Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới ánh đèn chùm rực rỡ, Ha Bối khoác lên mình chiếc váy cưới rực rỡ, đầu đội khăn trùm trắng. Trên tay cầm bó hoa cưới được làm từ hoa cúc dại, cô khoác tay ba mình tiến vào lễ đường. Khách dự tiệc không ngừng reo hò chúc phúc, khuôn miệng Hạ Bối nở một nụ cười thật rạng rỡ, trong lòng cảm động và hạnh phúc vô cùng. Hôm nay không có không còn làm khách dự lễ nữa, cũng không còn làm phù dâu đi bên cạnh cô dâu nữa... Hôm nay, cô chính là nhân vật chính của buổi tiệc, cùng anh nói những lời thề hẹn ngọt ngào nhất. Kể từ ngày hôm nay, cô chính thức làm vợ anh!
Mộ Triết đứng trên sân khấu lớn, hồi hộp chờ đợi ba Hạ dắt Hạ Bối đến bên anh. Trông thấy ba Hạ đang nhìn anh, dù có hồi hộp đến mấy anh cũng mở miệng cười với ba. Ba Hạ nhìn thấy nụ cười gượng gạo kia khẽ nhíu mày:
"Cậu cười trông giả tạo quá vậy!"
"..." Anh cứng đờ nụ cười, trông giả tạo thật sao?
Hạ Bồi thấy anh khó xử liền nhéo lấy tay ba, ám chỉ không cho ba ăn hiếp chồng mình. Ba Hạ bị đau, mặt mày nhăn lại, ông nhìn Hạ Bối, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Con có chồng rồi nên muốn tạo phản à?"
"Ai bảo ba luôn ăn hiếp anh ấy!" Hạ Bối nhỏ giọng.
Ba Hạ hừ lạnh, trao Con gái mình cho người kia, ông nhìn Mộ Triết: "Ba giao Bối Bối lại cho cậu, mong cậu có thể chăm sóc con bé tốt y hệt như lời cậu đã hứa với tôi lần đó!"
Mộ Triết cầm tay Hạ Bối, lời nói chắc nịch: "Ba cứ yên tâm. Dù cho con có như thế nào thì con nhất định cũng không để Hạ Bối phải chịu khổ!"
*2 năm sau*
"An An, lại mẹ nào!" Hạ Bối nhìn đứa trẻ đang tập tễnh bước đi, khẽ cười: "An An của mẹ giỏi quá! Cổ lên, còn vài bước nữa thôi nè!"
Mộ Triết ngồi trên ghế sô pha, đưa đôi mắt cưng nhiều nhìn về phía hai mẹ con Hạ Bối. Hạ Bối hạ sinh cho đứa con trai kháu khỉnh, đặt tên là Mộ Đức, tên thường gọi ở nhà là An An. Ban đầu anh thật sự rất yêu thương đứa con trai này nhưng thằng bé càng lớn thì anh lại càng có ác cảm với nó. An An không khác gì tên tình nhân nhỏ được anh nuôi công khai cả!
Hạ Bối bế con lại chỗ anh, cười cười: "Anh giúp em thay tã cho con nhé?"
"..." Anh nhíu mày: "Anh vừa mới thay lúc sáng mà?"
"Nhưng giờ ta lại đầy nữa rồi thì em biết phải làm sao?" Cô đưa con cho anh: "Anh đi thay tã cho con đi! Em làm chút chuyện rồi sẽ lên cho con bú."
Mộ Thiết bế con trai lên phòng, anh hậm hực thay tã cho con, trong đầu không ngừng mắng mỏ. Tại sao anh lại phải nuôi tên đàn ông tí hon này vậy? Suốt ngày không làm được trò trống gì lại còn hành xác anh, chưa kể còn chiếm hết tiện nghi của vợ anh!
Sau khi thay tả cho An An xong, anh nằm bên cạnh con, lên giọng nhắc nhở: "An An ngoan, con nhớ ăn
mau chóng lớn rồi cưới vợ nha. Sau này biết đi rồi thì cút khỏi nhà cho ba, đừng có bám theo vợ ba nữa..."
"Mộ Triết! Anh nói gì mà nghe khó coi quá vậy?" Hạ Bỗi tức giận, cô đi lại phía anh, dùng lực đánh mạnh lên tay anh: "An An mới đây 1 tuổi mà anh dám nói ra câu này à? Anh làm ba kiểu gì đấy?"
"Nhưng thằng nhóc này khác nào là tình nhân em nuôi từ bé đâu?"
"Anh nói gì cơ?" Hạ Bỗi nhíu mày: "Tình nhân nuôi từ bé? An An là con anh mà?"
Anh nhanh chóng lên tiếng từ chối: "Đứa trẻ này không phải con anh!"
"Cái gì?" Hạ Bối tức giận, không ngừng đánh đập anh: "Mộ Triết, có phải anh chán sống rồi phải không?"
"Em xem em kìa, từ ngày em sinh An An ra thì bắt đầu hung dữ với anh, thậm chí còn cấm anh quan hệ..."
"Anh nói vậy mà nghe được à?"
"Sao lại không nghe được? Từ ngày em sinh An An, anh chịu thiệt thòi đủ điều. Bị em đối xử lạnh nhạt, hằng ngày còn phải con sen cho tên nhóc này. Có vợ mà mỗi tối không được ôm vợ ngủ, đến môi em anh cũng không chạm vào được, chưa kể lại ngang nhiên cắn mút ngực của em..." Anh thở dài: "Anh không muốn nuôi giặc trong nhà đầu. Hạ Bỗi, sao em lại sinh tên nhóc này ra vậy..."