Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + Beta: Heo
Hoắc Chấp Tiêu nghiêng đầu, nhướng mày nhìn Đinh Dĩ Nam rồi nói: “Không phải chúng ta đang nói về việc ba tôi rảnh quá hoá rồ sao?”
“Nếu anh muốn đi, tôi có thể giúp anh thu xếp.” Đinh Dĩ Nam trong lòng đã có ý tưởng, không muốn lãng phí thời gian xoắn xuýt, cậu thờ ơ nới lỏng cà vạt, đi về hướng phòng ngủ dành cho khách, “Tôi sẽ đi tắm.”
Hoắc Chấp Tiêu nắm lấy cổ tay Đinh Dĩ Nam, cong mắt nói: “Tôi đang đợi em trong phòng ngủ.”
Đinh Dĩ Nam không lấy quần áo để thay vào phòng tắm, bước ra sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu chỉ lấy một chiếc áo phông rộng rãi khoác lên người.
Cậu đẩy cửa căn phòng được khép hờ của Hoắc Chấp Tiêu, lúc này Hoắc Chấp Tiêu đang dựa vào đầu giường, đầu tóc có chút ẩm ướt, có thể thấy anh đã tắm rất nhanh và thậm chí không nhận thấy rằng tóc của mình đang ướt.
Nhìn thấy Đinh Dĩ Nam chân trần đi vào, Hoắc Chấp Tiêu ngồi thẳng người, nheo mắt nói: “Em chậm quá.”
Đinh Dĩ Nam không nói lời nào, quỳ gối leo đến bên người Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu lập tức thuận thế ôm eo cậu, muốn lăn qua đè lại trêи giường.
“Đừng nhúc nhích.” Đinh Dĩ Nam dùng ngón trỏ chạm vào ngực của Hoắc Chấp Tiêu rồi ấn anh lại, sau đó nâng chân lên vắt ngang eo Hoắc Chấp Tiêu, từ trêи cao nhìn anh rồi nói, “Tôi tới đây. “
Hầu kết của Hoắc Chấp Tiêu trượt xuống, nhìn chăm chú vào ‘cảnh xuân’ dưới quần áo của Đinh Dĩ Nam, rồi nói: “Được.”
Đinh Dĩ Nam cúi xuống và hôn lên môi của Hoắc Chấp Tiêu. Đầu lưỡi của hai người không còn mạnh mẽ như trước, cố sức khơi dậy ham muốn của nhau. Nụ hôn kéo dài lâu, bớt điên cuồng hơn một chút, vương vấn hơn một chút.
(Bắt đầu từ chỗ này mình sẽ thay đổi xưng hô của hai người luôn ha.)
Ngay khi nụ hôn kết thúc, Đinh Dĩ Nam nhướng mắt liếc nhìn Hoắc Chấp Tiêu, sau đó ghé vào lỗ tai anh, cắn vào dái tai anh nói: “Em bắt đầu.”
“Ừ.” Cổ họng của Hoắc Chấp Tiêu phát ra tiếng rêи rỉ trầm thấp.
Môi Đinh Dĩ Nam theo đường hàm của Hoắc Chấp Tiêu đến hầu kết của anh, đầu lưỡi đảo qua đảo lại trêи khớp xương nhô lên. Hoắc Chấp Tiêu hợp tác nâng cằm lên, dùng hai tay xoa bóp ʍôиɠ Đinh Dĩ Nam, chống lại ý muốn hung hăng.
“Nam Nam.” Hô hấp của Hoắc Chấp Tiêu ngày càng gấp gáp, Đinh Dĩ Nam có thể cảm nhận được vật dưới ʍôиɠ đang dần trở nên sưng tấy.
“Em ở đây.”
Đinh Dĩ Nam hôn lên xương quai xanh và ngực của Hoắc Chấp Tiêu, sau đó ngậm chặt núm иɦũ ɦσα của Hoắc Chấp Tiêu mà không hề báo trước.
Hoắc Chấp Tiêu hít một hơi và véo mạnh vào ʍôиɠ Đinh Dĩ Nam.
Việc ɭϊếʍ và cắn núm иɦũ ɦσα trêи người ai cũng rất thoải mái, nhưng Hoắc Chấp Tiêu luôn chiếm ưu thế trêи giường, cũng chưa từng được ɭϊếʍ qua.
Đinh Dĩ Nam nhẹ nhàng cắn đầu v* đã cương cứng, dùng tay phải xoa nắn cơ quan sinh ɖu͙ƈ đang ngày càng cứng hơn bên dưới lớp đồ ngủ.
Hô hấp của Hoắc Chấp Tiêu trở nên ồ ồ, hai tay anh chuẩn bị di chuyển trêи ʍôиɠ Đinh Dĩ Nam. Nếu không bị Đinh Dĩ Nam cấm chạm tay vào xung quanh, e rằng ngón tay của anh đã xâm nhập vào cái lỗ nhỏ đang đóng chặt rồi.
Đinh Dĩ Nam ngậm lấy hai đầu v* căng phồng lên rồi thỏa mãn tiến xuống, đến bụng dưới dọc theo khe hở của cơ bụng.
Bộ đồ ngủ rộng rãi không còn kìm hãm được vũ khí đứng thẳng, Đinh Dĩ Nam vừa mới nhẹ nhàng cởi bỏ dây lưng quần, vật to lớn liền lộ ra ngoài.
Cậu thở phì phò trêи hình đầu nấm xinh đẹp, ngước mắt lên nhìn Hoắc Chấp Tiêu hỏi: “Muốn em ăn anh sao?”
Lần trước Hoắc Chấp Tiêu nói về giấc mơ của mình, anh đã đề cập đến việc Đinh Dĩ Nam nên ăn anh, Đinh Dĩ Nam không ngốc, đương nhiên cậu biết ăn ở đâu.
“Đương nhiên.” Hoắc Chấp Tiêu trầm giọng trả lời.
Đinh Dĩ Nam mở đôi môi hồng hào và đưa dương v*t đỏ ngầu vào miệng cậu.
Thứ đó của Hoắc Chấp Tiêu thực sự rất lớn, hơi khó xử lý. Tuy nhiên, Đinh Dĩ Nam rất kiên nhẫn, môi cậu dính chặt vào que thịt, dùng lực hút vừa đủ để khiến lớp da bề mặt trượt qua lại trêи rãnh nước.
Dịch thể từ miệng nấm nhanh chóng rỉ ra, cậu dùng đầu lưỡi khoan vào miệng nấm tùy ý khuấy động, nhưng lúc này Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên nắm lấy tóc sau đầu cậu và buộc cậu phải nâng cằm.
“Em muốn anh xuất tinh sớm sao?” Hoắc Chấp Tiêu thở gấp hỏi.
Đinh Dĩ Nam chống cằm, nhếch lên khóe miệng nói: “Không được sao?”
Hoắc Chấp Tiêu xoa tóc Đinh Dĩ Nam, dùng ngón tay cái và ngón trỏ véo vào cằm cậu rồi nói: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế này.”
Đinh Dĩ Nam lười biếng cười hỏi: “Anh muốn ăn em à?”
“Em nói xem?”
Hoắc Chấp Tiêu đương nhiên không muốn lúc nào cũng bị Đinh Dĩ Nam dắt mũi, vừa nói vừa dùng khuỷu tay chống lên thân trêи của anh, nhưng lúc này Đinh Dĩ Nam lại đẩy anh xuống giường.
“Vậy thì nằm đi.”
Đinh Dĩ Nam cởi bỏ chiếc áo phông cản trở trêи người, sau đó xoay người đặt đầu gối lên vai Hoắc Chấp Tiêu, cứ như vậy mọi thứ dưới đáy quần của cậu đều lộ ra trước mặt Hoắc Chấp Tiêu.
“Ăn đi,” Cậu nói.
Hoắc Chấp Tiêu không ngờ Đinh Dĩ Nam sẽ trực tiếp cưỡi lên mặt mình, anh mở ʍôиɠ Đinh Dĩ Nam ra, hơi bực bội hỏi: “Em tại sao biết chơi như vậy?”
“Anh không thích à?” Đinh Dĩ Nam xoay người lắc hai cánh ʍôиɠ. Từ góc nhìn của Hoắc Chấp Tiêu, hành động này quả thực gợi cảm đến không thể cứu chữa.
“Không.” Hoắc Chấp Tiêu ôm eo Đinh Dĩ Nam, đè ʍôиɠ cậu xuống, sau đó thè đầu lưỡi ra, ɭϊếʍ những nếp gấp, hỏi: “Như vậy được không?”
Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ ɭϊếʍ bất cứ ai.
Nhận ra điều này, Đinh Dĩ Nam cảm thấy hơi phấn khích. Cậu dựng lên thân trêи, mở ra hai bên ʍôиɠ, sau đó nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Lè lưỡi đi.”
Hoắc Chấp Tiêu ngoan ngoãn làm theo.
Đinh Dĩ Nam bắt đầu vặn hông qua lại, cọ xát qua lại lỗ nhỏ của mình trêи lưỡi của Hoắc Chấp Tiêu. Một lúc sau, cậu hếch cằm lên rêи rỉ thoải mái. Chuyên trang đọc truyện ++ TRÙ MTRUYỆN. o rg ++
Hoắc Chấp Tiêu không muốn nhìn Đinh Dĩ Nam chơi một mình, anh giữ eo Đinh Dĩ Nam, sau đó dùng đầu lưỡi chui vào lỗ nhỏ đang co rút lại.
“Ừm…”
Đinh Dĩ Nam bị ɭϊếʍ đến có chút run chân, cậu nới lỏng ʍôиɠ của mình và cúi xuống giữ dương v*t bị bỏ quên của Hoắc Chấp Tiêu.
Cả hai người đều rêи rỉ sung sướиɠ, như một chương nhạc họa tình sắc.
Đinh Dĩ Nam không quên chơi đùa với hai quả bóng nhỏ bên dưới dương v*t của Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu vừa ɭϊếʍ tiểu huyệt của cậu vừa chơi với tiểu Đinh Đinh phía trước.
Phía sau Đinh Dĩ Nam thật sự ngứa ngáy, phun ra thứ trong miệng, quay lại nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Em muốn cưỡi anh.”
“Đến.”
Đinh Dĩ Nam đeo bao cao su cho Hoắc Chấp Tiêu, sau đó hung hăng ngồi xuống cái thứ cứng ngắc.
dương v*t to dài ngay lập tức lấp đầy phía sau Đinh Dĩ Nam, cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Em cũng muốn di chuyển à?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Ừm.”
Đinh Dĩ Nam nói xong liền bật chế độ động cơ điện nhỏ của mình, hai cánh ʍôиɠ đầy đặn còn rung hơn cả một khẩu súng đạn.
Từng đợt kɧօáϊ cảm ập đến trong não của Hoắc Chấp Tiêu, anh gần như không thể kiềm chế ham muốn xuất tinh nên anh chỉ có thể véo mạnh vào đùi của Đinh Dĩ Nam.
“Shh… em đợi đã.” Hoắc Chấp Tiêu cau mày ngăn cản động tác của Đinh Dĩ Nam, “Em có thể đừng cuồng dã như vậy được không?
“Tự mình kìm nén.”
Đinh Dĩ Nam ném xuống những lời này một cách không khoan nhượng, sau đó lắc lư hông của mình một cách điên cuồng.
Nhưng Đinh Dĩ Nam cũng biết nhịp độ này người đàn ông bình thường không thể chịu nổi, cậu bắt đầu điều chỉnh tốc độ tùy theo mức độ cứng rắn của Hoắc Chấp Tiêu nhéo vào đùi cậu.
Bất cứ khi nào Hoắc Chấp Tiêu véo quá mạnh, cậu biết rằng Hoắc Chấp Tiêu sắp không thể giữ được, vì vậy cậu chậm lại nhịp điệu, thay vào đó lắc qua lại trêи người anh, từ từ mài.
Sau khi Hoắc Chấp Tiêu hoãn lại được, cậu lại bật động cơ nhỏ của mình, làm cho Hoắc Chấp Tiêu tức chết.
“Khốn kiếp…”
Sau khi quay đi quay lại vài lần, Hoắc Chấp Tiêu gần như phát điên, không thể không thề.
“Anh lẽ ra nên bắt đầu ch!ch em từ ba năm trước.”
“Mỗi ngày làm, ở trong phòng làm việc cũng làm.”
“Từ sáng đến tối, khiến em không được mới thôi.”
Hoắc Chấp Tiêu lại bắt đầu nói chuyện thô tục, vì anh không thể chịu được sự cưỡi ngựa của Đinh Dĩ Nam, nhưng anh làm như thể anh vẫn rất thoải mái.
Đinh Dĩ Nam không còn cho Hoắc Chấp Tiêu thời gian trơ, trực tiếp điều khiển động cơ điện nhỏ đến chế độ tối đa.
“Đệt đệt đệt…”
Hoắc Chấp Tiêu sảng kɧօáϊ nâng hông lên, Đinh Dĩ Nam biết Hoắc Chấp Tiêu đã sắp xuất tinh rồi, cậu vốn định thừa thế xông lên khiến Hoắc Chấp Tiêu bắn ra, nhưng sau đó người dưới đột nhiên lật người đè cậu xuống dưới mình.
“Đến lượt anh.” Hoắc Chấp Tiêu từ trêи cao nhìn xuống Đinh Dĩ Nam, hung ác nói.
Đinh Dĩ Nam nhướng mày, có chút ngạc nhiên khi thấy Hoắc Chấp Tiêu dù bị đạp cửa xông vào vẫn có thể kìm lại được.
Cậu đột nhiên có chút tò mò không biết nếu giao cơ thể của mình cho Hoắc Chấp Tiêu thì sẽ ra sao, vì vậy cậu nhấc một chân lên, ngón chân cọ xát vào cằm của Hoắc Chấp Tiêu nói: “Ch!ch em, làm mạnh vào.”
(Đáng lẽ phải thêm tag dụ thụ, hai người bum ba la bum với nhau, tôi edit mà ngượng dùm)
Đinh Dĩ Nam nâng một chân lên để tạo điều kiện cho Hoắc Chấp Tiêu đâm vào, anh dùng đầu lưỡi quấn lấy ngón chân của Đinh Dĩ Nam, rồi dần dần tăng tốc độ đâm.
Hoắc Chấp Tiêu đút vào rất mãnh liệt, cứ mỗi cú đánh thì lại chạm đến điểm sâu nhất. Đinh Dĩ Nam đột nhiên hối hận vì đã làm khó Hoắc Chấp Tiêu, bởi vì cây gậy to lớn đang khuấy động trong ʍôиɠ cậu lúc này thực sự làm rất ác.
“Ừm … a …”
Đinh Dĩ Nam không kìm được rêи rỉ với đôi môi hơi hé mở, kɧօáϊ cảm cuồng bạo chưa từng xảy ra trước đó tiếp tục xâm chiếm não bộ.
“Hoắc Chấp Tiêu …” Cậu ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi khô khốc, cau mày than thở, “Anh không xấu hổ khi nói em cuồng dã à?”
Nếu cậu là mô tô nhỏ, thì Hoắc Chấp Tiêu là người đóng cọc, hai người bọn họ gần như không ai hơn ai.
“Em có thoải mái không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Ừm.” Đinh Dĩ Nam thẳng thắn nói.
Kỳ phùng địch thủ đại khái chính là cảm giác như thế này, không cần quá tuyệt.
Đinh Dĩ Nam duỗi tay phải của mình ra ve vuốt Tiểu Đinh Đinh phun nước, nhưng Hoắc Chấp Tiêu bất ngờ lật người cậu lại và bắt chéo tay cậu ra phía sau.
Cậu quỳ trêи giường, quay lại nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Anh làm gì vậy?”
“Làm em bắn ra.” Hoắc Chấp Tiêu nắm lấy hai cẳng tay của Đinh Dĩ Nam và bắt đầu một đợt va chạm mới.
“Không phải, anh xem nhiều phim quá đúng không?” Đinh Dĩ Nam ậm ừ, “Sao có thể bắn dễ dàng như vậy?
“Không thử thì làm sao biết được?”
Hoắc Chấp Tiêu cố gắng rất nghiêm túc, cọ xát chính xác với điểm G của Đinh Dĩ Nam mỗi khi anh thúc đẩy. Sau hơn mười phút, anh thậm chí không có ngừng lại, lúc đầu Đinh Dĩ Nam còn chế nhạo rằng anh ta là con lừa của tổ sản xuất, nhưng lúc sau đầu cậu yếu ớt, vô lực đè lên giường, trợn to hai mắt.
“A…… Hoắc Chấp Tiêu… Em không được nữa… Chậm lại…”
Đôi môi của Đinh Dĩ Nam không thể khép lại, nước bọt của cậu trượt xuống khóe miệng và làm ướt đẫm ga trải giường.
Cậu vốn tưởng rằng sau khi cậu tỏ ra yếu đuối, Hoắc Chấp Tiêu sẽ vui lòng để cậu chậm lại, giống như cậu nhường để cho Hoắc Chấp Tiêu chậm lại. Nhưng không ngờ Hoắc Chấp Tiêu không những không giảm tốc độ mà còn tăng thêm lực va đập.
Thân thể Đinh Dĩ Nam đã hoàn toàn bị kɧօáϊ cảm chi phối, toàn thân ưỡn cong lưng, sau đó, khi tới điểm mấu chốt, lưng eo của cậu không tự chủ được nâng lên thẳng tắp giống như cao su đàn hồi, lưng áp sát vào ngực của Hoắc Chấp Tiêu.
Tiểu Đinh Đinh đứng thẳng, bắn loạn xạ. Từng dòng trắng đục vẽ nên một hình parabol xinh đẹp trong không khí, rơi xuống ga giường màu xanh đậm, để lại những dấu vết rõ ràng.
Những giọt cuối cùng mất đà đi lên, chúng nhỏ xuống phần quy đầu sưng tấy, kéo theo những đường trắng như pha lê.
Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng chậm lại, cắn Đinh Dĩ Nam dái tai nói: “Nửa giờ? Hả?”
Sau khi bắn, Đinh Dĩ Nam gục xuống và yếu ớt dựa vào ngực của Hoắc Chấp Tiêu để tận hưởng dư vị của cơn cực kɧօáϊ.
Cậu thừa nhận rằng cậu thực sự đã đánh giá thấp Hoắc Chấp Tiêu, đem cậu làm bắn không nói, đồ vật cắm ở bên trong hậu đình vẫn còn cứng như vậy.
Thời gian trơ rất dễ khiến người ta chùng xuống, Đinh Dĩ Nam rút cánh tay khỏi tay Hoắc Chấp Tiêu, lười biếng nằm trêи giường, bĩu môi nói: “Anh không định bắn sao?”
“Vẫn còn sớm.”
Hoắc Chấp Tiêu rút dương v*t của mình ra và lùi lại một chút. Anh mở ra hai cánh ʍôиɠ của Đinh Dĩ Nam, lúc này lỗ nhỏ bị anh tra tấn đã có thể nhìn thấy đường hầm màu hồng bên trong, anh vùi mặt vào ʍôиɠ của Đinh Dĩ Nam, lần này anh thè đầu lưỡi ra ɭϊếʍ đường hầm thật sâu.
Không giống như kịch liệt va chạm, đầu lưỡi lực nhẹ nhàng lưu luyến vuốt ve vách tường mỏng manh.
Hoắc Chấp Tiêu giống như một học sinh ba tốt nghiêm túc khám phá, khuấy động chiếc lưỡi khéo léo của mình để tìm cách ɭϊếʍ cho Đinh Dĩ Nam thoải mái.
*Học sinh 3 tốt: học tập tốt, thể lực tốt, đạo đức tốt
“A … Hoắc Chấp Tiêu … Đừng làm như vậy …” Đinh Dĩ Nam tuy nói như vậy, nhưng thân thể lại rất thành thật, bất giác hóp thắt lưng nghiêng ʍôиɠ để Hoắc Chấp Tiêu ɭϊếʍ sâu hơn, ” Anh làm thế, em sẽ lại cứng nữa. “
Hoắc Chấp Tiêu sờ sờ Tiểu Đinh Đinh vừa bắn, quả nhiên lại có dấu hiệu ngẩng đầu lên. Anh vuốt ve nó một cách điêu luyện, tiếp tục dùng đầu lưỡi khám phá trong lỗ nhỏ nhạy cảm.
Đinh Dĩ Nam không còn kiểm soát được, khóe miệng phát ra những tiếng rêи rỉ đứt quãng.
“Đừng ɭϊếʍ… Ngứa quá…”
“Em chịu không nổi nữa … anh cắm vào em đi…”
Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng ɭϊếʍ quanh nếp gấp, giữ eo Đinh Dĩ Nam và lật người cậu lại. Nhưng vừa định nhét vào, Đinh Dĩ Nam đột nhiên đỡ lấy bụng dưới, mờ mịt nhìn anh nói: “Hoắc Chấp Tiêu, em muốn cưỡi anh.”
Hoắc Chấp Tiêu nhướng mày: “Em thích cưỡi anh như vậy sao?”
Đinh Dĩ Nam gật đầu và nói, “Ừ.”
“Vậy thì lên đi.”
Hoắc Chấp Tiêu nằm trêи giường, Đinh Dĩ Nam lật người bước lên. Cậu cầm dương v*t cứng ngắc của anh nhắm vào lỗ nhỏ ướt át của mình, cảm giác bị xâm nhập khiến cậu thoải mái rêи rỉ.
Nhưng cậu chưa kịp di chuyển thì Hoắc Chấp Tiêu đã véo eo cậu rồi đẩy lên.
Đây là tư thế yêu thích nhất, Đinh Dĩ Nam lập tức cong ngón chân lên, hai đùi siết chặt tạo thành một đường đẹp mắt.
“Nam Nam,” Hoắc Chấp Tiêu sờ sờ đùi Đinh Dĩ Nam, “Em thật đẹp.”
Đinh Dĩ Nam có thể chịu đựng những lời nói ɖâʍ đãng không hồi kết của Hoắc Chấp Tiêu, nhưng không thể chịu đựng được những lời tâm tình từ trái tim của Hoắc Chấp Tiêu.
Cậu ấn vào bụng dưới của Hoắc Chấp Tiêu, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ: muốn cho Hoắc Chấp Tiêu bắn ra.
“Để em di chuyển.”
“Em có ổn không?”
“Ừm.”
Đinh Dĩ Nam không bao giờ biết rằng vòng eo của mình có thể cuồng dã đến vậy. Cậu điên cuồng lắc hông, dùng cái miệng nhỏ nhắn bên dưới ăn dương v*t to lớn của Hoắc Chấp Tiêu vào trong bụng mình.
Hoắc Chấp Tiêu không véo đùi Đinh Dĩ Nam nữa, lần này anh không muốn nán lại nữa, anh chỉ muốn xông lên đỉnh trong lỗ nhỏ của Đinh Dĩ Nam.
“Đệt … bà xã, em thật tuyệt…”
“Anh cũng rất tuyệt… Em muốn chính mình … làm thật tốt…”
Cảm giác sung sướиɠ lan dọc theo làn da đến mọi ngóc ngách trêи cơ thể, thần kinh của Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ hưng phấn đến thế. Cậu hung hăng ngồi lên dương v*t của Hoắc Chấp Tiêu, để dương v*t to lớn đó ra vào trong lỗ nhỏ của mình. Nơi sâu trong tiểu huyệt ngứa ngáy và nóng bỏng, chỉ có dương v*t to và dài không ngừng chọc vào mới có thể giảm bớt triệu chứng của nó.
“Không được nữa, anh bắn.”
Hoắc Chấp Tiêu nhéo eo Đinh Dĩ Nam rồi đẩy mạnh lên trêи cả chục lần, dường như muốn đem Đinh Dĩ Nam đâm thủng, bụng dưới của anh bị ép chặt vào bờ ʍôиɠ đỏ hồng, không ngừng co rút lại đâm ra vào trong tiểu huyệt.
Kɧօáϊ cảm xuất tinh khiến da đầu tê dại, Hoắc Chấp Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Đinh Dĩ Nam không buông tha cho anh. Vừa mới bắn tinh đã nhạy cảm rồi, Đinh Dĩ Nam xoay eo lên xuống mấy lần khiến kɧօáϊ cảm dần dần giảm bớt, lần lượt lao lên đỉnh cao hơn.
“Em định làm anh chết à?” Hoắc Chấp Tiêu nóng nảy nhéo nhéo ʍôиɠ Đinh Dĩ Nam để ngăn động cơ điện nhỏ của anh lộn xộn, “Ai cuồng dã hơn?
Đinh Dĩ Nam vừa mới bắn, lần này kiên trì đến tương đối lâu. Cậu cho rằng Hoắc Chấp Tiêu đã bắn rồi, cậu có thể tự mình tuốt ra, nhưng vào lúc này, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên đẩy cậu xuống giường, vùi đầu vào Tiểu Đinh Đinh đang tràn đầy tinh thần.
Hoắc Chấp Tiêu khẩu giao thực sự không tốt, nhưng có lẽ là bởi vì thân phận ngược lại của ông chủ, Đinh Dĩ Nam vẫn rất kϊƈɦ động.
Cậu đặt hai chân của mình lên vai của Hoắc Chấp Tiêu, hướng dẫn cho Hoắc Chấp Tiêu ɭϊếʍ chỗ nào và nên dùng lực như thế nào.
Hoắc Chấp Tiêu học rất nhanh, cũng không mất nhiều thời gian để tìm ra điểm sảng kɧօáϊ của Đinh Dĩ Nam, kiên nhẫn chờ Tiểu Đinh Đinh bắn ra trong miệng.
Cuộc tình điên cuồng này đã tiêu hao quá nhiều sức lực của hai người, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu nằm cạnh nhau trêи giường nghỉ ngơi, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.
“Tối nay về chỗ của anh ngủ đi.” Hoắc Chấp Tiêu trở mình nằm nghiêng, khoác tay lên eo Đinh Dĩ Nam.
Giường của hai người bừa bộn, dọn dẹp cũng khá phiền phức.
Đinh Dĩ Nam lười biếng kêu một tiếng “ừm”, nằm trêи giường không muốn động đậy chút nào.
Hoắc Chấp Tiêu cũng yên lặng nghỉ ngơi một lúc, nhưng một lúc sau, tay bắt đầu không thành thật, vòng qua eo Đinh Dĩ Nam.
“Đừng làm phiền.” Đinh Dĩ Nam giơ tay ấn cánh tay của Hoắc Chấp Tiêu, khàn giọng nói.
“Lại tiếp nhé?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Không được,” Đinh Dĩ Nam nói, “Em không còn sức nữa.”
“Em nói cả đêm mà.”
“Đó là cường điệu thôi.”
Hoắc Chấp Tiêu mím môi, vẻ mặt có chút không vui.
Đinh Dĩ Nam thật sự không còn khí lực để làm thêm một hiệp nữa, lật người lại, đối mặt với Hoắc Chấp Tiêu, bơ phờ nói: “Đúng rồi, để em nói cho anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
“Em sắp từ chức.”
“?”