chút gấp, nhưng đều đã ở đây, gấp cũng không có biện pháp, cậu uống chậm một chút, ăn từ từ tôi không có việc gì......"
Hàn Liệt nhận lấy khăn ăn của đối phương che miệng lại, mặt sớm đã bởi vì ho khan mà trở nên đỏ bừng.
"Ai...... Ai vì cậu? Mình đây là, đói bụng."
Nói, cậu ta cắm một miếng bò bít tết cắt xong liền nhét vào trong miệng, nói mơ hồ không rõ, "Cùng cậu một chút quan hệ cũng không có......"
Nghe vậy, Dung Tự gật gật đầu, lại không có phản bác cậu ta nói.
Nhưng ai biết thời điểm cô cúi đầu ăn gì đó, đối phương lại bắt đầu ngây ngốc mà xem cô.
Thật sự...... Thật sự rất xinh đẹp a...... Lông mi cô làm sao có thể dài như vậy chứ? Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, thế nhưng dừng lại ở một hình bóng, sẽ không thành tinh đi? Lông mày cũng đẹp, ặc, lỗ tai cũng đẹp, bất quá cô giống như không có xỏ lỗ tai, như vậy về sau không thể tặng cô hoa tai, nghe nói xỏ lỗ tay rất đau, thôi, không có cũng được, có thể tặng lắc tay, dây chuyền, bằng không nhẫn cũng được, hía hía, cô ấy như thế nào không xem nhìn đâu? Trước đó rõ ràng còn nhìn mình, là mình mới nảy nói quá nặng lời sao? Không được, lần sau không thể nói gì mà cùng cậu một chút quan hệ cũng không có nữa, nhìn mình, nhìn mình, mình ở chỗ này, nhìn mình......
Thẳng đến Dung Tự thật sự ăn xong rồi, ngẩng đầu hướng Hàn Liệt nhìn qua, đối phương thế nhưng nhanh chóng cúi đầu, thiếu chút nữa cả khuôn mặt đều vùi vào bàn ăn.
Thấy thế, Dung Tự cong môi cười, uống lên nước miếng, quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ.
Lúc này cửa sổ sát ngoài đất, trời đã đen thành một thể, một chiếc đèn đường tản ra ánh sáng trắng nhu hòa sớm đã được người thắp sáng, trông rất nghệ thuật.
Cứ một tấm ảnh như vậy, trực tiếp đã bị bạn học Dĩnh Quang lưu xuống, giây tiếp theo liền đặt ở trên trang đầu của Dĩnh Quang Cao Trung, một bức ảnh chụp khá lớn, chỉ cần có người tiến vào là có thể lập tức thấy bức ảnh này.
Ngược lại hấp dẫn rất nhiều bạn học trước đó không thấy phát sóng trực tiếp, đệch đệch liền tiến đến.
Nhìn Hàn Liệt đối diện đã đem rau quả phối hợp đều nhai đi nhai lại ăn xong rồi, Dung Tự lúc này mới mở miệng hỏi, "Ăn xong rồi sao?"
"Chúng ta đây trở về đi, hiện tại cũng không sai biệt lắm sắp 9 giờ, tôi cũng nên trở về, bằng không một hồi ký túc xá đóng cửa thì không tốt......"
"Chúng ta không ngồi một lát nữa sao?"
"Không ngồi, ngồi có gì tốt sao? Nhanh lên trở về......"
"Cậu liền, cậu liền không muốn cùng ngồi với tôi trò chuyện sao?"
"Trò chuyện cái gì?"
"Mình xem cậu cùng Vân Hàng ngược lại trò chuyện rất vui vẻ." Hàn Liệt có chút không phục mà nhỏ giọng nói thầm, "Còn nói muốn cùng cậu ấy làm bạn bè, như thế nào không làm bạn với mình......"
"Cậu nói cái gì?"
"Đi thôi, mình nói đi thôi, đi trở về!"
Hàn Liệt không kiên nhẫn mà nói một câu, sau đó nổi giận đùng đùng mà phóng ra bên ngoài.
Trở mặt so với trở trời còn nhanh hơn, Dung Tự cũng muốn say, đành phải đi theo phía sau đối phương, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến một tiếng hô đau, nghe âm thanh như là của đứa trẻ.
Quả nhiên, một cô bé xách theo cái giỏ bởi vì đưa lưng về phía Hàn Liệt, thế nhưng bị đối phương đụng vào, còn tốt trên người không bị thương, chính là cái giỏ chứa hoa hồng đỏ đều đổ ra ngoài.
Con phố này cơ bản là nơi tiêu phí cao, tình lữ tới càng nhiều, cho nên có rất nhiều trẻ con ở gần đây bán hoa, một đóa hoa hồng mười đồng, đuổi mấy lần cũng đuổi không hết.
Dung Tự nhìn cô bé bị đụng ngã trên mặt đất cũng không khóc, chính mình một người kiên cường mà bò lên, xoay người vừa nhìn thấy Hàn Liệt cùng Dung Tự đứng ở phía sau cậu ta, đôi mắt ngay lập tức sáng ngời, trực tiếp duỗi tay kéo lại góc áo Hàn Liệt, "Anh trai, anh trai, mua đóa hoa cho chị gái xinh đẹp đi!"
"Không mua."
"Chị gái lớn lên xinh đẹp như vậy, anh liền mua một đóa cho chị ấy đi!"
"Tao không!"
Dung Tự nhìn hai đứa trẻ trước mặt cứng người lên, trực tiếp mỉm cười.
Sau đó liền thấy cô bé kia tròng mắt chuyển động, "Anh trai, anh trai, anh có bạn gái xinh đẹp như vậy, mua đóa hoa cho chị ấy, chị ấy về sau khẳng định sẽ càng thích anh!"
Cô bé biểu tình hồn nhiên ngây thơ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Liệt.
"Không...... Chờ chút, mày nói cái gì?"
"Bạn gái anh xinh đẹp như vậy......"
"Mua, mày có bao nhiêu đóa?"
"19."
"Lấy hết, nơi này hai trăm đồng, không cần thối lại!"
"Cám ơn anh trai!"
Thấy thế, Dung Tự vội vàng tiến lên hai bước, "Cậu mua hoa?"
"Ừm, xem nó đáng thương, hơn nữa là mình đụng vào nó."
"Được rồi, dù sao cậu cũng có tiền."
Dung Tự gật đầu, sau đó liền thấy Hàn Liệt nhanh chóng mà nhìn cô một cái, mặt ửng đỏ bởi vì đứng trong bóng tối, cũng không thể thấy được rõ ràng.