Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cứ Vậy Mà Yêu Em
  3. Chương 42: “nhà của chúng ta.”
Trước /67 Sau

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 42: “nhà của chúng ta.”

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lục Dã chuẩn bị đi nấu cơm, Nam Vận đi vào phòng vệ sinh thoải mái tắm rửa.

Lục Dã thong thả không chút hoang mang: “Cô Nam muốn làm gì tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không chống cự phản kháng.”

Nam Vận dùng đũa gắp miếng gà, nôn nóng đưa lên miệng.

Lúc này Nam Vận mới nhớ tới anh định dẫn cô ra ngoài chơi liền hỏi lại: “Cuối cùng là đi đâu?”

Thảm quá đi mất.Trải qua một đêm triền miên, khắp người cô nhớp nháp, đứng dưới vòi sen tắm rửa thật kỹ, cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Thật đúng là em gái tốt.

Trong lúc cọ nồi, trong lòng Nam Vận có cảm giác thành tựu, cô cảm thấy kỹ năng cọ nồi của mình cực kỳ chuyên nghiệp, sau khi rửa xong cô lấy khăn khô lau sạch nước rồi lại đặt lên bếp, vô cùng đắc ý nhìn Lục Dã, phấn khích nói: “Mời anh Lục.”

“Hừ.” Nam Vận bất mãn hừ lạnh một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.Nam Vận cũng không tin lời anh nói: “Nói dối.”Tắm xong cô lại mặc áo sơ mi trắng của anh.

Lục Dã hỏi: “Ăn ngon không?”

Nam Vận đã đói meo, lập tức bước nhanh vào phòng bếp.Đến khi sấy khô tóc, vừa mở cửa phòng vệ sinh ra cô đã ngửi thấy mùi cơm chín thơm nức mũi.

Đi dọc đường vành đai 3 phía Nam, càng ngày càng có ít nhà cao tầng, xe cộ trên đường cũng ít hơn, bầu không khí chuyển từ nhộn nhịp sang yên tĩnh.

Cánh gà mới ra lò còn bốc hơi nóng, cô cũng không quên thổi cho nguội, rồi há miệng, thoải mái cắn một cái.

“Hừ.” Nam Vận bất mãn hừ lạnh một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.Nam Vận đã đói meo, lập tức bước nhanh vào phòng bếp.

Đến khi sấy khô tóc, vừa mở cửa phòng vệ sinh ra cô đã ngửi thấy mùi cơm chín thơm nức mũi.

Nam Vận không chú ý đến anh, hoàn toàn đắm chìm trong ý tưởng tuyệt vời của mình: “Sau đó em muốn làm cái gì cũng được, anh không thể vùng vẫy hoặc phản kháng, nếu không có nghĩa là anh không có thành ý muốn làm hòa với em.”

Thay quần áo xong bắt đầu trang điểm.Cô không tin nhân duyên làm người của mình có thể kém như vậy, vì vậy cô mở nhóm ký túc xá.Trong nồi có cánh gà đã hầm xong, bên cạnh còn có một đĩa thịt lợn xé nhỏ xào ớt xanh, Lục Dã đang đeo tạp dề đứng cạnh bếp cắt cà rốt, bên cạnh thớt còn có một cái rổ nhỏ đựngrau chân vịt mới rửa.

Có rất nhiều khu biệt thự cao cấp tại khu vực này. Xe trên đường về cơ bản đều là những chiếc xe sang trọng.

Sau khi lên xe không bao lâu thì Nam Vận ngủ mất, nhưng không sâu giấc, cố có thể cảm giác được xe vẫn chạy băng băng. Ngay khi xe dừng lại, cô mở mắt ra nhìn qua cửa sổ và phát hiện ra họ đang dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự.

Nam Vận hài lòng mỉm cười.

Nam Vận vẫn đứng bên cạnh nhìn anh.”Cô vẫn giống như hồi bé, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thay đổi.Có vẻ món cuối cùng là rau chân vịt xào với cà rốt.

Lục Dã bất đắc dĩ: “Không đâu.”

Lục Dã: “Cô Nam cứ yên tâm, tôi nhất quyết không nuốt lời.”Nam Vận dùng đũa gắp miếng gà, nôn nóng đưa lên miệng.Nam Vận không có chuyện gì làm bèn ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, chăm chú nhìn anh thái rau, trong đầu đã tưởng tượng ra hình ảnh mlem của món này khi lên đĩa.

Lục Dã giơ tay lên gãi nhẹ lên chóp mũi của cô gái nhỏ một cái sau đó bắt đầu xào rau.”

Cô gái nhỏ của anh mặc gì cũng đẹp.

Thỉnh thoảng cô gái nhỏ lại chạy ra từ phòng ngủ, mỗi lần chạy ra là trên người một bộ váy mới mà anh chưa từng thấy, rồi ngầm mong đợi hỏi anh: “Trông đẹp không?”

Nhưng Lục Dã chắc chắn không thể thừa nhận, nghiêm mặt trả lời: “Có lẽ là thợ sửa khóa không mở được.”

Lục Dã bị cô gái nhỏ của mình chọc cười, sau đó cũng nghiêm trang trả lời lại: “Cảm ơn lời bình của cô Nam, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của cô.”Nam Vận: “Không cần khách khí, chỉ là thuận tay giúp thôi.”Bây giờ cô đang mong chờ mòn mỏi.

Phòng bếp không phải là địa bàn của cô, cô không biết thái rau cũng không biết nấu cơm, việc duy nhất cô có thể làm là rửa chén, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng làm việc này. Lần này khó khăn lắm mới có một cơ hội để phát huy khả năng của mình cô nhất định không thể buông tha cơ hội tốt này, nhất định phải dựa vào đó để chứng minh cô là một người cũng được việc trong bếp.

Nam Vận cũng không tin lời anh nói: “Nói dối.”

Lục Dã bất đắc dĩ: “Không đâu.”

Nam Vận gật gật đầu: “Ngon lắm.” Sau đó cô mở tủ lấy ra một cái chén màu trắng, lấy thìa múc một cánh gà trong nồi vào chén.Lục Dã quay đầu nhìn cô gái nhỏ, trong tay vẫn không ngừng động tác thái rau, nhẹ nhàng nói: “Gà chiên Coca và thịt xé sợi xào ớt xanh đã xong rồi, cơm đã dọn lên bàn rồi, nếu em đói bụng thì cứ ăn trước đi.”

Nam Vận quan sát toàn thể người đàn ông của mình rồi nhìn lại mình, bỗng nhiên có cảm giác quái quái, liền hỏi: “Hai chúng ta đi với nhau, người ta sẽ không cho rằng anh đang bao nuôi sinh viên chứ?”

“Hừ.” Nam Vận bất mãn hừ lạnh một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Nam Vận: “Già mồm át lẽ phải!”Nam Vận rất đói, da bụng dính da lưng rồi nhưng vẫn muốn chờ anh ăn cùng nên đáp: “Cũng không đói lắm.”

Nam Vận: “Tôi hy vọng anh Lục có thể tiếp tục duy trì thái độ khiêm nhường này.”

Thật đúng là em gái tốt.

Lần này anh lái một chiếc Maybach màu đen, ra khỏi tiểu khu, dọc theo đường quốc lộ đi về phía nam, lái thẳng đến đường vành đai 3 phía Nam.Thỉnh thoảng cô gái nhỏ lại chạy ra từ phòng ngủ, mỗi lần chạy ra là trên người một bộ váy mới mà anh chưa từng thấy, rồi ngầm mong đợi hỏi anh: “Trông đẹp không?”Lục Dã gần như có thể đoán được suy nghĩ của cô gái nhỏ, anh đặt dao trên tay xuống thớt, lấy một đôi đũa từ ống đựng đũa đưa cho cô: “Giao cho em một nhiệm vụ, nếm thử xem món thịt lợn xé xào ớt xanh có mặn không, rồi thử cả cánh gà hầm nữa xem có ngọt không.”

Nam Vận hùng hồn nói: “Bây giờ anh là người có lỗi, tôi muốn làm gì thì làm nấy, anh không có quyền suy nghĩ cũng không có quyền chống cự hay phản kháng.”Nam Vận hiểu ý anh, cũng không khách khí với anh nữa, cô cầm lấy đôi đũa, bước đến cạnh bếp gắp một miếng thịt xào ớt xanh trước.

Lục Dã trầm mặc một lúc: “Cô Nam thật sự… thật thú vị.”

Lục Dã thong thả không chút hoang mang: “Cô Nam muốn làm gì tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không chống cự phản kháng.”

Vóc dáng anh cao ráo, khí chất lỗi lạc, mặc dù trước người đang đeo tạp dề nhưng không làm ảnh hưởng chút gì đến vẻ quý phái, tao nhã ngược lại còn làm tăng sức hấp dẫn cực kỳ quyến rũ.

Lúc này Nam Vận mới nhớ tới anh định dẫn cô ra ngoài chơi liền hỏi lại: “Cuối cùng là đi đâu?”

Nam Vận thấy thế liền lấy một cái đĩa trong tủ chén múc gà từ trong nồi ra, sau đó bưng nồi đi đến bên bồn rửa, tranh nói: “Em rửa cho! Em rửa cho!”Sợi thịt thơm mềm ngon miệng, ớt xanh cay cay, ăn với cơm ngon hết sẩy.

Cơm nước xong cô trở về nhà đối diện thay quần áo.

Nam Vận bỗng nghĩ tới một ý tưởng tuyệt vời, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm sau gáy của anh: “Tối nay em sẽ dùng cà vạt trói tay anh lại, sau đó dùng một cái khác che mắt anh.”

Thay quần áo xong bắt đầu trang điểm.

Phòng bếp không phải là địa bàn của cô, cô không biết thái rau cũng không biết nấu cơm, việc duy nhất cô có thể làm là rửa chén, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng làm việc này. Lần này khó khăn lắm mới có một cơ hội để phát huy khả năng của mình cô nhất định không thể buông tha cơ hội tốt này, nhất định phải dựa vào đó để chứng minh cô là một người cũng được việc trong bếp.Lục Dã hỏi: “Ăn ngon không?”

Nam Vận hùng hồn nói: “Bây giờ anh là người có lỗi, tôi muốn làm gì thì làm nấy, anh không có quyền suy nghĩ cũng không có quyền chống cự hay phản kháng.”

Có vẻ món cuối cùng là rau chân vịt xào với cà rốt.

Cánh gà mới ra lò còn bốc hơi nóng, cô cũng không quên thổi cho nguội, rồi há miệng, thoải mái cắn một cái.Nam Vận gật gật đầu: “Ngon lắm.” Sau đó cô mở tủ lấy ra một cái chén màu trắng, lấy thìa múc một cánh gà trong nồi vào chén.

Nam Vận: “Anh Lục, đây là anh tự nói đó nha, nói điêu làm chó con.”

Lục Dã rất kiên nhẫn, không hề thúc giục cô gái nhỏ, đợi cô trang điểm xong đi ra từ phòng ngủ anh mới đứng dậy.Bước cuối cùng của món gà chiên Coca là đun lửa nhỏ hầm từ từ, nước sốt sệt dần, lúc sệt lại phải dùng cái xẻng đảo đều cánh gà để cho từng miếng cánh gà ngấm đều nước sốt.

Chén sứ trắng tinh làm nền cho cánh gà óng ánh sốt càng thêm hấp dẫn.

Lục Dã: “Cô Nam cứ yên tâm, tôi nhất quyết không nuốt lời.”

Nam Vận càng ăn càng thèm, xương gà cũng bị cô gặm sạch nhẵn, thật ra cô vẫn muốn ăn một cái nữa nhưng lại cố nhịn, ăn xong một miếng đó thì buông chén đũa, nghiêm túc đánh giá: “Cá nhân em cảm thấy thịt xào ớt xanh vừa ăn, không mặn cũng không ngọt. Gà chiên Coca không nhiều dầu, cực kỳ ngon, nói chung bữa cơm này anh làm những món này rất thành công, còn có được điểm tuyệt đối hay không thì còn phải xem xem món ăn cuối cùng phát huy như thế nào nữa.”“…”Cô sửng sốt hỏi: “Đây là nhà ai?”Chén sứ trắng tinh làm nền cho cánh gà óng ánh sốt càng thêm hấp dẫn.

Nam Vận không có chuyện gì làm bèn ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, chăm chú nhìn anh thái rau, trong đầu đã tưởng tượng ra hình ảnh mlem của món này khi lên đĩa.

Bước cuối cùng của món gà chiên Coca là đun lửa nhỏ hầm từ từ, nước sốt sệt dần, lúc sệt lại phải dùng cái xẻng đảo đều cánh gà để cho từng miếng cánh gà ngấm đều nước sốt.

Nam Vận chưa từng nghĩ tới kết quả này, tức giận nói: “Thân phận của anh bây giờ là gì trong lòng anh còn chưa rõ sao? Anh lấy tư cách gì mà đòi suy nghĩ?” Chưa nói xong cô đã cưỡng ép ôm lấy eo của anh một cách ngang ngược.Đi dọc đường vành đai 3 phía Nam, càng ngày càng có ít nhà cao tầng, xe cộ trên đường cũng ít hơn, bầu không khí chuyển từ nhộn nhịp sang yên tĩnh.Nam Vận dùng đũa gắp miếng gà, nôn nóng đưa lên miệng.

Nam Vận không chú ý đến anh, hoàn toàn đắm chìm trong ý tưởng tuyệt vời của mình: “Sau đó em muốn làm cái gì cũng được, anh không thể vùng vẫy hoặc phản kháng, nếu không có nghĩa là anh không có thành ý muốn làm hòa với em.”

Tắm xong cô lại mặc áo sơ mi trắng của anh.

Nam Vận hiểu ý anh, cũng không khách khí với anh nữa, cô cầm lấy đôi đũa, bước đến cạnh bếp gắp một miếng thịt xào ớt xanh trước.Lúc này Nam Vận mới nhớ tới anh định dẫn cô ra ngoài chơi liền hỏi lại: “Cuối cùng là đi đâu?”Cô sửng sốt hỏi: “Đây là nhà ai?”Cánh gà mới ra lò còn bốc hơi nóng, cô cũng không quên thổi cho nguội, rồi há miệng, thoải mái cắn một cái.

Cô không tin nhân duyên làm người của mình có thể kém như vậy, vì vậy cô mở nhóm ký túc xá.

Cô gái nhỏ của anh mặc gì cũng đẹp.Nước sốt thơm thơm, thịt gà non mềm siêu ngon!

Lục Dã đặt đũa lên chén cô: “Mau ăn đi, ăn xong còn có việc.”

Đã gần một ngày cô không đụng vào điện thoại, cứ tưởng sẽ có nhiều người tìm cô nhưng hiện thực lại liên tiếp tung kích cho cô… ngoại trừ mail thì không có ai nhắn tin cho cô, cũng không có một cuộc gọi nào.

Nam Vận không chú ý đến anh, hoàn toàn đắm chìm trong ý tưởng tuyệt vời của mình: “Sau đó em muốn làm cái gì cũng được, anh không thể vùng vẫy hoặc phản kháng, nếu không có nghĩa là anh không có thành ý muốn làm hòa với em.”

Nam Vận: “Anh Lục, đây là anh tự nói đó nha, nói điêu làm chó con.”

Lục Dã cười đáp lại: “Có thể xin cô Nam nói cho tôi biết một chút vì sao tôi lại không có tư cách để suy nghĩ không?”Nam Vận càng ăn càng thèm, xương gà cũng bị cô gặm sạch nhẵn, thật ra cô vẫn muốn ăn một cái nữa nhưng lại cố nhịn, ăn xong một miếng đó thì buông chén đũa, nghiêm túc đánh giá: “Cá nhân em cảm thấy thịt xào ớt xanh vừa ăn, không mặn cũng không ngọt. Gà chiên Coca không nhiều dầu, cực kỳ ngon, nói chung bữa cơm này anh làm những món này rất thành công, còn có được điểm tuyệt đối hay không thì còn phải xem xem món ăn cuối cùng phát huy như thế nào nữa.”

Lục Dã hỏi: “Ăn ngon không?”

Nam Vận buộc tóc đuôi ngựa, mang ba lô Mickey là sản phẩm hợp tác giữa Gucci và Disney, nhìn thế nào cũng thấy giống học sinh.

Nam Vận vẫn đứng bên cạnh nhìn anh.”

Nam Vận không có chuyện gì làm bèn ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, chăm chú nhìn anh thái rau, trong đầu đã tưởng tượng ra hình ảnh mlem của món này khi lên đĩa.Lục Dã bị cô gái nhỏ của mình chọc cười, sau đó cũng nghiêm trang trả lời lại: “Cảm ơn lời bình của cô Nam, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của cô.”

Nam Vận tức giận nhìn Lục Dã hỏi: “Bình thường anh cho Lâm Lang không ít lợi lộc nhỉ!?”

Lục Dã nhìn cô nhẹ nhàng đáp: “Nhà của chúng ta.”Nam Vận: “Tôi hy vọng anh Lục có thể tiếp tục duy trì thái độ khiêm nhường này.”

Nam Vận đã đói meo, lập tức bước nhanh vào phòng bếp.

Lục Dã gần như có thể đoán được suy nghĩ của cô gái nhỏ, anh đặt dao trên tay xuống thớt, lấy một đôi đũa từ ống đựng đũa đưa cho cô: “Giao cho em một nhiệm vụ, nếm thử xem món thịt lợn xé xào ớt xanh có mặn không, rồi thử cả cánh gà hầm nữa xem có ngọt không.”

“Được, tôi sẽ nhớ kỹ lời chỉ bảo của cô Nam.” Nói xong Lục Dã cũng vừa lúc cắt xong miếng cà rốt cuối cùng.”

Nam Vận: “Anh Lục, đây là anh tự nói đó nha, nói điêu làm chó con.”

Lục Dã rất kiên nhẫn, không hề thúc giục cô gái nhỏ, đợi cô trang điểm xong đi ra từ phòng ngủ anh mới đứng dậy.Nam Vận thấy thế liền lấy một cái đĩa trong tủ chén múc gà từ trong nồi ra, sau đó bưng nồi đi đến bên bồn rửa, tranh nói: “Em rửa cho! Em rửa cho!”

Trong nồi có cánh gà đã hầm xong, bên cạnh còn có một đĩa thịt lợn xé nhỏ xào ớt xanh, Lục Dã đang đeo tạp dề đứng cạnh bếp cắt cà rốt, bên cạnh thớt còn có một cái rổ nhỏ đựngrau chân vịt mới rửa.

Anh chính là người đàn ông của cô, một mình cô.

Anh chính là người đàn ông của cô, một mình cô.Phòng bếp không phải là địa bàn của cô, cô không biết thái rau cũng không biết nấu cơm, việc duy nhất cô có thể làm là rửa chén, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng làm việc này. Lần này khó khăn lắm mới có một cơ hội để phát huy khả năng của mình cô nhất định không thể buông tha cơ hội tốt này, nhất định phải dựa vào đó để chứng minh cô là một người cũng được việc trong bếp.

Nam Vận chưa từng nghĩ tới kết quả này, tức giận nói: “Thân phận của anh bây giờ là gì trong lòng anh còn chưa rõ sao? Anh lấy tư cách gì mà đòi suy nghĩ?” Chưa nói xong cô đã cưỡng ép ôm lấy eo của anh một cách ngang ngược.

Tên nhóm chat của họ là ‘Tiên nữ đẳng cấp Tam giới tụ họp’, trưởng nhóm là Lâm Lang, cô vừa vào nhóm đã thấy nút nhắc tin chưa đọc, sau khi nhấp vào khung đối thoại lập tức hiện lên đến những tin nhắn chưa đọc.

Lục Dã quay đầu nhìn cô gái nhỏ, trong tay vẫn không ngừng động tác thái rau, nhẹ nhàng nói: “Gà chiên Coca và thịt xé sợi xào ớt xanh đã xong rồi, cơm đã dọn lên bàn rồi, nếu em đói bụng thì cứ ăn trước đi.”

Nam Vận bỗng nghĩ tới một ý tưởng tuyệt vời, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm sau gáy của anh: “Tối nay em sẽ dùng cà vạt trói tay anh lại, sau đó dùng một cái khác che mắt anh.”Nhưng Lục Dã chắc chắn không thể thừa nhận, nghiêm mặt trả lời: “Có lẽ là thợ sửa khóa không mở được.”Lục Dã buồn cười, cũng không tranh với cô: “Được, vậy để em rửa.”

Tuy là cô không biết anh muốn dẫn cô đi đâu nhưng cũng đã hai tháng hai người bọn họ không đi hẹn hò, cho nên cô có chút kích động.

Tất cả bắt đầu từ khi Lâm Lang bắt đầu gửi mộtthông báo: ‘@All Theo như tớ biết, chị dâu tớ lúc này đang yêu đương thắm thiết cùng anh trai tớ, cho nên thời điểm cuối tuần các vị cố gắng không nên không nên quấy rầy cậu ấy, có chuyện gì thì cứ đến tìm tớ trước, cám ơn.’

Trải qua một đêm triền miên, khắp người cô nhớp nháp, đứng dưới vòi sen tắm rửa thật kỹ, cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái không ít.Trong lúc cọ nồi, trong lòng Nam Vận có cảm giác thành tựu, cô cảm thấy kỹ năng cọ nồi của mình cực kỳ chuyên nghiệp, sau khi rửa xong cô lấy khăn khô lau sạch nước rồi lại đặt lên bếp, vô cùng đắc ý nhìn Lục Dã, phấn khích nói: “Mời anh Lục.”

Lục Dã không phản bác, ngược lại bình tĩnh trả lời: “Được, đến lúc đó sẽ để cho cô Nam tùy ý xử trí.”

Nam Vận: “Không cần khách khí, chỉ là thuận tay giúp thôi.”Lục Dã mặt không đổi sắcxào thức ăn trong nồi, cố ý trêu cô: “Để tôi suy nghĩ chút.”Lục Dã nhịn cười, khách khí lễ độ mở miệng: “Cám ơn cô Nam đã giúp tôi rửa nồi.”

Nam Vận: “Không cần khách khí, chỉ là thuận tay giúp thôi.”

Lục Dã vẫn đáp như cũ: “Bí mật.”Nam Vận: “Không cần khách khí, chỉ là thuận tay giúp thôi.”

Bước cuối cùng của món gà chiên Coca là đun lửa nhỏ hầm từ từ, nước sốt sệt dần, lúc sệt lại phải dùng cái xẻng đảo đều cánh gà để cho từng miếng cánh gà ngấm đều nước sốt.

Vóc dáng anh cao ráo, khí chất lỗi lạc, mặc dù trước người đang đeo tạp dề nhưng không làm ảnh hưởng chút gì đến vẻ quý phái, tao nhã ngược lại còn làm tăng sức hấp dẫn cực kỳ quyến rũ.

Có rất nhiều khu biệt thự cao cấp tại khu vực này. Xe trên đường về cơ bản đều là những chiếc xe sang trọng.Lục Dã giơ tay lên gãi nhẹ lên chóp mũi của cô gái nhỏ một cái sau đó bắt đầu xào rau.”

Có vẻ món cuối cùng là rau chân vịt xào với cà rốt.

“…”Nam Vận vẫn đứng bên cạnh nhìn anh.”

Nam Vận: “Già mồm át lẽ phải!”

Lần này anh lái một chiếc Maybach màu đen, ra khỏi tiểu khu, dọc theo đường quốc lộ đi về phía nam, lái thẳng đến đường vành đai 3 phía Nam.

Món cuối cùng đã xong, Nam Vận bưng đĩa dọn ra bàn, lúc đến gần mới thấy điện thoại của mình được đặt trên bàn, cô mừng rỡ không thôi, đặt đồ ăn xuống xong lập tức cầm bảo bối nhỏ lên nâng niu.Vóc dáng anh cao ráo, khí chất lỗi lạc, mặc dù trước người đang đeo tạp dề nhưng không làm ảnh hưởng chút gì đến vẻ quý phái, tao nhã ngược lại còn làm tăng sức hấp dẫn cực kỳ quyến rũ.

Nam Vận chưa từng nghĩ tới kết quả này, tức giận nói: “Thân phận của anh bây giờ là gì trong lòng anh còn chưa rõ sao? Anh lấy tư cách gì mà đòi suy nghĩ?” Chưa nói xong cô đã cưỡng ép ôm lấy eo của anh một cách ngang ngược.

Đột nhiên Nam Vận cực kỳ muốn ôm anh, muốn ôm thật chặt eo anh, áp má lên lưng anh.

“…”

Đột nhiên Nam Vận cực kỳ muốn ôm anh, muốn ôm thật chặt eo anh, áp má lên lưng anh.Anh chính là người đàn ông của cô, một mình cô.

Lục Dã cười đáp lại: “Có thể xin cô Nam nói cho tôi biết một chút vì sao tôi lại không có tư cách để suy nghĩ không?”

Nam Vận hài lòng mỉm cười.

Món cuối cùng đã xong, Nam Vận bưng đĩa dọn ra bàn, lúc đến gần mới thấy điện thoại của mình được đặt trên bàn, cô mừng rỡ không thôi, đặt đồ ăn xuống xong lập tức cầm bảo bối nhỏ lên nâng niu.

Tuy là cô không biết anh muốn dẫn cô đi đâu nhưng cũng đã hai tháng hai người bọn họ không đi hẹn hò, cho nên cô có chút kích động.Lục Dã: “Cô Nam cứ yên tâm, tôi nhất quyết không nuốt lời.”Nhưng cô vẫn không quên thân phận bây giờ của mình là ‘khách’, cô vẫn chưa có tha thứ cho anh đâu cho nên nhất định phải giữ vững thái độ xa cách, giả vờ hỏi: “Anh Lục, tôi có thể ôm anh không?”

Sau khi lên xe không bao lâu thì Nam Vận ngủ mất, nhưng không sâu giấc, cố có thể cảm giác được xe vẫn chạy băng băng. Ngay khi xe dừng lại, cô mở mắt ra nhìn qua cửa sổ và phát hiện ra họ đang dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự.Lục Dã mặt không đổi sắcxào thức ăn trong nồi, cố ý trêu cô: “Để tôi suy nghĩ chút.”

Cơm nước xong cô trở về nhà đối diện thay quần áo.

Lần nào anh cũng rất nghiêm túc trả lời: “Rất đẹp.”

Lục Dã bất đắc dĩ: “Không đâu.”Nam Vận chưa từng nghĩ tới kết quả này, tức giận nói: “Thân phận của anh bây giờ là gì trong lòng anh còn chưa rõ sao? Anh lấy tư cách gì mà đòi suy nghĩ?” Chưa nói xong cô đã cưỡng ép ôm lấy eo của anh một cách ngang ngược.

Lục Dã gần như có thể đoán được suy nghĩ của cô gái nhỏ, anh đặt dao trên tay xuống thớt, lấy một đôi đũa từ ống đựng đũa đưa cho cô: “Giao cho em một nhiệm vụ, nếm thử xem món thịt lợn xé xào ớt xanh có mặn không, rồi thử cả cánh gà hầm nữa xem có ngọt không.”

Nam Vận tức giận nhìn Lục Dã hỏi: “Bình thường anh cho Lâm Lang không ít lợi lộc nhỉ!?”Nam Vận không có chuyện gì làm bèn ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, chăm chú nhìn anh thái rau, trong đầu đã tưởng tượng ra hình ảnh mlem của món này khi lên đĩa.Lục Dã cười đáp lại: “Có thể xin cô Nam nói cho tôi biết một chút vì sao tôi lại không có tư cách để suy nghĩ không?”

Đột nhiên Nam Vận cực kỳ muốn ôm anh, muốn ôm thật chặt eo anh, áp má lên lưng anh.

Sau khi mặc cho anh xem toàn bộ chỗ quần áo mới mua cách đây hai tháng, Nam Vận mới bắt đầu thay quần áo, cô chọn một chiếc áo len mỏng ôm sát màu ngà, một chiếc quần jean xanh, bên ngoài mặc áo khoác màu trắng rộng.Cơm nước xong cô trở về nhà đối diện thay quần áo.Nam Vận hùng hồn nói: “Bây giờ anh là người có lỗi, tôi muốn làm gì thì làm nấy, anh không có quyền suy nghĩ cũng không có quyền chống cự hay phản kháng.”

Nam Vận cũng không tin lời anh nói: “Nói dối.”Lục Dã thong thả không chút hoang mang: “Cô Nam muốn làm gì tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không chống cự phản kháng.”

Trong lúc cọ nồi, trong lòng Nam Vận có cảm giác thành tựu, cô cảm thấy kỹ năng cọ nồi của mình cực kỳ chuyên nghiệp, sau khi rửa xong cô lấy khăn khô lau sạch nước rồi lại đặt lên bếp, vô cùng đắc ý nhìn Lục Dã, phấn khích nói: “Mời anh Lục.”

Lục Dã cười đáp lại: “Có thể xin cô Nam nói cho tôi biết một chút vì sao tôi lại không có tư cách để suy nghĩ không?”

Lục Dã giơ tay lên gãi nhẹ lên chóp mũi của cô gái nhỏ một cái sau đó bắt đầu xào rau.”Nam Vận bỗng nghĩ tới một ý tưởng tuyệt vời, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm sau gáy của anh: “Tối nay em sẽ dùng cà vạt trói tay anh lại, sau đó dùng một cái khác che mắt anh.”

Nam Vận buộc tóc đuôi ngựa, mang ba lô Mickey là sản phẩm hợp tác giữa Gucci và Disney, nhìn thế nào cũng thấy giống học sinh.Lục Dã mặt không đổi sắc: “Chỉ là anh em bình thường quan tâm nhau thôi.”Lục Dã trầm mặc một lúc: “Cô Nam thật sự… thật thú vị.”

Lục Dã trầm mặc một lúc: “Cô Nam thật sự… thật thú vị.”

Đề tài này tương đối dễ làm cho cô gái nhỏ nổi nóng, vì vậy Lục Dã trực tiếp thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Sáng nay anh đã tìm thợ khóa mở cửa, nhân tiện đổi khóa mới luôn, lát nữa anh sẽ đưa chìa khóa cho em.”Nam Vận không chú ý đến anh, hoàn toàn đắm chìm trong ý tưởng tuyệt vời của mình: “Sau đó em muốn làm cái gì cũng được, anh không thể vùng vẫy hoặc phản kháng, nếu không có nghĩa là anh không có thành ý muốn làm hòa với em.”

Lục Dã đặt đũa lên chén cô: “Mau ăn đi, ăn xong còn có việc.”“…”Sau khi mặc cho anh xem toàn bộ chỗ quần áo mới mua cách đây hai tháng, Nam Vận mới bắt đầu thay quần áo, cô chọn một chiếc áo len mỏng ôm sát màu ngà, một chiếc quần jean xanh, bên ngoài mặc áo khoác màu trắng rộng.Lục Dã không phản bác, ngược lại bình tĩnh trả lời: “Được, đến lúc đó sẽ để cho cô Nam tùy ý xử trí.”

Nam Vận hùng hồn nói: “Bây giờ anh là người có lỗi, tôi muốn làm gì thì làm nấy, anh không có quyền suy nghĩ cũng không có quyền chống cự hay phản kháng.”

“…”

Lục Dã nhịn cười, khách khí lễ độ mở miệng: “Cám ơn cô Nam đã giúp tôi rửa nồi.”Nam Vận: “Anh Lục, đây là anh tự nói đó nha, nói điêu làm chó con.”

Có vẻ món cuối cùng là rau chân vịt xào với cà rốt.

Lần nào anh cũng rất nghiêm túc trả lời: “Rất đẹp.”Lục Dã: “Cô Nam cứ yên tâm, tôi nhất quyết không nuốt lời.”

Sợi thịt thơm mềm ngon miệng, ớt xanh cay cay, ăn với cơm ngon hết sẩy.

Nam Vận hài lòng mỉm cười.

Thảm quá đi mất.

Nam Vận rất đói, da bụng dính da lưng rồi nhưng vẫn muốn chờ anh ăn cùng nên đáp: “Cũng không đói lắm.”Món cuối cùng đã xong, Nam Vận bưng đĩa dọn ra bàn, lúc đến gần mới thấy điện thoại của mình được đặt trên bàn, cô mừng rỡ không thôi, đặt đồ ăn xuống xong lập tức cầm bảo bối nhỏ lên nâng niu.

Lục Dã chuẩn bị đi nấu cơm, Nam Vận đi vào phòng vệ sinh thoải mái tắm rửa.

Nam Vận: “Không cần khách khí, chỉ là thuận tay giúp thôi.”

Đã gần một ngày cô không đụng vào điện thoại, cứ tưởng sẽ có nhiều người tìm cô nhưng hiện thực lại liên tiếp tung kích cho cô… ngoại trừ mail thì không có ai nhắn tin cho cô, cũng không có một cuộc gọi nào.

Anh chính là người đàn ông của cô, một mình cô.

Sau khi lên xe không bao lâu thì Nam Vận ngủ mất, nhưng không sâu giấc, cố có thể cảm giác được xe vẫn chạy băng băng. Ngay khi xe dừng lại, cô mở mắt ra nhìn qua cửa sổ và phát hiện ra họ đang dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự.

Tắm xong cô lại mặc áo sơ mi trắng của anh.Nam Vận thấy thế liền lấy một cái đĩa trong tủ chén múc gà từ trong nồi ra, sau đó bưng nồi đi đến bên bồn rửa, tranh nói: “Em rửa cho! Em rửa cho!”Thảm quá đi mất.

Thay quần áo xong bắt đầu trang điểm.

Có rất nhiều khu biệt thự cao cấp tại khu vực này. Xe trên đường về cơ bản đều là những chiếc xe sang trọng.

Lục Dã gần như có thể đoán được suy nghĩ của cô gái nhỏ, anh đặt dao trên tay xuống thớt, lấy một đôi đũa từ ống đựng đũa đưa cho cô: “Giao cho em một nhiệm vụ, nếm thử xem món thịt lợn xé xào ớt xanh có mặn không, rồi thử cả cánh gà hầm nữa xem có ngọt không.”Cô không tin nhân duyên làm người của mình có thể kém như vậy, vì vậy cô mở nhóm ký túc xá.

Lục Dã nhìn cô nhẹ nhàng đáp: “Nhà của chúng ta.”

Lục Dã nhìn cô nhẹ nhàng đáp: “Nhà của chúng ta.”Tên nhóm chat của họ là ‘Tiên nữ đẳng cấp Tam giới tụ họp’, trưởng nhóm là Lâm Lang, cô vừa vào nhóm đã thấy nút nhắc tin chưa đọc, sau khi nhấp vào khung đối thoại lập tức hiện lên đến những tin nhắn chưa đọc.

Đột nhiên Nam Vận cực kỳ muốn ôm anh, muốn ôm thật chặt eo anh, áp má lên lưng anh.

Đề tài này tương đối dễ làm cho cô gái nhỏ nổi nóng, vì vậy Lục Dã trực tiếp thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Sáng nay anh đã tìm thợ khóa mở cửa, nhân tiện đổi khóa mới luôn, lát nữa anh sẽ đưa chìa khóa cho em.”Tất cả bắt đầu từ khi Lâm Lang bắt đầu gửi mộtthông báo: ‘@All Theo như tớ biết, chị dâu tớ lúc này đang yêu đương thắm thiết cùng anh trai tớ, cho nên thời điểm cuối tuần các vị cố gắng không nên không nên quấy rầy cậu ấy, có chuyện gì thì cứ đến tìm tớ trước, cám ơn.’

Món cuối cùng đã xong, Nam Vận bưng đĩa dọn ra bàn, lúc đến gần mới thấy điện thoại của mình được đặt trên bàn, cô mừng rỡ không thôi, đặt đồ ăn xuống xong lập tức cầm bảo bối nhỏ lên nâng niu.

Cô không tin nhân duyên làm người của mình có thể kém như vậy, vì vậy cô mở nhóm ký túc xá.“…”

Lục Dã bị cô gái nhỏ của mình chọc cười, sau đó cũng nghiêm trang trả lời lại: “Cảm ơn lời bình của cô Nam, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của cô.”

Nam Vận cũng không ngốc, hiểu ngay ra ý đồ của anh: “Mở khóa mà cũng cần đổi ổ khóa à?”

Nước sốt thơm thơm, thịt gà non mềm siêu ngon!Lục Dã buồn cười, cũng không tranh với cô: “Được, vậy để em rửa.”Thật đúng là em gái tốt.

Nam Vận bỗng nghĩ tới một ý tưởng tuyệt vời, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm sau gáy của anh: “Tối nay em sẽ dùng cà vạt trói tay anh lại, sau đó dùng một cái khác che mắt anh.”

Nhưng cô vẫn không quên thân phận bây giờ của mình là ‘khách’, cô vẫn chưa có tha thứ cho anh đâu cho nên nhất định phải giữ vững thái độ xa cách, giả vờ hỏi: “Anh Lục, tôi có thể ôm anh không?”Đã gần một ngày cô không đụng vào điện thoại, cứ tưởng sẽ có nhiều người tìm cô nhưng hiện thực lại liên tiếp tung kích cho cô… ngoại trừ mail thì không có ai nhắn tin cho cô, cũng không có một cuộc gọi nào.Nam Vận tức giận nhìn Lục Dã hỏi: “Bình thường anh cho Lâm Lang không ít lợi lộc nhỉ!?”

Món cuối cùng đã xong, Nam Vận bưng đĩa dọn ra bàn, lúc đến gần mới thấy điện thoại của mình được đặt trên bàn, cô mừng rỡ không thôi, đặt đồ ăn xuống xong lập tức cầm bảo bối nhỏ lên nâng niu.

Lục Dã mặt không đổi sắc: “Chỉ là anh em bình thường quan tâm nhau thôi.”

Lúc này Nam Vận mới nhớ tới anh định dẫn cô ra ngoài chơi liền hỏi lại: “Cuối cùng là đi đâu?”

Nam Vận không nghĩ lung tung nữa, mang giày đi tuyết rồi theo anh ra ngoài.Nam Vận: “Già mồm át lẽ phải!”

Sợi thịt thơm mềm ngon miệng, ớt xanh cay cay, ăn với cơm ngon hết sẩy.Đề tài này tương đối dễ làm cho cô gái nhỏ nổi nóng, vì vậy Lục Dã trực tiếp thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Sáng nay anh đã tìm thợ khóa mở cửa, nhân tiện đổi khóa mới luôn, lát nữa anh sẽ đưa chìa khóa cho em.”

“…”

Nam Vận cũng không ngốc, hiểu ngay ra ý đồ của anh: “Mở khóa mà cũng cần đổi ổ khóa à?”

Lục Dã mặt không đổi sắcxào thức ăn trong nồi, cố ý trêu cô: “Để tôi suy nghĩ chút.”

Lục Dã buồn cười, cũng không tranh với cô: “Được, vậy để em rửa.”

Phòng bếp không phải là địa bàn của cô, cô không biết thái rau cũng không biết nấu cơm, việc duy nhất cô có thể làm là rửa chén, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng làm việc này. Lần này khó khăn lắm mới có một cơ hội để phát huy khả năng của mình cô nhất định không thể buông tha cơ hội tốt này, nhất định phải dựa vào đó để chứng minh cô là một người cũng được việc trong bếp.Lần nào anh cũng rất nghiêm túc trả lời: “Rất đẹp.”Có thể đổi cũng có thể không đổi, nhưng nếu không đổi ổ khóa anh sẽ không lấy được chìa khoá, nếu không lấy được chìa khoá thì cũng không vào nhà được cho nên anh mới phải đổi ổ khóa.

Nhưng cô vẫn không quên thân phận bây giờ của mình là ‘khách’, cô vẫn chưa có tha thứ cho anh đâu cho nên nhất định phải giữ vững thái độ xa cách, giả vờ hỏi: “Anh Lục, tôi có thể ôm anh không?”

Có thể đổi cũng có thể không đổi, nhưng nếu không đổi ổ khóa anh sẽ không lấy được chìa khoá, nếu không lấy được chìa khoá thì cũng không vào nhà được cho nên anh mới phải đổi ổ khóa.

Lục Dã chuẩn bị đi nấu cơm, Nam Vận đi vào phòng vệ sinh thoải mái tắm rửa.

Nhưng Lục Dã chắc chắn không thể thừa nhận, nghiêm mặt trả lời: “Có lẽ là thợ sửa khóa không mở được.”

Đến khi sấy khô tóc, vừa mở cửa phòng vệ sinh ra cô đã ngửi thấy mùi cơm chín thơm nức mũi.

Nam Vận cũng không tin lời anh nói: “Nói dối.”

Nước sốt thơm thơm, thịt gà non mềm siêu ngon!

Nam Vận quan sát toàn thể người đàn ông của mình rồi nhìn lại mình, bỗng nhiên có cảm giác quái quái, liền hỏi: “Hai chúng ta đi với nhau, người ta sẽ không cho rằng anh đang bao nuôi sinh viên chứ?”Lục Dã đặt đũa lên chén cô: “Mau ăn đi, ăn xong còn có việc.”

Nam Vận rất đói, da bụng dính da lưng rồi nhưng vẫn muốn chờ anh ăn cùng nên đáp: “Cũng không đói lắm.”

Lúc này Nam Vận mới nhớ tới anh định dẫn cô ra ngoài chơi liền hỏi lại: “Cuối cùng là đi đâu?”

Lục Dã vẫn đáp như cũ: “Bí mật.”

“Hừ.” Nam Vận bất mãn hừ lạnh một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Lục Dã buồn cười, cũng không tranh với cô: “Được, vậy để em rửa.”

Lục Dã bị cô gái nhỏ của mình chọc cười, sau đó cũng nghiêm trang trả lời lại: “Cảm ơn lời bình của cô Nam, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của cô.”

Cơm nước xong cô trở về nhà đối diện thay quần áo.

Lục Dã vẫn đáp như cũ: “Bí mật.”

Lục Dã rửa chén xong thì qua nhà đối diện kiên nhẫn ngồi trên ghế sofa đợi cô.Tuy là cô không biết anh muốn dẫn cô đi đâu nhưng cũng đã hai tháng hai người bọn họ không đi hẹn hò, cho nên cô có chút kích động.

Lục Dã vẫn đáp như cũ: “Bí mật.”

Nam Vận bỗng nghĩ tới một ý tưởng tuyệt vời, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm sau gáy của anh: “Tối nay em sẽ dùng cà vạt trói tay anh lại, sau đó dùng một cái khác che mắt anh.”Lục Dã rửa chén xong thì qua nhà đối diện kiên nhẫn ngồi trên ghế sofa đợi cô.

Lục Dã nhịn cười, khách khí lễ độ mở miệng: “Cám ơn cô Nam đã giúp tôi rửa nồi.”

Thỉnh thoảng cô gái nhỏ lại chạy ra từ phòng ngủ, mỗi lần chạy ra là trên người một bộ váy mới mà anh chưa từng thấy, rồi ngầm mong đợi hỏi anh: “Trông đẹp không?”

Nam Vận cũng không tin lời anh nói: “Nói dối.”

Cô vẫn giống như hồi bé, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thay đổi.

Cô vẫn giống như hồi bé, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thay đổi.

Nam Vận đã đói meo, lập tức bước nhanh vào phòng bếp.Lần nào anh cũng rất nghiêm túc trả lời: “Rất đẹp.”

Cô gái nhỏ của anh mặc gì cũng đẹp.

Nam Vận hiểu ý anh, cũng không khách khí với anh nữa, cô cầm lấy đôi đũa, bước đến cạnh bếp gắp một miếng thịt xào ớt xanh trước.

Cô gái nhỏ của anh mặc gì cũng đẹp.

Phòng bếp không phải là địa bàn của cô, cô không biết thái rau cũng không biết nấu cơm, việc duy nhất cô có thể làm là rửa chén, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng làm việc này. Lần này khó khăn lắm mới có một cơ hội để phát huy khả năng của mình cô nhất định không thể buông tha cơ hội tốt này, nhất định phải dựa vào đó để chứng minh cô là một người cũng được việc trong bếp.

Nam Vận gật gật đầu: “Ngon lắm.” Sau đó cô mở tủ lấy ra một cái chén màu trắng, lấy thìa múc một cánh gà trong nồi vào chén.Sau khi mặc cho anh xem toàn bộ chỗ quần áo mới mua cách đây hai tháng, Nam Vận mới bắt đầu thay quần áo, cô chọn một chiếc áo len mỏng ôm sát màu ngà, một chiếc quần jean xanh, bên ngoài mặc áo khoác màu trắng rộng.

Nam Vận vẫn đứng bên cạnh nhìn anh.”

Thay quần áo xong bắt đầu trang điểm.

Lục Dã nhịn cười, khách khí lễ độ mở miệng: “Cám ơn cô Nam đã giúp tôi rửa nồi.”Nam Vận hùng hồn nói: “Bây giờ anh là người có lỗi, tôi muốn làm gì thì làm nấy, anh không có quyền suy nghĩ cũng không có quyền chống cự hay phản kháng.”Lục Dã rất kiên nhẫn, không hề thúc giục cô gái nhỏ, đợi cô trang điểm xong đi ra từ phòng ngủ anh mới đứng dậy.

Cánh gà mới ra lò còn bốc hơi nóng, cô cũng không quên thổi cho nguội, rồi há miệng, thoải mái cắn một cái.

Nam Vận càng ăn càng thèm, xương gà cũng bị cô gặm sạch nhẵn, thật ra cô vẫn muốn ăn một cái nữa nhưng lại cố nhịn, ăn xong một miếng đó thì buông chén đũa, nghiêm túc đánh giá: “Cá nhân em cảm thấy thịt xào ớt xanh vừa ăn, không mặn cũng không ngọt. Gà chiên Coca không nhiều dầu, cực kỳ ngon, nói chung bữa cơm này anh làm những món này rất thành công, còn có được điểm tuyệt đối hay không thì còn phải xem xem món ăn cuối cùng phát huy như thế nào nữa.”

Nam Vận buộc tóc đuôi ngựa, mang ba lô Mickey là sản phẩm hợp tác giữa Gucci và Disney, nhìn thế nào cũng thấy giống học sinh.

Lục Dã buồn cười, cũng không tranh với cô: “Được, vậy để em rửa.”Lục Dã hỏi: “Ăn ngon không?”Lục Dã mặc một chiếc sơ mi trắng gọn gàng và quần âu, khoác một chiếc áo khoác len cashmere màu xám đậm, mi mày tuấn lãng, khí chất trầm ổn, toàn thân toát lên khí tức thành thục chững chạc, vừa nhìn là biết ông chủ lớn với sự nghiệp thành công.

Nam Vận cũng không ngốc, hiểu ngay ra ý đồ của anh: “Mở khóa mà cũng cần đổi ổ khóa à?”

Đề tài này tương đối dễ làm cho cô gái nhỏ nổi nóng, vì vậy Lục Dã trực tiếp thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Sáng nay anh đã tìm thợ khóa mở cửa, nhân tiện đổi khóa mới luôn, lát nữa anh sẽ đưa chìa khóa cho em.”

Nam Vận: “Già mồm át lẽ phải!”Nam Vận quan sát toàn thể người đàn ông của mình rồi nhìn lại mình, bỗng nhiên có cảm giác quái quái, liền hỏi: “Hai chúng ta đi với nhau, người ta sẽ không cho rằng anh đang bao nuôi sinh viên chứ?”

Lục Dã bất đắc dĩ: “Không đâu.”“…”

Thỉnh thoảng cô gái nhỏ lại chạy ra từ phòng ngủ, mỗi lần chạy ra là trên người một bộ váy mới mà anh chưa từng thấy, rồi ngầm mong đợi hỏi anh: “Trông đẹp không?”

Lục Dã hỏi: “Ăn ngon không?”

Tất cả bắt đầu từ khi Lâm Lang bắt đầu gửi mộtthông báo: ‘@All Theo như tớ biết, chị dâu tớ lúc này đang yêu đương thắm thiết cùng anh trai tớ, cho nên thời điểm cuối tuần các vị cố gắng không nên không nên quấy rầy cậu ấy, có chuyện gì thì cứ đến tìm tớ trước, cám ơn.’Lục Dã bất đắc dĩ: “Không đâu.”

Lục Dã chuẩn bị đi nấu cơm, Nam Vận đi vào phòng vệ sinh thoải mái tắm rửa.Nam Vận không nghĩ lung tung nữa, mang giày đi tuyết rồi theo anh ra ngoài.

Nam Vận hiểu ý anh, cũng không khách khí với anh nữa, cô cầm lấy đôi đũa, bước đến cạnh bếp gắp một miếng thịt xào ớt xanh trước.

Lục Dã quay đầu nhìn cô gái nhỏ, trong tay vẫn không ngừng động tác thái rau, nhẹ nhàng nói: “Gà chiên Coca và thịt xé sợi xào ớt xanh đã xong rồi, cơm đã dọn lên bàn rồi, nếu em đói bụng thì cứ ăn trước đi.”

Anh chính là người đàn ông của cô, một mình cô.Lần này anh lái một chiếc Maybach màu đen, ra khỏi tiểu khu, dọc theo đường quốc lộ đi về phía nam, lái thẳng đến đường vành đai 3 phía Nam.

Trải qua một đêm triền miên, khắp người cô nhớp nháp, đứng dưới vòi sen tắm rửa thật kỹ, cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Bây giờ cô đang mong chờ mòn mỏi.Đi dọc đường vành đai 3 phía Nam, càng ngày càng có ít nhà cao tầng, xe cộ trên đường cũng ít hơn, bầu không khí chuyển từ nhộn nhịp sang yên tĩnh.

Trong nồi có cánh gà đã hầm xong, bên cạnh còn có một đĩa thịt lợn xé nhỏ xào ớt xanh, Lục Dã đang đeo tạp dề đứng cạnh bếp cắt cà rốt, bên cạnh thớt còn có một cái rổ nhỏ đựngrau chân vịt mới rửa.Có rất nhiều khu biệt thự cao cấp tại khu vực này. Xe trên đường về cơ bản đều là những chiếc xe sang trọng.

Lục Dã rất kiên nhẫn, không hề thúc giục cô gái nhỏ, đợi cô trang điểm xong đi ra từ phòng ngủ anh mới đứng dậy.

Nam Vận chưa từng nghĩ tới kết quả này, tức giận nói: “Thân phận của anh bây giờ là gì trong lòng anh còn chưa rõ sao? Anh lấy tư cách gì mà đòi suy nghĩ?” Chưa nói xong cô đã cưỡng ép ôm lấy eo của anh một cách ngang ngược.Sau khi lên xe không bao lâu thì Nam Vận ngủ mất, nhưng không sâu giấc, cố có thể cảm giác được xe vẫn chạy băng băng. Ngay khi xe dừng lại, cô mở mắt ra nhìn qua cửa sổ và phát hiện ra họ đang dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự.

Nam Vận: “Già mồm át lẽ phải!”

Trong lúc cọ nồi, trong lòng Nam Vận có cảm giác thành tựu, cô cảm thấy kỹ năng cọ nồi của mình cực kỳ chuyên nghiệp, sau khi rửa xong cô lấy khăn khô lau sạch nước rồi lại đặt lên bếp, vô cùng đắc ý nhìn Lục Dã, phấn khích nói: “Mời anh Lục.”Cô sửng sốt hỏi: “Đây là nhà ai?”

Lục Dã rửa chén xong thì qua nhà đối diện kiên nhẫn ngồi trên ghế sofa đợi cô.Đến khi sấy khô tóc, vừa mở cửa phòng vệ sinh ra cô đã ngửi thấy mùi cơm chín thơm nức mũi.Lục Dã nhìn cô nhẹ nhàng đáp: “Nhà của chúng ta.”

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Núi Có Hồ Ni

Copyright © 2022 - MTruyện.net