Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cứ Vậy Mà Yêu Em
  3. Chương 37: Tên lừa đảo này rõ là đang dụ dỗ cô
Trước /67 Sau

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 37: Tên lừa đảo này rõ là đang dụ dỗ cô

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngay lúc mối quan hệ anh em bị lộ, Lâm Lang đã lập tức gọi điện thoại cho anh trai cô. Không may lúc đó Lục Dã đang bận nên không nhận được cuộc gọi từ Lâm Lang, sau khi anh ký kết hợp tác thành công thì đã hơn bốn giờ chiều, nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ thì đã gần năm giờ.

Mặc dù đang là mùa đông nhưng các thanh niên khỏe khoắn và không mấy chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe nên kem trong siêu thị đại học vẫn bán chạy nhất trong mùa đông.

Nếu không chính đốn một phen thì người này sẽ không nhớ kỹ.

Không, có chết cũng không thể quên được, đau đến mức sống không bằng chết.Năm rưỡi mới hết tiết. Đang trong giờ học, Lâm Lang bất ngờ nhận được cuộc gọi từ anh trai, mặc dù đã tắt âm nhưng cô vẫn vội vàng tắt máy, sau đó lén lén lút lút ở trong lớp gửi tin nhắn cho anh: “Em đang học, nhắn tin qua WeChat!”

Lục Dã không để ý tới Lâm Lang nữa, ném luôn điện thoại lên bàn làm việc.

Lúc nãy Lâm Lang không dám nhắn tin nói mọi chuyện cho anh, sợ sau khi anh thấy lại sốt ruột, đến bây giờ cũng không dám nói thẳng cho nên nhắn một câu rào đầu trước: “Trước tiên anh phải chuẩn bị tâm lý đã nhé!”Lâm Lang: “Aiz, cậu ấy bơ em cả ngày nay rồi, đi học cũng không ngồi chung, chiếc thuyền tình bạn nhỏ này đi tong rồi… Tại anh cả đấy! Nếu lúc trước anh không tạo nghiệp thì đã chẳng bị nghiệp quật tơi bời thế này, còn làm em bị quật lây!”Lục Dã: “Có chuyện gì?”

Nam Vận chôn mặt trong vòm ngực của anh.

Một lúc sau điện thoại lại rung lên, nhưng giờ anh cũng không còn hơi sức nào đọc tin nhắn, mấy phút sau anh mới cầm điện thoại lên lại, tưởng là tin nhắn của Lâm Lang gửi tới, nhưng hóa ra là Từ Lâm Ngôn: “Anh zai à, cậu có chắc là không cần tôi giúp chứ? Kịch bản tôi cũng viết xong cả rồi, chỉ cần cậu ra lệnh một cái là bây giờ tôi đi tìm diễn viên quần chúng cho cậu luôn. “

Điều khác biệt so với thời thơ ấu của cô là khi cô còn nhỏ, mẹ cô đưa cô đi siêu thị, mỗi lần chỉ cho phép cô mua một loại đồ ăn vặt hoặc một món đồ chơi, cho dù cô có ồn ào hay năn nỉ thế nào, mẹ cô cũng không bao giờ cho. Nhưng Dã Tử lại không hề giới hạn cô, thích cái gì thì mua cái đó.Trông thấy là một cặp đôi đang cãi nhau, một số người không thích hóng chuyện thì chỉ quay lại và tiếp tục học, còn vài người thích hóng hớt thì cứ nhìn chằm chằm, một bạn nữ cáu kỉnh hơn thì nói thẳng: “Hai người cãi nhau thì có thể ra ngoài mà cãi được không? Đây là phòng học!”Lúc nãy Lâm Lang không dám nhắn tin nói mọi chuyện cho anh, sợ sau khi anh thấy lại sốt ruột, đến bây giờ cũng không dám nói thẳng cho nên nhắn một câu rào đầu trước: “Trước tiên anh phải chuẩn bị tâm lý đã nhé!”

Lục Dã thấy cô không nói gì, chậm rãi duỗi tay ra, ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh rời công ty và lái xe đến trường của cô gái nhỏ.

Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ: “Mua xong rồi thì anh đi tính tiền.”

Nếu cô không nhắn những lời này thì Lục Dã đã chẳng phải cuống lên như vậy, sau khi thấy tin nhắn tim anh nhảy dựng lên, trong lòng đột nhiên có một linh cảm không tốt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”Nếu cô không nhắn những lời này thì Lục Dã đã chẳng phải cuống lên như vậy, sau khi thấy tin nhắn tim anh nhảy dựng lên, trong lòng đột nhiên có một linh cảm không tốt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lục Dã: “…”

Lục Dã sợ cô gái nhỏ của anh ở trường học chịu đói, vẫn không từ bỏ ý định nạp cho cô một nghìn tệ: “Ngày mai nói tiếp.” Sau đó anh cầm giỏ hàng và đi đến quầy thanh toán để thanh toán.

Nam Vận không có nổi giận với anh nữa, song lại không phải vì không giận, mà là thấy được vẻ mệt mỏi khó giấu nơi đáy mắt anh, giọng của anh lại rất trầm, hơi uể oải, rõ ràng là đã kiệt sức, cô cảm thấy có chút không nỡ.Lục Dã: “Có tiền cũng chẳng mua được vợ, không có vợ thì làm sao có thể gọi là nhà?”

Hai chiếc kệ còn đặt cạnh nhau.Lâm Lang: “Lúc nãy Quý Mạch Thần có tới…”

Lục Dã: “Có tiền cũng chẳng mua được vợ, không có vợ thì làm sao có thể gọi là nhà?”

Lục Dã: “Bớt nói nhảm!”

Không, có chết cũng không thể quên được, đau đến mức sống không bằng chết.

Lục Dã không để ý tới Lâm Lang nữa, ném luôn điện thoại lên bàn làm việc.

Lâm Lang: “Anh muốn nghe sự thật không?”Lục Dã nôn nóng: “Sau đó thì sao? Nói một mạch luôn đi!”

Nam Vận quyết không nhượng bộ: “Anh mơ đi!”

Mặc dù anh không thích sầu riêng nhưng anh vẫn nhớ là cô thích, khi hai người đi dạo khu trái cây tươi, anh sẽ hỏi cô: “Em có muốn ăn sầu riêng không?”

Nước giặt, kem đánh răng, xà phòng cho đồ lót, giấy vệ sinh… Cô bỏ lần lượt những thứ này vào giỏ, rồi đi đến khu đồ ăn.Lâm Lang không thể không đi thẳng vào vấn đề: “Quý Mạch Thần đúng là tên hèn hạ chết tiệt, anh ta vạch trần mối quan hệ của chúng ta rồi!”

Mỗi lần khai giảng học kỳ mới, Dã Tử sẽ nạp đầy tiền cho cô, mỗi lần đều nạp hẳn một nghìn, cô xài mãi không hết.

Bận rộn cả ngày, anh vốn đã rất mệt mỏi, bây giờ còn thấy kiệt sức hơn. Thở dài một hơi, anh uể oải đưa tay phải lên, mệt mỏi day mi tâm.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là cô gái nhỏ lại càng giận anh hơn.

Từ năm nhất đến hết năm hai, trong thẻ đã có gần 4000 tệ.Trong nháy mắt sắc mặt Lục Dã tái nhợt, ngay cả việc đánh chết Quý Mạch Thần cũng đã nghĩ đến, vừa tức giận vừa lo sốt vó, vội vàng hỏi lại: “A Vận phản ứng như thế nào?”

Những người khác có thể không thấy gì, nhưng Nam Vận lại có thể đọc được rõ ràng trong mắt anh.

Lục Dã hỏi lại: “Em muốn anh làm gì?”

Mỗi lần khai giảng học kỳ mới, Dã Tử sẽ nạp đầy tiền cho cô, mỗi lần đều nạp hẳn một nghìn, cô xài mãi không hết.Lâm Lang: “Anh muốn nghe sự thật không?”

Nam Vận: “Có mà anh bẻm mép ấy!”

“A Vận.” Lục Dã đầy vẻ lo lắng, lại nói xin lỗi lần nữa, biểu cảm có đôi chút vẻ cầu khẩn, “Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa.”

Cũng đã lâu rồi anh không được hôn cô gái của mình.Lục Dã: “Bớt nói nhảm!”

Cách một lớp thủy tinh trong suốt, cô đã chọn xong loại kem mình muốn lấy, nhưng chưa kịp mở cửa tủ đã nghe thấy mệnh lệnh đanh thép: “Kỳ kinh nguyệt vừa mới hết, mấy ngày này không được ăn đồ lạnh.”

Lúc mệt mỏi, chỉ có cô gái của anh mới có thể cho anh bình yên, mà cũng đã rất lâu rồi anh không được ôm cô.

Nam Vận bước nhanh, muốn trở về ký túc xá càng sớm càng tốt để thoát khỏi tên lừa đảo, nhưng tên này có đôi chân dài chính là một lợi thế rất lớn, chỉ cần đi nhanh hai bước đã chặn được trước mặt cô.

Lục Dã: “Bớt nói nhảm!”Lâm Lang: “Cô ấy cho em vào danh sách đen rồi.”

Nam Vận đứng im, tức giận nhìn thẳng vào anh: “Tránh ra!”

Kết quả Nam Vận lại không cho anh có cơ hội này, chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng hờ hững: “Em không quen anh, đừng có chạm vào em!” Cô kiên quyết không cho kẻ dối trá có cơ hội đến gần.

Sống trong ký túc xá không thể so với ở nhà. Lúc ở nhà, cô chẳng bao giờ phải quan tâm đến những đồ dùng hàng ngày này, mỗi lần siêu thị Dã Tử đều sẽ mua hết,

Nam Vận chôn mặt trong vòm ngực của anh.Thái độ của cô gái nhỏ trước sau mâu thuẫn, có thể nói là nhiệt tình ba phút tiêu chuẩn, ba phút sau, trở mặt vô tình.Lục Dã: “Hết rồi?”

Anh đã đoán trước cô sẽ có thái độ này, đành bất lực thở dài, lại xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, trước đây anh chưa nói với em rằng Lâm Lang là em gái của anh.”

Cô không đẩy anh ra.

Lục Dã nôn nóng: “Sau đó thì sao? Nói một mạch luôn đi!”Lâm Lang: “Anh mơ đi! Cậu ấy còn nói cả đời này sẽ không tha thứ cho anh!”

Hôm nay trời quá lạnh, cô không nỡ để anh đứng ở dưới lầu bị lạnh, lại lo anh mệt mà vẫn xe, trên đường về nhà lại gặp chuyện không may.

Nghĩ xong, anh lại nói thêm một câu: “Trước khi vợ em về anh cứ ở nhà em tùy ý! Em sẽ không thu thêm tiền, nếu như anh thấy không được, em sẽ trả lại cho anh một ngàn.”Nam Vận suy nghĩ một chút, chắc chắn rằng tất cả những thứ nên mua đã mua xong, nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh, như bề trên cao thượng lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến anh, trả đồ lại đây cho em!”Lục Dã: “…”

Lục Dã thở dài. Cũng không biết mình còn phải tiếp tục chịu đựng làm hòa thượng cho tới khi nào, còn là một hòa thượng không có nhà để về.

Lúc này cô giận nên quên cả hạ giọng, nói rất to khiến các bạn học ở hàng ghế trên giật mình, mọi người ngừng công việc trong tay, vô cùng kinh ngạc và bất mãn đồng loạt quay lại nhìn về phía hàng cuối cùng.

Trên đường lái xe về nhà, anh gọi điện thoại cho Lâm Lang trước, để cô ấy thay mình báo bình an cho cô.Đạo diễn Từ Lâm Ngôn vẫn chưa hết nhiệt tình: “Cậu cứ suy nghĩ kỹ lại đi, khi nào cần thì cứ gọi tôi!”

Lúc này cô giận nên quên cả hạ giọng, nói rất to khiến các bạn học ở hàng ghế trên giật mình, mọi người ngừng công việc trong tay, vô cùng kinh ngạc và bất mãn đồng loạt quay lại nhìn về phía hàng cuối cùng.Lâm Lang: “Aiz, cậu ấy bơ em cả ngày nay rồi, đi học cũng không ngồi chung, chiếc thuyền tình bạn nhỏ này đi tong rồi… Tại anh cả đấy! Nếu lúc trước anh không tạo nghiệp thì đã chẳng bị nghiệp quật tơi bời thế này, còn làm em bị quật lây!”

Năm rưỡi mới hết tiết. Đang trong giờ học, Lâm Lang bất ngờ nhận được cuộc gọi từ anh trai, mặc dù đã tắt âm nhưng cô vẫn vội vàng tắt máy, sau đó lén lén lút lút ở trong lớp gửi tin nhắn cho anh: “Em đang học, nhắn tin qua WeChat!”

Lục Dã cười toe: “Vậy anh được về nhà chưa?”

Mỗi lần khai giảng học kỳ mới, Dã Tử sẽ nạp đầy tiền cho cô, mỗi lần đều nạp hẳn một nghìn, cô xài mãi không hết.Lục Dã không để ý tới Lâm Lang nữa, ném luôn điện thoại lên bàn làm việc.

Nam Vận suy nghĩ một chút, chắc chắn rằng tất cả những thứ nên mua đã mua xong, nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh, như bề trên cao thượng lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến anh, trả đồ lại đây cho em!”

Hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, ngoài trời giá rét, trong khuôn viên trường rõ ràng vắng hơi người hơn bình thường rất nhiều.Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là cô gái nhỏ lại càng giận anh hơn.

Hiếm khi Lục Vũ Linh không gọi video với vợ mà chỉ ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại.

Lâm Lang: “Cô ấy cho em vào danh sách đen rồi.”

Bỗng chốc Nam Vận và Lục Dã đã trở thành nhân vật tiêu điểm toàn bộ phòng tự học.Bận rộn cả ngày, anh vốn đã rất mệt mỏi, bây giờ còn thấy kiệt sức hơn. Thở dài một hơi, anh uể oải đưa tay phải lên, mệt mỏi day mi tâm.

Lục Dã: “Hết rồi?”

Một lúc sau điện thoại lại rung lên, nhưng giờ anh cũng không còn hơi sức nào đọc tin nhắn, mấy phút sau anh mới cầm điện thoại lên lại, tưởng là tin nhắn của Lâm Lang gửi tới, nhưng hóa ra là Từ Lâm Ngôn: “Anh zai à, cậu có chắc là không cần tôi giúp chứ? Kịch bản tôi cũng viết xong cả rồi, chỉ cần cậu ra lệnh một cái là bây giờ tôi đi tìm diễn viên quần chúng cho cậu luôn. “

Lục Dã: “Bớt nói nhảm!”

Điều khác biệt so với thời thơ ấu của cô là khi cô còn nhỏ, mẹ cô đưa cô đi siêu thị, mỗi lần chỉ cho phép cô mua một loại đồ ăn vặt hoặc một món đồ chơi, cho dù cô có ồn ào hay năn nỉ thế nào, mẹ cô cũng không bao giờ cho. Nhưng Dã Tử lại không hề giới hạn cô, thích cái gì thì mua cái đó.

Lục Dã nhịn cười: “Sau đó thì sao? Để cho cô ấy ăn kem, kỳ kinh sau tiếp tục chịu đau? Hay là ăn kem trước mặt cô ấy? Em thấy cái nào mới là phương pháp hành hạ người ác liệt hơn?”

Hai chiếc kệ còn đặt cạnh nhau.Những người khác có thể không thấy gì, nhưng Nam Vận lại có thể đọc được rõ ràng trong mắt anh.

Chuyện này đã cho cô một lời nhắc nhở, ngay sau khi kết thúc kỳ thi cuối cùng cô phải đến trung tâm nạp thẻ ăn để rút hết tiền ra, đề phòng lại đánh mất trong kỳ nghỉ hè.Giọt nước tràn ly, cơn giận của Lục Dã bị mài mòn hết, thậm chí còn tức Từ Lâm Ngôn đến bật cười.

Hơn nửa tháng rồi họ vẫn chưa làm.

Lục Vũ Linh liếc mắt nhìn anh: “Anh thế này không ổn rồi, cả nửa tháng mà một chút tiến triển cũng chẳng thấy?”Lúc nãy Lâm Lang không dám nhắn tin nói mọi chuyện cho anh, sợ sau khi anh thấy lại sốt ruột, đến bây giờ cũng không dám nói thẳng cho nên nhắn một câu rào đầu trước: “Trước tiên anh phải chuẩn bị tâm lý đã nhé!”

Lục Dã bất đắc dĩ thở dài, chủ động cầm giỏ đồ đặt trên ngăn đá lên, nói: “Em nhìn xong chưa? Vậy thì đi thôi.”Thở dài một lần nữa, anh trả lời với một giọng điệu khá bình tĩnh: “Thôi khỏi, cảm ơn.”

Co còn chưa phạt anh đủ đâu.

Từ sáng đến giờ anh quay cuồng trong công việc nên giờ rất mệt, nhưng lại không thể không đi dỗ dành con gái nhỏ: “Anh biết sai rồi, em đừng giận, tất cả là lỗi của anh”.

Lục Vũ Linh thoáng do dự: “Cái đó… Hôm nay Từ Lâm Ngôn mới đưa kịch bản cho em.”Lục Vũ Linh thoáng do dự: “Cái đó… Hôm nay Từ Lâm Ngôn mới đưa kịch bản cho em.”Đạo diễn Từ Lâm Ngôn vẫn chưa hết nhiệt tình: “Cậu cứ suy nghĩ kỹ lại đi, khi nào cần thì cứ gọi tôi!”

Mỗi lần khai giảng học kỳ mới, Dã Tử sẽ nạp đầy tiền cho cô, mỗi lần đều nạp hẳn một nghìn, cô xài mãi không hết.

Lục Dã không chút biểu cảm: “Chú đừng có gáy sớm.”

Lục Vũ Linh hoàn toàn không nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của ông anh mình, nghiêm chỉnh đáp: “Kịch bản này nếu cho lên Douban* chấm điểm thì kiểu gì cũng phải chín trở lên, vào chung kết Oscar ít nhất cũng có thể giành được giải kịch bản hay nhất.”Vì đang ở phòng tự học cho nên giọng cô không lớn, không quấy rầy đến các bạn học khác nhưng cũng đủ để Lục Dã đứng ở bên cạnh cô có thể nghe thấy rõ ràng.Hăng hái thế này còn chuyên nghiệp hơn cả bán hàng đa cấp.

Nam Vận không có nổi giận với anh nữa, song lại không phải vì không giận, mà là thấy được vẻ mệt mỏi khó giấu nơi đáy mắt anh, giọng của anh lại rất trầm, hơi uể oải, rõ ràng là đã kiệt sức, cô cảm thấy có chút không nỡ.

Thái độ Nam Vận vẫn kiên quyết như cũ: “Không được!”Tĩnh tâm nguyên một buổi chiều, lúc đầu Nam Vận cũng đã gần bình tĩnh lại, thế nhưng đến khi nghe thấy chính miệng anh thừa nhẫn mối quan hệ của anh và Lâm Lang, tâm tình của cô lại sụp đổ, vừa uất ức vừa tức giận, vành mắt dần đỏ lên, cuối cùng cô ngẩng đầu, tức tối nhìn anh chằm chằm, giận dữ bất bình lên án: “Anh là đồ dối trá!”Lục Dã mặc kệ anh ta.

“Được.” Giọng anh dịu dàng, lại không mất đi sự cương quyết đảm bảo với cô, “Anh nhất định sẽ chú ý an toàn, về đến nhà anh gọi cho em.”*Douban: Douban.com là một trang web dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc ra mắt vào ngày 6 tháng 3 năm 2005 cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc.

Khu vực thực phẩm có tủ đông dựa vào tường, các kệ phía trên được bố trí các loại sản phẩm từ sữa, phía trước tủ là ngăn đông với kem được đóng gói nhiều màu sắc.Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh rời công ty và lái xe đến trường của cô gái nhỏ.

Lục Dã không hề di chuyển, khẽ nhíu mày.

Nam Vận chôn mặt trong vòm ngực của anh.

Trước đây mỗi lần đến gặp cô, anh sẽ liên lạc trước với Lâm Lang, hỏi xem cô học ở phòng học nào, nhưng hôm nay Lâm Lang không thể trả lời chính xác bởi vì Nam Vận đã cho cô vào danh sách đen rồi, cho nên sau khi đến trường, anh đành tìm đến từng phòng học mà cô hay đi.

Lục Vũ Linh: “Em thấy cũng được, dù sao anh cũng thế này rồi, hay là cứ thử xem, chữa ngựa chết thành ngựa sống.”

Nam Vận suy nghĩ một chút, chắc chắn rằng tất cả những thứ nên mua đã mua xong, nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh, như bề trên cao thượng lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến anh, trả đồ lại đây cho em!”

Lát sau, Lục Dã xách túi hàng đi ra từ siêu thị, đi tới bên cạnh cô gái nhỏ, do dự một chút rồi thỏ thẻ nói: “Tối nay về nhà đi.”

Lục Dã mặc kệ anh ta.Cuối cùng tìm được cô gái nhỏ ở trong phòng tự học phía đông của tầng ba Học viện Mỹ thuật.

Lục Dã cười toe: “Vậy anh được về nhà chưa?”

Lục Dã không chút biểu cảm: “Chú đừng có gáy sớm.”Tên lừa đảo này rõ là đang dụ dỗ cô.Đây là một giảng đường.

Mặc dù anh không thích sầu riêng nhưng anh vẫn nhớ là cô thích, khi hai người đi dạo khu trái cây tươi, anh sẽ hỏi cô: “Em có muốn ăn sầu riêng không?”

Tuy nhiên, thái độ của cô gái nhỏ vẫn rất cứng rắn: “Không!”

Tuy là cô cũng có nhu cầu sinh lý, nhất là vào tuần sau khi kết thúc kỳ sinh lý này, rất muốn, trước đây có mấy lần cô sẽ chủ động đòi hỏi, nhưng mà bây giờ đang trong thời kỳ đặc thù, trong lòng cô hiểu rõ, một khi đã về nhà cùng anh thì cô sẽ tha thứ cho anh.Nam Vận ngồi ở chỗ cạnh lối đi trên hàng cuối cùng, cô đang nằm bò trên bàn làm bài tập chuyên ngành.

Lâm Lang: “Cô ấy cho em vào danh sách đen rồi.”

Nhưng cô vẫn phải trừng phạt anh vài ngày nữa, nếu không thì không giải tỏa được nỗi bực tức trong lòng.Lục Dã bước lên bậc thang, chậm rãi đi tới bàn của cô gái nhỏ, để đồ ăn vặt xuống bên cạnh ly uống nước của cô — trước khi đến chỗ cô, anh còn cố ý đến phố ăn vặt ở ngoài cổng nam của trường học mua cho cô gái nhỏ Takoyaki mà cô thích nhất.

Lục Dã cũng rất hiểu cô gái của mình, biết cô ấy sẽ rất muốn vào những ngày này, anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp, giọng điệu hơi nóng, có chút khàn khàn xen lẫn: Em không muốn sao?”

Đủ, nhiều đến mức ăn cả học kỳ sau cũng xài không hết.Nam Vận biết là anh tới, nhưng vẫn không ngẩng đầu, coi như không nhìn thấy người này, đồng thời không cảm kích chút nào, kiên quyết nói: “Cầm lấy đi, tôi không cần!”

Chuyện này đã cho cô một lời nhắc nhở, ngay sau khi kết thúc kỳ thi cuối cùng cô phải đến trung tâm nạp thẻ ăn để rút hết tiền ra, đề phòng lại đánh mất trong kỳ nghỉ hè.

Năm rưỡi mới hết tiết. Đang trong giờ học, Lâm Lang bất ngờ nhận được cuộc gọi từ anh trai, mặc dù đã tắt âm nhưng cô vẫn vội vàng tắt máy, sau đó lén lén lút lút ở trong lớp gửi tin nhắn cho anh: “Em đang học, nhắn tin qua WeChat!”

Cái giỏ hơi nặng, Nam Vận để nó lên nắp tủ đồng, sau đó đi chọn sữa chua, sau khi chọn xong thì bỏ vào giỏ, rồi lại nhìn đến kem ở bên dưới.

Cuối cùng tìm được cô gái nhỏ ở trong phòng tự học phía đông của tầng ba Học viện Mỹ thuật.Vì đang ở phòng tự học cho nên giọng cô không lớn, không quấy rầy đến các bạn học khác nhưng cũng đủ để Lục Dã đứng ở bên cạnh cô có thể nghe thấy rõ ràng.

“Được.” Giọng anh dịu dàng, lại không mất đi sự cương quyết đảm bảo với cô, “Anh nhất định sẽ chú ý an toàn, về đến nhà anh gọi cho em.”

Nam Vận định mua rất nhiều thứ, trước khi vào siêu thị cô lấy một cái giỏ, sau đó đi đến khu đồ rửa mặt. Lục Dã vẫn đi theo sau cô.

Lục Dã bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi cô: “Tiền trong thẻ cơm còn đủ không?”Có hai kệ nhỏ treo bên cạnh quầy thu ngân, một kệ chứa kẹo cao su và chocolate, kệ còn lại chứa đầy bao cao su của nhiều nhãn hiệu khác nhau.Anh đã đoán trước cô sẽ có thái độ này, đành bất lực thở dài, lại xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, trước đây anh chưa nói với em rằng Lâm Lang là em gái của anh.”

Khả năng nghe hiểu của người đàn ông này có vẻ không được tốt, nên Nam Vận đành phải nói rõ: “Đủ rồi!”

Thật đúng là được voi đòi hai bà Trưng!Lục Dã bước lên bậc thang, chậm rãi đi tới bàn của cô gái nhỏ, để đồ ăn vặt xuống bên cạnh ly uống nước của cô — trước khi đến chỗ cô, anh còn cố ý đến phố ăn vặt ở ngoài cổng nam của trường học mua cho cô gái nhỏ Takoyaki mà cô thích nhất.Tĩnh tâm nguyên một buổi chiều, lúc đầu Nam Vận cũng đã gần bình tĩnh lại, thế nhưng đến khi nghe thấy chính miệng anh thừa nhẫn mối quan hệ của anh và Lâm Lang, tâm tình của cô lại sụp đổ, vừa uất ức vừa tức giận, vành mắt dần đỏ lên, cuối cùng cô ngẩng đầu, tức tối nhìn anh chằm chằm, giận dữ bất bình lên án: “Anh là đồ dối trá!”

Nhưng tâm trạng của cô vẫn không chưa dịu lại, câu trả lời vẫn là: “Không liên quan đến anh!”

Lục Dã nhịn cười: “Sau đó thì sao? Để cho cô ấy ăn kem, kỳ kinh sau tiếp tục chịu đau? Hay là ăn kem trước mặt cô ấy? Em thấy cái nào mới là phương pháp hành hạ người ác liệt hơn?”Tên lừa đảo này lại giở mánh khổ nhục kế.Lúc này cô giận nên quên cả hạ giọng, nói rất to khiến các bạn học ở hàng ghế trên giật mình, mọi người ngừng công việc trong tay, vô cùng kinh ngạc và bất mãn đồng loạt quay lại nhìn về phía hàng cuối cùng.

Thật sự không phải là anh đang đuổi ông anh mình đi, nhưng thật sự không dám lấy thêm tiền nữa.

Vừa rồi là vì thương anh làm việc mệt mỏi cả ngày nên mới không tính toán nhiều với anh, cô mới tạm thời cho phép anh ôm một lúc, kết quả người này lại bắt đầu được đằng chân lân được đầu?

Lục Dã bất đắc dĩ thở dài, chủ động cầm giỏ đồ đặt trên ngăn đá lên, nói: “Em nhìn xong chưa? Vậy thì đi thôi.”Co còn chưa phạt anh đủ đâu.Bỗng chốc Nam Vận và Lục Dã đã trở thành nhân vật tiêu điểm toàn bộ phòng tự học.

Những người khác có thể không thấy gì, nhưng Nam Vận lại có thể đọc được rõ ràng trong mắt anh.

Nhanh chóng thu dọn cặp sách, cô đeo lên lưng, trước khi đi vẫn không quên cầm ly nước của mình theo, chỉ là không cầm phần Takoyaki mà anh mua cho.

Lúc này Nam Vận mới nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh, làm phiền người khác đang học, lập tức áy náy nói: “Xin lỗi.” Sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc – nếu tên dối trá không đi thì cô đi.

Nghĩ xong, anh lại nói thêm một câu: “Trước khi vợ em về anh cứ ở nhà em tùy ý! Em sẽ không thu thêm tiền, nếu như anh thấy không được, em sẽ trả lại cho anh một ngàn.”

Trước đây khi còn ở chung với Dã Tử, mỗi tuần hai người họ đều đi dạo siêu thị ít nhất một lần cho đến khi nào cô cảm thấy hài lòng vì có thể mua được đồ ăn ngon như ý muốn, cái loại cảm giác này giống như là quay trở lại lúc nhỏ vô lo vô nghĩ.Trông thấy là một cặp đôi đang cãi nhau, một số người không thích hóng chuyện thì chỉ quay lại và tiếp tục học, còn vài người thích hóng hớt thì cứ nhìn chằm chằm, một bạn nữ cáu kỉnh hơn thì nói thẳng: “Hai người cãi nhau thì có thể ra ngoài mà cãi được không? Đây là phòng học!”

Lục Vũ Linh thoáng do dự: “Cái đó… Hôm nay Từ Lâm Ngôn mới đưa kịch bản cho em.”

Nam Vận suy nghĩ một chút, chắc chắn rằng tất cả những thứ nên mua đã mua xong, nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh, như bề trên cao thượng lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến anh, trả đồ lại đây cho em!”Lúc này Nam Vận mới nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh, làm phiền người khác đang học, lập tức áy náy nói: “Xin lỗi.” Sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc – nếu tên dối trá không đi thì cô đi.

Thật đúng là được voi đòi hai bà Trưng!

Nếu cô không nhắn những lời này thì Lục Dã đã chẳng phải cuống lên như vậy, sau khi thấy tin nhắn tim anh nhảy dựng lên, trong lòng đột nhiên có một linh cảm không tốt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Kết quả Nam Vận lại không cho anh có cơ hội này, chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng hờ hững: “Em không quen anh, đừng có chạm vào em!” Cô kiên quyết không cho kẻ dối trá có cơ hội đến gần.Nhanh chóng thu dọn cặp sách, cô đeo lên lưng, trước khi đi vẫn không quên cầm ly nước của mình theo, chỉ là không cầm phần Takoyaki mà anh mua cho.

Hăng hái thế này còn chuyên nghiệp hơn cả bán hàng đa cấp.

Giọng Lục Dã hờ hững: “Nếu sợ thì đừng có giấu tiền.”

Lục Vũ Linh không phục: “Anh đừng có gáy sớm, đến khi nào anh bị quản lý tiền bạc thì mới hiểu em.”Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ: “Mua xong rồi thì anh đi tính tiền.”Lục Dã cũng không biết phải làm sao,lòng đầy lo âu nhưng chẳng còn cách nào, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau cô gái nhỏ.

Trước khi trở về phòng ngủ, Nam Vận đi siêu thị một chuyến mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Tối hôm nay ngoài việc ôm cô một cái thì không có tiến triển đáng kể nào khác, Lục Dã chỉ có thể trả lời: “Không có tiến triển.”Chuyện này đã cho cô một lời nhắc nhở, ngay sau khi kết thúc kỳ thi cuối cùng cô phải đến trung tâm nạp thẻ ăn để rút hết tiền ra, đề phòng lại đánh mất trong kỳ nghỉ hè.Nam Vận đã có kinh nghiệm phòng bị tên lừa gạt này từ trước, vừa đi khỏi cô đã khoanh hai tay trước ngực, tuyệt không cho tên lừa gạt này có cơ hội nắm tay cô.

Lúc mệt mỏi, chỉ có cô gái của anh mới có thể cho anh bình yên, mà cũng đã rất lâu rồi anh không được ôm cô.

Gò má Nam Vận không khỏi nóng lên, vừa tức vừa xấu hổ, cô lườm anh một cái, đi nhanh ra khỏi siêu thị.Mùa đông trời tối rất sớm, tuy là giờ còn chưa tới bảy giờ nhưng màn đêm đã buông xuống.

Tên lừa đảo này lại giở mánh khổ nhục kế.

Khả năng nghe hiểu của người đàn ông này có vẻ không được tốt, nên Nam Vận đành phải nói rõ: “Đủ rồi!”

Nam Vận bước nhanh, muốn trở về ký túc xá càng sớm càng tốt để thoát khỏi tên lừa đảo, nhưng tên này có đôi chân dài chính là một lợi thế rất lớn, chỉ cần đi nhanh hai bước đã chặn được trước mặt cô.Hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, ngoài trời giá rét, trong khuôn viên trường rõ ràng vắng hơi người hơn bình thường rất nhiều.

Nói xong, cô liền nhấc chân đi khỏi.

Lục Vũ Linh im lặng một lúc, nói thật: “Anh à, em đã nhận của anh bốn ngàn tệ rồi, em không dám nhận thêm tiền nữa, nếu không em thật sự không còn chỗ nào để giấu.”Đoạn đường trước cửa Học viện Mỹ thuật không có một bóng người.

Trước đó, cứ ít nhất hai ngày là anh lại “muốn” cô một lần.

Tuy là cô cũng có nhu cầu sinh lý, nhất là vào tuần sau khi kết thúc kỳ sinh lý này, rất muốn, trước đây có mấy lần cô sẽ chủ động đòi hỏi, nhưng mà bây giờ đang trong thời kỳ đặc thù, trong lòng cô hiểu rõ, một khi đã về nhà cùng anh thì cô sẽ tha thứ cho anh.

Lâm Lang: “Anh mơ đi! Cậu ấy còn nói cả đời này sẽ không tha thứ cho anh!”Nam Vận bước nhanh, muốn trở về ký túc xá càng sớm càng tốt để thoát khỏi tên lừa đảo, nhưng tên này có đôi chân dài chính là một lợi thế rất lớn, chỉ cần đi nhanh hai bước đã chặn được trước mặt cô.

Cuối cùng tìm được cô gái nhỏ ở trong phòng tự học phía đông của tầng ba Học viện Mỹ thuật.

Hôm nay trời quá lạnh, cô không nỡ để anh đứng ở dưới lầu bị lạnh, lại lo anh mệt mà vẫn xe, trên đường về nhà lại gặp chuyện không may.“A Vận.” Lục Dã đầy vẻ lo lắng, lại nói xin lỗi lần nữa, biểu cảm có đôi chút vẻ cầu khẩn, “Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa.”

Nam Vận vừa tức vừa xấu hổ, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, sợ có người gần đó nghe thấy câu này, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có ai không.Trong nháy mắt sắc mặt Lục Dã tái nhợt, ngay cả việc đánh chết Quý Mạch Thần cũng đã nghĩ đến, vừa tức giận vừa lo sốt vó, vội vàng hỏi lại: “A Vận phản ứng như thế nào?”Nam Vận đứng im, tức giận nhìn thẳng vào anh: “Tránh ra!”

Lục Dã không chút động lòng, trầm giọng khiển trách, “Quên lần trước đau thế nào rồi à?”

“Có gì mà không nỡ? Em với anh có thân quen gì đâu!” Nam Vận không chút lưu tình nói: “Hơn nữa, anh giàu như vậy, không lẽ còn lo không có chỗ ở sao?”

Giọng Lục Dã hờ hững: “Nếu sợ thì đừng có giấu tiền.”Lục Dã không hề di chuyển, khẽ nhíu mày.

Nam Vận: “Anh gọi cũng vô dụng, dù sao em cũng không nghe đâu.”

“Được.” Giọng anh dịu dàng, lại không mất đi sự cương quyết đảm bảo với cô, “Anh nhất định sẽ chú ý an toàn, về đến nhà anh gọi cho em.”Từ sáng đến giờ anh quay cuồng trong công việc nên giờ rất mệt, nhưng lại không thể không đi dỗ dành con gái nhỏ: “Anh biết sai rồi, em đừng giận, tất cả là lỗi của anh”.

Điều khác biệt so với thời thơ ấu của cô là khi cô còn nhỏ, mẹ cô đưa cô đi siêu thị, mỗi lần chỉ cho phép cô mua một loại đồ ăn vặt hoặc một món đồ chơi, cho dù cô có ồn ào hay năn nỉ thế nào, mẹ cô cũng không bao giờ cho. Nhưng Dã Tử lại không hề giới hạn cô, thích cái gì thì mua cái đó.

Nam Vận vừa khỏi sẹo đã quên đau, nghe nhắc mới nhớ lại, lập tức xua tan ý định ăn kem, nhưng cũng cô không muốn dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cảm thấy thật mất mặt, dù sao thì bây giờ cô vẫn đang chiến tranh lạnh với anh, cô còn đang chiếm vị thế cao hơn thì làm sao có thể dễ dàng cúi đầu trước tên lừa đảo kia chứ? Thế là vô cũng hùng hồn mạnh miệng đáp một câu: “Em cũng có nói là sẽ ăn đâu, em chỉ nhìn thôi.”

Mùa đông trời tối rất sớm, tuy là giờ còn chưa tới bảy giờ nhưng màn đêm đã buông xuống.Nam Vận không có nổi giận với anh nữa, song lại không phải vì không giận, mà là thấy được vẻ mệt mỏi khó giấu nơi đáy mắt anh, giọng của anh lại rất trầm, hơi uể oải, rõ ràng là đã kiệt sức, cô cảm thấy có chút không nỡ.

Bận rộn cả ngày, anh vốn đã rất mệt mỏi, bây giờ còn thấy kiệt sức hơn. Thở dài một hơi, anh uể oải đưa tay phải lên, mệt mỏi day mi tâm.

Nhanh chóng thu dọn cặp sách, cô đeo lên lưng, trước khi đi vẫn không quên cầm ly nước của mình theo, chỉ là không cầm phần Takoyaki mà anh mua cho.Không, có chết cũng không thể quên được, đau đến mức sống không bằng chết.Lục Dã thấy cô không nói gì, chậm rãi duỗi tay ra, ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Năm rưỡi mới hết tiết. Đang trong giờ học, Lâm Lang bất ngờ nhận được cuộc gọi từ anh trai, mặc dù đã tắt âm nhưng cô vẫn vội vàng tắt máy, sau đó lén lén lút lút ở trong lớp gửi tin nhắn cho anh: “Em đang học, nhắn tin qua WeChat!”

Lúc này anh mới nhớ ra là mình vẫn còn trong danh sách đen, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Anh gọi cho Lâm Lang để cô ấy báo cho em được không?”

Bóng đêm đen kịt, con đường nhỏ yên tĩnh, đèn đường hắt lên hai người tạo thành cái bóng rất dài.

Lúc mệt mỏi, chỉ có cô gái của anh mới có thể cho anh bình yên, mà cũng đã rất lâu rồi anh không được ôm cô.

Nam Vận trực tiếp thoát khỏi vòng tay của anh, khoanh hai tay lại trước ngực, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, công chính nghiêm minh mà nhìn anh: “Từ nay về sau em không có quen biết anh, anh cũng không thể đụng chạm em, cũng đừng nói chuyện với em, có nói em cũng sẽ không để ý đến anh!”Cô không đẩy anh ra.

Nam Vận định mua rất nhiều thứ, trước khi vào siêu thị cô lấy một cái giỏ, sau đó đi đến khu đồ rửa mặt. Lục Dã vẫn đi theo sau cô.

Hăng hái thế này còn chuyên nghiệp hơn cả bán hàng đa cấp.Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vô thức ôm chặt lấy cô gái của mình, không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng.

Lục Dã cũng rất hiểu cô gái của mình, biết cô ấy sẽ rất muốn vào những ngày này, anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp, giọng điệu hơi nóng, có chút khàn khàn xen lẫn: Em không muốn sao?”

*Douban: Douban.com là một trang web dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc ra mắt vào ngày 6 tháng 3 năm 2005 cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc.

Vừa rồi là vì thương anh làm việc mệt mỏi cả ngày nên mới không tính toán nhiều với anh, cô mới tạm thời cho phép anh ôm một lúc, kết quả người này lại bắt đầu được đằng chân lân được đầu?Nam Vận vừa tức vừa xấu hổ, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, sợ có người gần đó nghe thấy câu này, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có ai không.Lúc mệt mỏi, chỉ có cô gái của anh mới có thể cho anh bình yên, mà cũng đã rất lâu rồi anh không được ôm cô.

Lục Vũ Linh: “Em thấy cũng được, dù sao anh cũng thế này rồi, hay là cứ thử xem, chữa ngựa chết thành ngựa sống.”

Tối hôm nay ngoài việc ôm cô một cái thì không có tiến triển đáng kể nào khác, Lục Dã chỉ có thể trả lời: “Không có tiến triển.”

Trước đó, cứ ít nhất hai ngày là anh lại “muốn” cô một lần.

Cách một lớp thủy tinh trong suốt, cô đã chọn xong loại kem mình muốn lấy, nhưng chưa kịp mở cửa tủ đã nghe thấy mệnh lệnh đanh thép: “Kỳ kinh nguyệt vừa mới hết, mấy ngày này không được ăn đồ lạnh.”Nam Vận chôn mặt trong vòm ngực của anh.

Lục Dã không quan tâm đến anh ta, mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.

Tĩnh tâm nguyên một buổi chiều, lúc đầu Nam Vận cũng đã gần bình tĩnh lại, thế nhưng đến khi nghe thấy chính miệng anh thừa nhẫn mối quan hệ của anh và Lâm Lang, tâm tình của cô lại sụp đổ, vừa uất ức vừa tức giận, vành mắt dần đỏ lên, cuối cùng cô ngẩng đầu, tức tối nhìn anh chằm chằm, giận dữ bất bình lên án: “Anh là đồ dối trá!”Lục Vũ Linh: “Em thấy cũng được, dù sao anh cũng thế này rồi, hay là cứ thử xem, chữa ngựa chết thành ngựa sống.”Bóng đêm đen kịt, con đường nhỏ yên tĩnh, đèn đường hắt lên hai người tạo thành cái bóng rất dài.

Co còn chưa phạt anh đủ đâu.

Nam Vận ngồi ở chỗ cạnh lối đi trên hàng cuối cùng, cô đang nằm bò trên bàn làm bài tập chuyên ngành.

Thật lâu sau, Lục Dã ngập ngừng hỏi: “Tối nay anh về nhà được không?”

Tuy nhiên, thái độ của cô gái nhỏ vẫn rất cứng rắn: “Không!”

Sau khi đi ra ngoài, gió lạnh tạt qua mới khiến mặt cô hết nóng.

Lục Dã nhẹ giọng xin xỏ: “Thời gian qua anh toàn ở nhà của em họ anh, bây giờ vợ cậu ấy sắp về nước rồi, đến lúc đó chắc chắn anh cũng không thể tiếp tục ở lại nữa, em nỡ bỏ mặc nhìn anh lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”

Mặc dù đang là mùa đông nhưng các thanh niên khỏe khoắn và không mấy chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe nên kem trong siêu thị đại học vẫn bán chạy nhất trong mùa đông.

Lục Vũ Linh không phục: “Anh đừng có gáy sớm, đến khi nào anh bị quản lý tiền bạc thì mới hiểu em.”

Những người khác có thể không thấy gì, nhưng Nam Vận lại có thể đọc được rõ ràng trong mắt anh. Cái này còn tạm được.Tên lừa đảo này lại giở mánh khổ nhục kế.

“Có gì mà không nỡ? Em với anh có thân quen gì đâu!” Nam Vận không chút lưu tình nói: “Hơn nữa, anh giàu như vậy, không lẽ còn lo không có chỗ ở sao?”

Lục Dã tự động hiểu câu này là “chưa đủ” liền nói: “Ngày mai anh chuyển cho em một ngàn.”

Nam Vận: “Có mà anh bẻm mép ấy!”Lục Dã: “Có tiền cũng chẳng mua được vợ, không có vợ thì làm sao có thể gọi là nhà?”

Cách một lớp thủy tinh trong suốt, cô đã chọn xong loại kem mình muốn lấy, nhưng chưa kịp mở cửa tủ đã nghe thấy mệnh lệnh đanh thép: “Kỳ kinh nguyệt vừa mới hết, mấy ngày này không được ăn đồ lạnh.”

Vừa rồi là vì thương anh làm việc mệt mỏi cả ngày nên mới không tính toán nhiều với anh, cô mới tạm thời cho phép anh ôm một lúc, kết quả người này lại bắt đầu được đằng chân lân được đầu?

Thật sự không phải là anh đang đuổi ông anh mình đi, nhưng thật sự không dám lấy thêm tiền nữa.Nam Vận: “Có mà anh bẻm mép ấy!”

Mặc dù siêu thị dưới lầu trong ký túc xá chỉ có một tầng, nhưng diện tích cũng không nhỏ, trước cửa có bày một chồng giỏ mua sắm xanh biếc.

Thật lâu sau, Lục Dã ngập ngừng hỏi: “Tối nay anh về nhà được không?”Lục Dã cười toe: “Vậy anh được về nhà chưa?”

Cái giỏ hơi nặng, Nam Vận để nó lên nắp tủ đồng, sau đó đi chọn sữa chua, sau khi chọn xong thì bỏ vào giỏ, rồi lại nhìn đến kem ở bên dưới.

Đạo diễn Từ Lâm Ngôn vẫn chưa hết nhiệt tình: “Cậu cứ suy nghĩ kỹ lại đi, khi nào cần thì cứ gọi tôi!”

Hiếm khi Lục Vũ Linh không gọi video với vợ mà chỉ ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại.Lục Dã còn tưởng là cô gái nhỏ của anh đã thay đổi quyết định, lập tức xốc lại tinh thần, chăm chú nhìn cô.Thái độ Nam Vận vẫn kiên quyết như cũ: “Không được!”

Lục Dã bất đắc dĩ: “Thế rốt cuộc là đến khi nào anh mới được về nhà?”

“…”

Đoạn đường trước cửa Học viện Mỹ thuật không có một bóng người.Nam Vận suy nghĩ một chút, kiêu ngạo nói: “Còn phải xem biểu hiện của anh!”

Bỗng chốc Nam Vận và Lục Dã đã trở thành nhân vật tiêu điểm toàn bộ phòng tự học.

Nếu không chính đốn một phen thì người này sẽ không nhớ kỹ.Sau khi Lục Dã gọi điện thoại xong, vừa bước phòng khách, Lục Vũ Linh liền hỏi: “Tiến độ của anh thế nào rồi?”Lục Dã hỏi lại: “Em muốn anh làm gì?”

Trong nháy mắt sắc mặt Lục Dã tái nhợt, ngay cả việc đánh chết Quý Mạch Thần cũng đã nghĩ đến, vừa tức giận vừa lo sốt vó, vội vàng hỏi lại: “A Vận phản ứng như thế nào?”

Nam Vận tức giận: “Tự anh xem mà làm!”

Bốn ngàn tệ quỹ đên là đã quá giới hạn khả năng chịu đựng của anh, hơn nữa chính anh cũng sợ.

Tên lừa đảo này rõ là đang dụ dỗ cô.

Nam Vận trực tiếp thoát khỏi vòng tay của anh, khoanh hai tay lại trước ngực, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, công chính nghiêm minh mà nhìn anh: “Từ nay về sau em không có quen biết anh, anh cũng không thể đụng chạm em, cũng đừng nói chuyện với em, có nói em cũng sẽ không để ý đến anh!”

Lúc này anh mới nhớ ra là mình vẫn còn trong danh sách đen, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Anh gọi cho Lâm Lang để cô ấy báo cho em được không?”Lục Dã thở dài: “Được, tự anh xem rồi làm.” Sau một lúc im lặng, anh có chút chờ đợi hỏi, giống như một đứa trẻ khẩn trương đang mong mỏi cầu xin người lớn được ăn kẹo: “Anh có thể hôn em không?”

Thái độ Nam Vận vẫn kiên quyết như cũ: “Không được!”

Trước khi trở về phòng ngủ, Nam Vận đi siêu thị một chuyến mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.Cũng đã lâu rồi anh không được hôn cô gái của mình.

Cô không đẩy anh ra.

Giọt nước tràn ly, cơn giận của Lục Dã bị mài mòn hết, thậm chí còn tức Từ Lâm Ngôn đến bật cười.

Mặc dù đang là mùa đông nhưng các thanh niên khỏe khoắn và không mấy chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe nên kem trong siêu thị đại học vẫn bán chạy nhất trong mùa đông.“Không được!” Nam Vận không hề lung lay – tên lừa đảo nhà anh lại còn muốn giở trò lưu manh?

Lục Dã không quan tâm đến anh ta, mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.

Lục Dã cũng rất hiểu cô gái của mình, biết cô ấy sẽ rất muốn vào những ngày này, anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp, giọng điệu hơi nóng, có chút khàn khàn xen lẫn: Em không muốn sao?”Vừa rồi là vì thương anh làm việc mệt mỏi cả ngày nên mới không tính toán nhiều với anh, cô mới tạm thời cho phép anh ôm một lúc, kết quả người này lại bắt đầu được đằng chân lân được đầu?

Lâm Lang không thể không đi thẳng vào vấn đề: “Quý Mạch Thần đúng là tên hèn hạ chết tiệt, anh ta vạch trần mối quan hệ của chúng ta rồi!”

Ngay lúc mối quan hệ anh em bị lộ, Lâm Lang đã lập tức gọi điện thoại cho anh trai cô. Không may lúc đó Lục Dã đang bận nên không nhận được cuộc gọi từ Lâm Lang, sau khi anh ký kết hợp tác thành công thì đã hơn bốn giờ chiều, nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ thì đã gần năm giờ.Khu vực thực phẩm có tủ đông dựa vào tường, các kệ phía trên được bố trí các loại sản phẩm từ sữa, phía trước tủ là ngăn đông với kem được đóng gói nhiều màu sắc.

Nhưng tâm trạng của cô vẫn không chưa dịu lại, câu trả lời vẫn là: “Không liên quan đến anh!”Thật đúng là được voi đòi hai bà Trưng!

Trông thấy là một cặp đôi đang cãi nhau, một số người không thích hóng chuyện thì chỉ quay lại và tiếp tục học, còn vài người thích hóng hớt thì cứ nhìn chằm chằm, một bạn nữ cáu kỉnh hơn thì nói thẳng: “Hai người cãi nhau thì có thể ra ngoài mà cãi được không? Đây là phòng học!”

Nếu không chính đốn một phen thì người này sẽ không nhớ kỹ.

Lúc này Nam Vận mới nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh, làm phiền người khác đang học, lập tức áy náy nói: “Xin lỗi.” Sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc – nếu tên dối trá không đi thì cô đi.

Trước đó, cứ ít nhất hai ngày là anh lại “muốn” cô một lần.

Lục Dã không hề di chuyển, khẽ nhíu mày.Nam Vận trực tiếp thoát khỏi vòng tay của anh, khoanh hai tay lại trước ngực, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, công chính nghiêm minh mà nhìn anh: “Từ nay về sau em không có quen biết anh, anh cũng không thể đụng chạm em, cũng đừng nói chuyện với em, có nói em cũng sẽ không để ý đến anh!”

Nói xong, cô liền nhấc chân đi khỏi.

Lục Dã cũng không biết phải làm sao,lòng đầy lo âu nhưng chẳng còn cách nào, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau cô gái nhỏ.

Nói xong, cô liền nhấc chân đi khỏi.

Lục Dã nhẹ giọng xin xỏ: “Thời gian qua anh toàn ở nhà của em họ anh, bây giờ vợ cậu ấy sắp về nước rồi, đến lúc đó chắc chắn anh cũng không thể tiếp tục ở lại nữa, em nỡ bỏ mặc nhìn anh lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”

Cô nhanh chóng để hộp chocolate xuống, xoay người lại nhặt “áo mưa” rơi trên mặt đất. Nhặt xong ngẩng đầu thì lại bắt gặp nhay ánh mắt của Lục Dã.Thái độ của cô gái nhỏ trước sau mâu thuẫn, có thể nói là nhiệt tình ba phút tiêu chuẩn, ba phút sau, trở mặt vô tình.

Nhanh chóng thu dọn cặp sách, cô đeo lên lưng, trước khi đi vẫn không quên cầm ly nước của mình theo, chỉ là không cầm phần Takoyaki mà anh mua cho.

Lục Dã: “Hết rồi?”

Lục Dã thấy cô không nói gì, chậm rãi duỗi tay ra, ôm cô gái nhỏ vào lòng.Lục Dã chỉ có thể theo sát cô một bước không rời, theo đến tận dưới lầu ký túc xá.

Hôm nay trời quá lạnh, cô không nỡ để anh đứng ở dưới lầu bị lạnh, lại lo anh mệt mà vẫn xe, trên đường về nhà lại gặp chuyện không may.

Trước khi trở về phòng ngủ, Nam Vận đi siêu thị một chuyến mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Lớp phòng thủ của Nam Vận nháy mắt bị đạp đổ, bị chọc cho bật cười, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra là mình hết lạnh lùng rồi, thế là vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Anh già mồm át lẽ phải!”

“…”

Lục Dã: “Có chuyện gì?”Trước đây khi còn ở chung với Dã Tử, mỗi tuần hai người họ đều đi dạo siêu thị ít nhất một lần cho đến khi nào cô cảm thấy hài lòng vì có thể mua được đồ ăn ngon như ý muốn, cái loại cảm giác này giống như là quay trở lại lúc nhỏ vô lo vô nghĩ.

Giọt nước tràn ly, cơn giận của Lục Dã bị mài mòn hết, thậm chí còn tức Từ Lâm Ngôn đến bật cười.

Lục Dã tự động hiểu câu này là “chưa đủ” liền nói: “Ngày mai anh chuyển cho em một ngàn.”Điều khác biệt so với thời thơ ấu của cô là khi cô còn nhỏ, mẹ cô đưa cô đi siêu thị, mỗi lần chỉ cho phép cô mua một loại đồ ăn vặt hoặc một món đồ chơi, cho dù cô có ồn ào hay năn nỉ thế nào, mẹ cô cũng không bao giờ cho. Nhưng Dã Tử lại không hề giới hạn cô, thích cái gì thì mua cái đó.

Trước khi trở về phòng ngủ, Nam Vận đi siêu thị một chuyến mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Nam Vận biết là anh tới, nhưng vẫn không ngẩng đầu, coi như không nhìn thấy người này, đồng thời không cảm kích chút nào, kiên quyết nói: “Cầm lấy đi, tôi không cần!”

Lục Dã thở dài: “Được, tự anh xem rồi làm.” Sau một lúc im lặng, anh có chút chờ đợi hỏi, giống như một đứa trẻ khẩn trương đang mong mỏi cầu xin người lớn được ăn kẹo: “Anh có thể hôn em không?”

Kết quả là lúc khai giảng học kỳ này, Dã Tử lại cho cô thêm một nghìn. Đồ ăn trong nhà ăn của trường đại học Tây Phụ lại rất rẻ, cô sống ở ký túc xá hơn nửa tháng cũng chỉ tiêu hơn ba trăm tệ, trong thẻ ăn còn những mấy trăm, mà trong thẻ ngân hàng của cô cũng không thiếu tiền, phải 400 vạn trở lên, vấn đề không có đủ tiền tiêu vốn không hề tồn tại.Mặc dù anh không thích sầu riêng nhưng anh vẫn nhớ là cô thích, khi hai người đi dạo khu trái cây tươi, anh sẽ hỏi cô: “Em có muốn ăn sầu riêng không?”

Hai chiếc kệ còn đặt cạnh nhau.

Nam Vận xách túi đồ đi nhanh đến cửa khu ký túc xá, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô dừng lại, do dự giây lát rồi xoay người đi về phía anh.Mặc dù người này đã nói dối cô hơn mười năm, nhưng cô phải thừa nhận rằng tên lừa đảo này thực sự tốt với cô và đáng để cô yêu.

Hôm nay nhiệt độ giảm mạnh, ngoài trời giá rét, trong khuôn viên trường rõ ràng vắng hơi người hơn bình thường rất nhiều.

Lục Dã: “…”

Khả năng nghe hiểu của người đàn ông này có vẻ không được tốt, nên Nam Vận đành phải nói rõ: “Đủ rồi!”Nhưng cô vẫn phải trừng phạt anh vài ngày nữa, nếu không thì không giải tỏa được nỗi bực tức trong lòng.

Khả năng nghe hiểu của người đàn ông này có vẻ không được tốt, nên Nam Vận đành phải nói rõ: “Đủ rồi!”

Nói xong, cô liền nhấc chân đi khỏi.

Mặc dù siêu thị dưới lầu trong ký túc xá chỉ có một tầng, nhưng diện tích cũng không nhỏ, trước cửa có bày một chồng giỏ mua sắm xanh biếc.

Lục Dã đành hạ tay xuống: “Được, anh không chạm vào em.” Anh nhẹ giọng hỏi: “Mua đủ hết chưa?”

Nam Vận đứng im, tức giận nhìn thẳng vào anh: “Tránh ra!”

Lâm Lang không thể không đi thẳng vào vấn đề: “Quý Mạch Thần đúng là tên hèn hạ chết tiệt, anh ta vạch trần mối quan hệ của chúng ta rồi!”Nam Vận định mua rất nhiều thứ, trước khi vào siêu thị cô lấy một cái giỏ, sau đó đi đến khu đồ rửa mặt. Lục Dã vẫn đi theo sau cô.

Nam Vận suy nghĩ một chút, kiêu ngạo nói: “Còn phải xem biểu hiện của anh!”

Nam Vận quá rõ trong lòng người người này đang nghĩ gì, đi tới trước mặt anh, cô tức giận nhìn anh, sau đó nói: “Anh về sớm đi, lát nữa đừng để em ở trên ban công thấy anh, còn nữa, lái xe cẩn thận, nếu mệt quá thì tìm tài xế lái thay đi, sau khi về nhà thì nghỉ ngơi sớm chút!”Sống trong ký túc xá không thể so với ở nhà. Lúc ở nhà, cô chẳng bao giờ phải quan tâm đến những đồ dùng hàng ngày này, mỗi lần siêu thị Dã Tử đều sẽ mua hết,

Ngay lúc mối quan hệ anh em bị lộ, Lâm Lang đã lập tức gọi điện thoại cho anh trai cô. Không may lúc đó Lục Dã đang bận nên không nhận được cuộc gọi từ Lâm Lang, sau khi anh ký kết hợp tác thành công thì đã hơn bốn giờ chiều, nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ thì đã gần năm giờ.

Mùa đông trời tối rất sớm, tuy là giờ còn chưa tới bảy giờ nhưng màn đêm đã buông xuống.

Nhưng sống ở ký túc xá thì khác, cô phải tự nhớ ma mua, không ai rảnh rỗi làm thay cô mấy việc này.

Hơn nửa tháng rồi họ vẫn chưa làm.

Nếu cô không nhắn những lời này thì Lục Dã đã chẳng phải cuống lên như vậy, sau khi thấy tin nhắn tim anh nhảy dựng lên, trong lòng đột nhiên có một linh cảm không tốt: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lục Dã đành hạ tay xuống: “Được, anh không chạm vào em.” Anh nhẹ giọng hỏi: “Mua đủ hết chưa?”

Kết quả Nam Vận lại không cho anh có cơ hội này, chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng hờ hững: “Em không quen anh, đừng có chạm vào em!” Cô kiên quyết không cho kẻ dối trá có cơ hội đến gần.Lục Dã thở dài: “Được, tự anh xem rồi làm.” Sau một lúc im lặng, anh có chút chờ đợi hỏi, giống như một đứa trẻ khẩn trương đang mong mỏi cầu xin người lớn được ăn kẹo: “Anh có thể hôn em không?”Lục Dã: “Hết rồi?”Nước giặt, kem đánh răng, xà phòng cho đồ lót, giấy vệ sinh… Cô bỏ lần lượt những thứ này vào giỏ, rồi đi đến khu đồ ăn.

Lục Dã đành hạ tay xuống: “Được, anh không chạm vào em.” Anh nhẹ giọng hỏi: “Mua đủ hết chưa?”

Nam Vận không phục: “Đây là thái độ nhận lỗi của anh à? Anh chẳng có thái độ thành khẩn chút nào! Nếu em mà là anh em sẽ chủ động mua kem cho người ta, người ta muốn cái gì em sẽ mua cái đó!”Khu vực thực phẩm có tủ đông dựa vào tường, các kệ phía trên được bố trí các loại sản phẩm từ sữa, phía trước tủ là ngăn đông với kem được đóng gói nhiều màu sắc.

Lục Dã chỉ có thể theo sát cô một bước không rời, theo đến tận dưới lầu ký túc xá.

Trước đây mỗi lần đến gặp cô, anh sẽ liên lạc trước với Lâm Lang, hỏi xem cô học ở phòng học nào, nhưng hôm nay Lâm Lang không thể trả lời chính xác bởi vì Nam Vận đã cho cô vào danh sách đen rồi, cho nên sau khi đến trường, anh đành tìm đến từng phòng học mà cô hay đi.Mặc dù đang là mùa đông nhưng các thanh niên khỏe khoắn và không mấy chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe nên kem trong siêu thị đại học vẫn bán chạy nhất trong mùa đông.

Nam Vận xách túi đồ đi nhanh đến cửa khu ký túc xá, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô dừng lại, do dự giây lát rồi xoay người đi về phía anh.

Lục Dã sợ cô gái nhỏ của anh ở trường học chịu đói, vẫn không từ bỏ ý định nạp cho cô một nghìn tệ: “Ngày mai nói tiếp.” Sau đó anh cầm giỏ hàng và đi đến quầy thanh toán để thanh toán.Nam Vận quyết không nhượng bộ: “Anh mơ đi!”Cái giỏ hơi nặng, Nam Vận để nó lên nắp tủ đồng, sau đó đi chọn sữa chua, sau khi chọn xong thì bỏ vào giỏ, rồi lại nhìn đến kem ở bên dưới.

Lúc này Nam Vận mới nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh, làm phiền người khác đang học, lập tức áy náy nói: “Xin lỗi.” Sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc – nếu tên dối trá không đi thì cô đi.

Thật đúng là được voi đòi hai bà Trưng!

Cách một lớp thủy tinh trong suốt, cô đã chọn xong loại kem mình muốn lấy, nhưng chưa kịp mở cửa tủ đã nghe thấy mệnh lệnh đanh thép: “Kỳ kinh nguyệt vừa mới hết, mấy ngày này không được ăn đồ lạnh.”

Nam Vận quyết không nhượng bộ: “Anh mơ đi!”

Nam Vận đã có kinh nghiệm phòng bị tên lừa gạt này từ trước, vừa đi khỏi cô đã khoanh hai tay trước ngực, tuyệt không cho tên lừa gạt này có cơ hội nắm tay cô.

Lục Dã cười khẽ: “Được rồi, đi thôi.” Anh giơ tay lên, định nắm tay cô gái nhỏ.“…”

Vì đang ở phòng tự học cho nên giọng cô không lớn, không quấy rầy đến các bạn học khác nhưng cũng đủ để Lục Dã đứng ở bên cạnh cô có thể nghe thấy rõ ràng.

Nam Vận thấy chocolate thì đột nhiên muốn ăn, cô giơ tay lấy, kết quả hộp chocolate bị kẹt rào chắn, cô dùng sức mới có thể lấy nó ra nhưng lại lỡ dùng sức quá mạnh, đụng rơi mấy hộp “áo mứa” trên chiếc kệ bên cạnh.Nam Vận vừa tức vừa xấu hổ, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, sợ có người gần đó nghe thấy câu này, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có ai không.

Cô nhanh chóng để hộp chocolate xuống, xoay người lại nhặt “áo mưa” rơi trên mặt đất. Nhặt xong ngẩng đầu thì lại bắt gặp nhay ánh mắt của Lục Dã.

Nếu không chính đốn một phen thì người này sẽ không nhớ kỹ.

Vì đang ở phòng tự học cho nên giọng cô không lớn, không quấy rầy đến các bạn học khác nhưng cũng đủ để Lục Dã đứng ở bên cạnh cô có thể nghe thấy rõ ràng.Lục Dã không chút động lòng, trầm giọng khiển trách, “Quên lần trước đau thế nào rồi à?”Cũng may là không có ai, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, hùng hồn nói: “Giờ em không cần anh lo!”

Mặc dù người này đã nói dối cô hơn mười năm, nhưng cô phải thừa nhận rằng tên lừa đảo này thực sự tốt với cô và đáng để cô yêu.

Nam Vận ý thức được mình bây giờ phải trở về ký túc xá ngay, nếu không sớm muộn cô cũng sẽ bị hồ ly tinh này dụ đi mất, bình ổn lại tâm trí, cô dứt khoát trả lời: “Em không muốn!” Sau đó giật lấy túi đồ khỏi tay anh rồi quay đầu bỏ đi.Sống trong ký túc xá không thể so với ở nhà. Lúc ở nhà, cô chẳng bao giờ phải quan tâm đến những đồ dùng hàng ngày này, mỗi lần siêu thị Dã Tử đều sẽ mua hết,Lục Dã không chút động lòng, trầm giọng khiển trách, “Quên lần trước đau thế nào rồi à?”

*Douban: Douban.com là một trang web dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc ra mắt vào ngày 6 tháng 3 năm 2005 cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc.

Nghĩ xong, anh lại nói thêm một câu: “Trước khi vợ em về anh cứ ở nhà em tùy ý! Em sẽ không thu thêm tiền, nếu như anh thấy không được, em sẽ trả lại cho anh một ngàn.”

Anh đã đoán trước cô sẽ có thái độ này, đành bất lực thở dài, lại xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, trước đây anh chưa nói với em rằng Lâm Lang là em gái của anh.”

Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh rời công ty và lái xe đến trường của cô gái nhỏ.Không, có chết cũng không thể quên được, đau đến mức sống không bằng chết.

Nam Vận vừa khỏi sẹo đã quên đau, nghe nhắc mới nhớ lại, lập tức xua tan ý định ăn kem, nhưng cũng cô không muốn dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cảm thấy thật mất mặt, dù sao thì bây giờ cô vẫn đang chiến tranh lạnh với anh, cô còn đang chiếm vị thế cao hơn thì làm sao có thể dễ dàng cúi đầu trước tên lừa đảo kia chứ? Thế là vô cũng hùng hồn mạnh miệng đáp một câu: “Em cũng có nói là sẽ ăn đâu, em chỉ nhìn thôi.”

Lục Dã bất đắc dĩ: “Thế rốt cuộc là đến khi nào anh mới được về nhà?”Nam Vận ý thức được mình bây giờ phải trở về ký túc xá ngay, nếu không sớm muộn cô cũng sẽ bị hồ ly tinh này dụ đi mất, bình ổn lại tâm trí, cô dứt khoát trả lời: “Em không muốn!” Sau đó giật lấy túi đồ khỏi tay anh rồi quay đầu bỏ đi.Hai tháng trước, kỳ kinh nguyệt mới vừa hết, cô liền buông thả, vừa uống lạnh vừa ăn cay, kết quả tháng sau liền gặp báo ứng, kinh nguyệt mới đến ngày đầu tiên đã đau tưởng chết, nằm cứng đơ trên giường, không thể động đậy nổi.

Cuối cùng tìm được cô gái nhỏ ở trong phòng tự học phía đông của tầng ba Học viện Mỹ thuật.

Mặc dù người này đã nói dối cô hơn mười năm, nhưng cô phải thừa nhận rằng tên lừa đảo này thực sự tốt với cô và đáng để cô yêu.Nam Vận vừa khỏi sẹo đã quên đau, nghe nhắc mới nhớ lại, lập tức xua tan ý định ăn kem, nhưng cũng cô không muốn dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cảm thấy thật mất mặt, dù sao thì bây giờ cô vẫn đang chiến tranh lạnh với anh, cô còn đang chiếm vị thế cao hơn thì làm sao có thể dễ dàng cúi đầu trước tên lừa đảo kia chứ? Thế là vô cũng hùng hồn mạnh miệng đáp một câu: “Em cũng có nói là sẽ ăn đâu, em chỉ nhìn thôi.”

Nghĩ xong, anh lại nói thêm một câu: “Trước khi vợ em về anh cứ ở nhà em tùy ý! Em sẽ không thu thêm tiền, nếu như anh thấy không được, em sẽ trả lại cho anh một ngàn.”

Lục Dã bất đắc dĩ thở dài, chủ động cầm giỏ đồ đặt trên ngăn đá lên, nói: “Em nhìn xong chưa? Vậy thì đi thôi.”

Kết quả là lúc khai giảng học kỳ này, Dã Tử lại cho cô thêm một nghìn. Đồ ăn trong nhà ăn của trường đại học Tây Phụ lại rất rẻ, cô sống ở ký túc xá hơn nửa tháng cũng chỉ tiêu hơn ba trăm tệ, trong thẻ ăn còn những mấy trăm, mà trong thẻ ngân hàng của cô cũng không thiếu tiền, phải 400 vạn trở lên, vấn đề không có đủ tiền tiêu vốn không hề tồn tại.“A Vận.” Lục Dã đầy vẻ lo lắng, lại nói xin lỗi lần nữa, biểu cảm có đôi chút vẻ cầu khẩn, “Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa.”Lục Dã bất đắc dĩ thở dài, chủ động cầm giỏ đồ đặt trên ngăn đá lên, nói: “Em nhìn xong chưa? Vậy thì đi thôi.”

Nam Vận không phục: “Đây là thái độ nhận lỗi của anh à? Anh chẳng có thái độ thành khẩn chút nào! Nếu em mà là anh em sẽ chủ động mua kem cho người ta, người ta muốn cái gì em sẽ mua cái đó!”

Không, có chết cũng không thể quên được, đau đến mức sống không bằng chết.

Lục Dã nhịn cười: “Sau đó thì sao? Để cho cô ấy ăn kem, kỳ kinh sau tiếp tục chịu đau? Hay là ăn kem trước mặt cô ấy? Em thấy cái nào mới là phương pháp hành hạ người ác liệt hơn?”

Lớp phòng thủ của Nam Vận nháy mắt bị đạp đổ, bị chọc cho bật cười, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra là mình hết lạnh lùng rồi, thế là vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Anh già mồm át lẽ phải!”

Nhưng cô vẫn phải trừng phạt anh vài ngày nữa, nếu không thì không giải tỏa được nỗi bực tức trong lòng.

Nam Vận suy nghĩ một chút, kiêu ngạo nói: “Còn phải xem biểu hiện của anh!”Lục Dã cười khẽ: “Được rồi, đi thôi.” Anh giơ tay lên, định nắm tay cô gái nhỏ.

Một lúc sau điện thoại lại rung lên, nhưng giờ anh cũng không còn hơi sức nào đọc tin nhắn, mấy phút sau anh mới cầm điện thoại lên lại, tưởng là tin nhắn của Lâm Lang gửi tới, nhưng hóa ra là Từ Lâm Ngôn: “Anh zai à, cậu có chắc là không cần tôi giúp chứ? Kịch bản tôi cũng viết xong cả rồi, chỉ cần cậu ra lệnh một cái là bây giờ tôi đi tìm diễn viên quần chúng cho cậu luôn. “

Cũng may là không có ai, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, hùng hồn nói: “Giờ em không cần anh lo!”Kết quả Nam Vận lại không cho anh có cơ hội này, chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng hờ hững: “Em không quen anh, đừng có chạm vào em!” Cô kiên quyết không cho kẻ dối trá có cơ hội đến gần.

Nam Vận ngồi ở chỗ cạnh lối đi trên hàng cuối cùng, cô đang nằm bò trên bàn làm bài tập chuyên ngành.Lục Dã đành hạ tay xuống: “Được, anh không chạm vào em.” Anh nhẹ giọng hỏi: “Mua đủ hết chưa?”

Nam Vận định mua rất nhiều thứ, trước khi vào siêu thị cô lấy một cái giỏ, sau đó đi đến khu đồ rửa mặt. Lục Dã vẫn đi theo sau cô.

Lục Dã hít một hơi thật sâu, cố nén bực dọc hỏi: “Được rồi, được rồi, nói cho anh nghe xem nào, kịch bản tốt đến thế nào?”Nam Vận suy nghĩ một chút, chắc chắn rằng tất cả những thứ nên mua đã mua xong, nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh, như bề trên cao thượng lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến anh, trả đồ lại đây cho em!”

Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ: “Mua xong rồi thì anh đi tính tiền.”

Lục Vũ Linh im lặng một lúc, nói thật: “Anh à, em đã nhận của anh bốn ngàn tệ rồi, em không dám nhận thêm tiền nữa, nếu không em thật sự không còn chỗ nào để giấu.”

Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vô thức ôm chặt lấy cô gái của mình, không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng.Nam Vận không chút cảm kích: “Không cần anh thanh toán cho em.”

Mặc dù anh không thích sầu riêng nhưng anh vẫn nhớ là cô thích, khi hai người đi dạo khu trái cây tươi, anh sẽ hỏi cô: “Em có muốn ăn sầu riêng không?”

Lục Dã chỉ có thể theo sát cô một bước không rời, theo đến tận dưới lầu ký túc xá.Nam Vận xách túi đồ đi nhanh đến cửa khu ký túc xá, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô dừng lại, do dự giây lát rồi xoay người đi về phía anh.Lục Dã bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi cô: “Tiền trong thẻ cơm còn đủ không?”

Đủ, nhiều đến mức ăn cả học kỳ sau cũng xài không hết.

Lục Dã: “…”Mỗi lần khai giảng học kỳ mới, Dã Tử sẽ nạp đầy tiền cho cô, mỗi lần đều nạp hẳn một nghìn, cô xài mãi không hết.

Lục Dã mặc kệ anh ta.

Từ năm nhất đến hết năm hai, trong thẻ đã có gần 4000 tệ.

Lục Dã cười khẽ: “Được rồi, đi thôi.” Anh giơ tay lên, định nắm tay cô gái nhỏ.

Cuối học kỳ trước, cô vô tình làm mất thẻ ăn một lần, may mà cuối cùng cũng tìm được trong lớp, nếu không cô đau lòng chết mất.

Chuyện này đã cho cô một lời nhắc nhở, ngay sau khi kết thúc kỳ thi cuối cùng cô phải đến trung tâm nạp thẻ ăn để rút hết tiền ra, đề phòng lại đánh mất trong kỳ nghỉ hè.

Bốn ngàn tệ quỹ đên là đã quá giới hạn khả năng chịu đựng của anh, hơn nữa chính anh cũng sợ.

Lục Dã cười toe: “Vậy anh được về nhà chưa?”Kết quả là lúc khai giảng học kỳ này, Dã Tử lại cho cô thêm một nghìn. Đồ ăn trong nhà ăn của trường đại học Tây Phụ lại rất rẻ, cô sống ở ký túc xá hơn nửa tháng cũng chỉ tiêu hơn ba trăm tệ, trong thẻ ăn còn những mấy trăm, mà trong thẻ ngân hàng của cô cũng không thiếu tiền, phải 400 vạn trở lên, vấn đề không có đủ tiền tiêu vốn không hề tồn tại.

Nhưng tâm trạng của cô vẫn không chưa dịu lại, câu trả lời vẫn là: “Không liên quan đến anh!”

Lúc nãy Lâm Lang không dám nhắn tin nói mọi chuyện cho anh, sợ sau khi anh thấy lại sốt ruột, đến bây giờ cũng không dám nói thẳng cho nên nhắn một câu rào đầu trước: “Trước tiên anh phải chuẩn bị tâm lý đã nhé!”

Nam Vận ngồi ở chỗ cạnh lối đi trên hàng cuối cùng, cô đang nằm bò trên bàn làm bài tập chuyên ngành.

Lục Dã tự động hiểu câu này là “chưa đủ” liền nói: “Ngày mai anh chuyển cho em một ngàn.”

Mặc dù siêu thị dưới lầu trong ký túc xá chỉ có một tầng, nhưng diện tích cũng không nhỏ, trước cửa có bày một chồng giỏ mua sắm xanh biếc.

Lâm Lang: “Cô ấy cho em vào danh sách đen rồi.”“…”

Khả năng nghe hiểu của người đàn ông này có vẻ không được tốt, nên Nam Vận đành phải nói rõ: “Đủ rồi!”

Lục Dã mặc kệ anh ta.Lục Dã sợ cô gái nhỏ của anh ở trường học chịu đói, vẫn không từ bỏ ý định nạp cho cô một nghìn tệ: “Ngày mai nói tiếp.” Sau đó anh cầm giỏ hàng và đi đến quầy thanh toán để thanh toán.

Nam Vận yên tâm, nhưng vẫn duy trì hình tượng kiêu ngạo như cũ: “Em không quan tâm.” Nói xong, cô xoay người rời đi, đến cửa khu ký túc xá, cô lại quay lại phất phất tay, ý bảo anh đi nhanh lên.

Hăng hái thế này còn chuyên nghiệp hơn cả bán hàng đa cấp.

Lục Dã: “…”Nam Vận đành phải ngoan ngoãn đi theo.

Cái này còn tạm được.Có hai kệ nhỏ treo bên cạnh quầy thu ngân, một kệ chứa kẹo cao su và chocolate, kệ còn lại chứa đầy bao cao su của nhiều nhãn hiệu khác nhau.

Lục Dã bất đắc dĩ: “Thế rốt cuộc là đến khi nào anh mới được về nhà?”

Cũng may là không có ai, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, hùng hồn nói: “Giờ em không cần anh lo!”

Nước giặt, kem đánh răng, xà phòng cho đồ lót, giấy vệ sinh… Cô bỏ lần lượt những thứ này vào giỏ, rồi đi đến khu đồ ăn.

Mặc dù người này đã nói dối cô hơn mười năm, nhưng cô phải thừa nhận rằng tên lừa đảo này thực sự tốt với cô và đáng để cô yêu.Hai chiếc kệ còn đặt cạnh nhau.

Lục Dã bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi cô: “Tiền trong thẻ cơm còn đủ không?”

Lục Dã cười toe: “Vậy anh được về nhà chưa?”Nam Vận thấy chocolate thì đột nhiên muốn ăn, cô giơ tay lấy, kết quả hộp chocolate bị kẹt rào chắn, cô dùng sức mới có thể lấy nó ra nhưng lại lỡ dùng sức quá mạnh, đụng rơi mấy hộp “áo mứa” trên chiếc kệ bên cạnh.

Trước đây mỗi lần đến gặp cô, anh sẽ liên lạc trước với Lâm Lang, hỏi xem cô học ở phòng học nào, nhưng hôm nay Lâm Lang không thể trả lời chính xác bởi vì Nam Vận đã cho cô vào danh sách đen rồi, cho nên sau khi đến trường, anh đành tìm đến từng phòng học mà cô hay đi.

Nam Vận đứng im, tức giận nhìn thẳng vào anh: “Tránh ra!”Cô nhanh chóng để hộp chocolate xuống, xoay người lại nhặt “áo mưa” rơi trên mặt đất. Nhặt xong ngẩng đầu thì lại bắt gặp nhay ánh mắt của Lục Dã.

Lúc này anh mới nhớ ra là mình vẫn còn trong danh sách đen, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Anh gọi cho Lâm Lang để cô ấy báo cho em được không?”

Lâm Lang: “Anh mơ đi! Cậu ấy còn nói cả đời này sẽ không tha thứ cho anh!”Những người khác có thể không thấy gì, nhưng Nam Vận lại có thể đọc được rõ ràng trong mắt anh.

Lục Dã tự động hiểu câu này là “chưa đủ” liền nói: “Ngày mai anh chuyển cho em một ngàn.”

Lục Vũ Linh: “Em thấy cũng được, dù sao anh cũng thế này rồi, hay là cứ thử xem, chữa ngựa chết thành ngựa sống.”Hơn nửa tháng rồi họ vẫn chưa làm.

Lục Dã bất đắc dĩ: “Thế rốt cuộc là đến khi nào anh mới được về nhà?”

“Có gì mà không nỡ? Em với anh có thân quen gì đâu!” Nam Vận không chút lưu tình nói: “Hơn nữa, anh giàu như vậy, không lẽ còn lo không có chỗ ở sao?”Trước đó, cứ ít nhất hai ngày là anh lại “muốn” cô một lần.

Gò má Nam Vận không khỏi nóng lên, vừa tức vừa xấu hổ, cô lườm anh một cái, đi nhanh ra khỏi siêu thị.

Lâm Lang: “Anh muốn nghe sự thật không?”

Sau khi đi ra ngoài, gió lạnh tạt qua mới khiến mặt cô hết nóng.

Lát sau, Lục Dã xách túi hàng đi ra từ siêu thị, đi tới bên cạnh cô gái nhỏ, do dự một chút rồi thỏ thẻ nói: “Tối nay về nhà đi.”

“A Vận.” Lục Dã đầy vẻ lo lắng, lại nói xin lỗi lần nữa, biểu cảm có đôi chút vẻ cầu khẩn, “Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa.”

Nam Vận quyết không nhượng bộ: “Anh mơ đi!”

Lâm Lang: “Aiz, cậu ấy bơ em cả ngày nay rồi, đi học cũng không ngồi chung, chiếc thuyền tình bạn nhỏ này đi tong rồi… Tại anh cả đấy! Nếu lúc trước anh không tạo nghiệp thì đã chẳng bị nghiệp quật tơi bời thế này, còn làm em bị quật lây!”

Cuối cùng tìm được cô gái nhỏ ở trong phòng tự học phía đông của tầng ba Học viện Mỹ thuật.Tuy là cô cũng có nhu cầu sinh lý, nhất là vào tuần sau khi kết thúc kỳ sinh lý này, rất muốn, trước đây có mấy lần cô sẽ chủ động đòi hỏi, nhưng mà bây giờ đang trong thời kỳ đặc thù, trong lòng cô hiểu rõ, một khi đã về nhà cùng anh thì cô sẽ tha thứ cho anh.

Nam Vận yên tâm, nhưng vẫn duy trì hình tượng kiêu ngạo như cũ: “Em không quan tâm.” Nói xong, cô xoay người rời đi, đến cửa khu ký túc xá, cô lại quay lại phất phất tay, ý bảo anh đi nhanh lên.Co còn chưa phạt anh đủ đâu.

Lục Dã cũng rất hiểu cô gái của mình, biết cô ấy sẽ rất muốn vào những ngày này, anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp, giọng điệu hơi nóng, có chút khàn khàn xen lẫn: Em không muốn sao?”

Tên lừa đảo này rõ là đang dụ dỗ cô.

Lục Vũ Linh liếc mắt nhìn anh: “Anh thế này không ổn rồi, cả nửa tháng mà một chút tiến triển cũng chẳng thấy?”

Cũng may là không có ai, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, hùng hồn nói: “Giờ em không cần anh lo!”Nam Vận ý thức được mình bây giờ phải trở về ký túc xá ngay, nếu không sớm muộn cô cũng sẽ bị hồ ly tinh này dụ đi mất, bình ổn lại tâm trí, cô dứt khoát trả lời: “Em không muốn!” Sau đó giật lấy túi đồ khỏi tay anh rồi quay đầu bỏ đi.

Nhưng tâm trạng của cô vẫn không chưa dịu lại, câu trả lời vẫn là: “Không liên quan đến anh!”

Lục Dã bất đắc dĩ đành làm theo yêu cầu của cô gái nhỏ.Lục Dã thở dài. Cũng không biết mình còn phải tiếp tục chịu đựng làm hòa thượng cho tới khi nào, còn là một hòa thượng không có nhà để về.

Lục Dã: “Có chuyện gì?”Trước đây mỗi lần đến gặp cô, anh sẽ liên lạc trước với Lâm Lang, hỏi xem cô học ở phòng học nào, nhưng hôm nay Lâm Lang không thể trả lời chính xác bởi vì Nam Vận đã cho cô vào danh sách đen rồi, cho nên sau khi đến trường, anh đành tìm đến từng phòng học mà cô hay đi.Nam Vận xách túi đồ đi nhanh đến cửa khu ký túc xá, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô dừng lại, do dự giây lát rồi xoay người đi về phía anh.

Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ: “Mua xong rồi thì anh đi tính tiền.”

Lục Dã còn tưởng là cô gái nhỏ của anh đã thay đổi quyết định, lập tức xốc lại tinh thần, chăm chú nhìn cô.

Cái này còn tạm được.

“A Vận.” Lục Dã đầy vẻ lo lắng, lại nói xin lỗi lần nữa, biểu cảm có đôi chút vẻ cầu khẩn, “Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa.”Nam Vận quá rõ trong lòng người người này đang nghĩ gì, đi tới trước mặt anh, cô tức giận nhìn anh, sau đó nói: “Anh về sớm đi, lát nữa đừng để em ở trên ban công thấy anh, còn nữa, lái xe cẩn thận, nếu mệt quá thì tìm tài xế lái thay đi, sau khi về nhà thì nghỉ ngơi sớm chút!”

Trên đường lái xe về nhà, anh gọi điện thoại cho Lâm Lang trước, để cô ấy thay mình báo bình an cho cô.

Lục Dã thở dài. Cũng không biết mình còn phải tiếp tục chịu đựng làm hòa thượng cho tới khi nào, còn là một hòa thượng không có nhà để về.

Thật sự không phải là anh đang đuổi ông anh mình đi, nhưng thật sự không dám lấy thêm tiền nữa.Hôm nay trời quá lạnh, cô không nỡ để anh đứng ở dưới lầu bị lạnh, lại lo anh mệt mà vẫn xe, trên đường về nhà lại gặp chuyện không may.

Thái độ Nam Vận vẫn kiên quyết như cũ: “Không được!”Trong lòng Lục Dã ấm áp, khóe môi cong lên, tuy rằng cô gái nhỏ vẫn không đồng ý cùng anh về nhà nhưng vẫn quan tâm anh, anh cũng đã mãn nguyện rồi.

Lục Vũ Linh liếc mắt nhìn anh: “Anh thế này không ổn rồi, cả nửa tháng mà một chút tiến triển cũng chẳng thấy?”“Được.” Giọng anh dịu dàng, lại không mất đi sự cương quyết đảm bảo với cô, “Anh nhất định sẽ chú ý an toàn, về đến nhà anh gọi cho em.”

Tên lừa đảo này rõ là đang dụ dỗ cô.

Lục Dã bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi cô: “Tiền trong thẻ cơm còn đủ không?”Nam Vận: “Anh gọi cũng vô dụng, dù sao em cũng không nghe đâu.”

Đoạn đường trước cửa Học viện Mỹ thuật không có một bóng người.Lúc này anh mới nhớ ra là mình vẫn còn trong danh sách đen, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Anh gọi cho Lâm Lang để cô ấy báo cho em được không?”

Một lúc sau điện thoại lại rung lên, nhưng giờ anh cũng không còn hơi sức nào đọc tin nhắn, mấy phút sau anh mới cầm điện thoại lên lại, tưởng là tin nhắn của Lâm Lang gửi tới, nhưng hóa ra là Từ Lâm Ngôn: “Anh zai à, cậu có chắc là không cần tôi giúp chứ? Kịch bản tôi cũng viết xong cả rồi, chỉ cần cậu ra lệnh một cái là bây giờ tôi đi tìm diễn viên quần chúng cho cậu luôn. “Anh đã đoán trước cô sẽ có thái độ này, đành bất lực thở dài, lại xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, trước đây anh chưa nói với em rằng Lâm Lang là em gái của anh.”Cái này còn tạm được.

Nam Vận yên tâm, nhưng vẫn duy trì hình tượng kiêu ngạo như cũ: “Em không quan tâm.” Nói xong, cô xoay người rời đi, đến cửa khu ký túc xá, cô lại quay lại phất phất tay, ý bảo anh đi nhanh lên.

Anh đã đoán trước cô sẽ có thái độ này, đành bất lực thở dài, lại xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, trước đây anh chưa nói với em rằng Lâm Lang là em gái của anh.”Lục Dã bất đắc dĩ đành làm theo yêu cầu của cô gái nhỏ.

Lục Dã nhẹ giọng xin xỏ: “Thời gian qua anh toàn ở nhà của em họ anh, bây giờ vợ cậu ấy sắp về nước rồi, đến lúc đó chắc chắn anh cũng không thể tiếp tục ở lại nữa, em nỡ bỏ mặc nhìn anh lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”

Nước giặt, kem đánh răng, xà phòng cho đồ lót, giấy vệ sinh… Cô bỏ lần lượt những thứ này vào giỏ, rồi đi đến khu đồ ăn.Trên đường lái xe về nhà, anh gọi điện thoại cho Lâm Lang trước, để cô ấy thay mình báo bình an cho cô.

Đoạn đường trước cửa Học viện Mỹ thuật không có một bóng người.

Hiếm khi Lục Vũ Linh không gọi video với vợ mà chỉ ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại.

Từ năm nhất đến hết năm hai, trong thẻ đã có gần 4000 tệ.

Lục Dã nhẹ giọng xin xỏ: “Thời gian qua anh toàn ở nhà của em họ anh, bây giờ vợ cậu ấy sắp về nước rồi, đến lúc đó chắc chắn anh cũng không thể tiếp tục ở lại nữa, em nỡ bỏ mặc nhìn anh lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”Sau khi Lục Dã gọi điện thoại xong, vừa bước phòng khách, Lục Vũ Linh liền hỏi: “Tiến độ của anh thế nào rồi?”

Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vô thức ôm chặt lấy cô gái của mình, không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng.

“…”Tối hôm nay ngoài việc ôm cô một cái thì không có tiến triển đáng kể nào khác, Lục Dã chỉ có thể trả lời: “Không có tiến triển.”

Tuy nhiên, thái độ của cô gái nhỏ vẫn rất cứng rắn: “Không!”

Nam Vận thấy chocolate thì đột nhiên muốn ăn, cô giơ tay lấy, kết quả hộp chocolate bị kẹt rào chắn, cô dùng sức mới có thể lấy nó ra nhưng lại lỡ dùng sức quá mạnh, đụng rơi mấy hộp “áo mứa” trên chiếc kệ bên cạnh.Lục Vũ Linh im lặng một lúc, nói thật: “Anh à, em đã nhận của anh bốn ngàn tệ rồi, em không dám nhận thêm tiền nữa, nếu không em thật sự không còn chỗ nào để giấu.”

Thật đúng là được voi đòi hai bà Trưng!

Tuy nhiên, thái độ của cô gái nhỏ vẫn rất cứng rắn: “Không!”Thật sự không phải là anh đang đuổi ông anh mình đi, nhưng thật sự không dám lấy thêm tiền nữa.

Trên đường lái xe về nhà, anh gọi điện thoại cho Lâm Lang trước, để cô ấy thay mình báo bình an cho cô.

Lâm Lang: “Anh muốn nghe sự thật không?”

Đây là một giảng đường.

Vừa rồi là vì thương anh làm việc mệt mỏi cả ngày nên mới không tính toán nhiều với anh, cô mới tạm thời cho phép anh ôm một lúc, kết quả người này lại bắt đầu được đằng chân lân được đầu?Bốn ngàn tệ quỹ đên là đã quá giới hạn khả năng chịu đựng của anh, hơn nữa chính anh cũng sợ.

Lục Dã mặc kệ anh ta.

Nghĩ xong, anh lại nói thêm một câu: “Trước khi vợ em về anh cứ ở nhà em tùy ý! Em sẽ không thu thêm tiền, nếu như anh thấy không được, em sẽ trả lại cho anh một ngàn.”

Từ sáng đến giờ anh quay cuồng trong công việc nên giờ rất mệt, nhưng lại không thể không đi dỗ dành con gái nhỏ: “Anh biết sai rồi, em đừng giận, tất cả là lỗi của anh”.

Giọng Lục Dã hờ hững: “Nếu sợ thì đừng có giấu tiền.”

Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh rời công ty và lái xe đến trường của cô gái nhỏ.Lục Vũ Linh không phục: “Anh đừng có gáy sớm, đến khi nào anh bị quản lý tiền bạc thì mới hiểu em.”

Lâm Lang: “Aiz, cậu ấy bơ em cả ngày nay rồi, đi học cũng không ngồi chung, chiếc thuyền tình bạn nhỏ này đi tong rồi… Tại anh cả đấy! Nếu lúc trước anh không tạo nghiệp thì đã chẳng bị nghiệp quật tơi bời thế này, còn làm em bị quật lây!”Lục Dã không quan tâm đến anh ta, mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.

Co còn chưa phạt anh đủ đâu.Lục Vũ Linh liếc mắt nhìn anh: “Anh thế này không ổn rồi, cả nửa tháng mà một chút tiến triển cũng chẳng thấy?”

*Douban: Douban.com là một trang web dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc ra mắt vào ngày 6 tháng 3 năm 2005 cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc.

Lục Dã không chút biểu cảm: “Chú đừng có gáy sớm.”

Tối hôm nay ngoài việc ôm cô một cái thì không có tiến triển đáng kể nào khác, Lục Dã chỉ có thể trả lời: “Không có tiến triển.”

Lục Vũ Linh thoáng do dự: “Cái đó… Hôm nay Từ Lâm Ngôn mới đưa kịch bản cho em.”

Lục Dã bất đắc dĩ đành làm theo yêu cầu của cô gái nhỏ.

Nam Vận không phục: “Đây là thái độ nhận lỗi của anh à? Anh chẳng có thái độ thành khẩn chút nào! Nếu em mà là anh em sẽ chủ động mua kem cho người ta, người ta muốn cái gì em sẽ mua cái đó!”Lục Dã: “…”

Nam Vận không chút cảm kích: “Không cần anh thanh toán cho em.”

Lục Dã sợ cô gái nhỏ của anh ở trường học chịu đói, vẫn không từ bỏ ý định nạp cho cô một nghìn tệ: “Ngày mai nói tiếp.” Sau đó anh cầm giỏ hàng và đi đến quầy thanh toán để thanh toán.Lục Vũ Linh: “Em thấy cũng được, dù sao anh cũng thế này rồi, hay là cứ thử xem, chữa ngựa chết thành ngựa sống.”

Thật lâu sau, Lục Dã ngập ngừng hỏi: “Tối nay anh về nhà được không?”

Trước đó, cứ ít nhất hai ngày là anh lại “muốn” cô một lần.

“Không được!” Nam Vận không hề lung lay – tên lừa đảo nhà anh lại còn muốn giở trò lưu manh?Lục Dã hít một hơi thật sâu, cố nén bực dọc hỏi: “Được rồi, được rồi, nói cho anh nghe xem nào, kịch bản tốt đến thế nào?”

Lúc này cô giận nên quên cả hạ giọng, nói rất to khiến các bạn học ở hàng ghế trên giật mình, mọi người ngừng công việc trong tay, vô cùng kinh ngạc và bất mãn đồng loạt quay lại nhìn về phía hàng cuối cùng.

Mặc dù siêu thị dưới lầu trong ký túc xá chỉ có một tầng, nhưng diện tích cũng không nhỏ, trước cửa có bày một chồng giỏ mua sắm xanh biếc.Lục Vũ Linh hoàn toàn không nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của ông anh mình, nghiêm chỉnh đáp: “Kịch bản này nếu cho lên Douban* chấm điểm thì kiểu gì cũng phải chín trở lên, vào chung kết Oscar ít nhất cũng có thể giành được giải kịch bản hay nhất.”

Trước đây khi còn ở chung với Dã Tử, mỗi tuần hai người họ đều đi dạo siêu thị ít nhất một lần cho đến khi nào cô cảm thấy hài lòng vì có thể mua được đồ ăn ngon như ý muốn, cái loại cảm giác này giống như là quay trở lại lúc nhỏ vô lo vô nghĩ.Lục Dã: “…”

Lục Vũ Linh liếc mắt nhìn anh: “Anh thế này không ổn rồi, cả nửa tháng mà một chút tiến triển cũng chẳng thấy?”

Thở dài một lần nữa, anh trả lời với một giọng điệu khá bình tĩnh: “Thôi khỏi, cảm ơn.”Nam Vận không có nổi giận với anh nữa, song lại không phải vì không giận, mà là thấy được vẻ mệt mỏi khó giấu nơi đáy mắt anh, giọng của anh lại rất trầm, hơi uể oải, rõ ràng là đã kiệt sức, cô cảm thấy có chút không nỡ.*Douban: Douban.com là một trang web dịch vụ mạng xã hội Trung Quốc ra mắt vào ngày 6 tháng 3 năm 2005 cho phép người dùng đăng tải nội dung liên quan đến phim, sách, âm nhạc cũng như các sự kiện và hoạt động đang diễn ra ở các thành phố của Trung Quốc.

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Ngu Ngốc Lắm Đúng Không?

Copyright © 2022 - MTruyện.net