Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc trời đã chuyển tối dần, Lộc Hàm men theo con đường lớn bước đi, vừa đi vừa khóc.
Ánh tà dương nhuộm đỏ cả một khoảng trời, cùng với sắc trời ngà tối tản mát một thứ cảm giác đau buồn không nói nên lời. Bước chân mọi người ở hai bên đường cũng nặng nề trang nghiêm, cho đến khi mệt quá Lộc Hàm mới vô lực dựa vào cái cây bên rìa đường.
Lộc Hàm lúc này giống như con đom đóm sắp tắt, ánh sáng xung quanh người tối dần lại, toàn thân đều toát ra nỗi vô vọng cùng đau thương.
Tại sao những ngày qua cuộc sống của cậu không còn được yên bình như thế nữa…Vốn cho rằng, mười ngày giày vò sắp kết thúc rồi, nhưng đến gần đoạn kết lại phát hiện bản thân có thứ tình cảm không nên có, còn biết rằng từ đầu đến cuối tất cả của tất cả chỉ là một vụ lừa đảo. Chẳng trách…Ngô Thế Huân đã từng nói, cậu sớm muộn cũng sẽ phát hiện bản thân mình đã rơi vào cái bẫy của người khác, cái bẫy đó, lại là do bố ruột cậu tạo nên, đúng là không thể phòng được mà…
Ngô Thế Huân có phải từ sớm đã biết bố mình là kẻ âm mưu như vậy phải không?…Tất cả đều đang lừa dối tôi…Xem tôi là cái gì đây…
Trên thế giới này, đúng là không thể ỷ lại vào ai được…cho dù là người thân của bạn, cũng có thể tự tay đẩy bạn xuống bùn, cho dù chỉ là cái bóng thôi cũng sẽ âm thầm trong bóng tối rời bạn mà đi. Cho nên ngay từ đầu cũng đừng ôm quá nhiều hy vọng, để sẽ không có kết quả thất vọng sau này.
Nhưng mà, mong đợi được người thân yêu thương, là sai sao?
Đối xử với tôi như thế…Tại sao?…
Sao lại cho tôi đả kích lớn thế này? Tối qua bạn thân gặp chuyện, hôm nay tôi lại trở thành đứa trẻ không ai cần…Ai có thể cho tôi ỷ lại dựa dẫm đây?…
Nỗi đau lớn nhất chính là trầm mặc không nói nên lời, bởi vì nỗi đau càng sâu, càng đâm chặt vào tim bạn, làm bạn ngay đến cả khóc cũng bất lực. Trái tim nhức nhối đau đớn, đại não đều là một mảnh mông lung, giá như có thể khóc cũng là có thể phát tiết ra, nhưng mà bạn không thể, đó lại là từng bước từng bước đâm thẳng vào trái tim bạn, khiến bạn bất lực gắng gượng.
Lộc Hàm dựa vào cái cây ngồi xuống, đem đầu ôm chặt trong chân, tự ôm lấy mình thật chặt, gió lạnh thổi qua hơi lạnh thông qua cổ áo truyền vào cơ thể, chỉ làm Lộc Hàm lại co chặt người lại.
Ấm áp người khác không cho được, tự mình cho mình có được không?…
Lôi điện thoại ra, nhìn một lượt dãy số đã gọi, ngây ngốc ngồi rất lâu, sau đó cuối cùng vẫn là đút điện thoại ngược vào trong túi.
Có tiếng bước chân truyền đến tai cậu, là ai? Là anh sao…
Dưới tàng cây, thân ảnh kia quỳ xuống, hai tay đặt lên trên đầu Lộc Hàm.
“Ngô Thế Huân…”
Đây là câu nói cuối cùng mà Lộc Hàm thốt ra, trước khi ngất đi trong lòng người khác.
——————————
Lộc Hàm bởi vì bị lạnh mà tỉnh lại, mông mông lung lung mở mắt nhìn xung quanh tăm tối, lúc này cậu mới phát hiện, tay…bị trói rồi!
Trong thoáng chốc thật sự bị sợ hãi, Lộc Hàm tỉnh táo lại, mỗi một cọng lông trên người đều tỏ ra cảnh giác, nhìn mọi vật xung quanh. Không có lấy một tia sáng trong căn phòng, chỉ có thể cảm nhận thấy ở đây có dãy bàn được xếp ngay ngắn, ngay cả rèm cửa sổ cũng được kéo rất khít. Lộc Hàm nhìn chiếc bàn đằng sau lưng mình đang dựa vào, tay cậu bị trói vào chân bàn đằng sau, chỗ này…là trường học sao?
“Tỉnh rồi?” Có giọng nói truyền đến tai Lộc Hàm, cậu ngẩng đầu lền quả nhiên là có bóng đen đang đi đến trước mặt cậu, chỉ là trời quá tối nên không nhìn rõ khuôn mặt hắn ta.
“Anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?”
“Lộc Hàm, tại sao đến cả giọng nói của tôi em cũng không nhớ vậy? Không sao, chỉ lát nữa thôi, em sẽ mãi nhớ đến tôi, suốt cuộc đời này.”
Nghiêm Tử Minh.
“Nghiêm Tử Minh! Cậu thả tôi ra!”
“Nhớ ra rồi sao?”
“Tại sao lại bắt tôi???”
“Bởi vì tôi yêu em, em có biết không, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã yêu em mất rồi, con người em, tất cả thuộc về em. Nhưng mà, em đã làm những gì? Không cần tôi nói chứ? Đáng tiếc cho tôi đã coi em là thiên thần mà nhìn nhận, thật ra, em cũng chỉ là kẻ ở dưới thân người khác cầu hoan…”
“Câm miệng!!!”
“Sao thế? Dám làm nhưng không dám để người khác nói sao? Lại còn rất nặng tình, trước khi ngất đi bởi thuốc mê câu cuối cùng em nói là gọi tên anh ta.” Trên khuôn mặt của Nghiêm Tử Minh lộ ra nụ cười giảo hoạt, hắn cúi xuống ngồi trước mặt Lộc Hàm nhìn cậu.
Sau khi nhìn thấy Lộc Hàm bước vào bên trong chiếc xe đắt tiền xa lạ, Nghiêm Tử Minh cũng nhìn qua để xem cậu làm gì, nhưng đổi lại hắn chỉ nhìn thấy cảnh Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân hôn môi. Khi đó, đầu óc hắn giống như bị nổ tung, rõ ràng là người mình thích, sao lại có thể cùng người khác…
Sự giận dữ cùng đố kỵ trong lòng, bị hắn ta tận lực đè xuống, nhưng lúc gặp Lộc Hàm ở ngoài cửa phòng KTV lại một lần nữa bị thổi bùng lên. Hắn tìm Lộc Hàm rất lâu, cuối cùng phát hiện thấy cậu ngồi ở bên đường. Lôi lọ thuốc mê đã chuẩn bị sẵn ra, vốn dĩ còn đắc ý cho rằng hôm nay cậu ấy sẽ là của mình, nhưng đến cuối cùng lại nghe Lộc Hàm gọi tên người đàn ông khác. Cảm xúc yêu thương cũng không còn, trực tiếp trói Lộc Hàm rồi đưa đến đây.
“Lộc Hàm, em có biết không, cái buổi tối chúng ta đi bộ cùng nhau, sau khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ em, tôi đã luôn tự lừa dối bản thân mình là mình nhìn lầm thôi, em không phải dạng người như thế. Sau đó thì sao? Buổi chiều người cùng tên kia hôn môi trong xe ô tô, không phải em thì là ai? Được kim chủ bao dưỡng cảm giác thế nào? Nếu em đã ghê tởm như thế, tôi hà tất phải trân trọng em, yêu em, có được em là được rồi!”
“Tôi không phải! Cậu thả tôi ra!”
“Chỗ này là toà nhà thí nghiệm của trường, chỉ có tôi mới có chìa khoá, ai mà nghĩ được trong đêm tối thế này, trong trường của chúng ta toà nhà thí nghiệm đã lâu không có người ra vào đang giấu chúng ta đây, em đừng có mong thoát khỏi.”
“Cậu điên rồi! Dựa vào cái gì dám đối xử với tôi như vậy! Cậu cho tôi…ưm ưm!”
Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị Nghiêm Tử Minh chặn lại, tư thế này muốn cử động cũng khó, huống chi lại có người đang đè lên mình. Lộc Hàm là lần đầu tiên cảm thấy bị người khác hôn ghê tởm đến vậy, bất lực phản kháng, chỉ có thể mặc hắn ta lộng hành trong khoang miệng của mình, liếm qua mọi ngóc nghách. Âm thanh nước bọt va chạm truyền đến tai Lộc Hàm khiến cậu muốn phát điên, cố gắng mạnh mẽ cắn xuống nhưng Nghiêm Tử Minh tránh được, ngược lại còn bị hắn cắn vào môi trong miệng tràn ngập mùi máu tanh.
Lần đầu tiên hôn Ngô Thế Huân, cảm giác chính là uỷ khuất, xấu hổ, không nhịn được mà muốn khóc. Còn lần này, trong mắt lại đầy hận ý nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tử Minh, cậu quá ghê tởm.
“Lộc Hàm, em thật ngọt ngào!” Nghiêm Tử Minh lạnh lùng cười, không ngừng hôn lên khuôn mặt Lộc Hàm.
Bàn tay dần dần rời đến cổ áo len của Lộc Hàm, dùng tay kéo, chiếc cổ áo tròn tròn liền biến thành cổ chữ V rơi trên vai Lộc Hàm, ngực cũng bị lộ ra. Cho dù có phẫn nộ thế nào, ngôn ngữ có đả kích thế nào cũng không thể ngăn cản người trước mắt dừng lại, hắn ta bắt đầu hít hít da thịt cậu, giống như đang thưởng thức một bữa ăn ngon.
Làm sao đây…trước tiên phải thoát ra đã…
“Đừng mà…” Giọng nói của Lộc Hàm có chút biến đổi thành nức nở cầu xin, biểu tình trên khuôn mặt cũng dường như vì quá sợ hãi mà trở nên đáng thương. Sinh viên khoa diễn xuất, năng lực thế này vẫn là có đi.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Lộc Hàm cuối cùng cũng khiến Nghiêm Tử Minh chú ý, nhìn hắn ta hình như có dao dộng, Lộc Hàm lại càng làm ra bộ đáng thương.
“Tại sao lại ức hiếp…em…Dựa vào cái gì…”
“Lộc Hàm…tôi là vì yêu em, cho nên mới muốn có được em. Tên đàn ông đó không xứng!”
“Em cũng là bị ép thôi, chẳng lẽ anh cũng…ép em như vậy sao?…”
“…Em ngoan, tôi sẽ thật nhẹ nhàng.” Nói xong hắn giơ tay ra muốn kéo quần Lộc Hàm xuống.
“Đừng mà…đau…”
“Tôi sẽ nhẹ thôi, em đừng sợ…đừng khóc a, tôi…”
“Em nói em không muốn! Anh cứ như thế em sẽ chỉ ghét anh thôi!”
“Tôi…tôi đi lấy thuốc bôi trơn có được không? Em ngoan một chút, tôi sẽ đối tốt với em!”
“…”
“Xem như em đồng ý rồi nhé!”
Nghiêm Tử Minh nhìn thấy Lộc Hàm cúi đầu, không có phản đối, phấn khích cùng vui mừng cực độ. Cho dù lúc đó vô cùng tức giận, nhưng mà, chỉ cần Lộc Hàm nghe lời hắn, quan tâm làm gì Lộc Hàm nghĩ đến ai, để cậu ấy nằm dưới thân mình mới là mục đích của hắn.
“Em…tôi vẫn sẽ trói em, em đừng mong chạy thoát, chỗ này tôi đã khóa kỹ rồi.”
“Không đâu, tôi lạnh!”
Kiểm tra lại tay Lộc Hàm bị trói xong, Nghiêm Tử Minh lại nghe thấy cậu nói mình lạnh, vội vàng nhặt áo khoác của Lộc Hàm đang vứt dưới đất lên khoác cho cậu. Trước khi đi còn hôn lên mặt Lộc Hàm, vừa nghĩ đến chuyện lát nữa thôi Lộc Hàm sẽ có vô vàn biểu hiện phong tình trước mặt mình, Nghiêm Tử Minh cực kỳ vui vẻ.
Nhưng mà Lộc Hàm nghĩ gì, hắn làm sao biết được, lúc đối diện với tình cảm, người lý trí thế nào cũng sẽ phạm lỗi, những điều này chỉ có bản thân tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu được. Trong căn phòng đã yên tĩnh trở lại, Lộc Hàm không có thời gian để mà chán ghét biểu hiện của mình lúc nãy, giờ phút này cậu chỉ muốn nghĩ xem làm sao có thể thoát ra. Không biết đã qua bao lâu, trên trán Lộc Hàm đã toàn là mồ hôi, mặc dù không khí trong phòng rất lạnh, cuối cùng cậu cũng rút được tay ra. Nhìn cổ tay đỏ ửng của mình, cơn đau truyền đến mà Lộc Hàm không còn thời gian cảm nhận, vội vàng đứng dậy đi ra phía cửa sổ, quả nhiên cửa được khóa rất chắc.
Kéo màn cửa sổ ra, Lộc Hàm nhìn chằm chằm vào tấm kính thủy tinh cửa sổ thật dày kia, sau đó đột nhiên nhấc chân đá tới. Có lẽ là trước tình thế nguy hiểm năng lượng của Lộc Hàm bộc phát, thủy tinh theo chân rơi xuống tán lạc thành mảnh vụn, bay đến bốn phía, cũng có rất nhiều mảnh vụn xượt qua da Lộc Hàm.
Rỉ ra máu.
Nương theo thang leo xuống lầu một, Lộc Hàm liền nghe được dưới tầng truyền tới thanh âm.
Nghiêm Tử Minh quay lại rồi!
Hắn ta đang quát tháo, nói cái gì mà Lộc Hàm không nghe rõ, chỉ là lúc này nghe được giọng nói kia chỉ làm Lộc Hàm thêm lo lắng đến nghẹt thở. Lúc nãy khó khăn lắm mới lừa được hắn ta, bây giờ lại bị phát hiện rồi, tay cũng vì dùng lực bứt dây trói ra nhiều quá, hiện tại rất đau, còn đang từ từ sưng lên, chân cũng vì bị thương mà một mực tê dại, nếu như lúc này bị hắn ta phát hiện…chết là chắc rồi!
Vội vàng từng bước từng bước cà nhắc đi đến gian phòng chứa đồ gần đó, Lộc Hàm đem mình rúc vào góc tường, tận lực đem mình ẩn náu sau chỗ những hộp giấy. Mặc dù một mực trong lòng nói mình phải trấn tĩnh, nhưng vẫn là không khống chế được bàn tay đang run đến đáng sợ.
“Đát —— đát —— đát. ”
Tiếng bước chân thanh thúy truyền đến tai Lộc Hàm, giống như là thanh âm gần tới của thần chết. Lộc Hàm không dám cử động, rúc người ở góc trong cùng của căn phòng bừa bộn đồ đạc.
Cổ họng giống như là bị chặn lại, không dám phát ra một chút thanh âm nào, ngay cả hô hấp cũng như tạm dừng. Tế bào toàn thân đều kịch liệt nhảy lên, sau lưng là từng đợt từng đợt âm lãnh…
Không được để hắn ta phát hiện. Nhất định không được.
Không biết đã không được cử động bao lâu chỉ co rúm lại ngồi một góc như thế, cho đến tận khi tiếng bước chân bước trên nền nhà ở tầng trên truyền xuống, Lộc Hàm mới dám ngẩng đầu lên. Cậu nhịn đau, bàn tay run rẩy lôi điện thoại từ trong túi ra, gọi vào số Ngô Thế Huân.
Thời gian chờ đợi giống như sợi dây thít chặt lấy trái tim, không thể thở nổi, cho nên lúc nghe được câu alo kia truyền đến tai, Lộc Hàm dường như cảm thấy mình được nhìn thấy ánh sáng của thiên đường.
“Alo, Lộc Hàm?”
“Thế Huân, mau đến cứu tôi. Tôi ở tòa nhà thí nghiệm của trường!”
“Cái gì???”
“A~~~Tìm được rồi!” Tay cầm điện thoại của Lộc Hàm bị kéo giật ra, điện thoại cũng từ tay rơi xuống trượt xa một góc.
“Lộc Hàm, Lộc Hàm!!!” Trong điện thoại, Ngô Thế Huân điên cuồng gọi tên cậu, nhưng không có ai trả lời.
Cảm giác như có một chậu băng đổ từ trên đỉnh đầu xuống lúc này, Lộc Hàm không dám quay đầu, bởi vì phía sau cậu là ác quỷ.
“Dám lừa tôi? Xem ra tôi vẫn phải nhẫn tâm mới được!”
『Dám lừa tôi? Xem ra tôi vẫn phải nhẫn tâm mới được』
『Đừng! Đừng qua đây! Đừng đụng vào tôi, AAA…』
Ngô Thế Huân bị sững sờ, nội dung cuộc điện thoại làm anh cảm thấy sợ hãi…Điện thoại cũng không tắt, âm thanh truyền đến là từng thứ đồ đạc bị rơi vỡ pha lẫn tiếng kêu cứu của Lộc Hàm, đánh một đòn thẳng tưng vào trái tim của Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm của anh…Tòa nhà thí nghiệm!!!