Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: MoTuLinh
----------------------------
Lời này vừa ra, toàn trường im lặng.
Thậm chí ngay cả bản thân Mục Liên Hiên cũng không quá rõ hắn vì sao sẽ xúc động mà nói ra như thế, nhưng trong lòng hắn lại đang bức thiết kêu gào, về Dung Tự, hắn cần một quá trình tuyên thệ chủ quyền, chỉ vì bình ổn khủng hoảng phun trào trong lòng, hai tên Ngự lâm quân kia ý muốn thừa dịp loạn giết hại Dung Tự, ám khí tinh xảo trong tay Dung Tự cũng là nơi phát ra khủng hoảng của hắn, hắn tổng cảm thấy có chuyện gì dường như thoát khỏi sự khống chế của hắn, cho nên hắn muốn tại đây trước công chúng đem Dung Tự hoàn toàn cùng chính mình trói đến trên một con thuyền, khiến nàng không còn cơ hội đổi ý mới tốt.
Mục Liên Hiên mỉm cười nhìn về phía Dung Tự, "Đến đây, Dung Nhi......"
Hắn lặp lại lần nữa.
Dung Phi Chu vừa nghe Mục Liên Hiên tùy tiện như vậy mà đem Dung Tự cắn ra tới, sắc mặt khống chế không được mà tối sầm, chỉ một chiêu này, Dung Tự sau này tuyệt đối trốn không thoát xưng hô họa quốc yêu phi, thậm chí về sau không biết sẽ chịu bao nhiêu nước bọt khạc nhổ của đám thư sinh, thậm chí Mục Nguyên Tu suy tàn cũng có khả năng chụp đến trên đầu nàng, truyền xuống mọt cái xưng hô yêu phi, phải biết rằng lịch sử đối với nữ nhân trước nay đều không khoan dung.
Hơn nữa nếu sau này hắn thật sự ngồi lên cái vị trí kia, muốn đem Tiểu Tự đỡ lên vị trí hoàng hậu, cũng phải dùng hết muôn vàn sức lực, thậm chí trực tiếp có thể chứng thực đồn đãi Tiểu Tự hại nước hại dân.
Mục Liên Hiên, ngươi giỏi, rất giỏi!
Ngay cả Mục Ấp Trần cũng hơi rũ mắt xuống, hơi mím môi, chỉ vì hắn cũng đã hiểu hàm nghĩa phía sau tiếng kêu này của Mục Liên Hiên.
Mà Dung Tự lúc này lại hơi ngẩng đầu lên, đem cây trâm hoa mai thu vào cổ tay áo, lập tức nhìn về phía Mục Liên Hiên, đối phương không chút nào che dấu cùng cô đối mặt.
Tiện nhân.
Dung Tự hơi mỉm cười, ở trong lòng yên lặng hô một câu như vậy.
Chỉ là cô còn không có đưa ra bất luận cái gì phản ứng cho đối phương, phía trên Mục Nguyên Tu ngay lập tức cười lạnh một tiếng, "Mục Liên Hiên, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, Dung Tự là Hoàng Hậu của trẫm, lại làm sao nhào vào trong ngực thứ loạn thần tặc tử như ngươi, được làm vua thua làm giặc, tài nghệ không bằng người, trẫm nhận, hiện tại muốn giết muốn quát tự nhiên muốn làm gì cũng được, nhưng Hoàng Hậu của trẫm không chỉ có riêng một thân phận Hoàng Hậu, Dung Phi Chu còn ở nơi đó, hắn lại như thế nào sẽ để ngươi vô duyên vô cớ làm nhục muội muội của mình......"
Nghe vậy, Dung Tự kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Nguyên Tu ở trên bậc thang, lại thấy hắn ta thế nhưng quỷ dị né tránh tầm mắt của cô.
Mà Mục Liên Hiên lại híp mắt, mắt nhìn Dung Tự cũng không có bất luận cái gì động tác, đáy lòng trầm xuống.
"Dung......"
Mới vừa mở miệng, Dung Phi Chu ngay lập tức đứng dậy, "Cảnh Vương điện hạ, đây nhưng không giống những gì chúng ta ước định trước đó......"
Nghe vậy, Mục Liên Hiên quay đầu, trực tiếp liền thấy được ý uy hiếp trong ánh mắt của Dung Phi Chu, híp mắt lại, hồi lâu mới vung tay lên gọi người đem Mục Nguyên Tu mang đi xuống, khi dẫn qua vừa lúc liền đi ngang qua Dung Tự, đối phương lại căn bản không có chút nào ngừng lại, liền mắt nhìn thẳng đi xuống.
Cùng lúc đó, Tả Thừa Tướng quỳ trên mặt đất bỗng nhiên đứng dậy, xoay người mặt hướng về phía mọi người ở đây, lớn tiếng tuyên nói, "Nguyên Uyên Đế Mục Nguyên Tu vì quá mức tưởng niệm Thái Hậu hoăng thệ, ăn uống không vào, thân thể từ từ suy nhược, triều sự không cách nào bận tâm, thậm chí ngay ngày phong hậu vô cớ té xỉu, thần chí không rõ, mà quốc không thể một ngày vô chủ, hiện giờ, lão thần lấy lòng trung thành của bản thân một lòng vì Đại Ngụy ta, khẩn cầu Cảnh Vương điện hạ tạm quản triều chính, làm an lòng dân."
"Thần tán thành."
"Thần tán thành."
......
Mục Nguyên Tu còn chưa hoàn toàn đi xa nhìn một đám lão thần quỳ trên mặt đất, một bộ vì nước vì dân, bỗng nhiên liền cười nhạo một tiếng, người liền bước ra cửa lớn Thiên Các.
Dung Tự nhìn bóng dáng người nọ, lại cúi đầu nhìn phượng bào trên người của mình, giây tiếp theo liền nghe thấy Mục Liên Hiên không khỏi phân trần nói, "Người tới a! Đem Dung Quý Phi nương nương đuổi về Ngưng Tụy Cung đi, tuy rằng nghi thức chưa thành, nhưng thế nào cũng coi như là một nửa tẩu tử của trẫm, trẫm làm sao cũng phải phụng dưỡng nàng thật tốt."
"Mục Liên Hiên!" Dung Phi Chu quát lên.
"Dung Phi Chu, vừa mới Tả thừa tướng nói ngươi không nghe rõ sao? Hoàng huynh của trẫm bởi vì quá mức tưởng niệm mẫu hậu hoăng huệ, thân thể suy nhược, hôn mê bất tỉnh. Cho nên, hiện tại trẫm là hoàng đế, trẫm là chủ của thiên hạ này, rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan làm ngươi kêu ra tên huý của trẫm, là cảm thấy phủ tướng quân quá an nhàn sao?" Mục Liên Hiên hỏi ngược lại.
Nhìn Mục Liên Hiên như vậy, Dung Phi Chu lại nghiêng đầu nhìn Dung Tự ở phía sau hắn ta, hồi lâu mới chậm rãi chân sau quỳ xuống đất, "Thần, không dám."
Mục Liên Hiên nhìn đỉnh đầu của Dung Phi Chu, sao có thể không biết cách xử sự của nam nhân này, căn bản là dữ hổ mưu bì*, lúc trước hắn ra vẻ ngu dại, người này cơ hồ là một ngụm nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, sau lại còn nguyện ý cùng hắn cộng sự, ai không biết hắn ta đánh chủ ý gì, nhưng hắn nếu ngồi lên vị trí này, liền tuyệt đối không có ý tứ lại đi xuống, nhược điểm của Dung Phi Chu còn ở trong tay hắn, hắn tự có một trăm loại phương thức thu hồi binh phù trong tay đối phương, đến nỗi hắn ta có một chút tâm tư bí ẩn đối với Dung Tự, hắn cũng tự có biện pháp đem thứ này mai một không còn một mảnh.
*dữ hổ mưu bì: Mưu tính để có hại cho quyền lợi của đối phương, rốt cuộc khó thành công.
Mỹ nhân, giang sơn hắn đều muốn!
"Hừ." Mục Liên Hiên cười lạnh, mịt mờ liếc mắt một cái Mục Ấp Trần dường như đã hoàn toàn dọa choáng váng, quay đầu liền nhìn Dung Tự ở phía sau.
"Đưa Quý Phi nương nương lên kiệu."
Nghe Mục Liên Hiên nói như vậy, ở đây rất nhiều lão thần sau khi nhìn thoáng qua nhau, liền tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim trầm mặc xuống dưới, hôm nay không phải ngày tìm xúi quẩy, hơn nữa Dung Quý Phi nương nương còn là muội muội của Dung tướng quân. Bọn họ cũng không nên nói thêm cái gì, chỉ là nữ nhân này, cái ấn tượng họa thủy này lại lưu thật sâu ở trong đầu chư vị đại thần.
Nghe vậy, Dung Tự nhìn thoáng qua Mục Liên Hiên, được tiểu cung nữ trong lòng run sợ còn sống nâng đỡ, kéo làm váy phượng bào lại trở về kiệu lớn mười sáu người ngồi kia.
Như vậy một hồi, nữ nhân trong cung đều đã biết biến cố nổi bật bên ngoài, một người hai người đều hãi hùng khiếp vía chịu không nổi, một bầu không khí khủng hoảng nháy mắt thổi quét toàn bộ hậu cung, hiện tại hoàng đế thay đổi người, các nàng là phi tử của Mục Nguyên Tu trừ bỏ bị đuổi về gia tộc thanh đăng cổ phật liền không còn đường ra nào khác, nếu như bị tân đế chọn quay lại hầu hạ Nguyên Uyên Đế "hôn mê chưa tỉnh", chờ đến lúc đối phương nên tắt thở, các nàng chỉ sợ cũng phải cùng tắt thở theo.
Xong rồi, các nàng toàn bộ xong rồi.
Một nhóm lớn cung phi ý đồ đến gặp Dung Tự một lần, hiểu biết một chút tình huống, nhưng không phải thủ vệ của Ngưng Tụy Cung ngăn cản ở cửa chính là bị mấy cô gái nhỏ nhắn Niệm Hạ ngăn cản, đám thủ vệ canh giữ ở cửa Ngưng Tụy Cung, tâm tư linh hoạt một chút liền hỏi thăm ra là thuộc hạ của tân đế, nghĩ đến đoạn thời hian trước đó tân đế và vị Dung Quý Phi nương nương này mất tích cùng nhau, đại đa số nữ nhân đều ngầm hiểu lẫn nhau, lại không khỏi âm thầm phát hận, như thế nào chuyện tốt gì cũng làm nữ nhân này chiếm hết, hơn nữa liền tính tân đế đối với nàng không có cái loại tâm tư này, một tên Dung Phi Chu liền cũng đủ nàng toàn thân trở ra.
Trong nháy mắt, có chút ghen ghét đỏ mắt, liền truyền ra chút lời đồn, cái gì Dung Tự hồng nhan họa thủy, hồng hạnh xuất tường, Đát Kỷ chuyển thế, thế nhưng câu đến Cảnh Vương điện hạ vì nàng mà điên đảo triều chính, bất trung bất nghĩa, để tiếng xấu muôn đời, càng hại khổ các nàng, tự tư tự lợi, không biết xấu hổ.
Những lời này còn đều là Dung Tự từ trong miệng của Tiết Ngọc Thu nghe được, nghe xong liền cười một cái, sau đó liền thấy Tiết Ngọc Thu cau mày xem cô, "Ngươi cùng Cảnh...... Tân đế rốt cuộc......"
Nghe nàng hỏi như vậy, Dung Tự cúi đầu không có trả lời, ngược lại nhìn hai mắt nàng, đem chuyện lúc trước của cô cùng Mục Liên Hiên tất cả đều nói ra, nghe đến Tiết Ngọc Thu chau mày.
Cuối cùng tiến đến bên tai cô nói mười hai chữ, "Chim rừng chết, cung tốt quăng, thỏ khôn hết, chó săn giết(*)."
(*) Nguyên văn: "Điểu thú tẫn, lương cung tàng, giảo thố tử, tẩu cẩu phanh". Ý nghĩa: sau khi chim muông bị bắn hết rồi thì cung nỏ bị cất hết vào kho; Sau khi thỏ hoang bị săn bắt hết rồi thì chó săn bị mổ ăn thịt. Ý chỉ thái độ bội bạc, được cá quên nơm.
Nói xong than một tiếng liền chuẩn bị rời đi, Dung Tự lại ở thời điểm này gọi lại nàng, "Ngươi muốn đi một thế giới hoàn toàn mới nhìn xem không?"
Tiết Ngọc Thu quái dị nhìn cô một cái, cái gì gọi là thế giới hoàn toàn mới?
Dung Tự nhìn nàng mỉm cười, trong nguyên cốt truyện, vì chứng minh Mục Liên Hiên cùng Thiệu Thanh Vi là thiệt tình yêu nhau, sau này còn miễn cưỡng tạo ra một tên cao nhân, nói một lời tiên đoán, cửu tinh liên châu một năm sau, đỉnh Thái Sơn, mở ra thông đạo đi đến dị thế, Thiệu Thanh Vi lại từ bỏ cơ hội như vậy trở về, vì tình yêu ngược luyến tình thâm lưu lại, tưởng tượng đến Tiết Ngọc Thu ở trong cốt truyện thanh đăng cổ phật, sớm chết đi, Dung Tự càng cảm thấy ngược lại là cơ hội tốt có thể lợi dụng, nữ nhân này có lẽ thích hợp thế giới càng rộng lớn, cũng không biết Thiệu Thanh Vi có thể tới đoạt hay không.
Đoạt cũng khiến nàng ta đoạt không được, mang theo tràn đầy cảm giác về sự ưu việt của nàng ta ở nơi này sống sót đi.
Nghĩ xong, Dung Tự cảm thấy bản thân thật là vừa keo kiệt vừa mang thù.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, chờ Mục Liên Hiên xử lý xong chuyện, thời điểm mang theo đám thông phòng bên trong hậu viện của hắn ta tiến vào hậu cung, Dung Tự thế nhưng ở bên trong thấy được thân ảnh của Thiệu Thanh Vi, à không, lúc này hẳn là kêu Thiệu Đáp Ứng rồi.
Lúc này Thiệu Thanh Vi nhưng thật ra so với lúc trước thành thục ngoan ngoãn không ít, bộ dáng cụp mi rũ mắt, ánh mắt nhìn người cũng ôn hòa không ít, vừa thấy Dung Tự thế nhưng còn lộ ra một chút kích động khi nhìn thấy người thân.
Dung Tự đi đầu dẫn theo một nhóm lớn nữ nhân sau lưng nhìn Mục Liên Hiên cùng nữ nhân phía sau hắn ta, Dung Tự không nói gì, Tiết Ngọc Thu lại nhíu mày, "Thanh Quý Nhân? Ngươi như thế nào ở đây?"
Thiệu Thanh Vi nghe được tra hỏi nhìn Mục Liên Hiên cũng không có ý tứ trả lời, sau đó liền nhìn Mục Liên Hiên đem những nữ nhân này tất cả đều xử lý xong không lưu lại một người, lúc trước Mục Nguyên Tu bị nhiễm bệnh thuỷ đậu, mấy người phụ nhân hầu hạ hắn ta, trừ bỏ Dung Tự, tất cả đều bị hắn phái đến bên người Mục Nguyên Tu tiếp tục chiếu cố, ả Lục Thường Tại cơ hồ là nháy mắt liền gào khóc lên, la to Quý Phi nương nương cũng hầu hạ tiên đế, thậm chí còn kém một chút bởi vậy phong hậu, vì sao nàng ta không đi? Nàng không phục. Quả nhiên giống như đồn đãi, Quý Phi nương nương hồng hạnh xuất tường......
Lời kế tiếp còn chưa nói xong, Mục Liên Hiên ngay lập tức đen mặt kêu che lại miệng ả, kéo đi xuống, hầu hạ Mục Nguyên Tu hẳn là hầu hạ không được nữa, ai biết sẽ đưa đến chỗ nào.
Nữ nhân còn lại đều phái trở về gia tộc của mình, chỉ để lại một mình Dung Tự.
Tất cả thông phòng phía sau hắn ta đều phong đáp ứng, gọi người mang đi các cung điện ở.
Trước khi đi, Thiệu Thanh Vi cố ý liếc mắt nhìn Dung Tự một cái, trong mắt thật không có bất luận cái gì oán hận cùng không phục, có cũng chỉ có dần dần tôn kính, xem xong liền đi xuống theo.
Đầu này Mục Liên Hiên nhìn về phía Dung Tự đứng ở trước mặt hắn, hồi lâu mới than một tiếng, tiến lên hai bước đem nàng ôm vào trong lòng ngực, giải thích nói, "Trẫm biết giữa nàng cùng Thiệu Thanh Vi từng có chút khoảng cách, nhưng nữ nhân này xác thật hiểu rất nhiều thứ, lúc trước mẫu hậu đem nàng ta ném tới trong hẻm có bệnh đậu mùa, tới tới lui lui đều là người mắc bệnh đậu mùa, lại chỉ có nàng ta không có lây nhiễm bệnh đậu mùa, nghe nói nàng ta lấy giống của bệnh cho vào cơ thể để ngừa bệnh mới miễn bị nhiễm, sau lại nàng ta từ ngõ nhỏ kia lén chạy ra ngoài, dùng in chữ kiếm lời khoản tiền đầu tiên, còn làm hai loại đồ vật gọi là pha lê cùng xà phòng, những tiểu đánh tiểu nháo này ta cũng chưa để ở trong lòng, chính là nàng ta lại đưa ra một loại biện pháp khác luyện chế binh khí, nàng ta nói đó gọi là thép, so với vũ khí sắt càng có tính bền dai, càng không dễ bị bẻ gãy, thậm chí còn có thể lại lần nữa rèn luyện, biện pháp như vậy chỉ cần mở rộng ra, đại quân của Đại Ngụy ta liền có thể quét ngang xung quanh những nước nhỏ kia, định khiến bọn họ hằng năm tiến cống mới phải......"
Mấu chốt nhất hỏa dược, Mục Liên Hiên cảm thấy chuyện quá mức trọng đại, nghĩ một chút vẫn là không có ý cùng Dung Tự nói rõ, dù sao nữ nhân kia đối với thế hệ sau của Đại Ngụy có ảnh hưởng sâu xa, hắn cần thiết phải suy xét lâu dài, Dung Tự cũng là người Đại Ngụy, nàng nhất định có thể lý giải khổ tâm của hắn.
Mục Liên Hiên đỡ phía sau lưng Dung Tự an ủi.
Đợi hồi lâu lại chưa đợi được một câu trong miệng Dung Tự, trong lòng tức khắc dâng lên một điểm nhỏ khủng hoảng, nhưng hắn có thể xác định hắn không có bất luận chỗ nào làm sai, "Đem nàng ta phong làm đáp ứng cũng bất quá là muốn khống chế nàng ta tốt hơn, chỉ có trẫm là phu quân của nàng ta, nàng ta mới có thể toàn tâm toàn ý vì trẫm suy nghĩ, Dung Nhi nàng có thể hiểu rõ khổ tâm của trẫm đúng không?"
Dung Tự như cũ không có ý tứ đáp lời, Mục Liên Hiên lập tức liền buông lỏng ra ôm ấp, "Dung Tự, nàng nói chuyện."
"Ta muốn gặp Mục Nguyên Tu một lần."
Dung Tự đã mở miệng.
"Không được, chuyện gì trẫm cũng có thể đáp ứng nàng, chỉ có chuyện này......"
"Ngươi đồng ý cho ta gặp hắn một lần, ta về sau đều sẽ không tìm Thiệu Thanh Vi phiền toái, nếu không ta khiến nàng ta vĩnh viễn không bình yên."
"Nàng......" Mục Liên Hiên hoàn toàn buông lỏng ôm ấp đối với Dung Tự, nhìn nàng hơi giơ lên khóe miệng, cười đến dáng vẻ ngọt ngào động lòng người, "Nàng một hai phải......"
"Bằng không ngươi đem ta đuổi về phủ tướng quân cũng được." Dung Tự tiếp tục nói.
"Không có khả năng!"
"Niệm Hạ."
"Dạ...... Dạ...... Nương nương."
Đám người Niệm Hạ đứng ở phía sau bọn họ cách đó không xa sớm bị một màn trước mặt khiếp sợ, nhanh chóng phản ứng lại, tiến lên hai bước.
"Đi lấy áo choàng, đồ chơi nhỏ lại về tới hoàng cung, chúng ta lại đi trêu đùa nàng ta!"
"Nàng một hai phải cùng trẫm đối nghịch?"
"Không có a, Hoàng Thượng ngươi lúc mới quen biết ta chính là cái dạng này ngươi đã quên sao? Ta vẫn luôn đều như vậy a! Niệm Hạ, mau một chút!"
"Ơ...... Ờ!"
"Dung Tự!"
Mục Liên Hiên duỗi tay nắm cánh tay của cô, đau đớn nháy mắt liền truyền tới, Dung Tự chẳng hề để ý mà xem hắn ta.
"Tốt, rất tốt. Một canh giờ, trẫm chỉ cho nàng một canh giờ, ha, dù sao hắn ta cũng sống không được bao lâu, nhiều thì ba tháng, chậm thì một tháng, hắn ta tất nhiên suy nhược mà chết."
Dung Tự nhìn thấy vô tình vô nghĩa trong mắt Mục Liên Hiên, ánh mắt cũng không có bất luận dao động gì, giây tiếp theo Mục Liên Hiên liền buông lỏng cánh tay của cô, dùng sức quăng, xoay người liền đi ra ngoài.
Dung Tự xoa xoa cánh tay của mình, cười khẽ, mang theo Xuân Hạ Thu Đông phía sau liền đi ra ngoài, ra cung, ngay lập tức đi đến ngõ hẻm Hàn Y, lúc trước ngõ nhỏ này nghe nói chỉ là nơi cư trú của người làm nghề bán chữ, hiện tại tất cả đều dọn dẹp ra, làm Mục Nguyên Tu "ưu tư quá mức" tiến vào ở.
Dung Tự đứng ở đầu ngõ liền ngửi thấy một cổ mùi lạ kỳ dị, cau mày đi vào, đẩy ra cửa sân trong cùng, ngẩng đầu liền thấy Mục Nguyên Tu lẻ loi một người, xuyên một thân xiêm y màu nguyệt bạch ngồi ở trên ghế đá trong viện, nghe thấy cửa phòng mở, thậm chí cũng không có ý ngẩng đầu lên.