Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi gặp Vệ Hoài Quang, cuộc sống của ta vẫn khá là thoải mái.
Ở một thị trấn biên giới nhỏ, ta sở hữu một tòa nhà to, có hàng chục nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ. Thỉnh thoảng hứng lên, ta vung một ít tiền ra ngoài, một dãy những tiểu lang quân phong lưu tuấn tú đều tranh nhau biểu diễn tài năng cho ta xem.
Một số người thận trọng chỉ dám nắm lấy cổ tay ta, đặt tay ta lên cơ bắp rắn chắc của họ. Sau đó nháy mắt đưa tình với ta, nói đêm nay họ chỉ thuộc về một mình ta.
Tóm lại, ta rất vui vẻ.
Nhưng niềm vui đó --
Chỉ kéo dài đến ngày trước khi Vệ Hoài Quang xuất hiện.
2
Ta là một người xuyên nhanh công lược. Thành tích cũng không tệ, tích lũy được nhiều tích phân, hiện đang trong kỳ nghỉ phép.
Đổi tích phân lấy bạc an cư ở thị trấn nhỏ này, định nằm ườn một thời gian rồi tiếp tục làm nhiệm vụ.
Tuy nhiên, biên cương nhiều chiến loạn. Đặc biệt khi đôi bên giao tranh, cát vàng mờ trời, luôn có rất nhiều người chết. Vệ Hoài Quang, chính là "người chết" mà ta nhặt được từ chiến trường về nhà.
Ban đầu nhặt hắn ta về nhà, là vì thấy ngón tay hắn ta còn cử động nhẹ, chưa hoàn toàn tắt thở.
Hệ thống nói trong tiểu thế giới này, Vệ Hoài Quang vốn là một nhân vật quan trọng, đáng tiếc kết cục không tốt, bị người của mình hại c.h.ế.t trên chiến trường.
Thiếu niên Tướng quân, vô cùng khí phách, không nên c.h.ế.t dễ dàng như vậy. Vậy nên ta dùng tích phân đổi lấy đan dược. Tẩy sạch chất độc trong cơ thể hắn ta, lại tốn tiền mời đại phu đến chữa trị cho hắn ta.
Trên người Vệ Hoài Quang có quá nhiều vết thương do ta kiếm. Dùng đan dược tẩy độc, nhưng ta chỉ có thể lấy cớ nói mình có thần dược. Nhưng những vết sẹo và m.á.u me đầm đìa trên người hắn ta, không thể cứ thế biến mất, nếu không sẽ gây nghi ngờ, thậm chí còn bị coi là phá hoại sự ổn định của tiểu thế giới này. Vì vậy, ta chỉ có thể giữ hắn ta ở đây dưỡng thương từ từ.
Ta cứu hắn ta, hắn ta tạ ơn ta, còn nói "ơn cứu mạng không thể báo đáp".
Ta miệng nhanh hơn não: "Vậy không bằng lấy thân báo đáp được không?"
Trong thoại bản đều diễn như vậy.
Nghe ta nói thế, Vệ Hoài Quang giật giật khóe môi, gượng ép nặn ra một nụ cười.
Hắn ta chắp tay thi lễ với ta: "Trong lòng đã có người. Ơn cứu mạng không thể báo đáp, sau này nhất định làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn cô nương!"
Vậy nên, là ta tự đa tình rồi.
Ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng, vậy nên ta cười khan vài tiếng, dặn dò hắn ta hãy dưỡng thương cho tốt, sau đó quay sang viện bên cạnh, tiếp tục xem các tiểu lang quân biểu diễn tài năng.
Vừa bị đau lòng, tốt nhất là để mấy tiểu lang quân tuấn tú an ủi một chút.
Vẻ ngoài của Vệ Hoài Quang quả thực không tệ. Nhưng đã có người trong lòng, tất nhiên không còn trêu chọc nữa, tránh phá hỏng nhân duyên tốt đẹp.
Tuy nhiên, đúng lúc ta đang vui vẻ uống rượu với các tiểu lang quân, hệ thống đã biến mất từ lâu ấy, đột nhiên xuất hiện, dọa ta suýt ngất trên giường.
Thấy ta chật vật, hệ thống cười "hắc hắc" vài tiếng.
[Ký chủ, chơi vui vậy ~]
Ta cười gượng: "Mi cũng có tiền, mi cũng có thể."
Hệ thống không tiếp tục đùa với ta nữa, mà trực tiếp thông báo nhiệm vụ: [Nhiệm vụ đến rồi, mau từ biệt mấy tiểu lang quân của ngươi đi, tranh thủ xuyên việt. ]
Trước khi chia tay, nhìn các tiểu lang quân vây quanh bên mình, ta có chút không nỡ. Dù sao cuộc sống thần tiên như vậy, sống một ngày ít một ngày, huống chi là những tiểu lang quân mà trong mắt chỉ có tiền của ta.
Nhưng chưa kịp từ biệt họ, hệ thống đột nhiên hét lên:
[Hỏng rồi! Ký chủ ơi, não ta có vấn đề rồi! ]
Ta trợn mắt nhìn hệ thống: "Bộ não máy móc của mi có khi nào bình thường chứ?"
Hệ thống tiếp tục hét:
[Không phải chỉ có não ta có vấn đề, nhiệm vụ của ngươi cũng gặp trục trặc rồi á á á á! ]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");