Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhà của… chúng ta?
Lục Dã bị chọc cười, cầm lấy bàn tay của cô gái, dẫn cô vào bên trong.
Lục Dã lấy chiếc kính ra khỏi hộp trước, đưa cho cô gái nhỏ: “Lát nữa vào trong em hãy đeo vào.”Nam Vận hoàn toàn không có ấn tượng, cô vắt óc suy nghĩ rất lâu, không nhớ nổi mình đã nói câu này khi nào.Thấy vẻ mặt cô gái nhỏ ngơ ngác, Lục Dã ân cần nhắc nhở: “Mùa hè năm ngoái, anh đi công tác ở Mỹ, ngày đó là hôm anh trở về.” Sau cùng, còn cố ý nói thêm một câu “Trên giường. “” … “Nam Vận cuối cùng cũng có một chút ấn tượng, hai má nóng rực, đỏ mặt lườm anh: “Lưu manh!”Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, tròn mắt nhìn Lục Dã.Nam Vận nghe ra ngụ ý, ngạc nhiên nói: “Còn được thay đổi à?”
Sau khi cho cô gái nhỏ xem tất cả các kiểu trang trí, Lục Dã quay lại kiểu đầu tiên, nói với cô: “Vào trong một chút.”
Cô gái nhỏ càng lớn càng khó lừa.Lục Dã bất lực thở dài.Nam Vận nghiêm trang nói: “Anh Lục, tôi nhắc nhở anh, đừng vội tưởng bở”.Lục Dã đành đáp: “Tại hạ sẽ ghi nhớ kỹ lời nhắc của cô Nam. “Nam Vận hài lòng cong khóe môi, kéo tay áo anh, nói, “Em muốn đi xem chỗ khác.””Được ” Lục Dã lại đưa cô vào phòng bếp và phòng ăn.Tầng hầm được thiết kế làm khu thể hình và giải trí, tầng 2 là phòng khách và phòng cho người giúp việc, tầng ba là ba phòng ngủ chính.Trông nó giống như phòng của công chúa, trên giường công chúa còn có một vòng tròn búp bê xinh xắn và rèm che.
Lục Dã thành thạo nhấn vài cái trên máy tính bảng, sau vài cú nhấp, dữ liệu truyền đến kính qua Bluetooth lập tức được chuyển qua, căn phòng trước mắt Nam Vận lập tức thay đổi.
Lục Dã không phải là kiểu người tự mãn khi được khen ngợi, anh khá chững chạc, điềm đạm, tranh thủ tận dụng thời cơ: “Như vậy là đã tha thứ cho anh rồi phải không?”Lục Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười: “Không phải em nói sao? Em muốn có một ngôi biệt thự lớn có một khu vườn rộng, nơi em có thể thả diều tùy ý.”
Lục Dã bị phản ứng của cô gái nhỏ chọc cười, hỏi: “Em có thích phong cách trang trí này không?”
Nam Vận hoàn toàn không có ấn tượng, cô vắt óc suy nghĩ rất lâu, không nhớ nổi mình đã nói câu này khi nào.Thấy vẻ mặt cô gái nhỏ ngơ ngác, Lục Dã ân cần nhắc nhở: “Mùa hè năm ngoái, anh đi công tác ở Mỹ, ngày đó là hôm anh trở về.” Sau cùng, còn cố ý nói thêm một câu “Trên giường. “” … “Nam Vận cuối cùng cũng có một chút ấn tượng, hai má nóng rực, đỏ mặt lườm anh: “Lưu manh!”
Nhà của… chúng ta?Dù là phòng cho người giúp việc, phòng ngủ chính hay phòng cho khách đều có nhà vệ sinh và phòng để quần áo riêng, điểm khác biệt là phòng ngủ chính có phòng để quần áo lớn hơn và phòng tắm sang trọng hơn.Nam Vận hoàn toàn không có ấn tượng, cô vắt óc suy nghĩ rất lâu, không nhớ nổi mình đã nói câu này khi nào.
Lục Dã kiên nhẫn giải thích với cô gái nhỏ: “AR là thực tế tăng cường, bổ sung thêm thông tin ảo trên cơ sở là thế giới thực. Nói chính xác hơn, nó tích hợp giữa thực và ảo để nâng cao cảm giác thực tế.” Không đưa ví dụ thì không phải giải thích tốt nhất, cho nên anh cũng không nói nhiều lắm về khái niệm, mà đưa ra một ví dụ thuyết minh: “Giống như căn biệt thự này vẫn chưa được trang trí, nhưng chúng ta có thể thông qua công nghệ AR tạo thông tin mô phỏng, sau khi đeo kính, em có thể thấy được khung cảnh khi nó đã trang trí xong. “Lục Dã cười khẽ, mở dây an toàn: “Anh đi mở cửa.”
Nam Vận: “………”
Lục Dã hỏi trước một câu: “Em có biết công nghệ AR là gì không?”
Nam Vận không ngờ còn có thể thay đổi kiểu khác, háo hức nói: “Anh đổi một kiểu khác cho em xem đi!”Nam Vận mong chờ, giơ tay như Lão Phật Gia: “Vậy thì anh còn chờ gì nữa? Mau dẫn em đi!”Lục Dã bị chọc cười, cầm lấy bàn tay của cô gái, dẫn cô vào bên trong.Anh đưa cô vào phòng khách trước.Trên đường đến phòng khách, Nam Vận cứ nhìn xuống chân mình, bởi vì lớp gạch nhẵn trên mặt đất rất giống thật.Trong phòng khách có một bộ ghế sofa bọc da màu be, trước ghế sofa là một chiếc bàn cà phê màu đen với mặt đá cẩm thạch, đối diện sofa là một bức tường để TV, trên tường còn có một chiếc TV LCD đang mở.Hình ảnh trước sau sống động như thật, Nam Vận thậm chí còn muốn ngồi xuống ghế sofa.Lúc này, Lục Dã lại nói với cô: “Ghế sofa và bàn cà phê cũng có thể thay đổi được.”Nam Vận lại kinh ngạc: “Đồ đạc đều có thể thay đổi ư?” Thấy vẻ mặt cô gái nhỏ ngơ ngác, Lục Dã ân cần nhắc nhở: “Mùa hè năm ngoái, anh đi công tác ở Mỹ, ngày đó là hôm anh trở về.” Sau cùng, còn cố ý nói thêm một câu “Trên giường. “Lục Dã giải thích với cô gái nhỏ: “Vẫn chưa bắt đầu trang trí, sau khi trang trí xong sẽ đẹp hơn nhiều.”Bởi vì chưa lắp đặt xong nên gara tạm thời không thể dùng, anh đỗ xe ngay trước cửa chính biệt thự.
Nam Vận hài lòng cong khóe môi, kéo tay áo anh, nói, “Em muốn đi xem chỗ khác.”Trăm hoa khoe sắc mê hồn khách*, cũng chỉ đến thế mà thôi.” … “
(*) Một câu trích trong bài thơ “Tiền Đường hồ xuân hành” của Bạch Cư Dị.Cửa biệt thự được trang bị hệ thống cảm biến tự động, theo lý thuyết thì cửa sẽ tự động mở khi có xe của chủ nhân đến, nhưng hiện tại trong biệt thự không có người nên không bật hệ thống cảm biến tự động, cần nhập mật khẩu thủ công mới có thể đi vào.
Trăm hoa khoe sắc mê hồn khách*, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hình ảnh trước sau sống động như thật, Nam Vận thậm chí còn muốn ngồi xuống ghế sofa.
Nam Vận nghe chút là hiểu: “Đại loại là không có ghế sofa trong phòng khách, nhưng sau khi em đeo kính thì có thể nhìn thấy ghế sofa mô phỏng? Phòng khách là thật, nhưng ghế sofa là ảo. Đây là sự kết hợp giữa thật và ảo, thực tế tăng cường? “Nhà thiết kế đã cung cấp cho anh tổng cộng 6 bản phương án trang trí, anh không chỉ mô phỏng lại tất cả các bản này thành dữ liệu mô phỏng mà còn chuẩn bị rất nhiều dữ liệu nội thất mô phỏng tương ứng với từng bộ để cô gái nhỏ có thể lựa chọn.
Chương 43: Cô gái nhỏ càng lớn càng khó lừaNam Vận cuối cùng cũng có một chút ấn tượng, hai má nóng rực, đỏ mặt lườm anh: “Lưu manh!”
Chương 43: Cô gái nhỏ càng lớn càng khó lừa
Nhà của… chúng ta?Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, tròn mắt nhìn Lục Dã.Lục Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười: “Không phải em nói sao? Em muốn có một ngôi biệt thự lớn có một khu vườn rộng, nơi em có thể thả diều tùy ý.”
Nam Vận nhìn thấy trong hộp có hai vật khác nhau, một cặp kính đen và một máy tính bảng.Lục Dã lấy chiếc kính ra khỏi hộp trước, đưa cho cô gái nhỏ: “Lát nữa vào trong em hãy đeo vào.”Nam Vận cầm lấy kính, hỏi: “Sao phải đeo kính?”Lục Dã hỏi trước một câu: “Em có biết công nghệ AR là gì không?”Nam Vận biết Công ty của Dã Tử chuyên nghiên cứu về công nghệ AR /VR, nhưng cô chỉ biết VR chứ không biết AR là gì, nên cô lắc đầu thành thật: “Em không biết.” Nhưng để chứng minh mình là một người có văn hóa, cô bổ sung thêm một câu, “Em biết VR là gì, là thực tế ảo.”
Cửa biệt thự được trang bị hệ thống cảm biến tự động, theo lý thuyết thì cửa sẽ tự động mở khi có xe của chủ nhân đến, nhưng hiện tại trong biệt thự không có người nên không bật hệ thống cảm biến tự động, cần nhập mật khẩu thủ công mới có thể đi vào.Sau khi cửa mở, Lục Dã quay lại xe, lái vào biệt thự.Bên trong là một bãi cỏ rộng bằng phẳng. Một lối đi chia bãi cỏ làm hai: khu vực phía đông diện tích nhỏ, có một bể bơi hình chữ nhật; khu vực phía tây rộng hơn, thoáng đạt mênh mông không một vật cản trong tầm mắt, có thể dùng để thả diều.Lúc này bể bơi không có nước, trên bãi cỏ cũng không được bài trí gì khác, trông có hơi hoang vắng và hiu quạnh.Lục Dã cười khẽ, mở dây an toàn: “Anh đi mở cửa.”
Lục Dã: “Tất nhiên là được, quyết định xong phương án trang trí, mới bắt đầu trang trí được.”
Ba phòng ngủ chính cũng có diện tích khác nhau. Phòng ở giữa là phòng lớn nhất, chắc là phòng ngủ cho nam nữ chủ nhà, hai phòng nhỏ hơn ở hai bên là phòng cho con cái.
Cửa biệt thự được trang bị hệ thống cảm biến tự động, theo lý thuyết thì cửa sẽ tự động mở khi có xe của chủ nhân đến, nhưng hiện tại trong biệt thự không có người nên không bật hệ thống cảm biến tự động, cần nhập mật khẩu thủ công mới có thể đi vào.
Ồ, như vậy chứng minh điều gì, chứng minh rằng không phải đàn ông không có trái tim thiếu nữ, nó chỉ phụ thuộc vào việc họ có muốn thể hiện tốt hay không.
Mặc dù cặp kính đen đã che khuất biểu cảm của cô gái nhỏ, nhưng Lục Dã vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt đẹp lúc này đã mở to, không nhịn được mỉm cười, trả lời, “Đương nhiên.”
Tầng hầm được thiết kế làm khu thể hình và giải trí, tầng 2 là phòng khách và phòng cho người giúp việc, tầng ba là ba phòng ngủ chính.
Nam Vận nghiêm trang nói: “Anh Lục, tôi nhắc nhở anh, đừng vội tưởng bở”.Sau khi máy tính bảng khởi động, anh điều chỉnh dữ liệu, nói với cô gái nhỏ: “Đi thôi, có thể vào rồi.”
Đẩy cửa chính biệt thự ra, những gì có thể nhìn thấy là một căn nhà thô, trống rỗng, không có chút mỹ quan nào, nhưng khoảnh khắc Nam Vận đeo kính vào, hình ảnh trước mắt cô lập tức trở nên khác lạ.Sau khi cửa mở, Lục Dã quay lại xe, lái vào biệt thự.
Đây là biệt thự bốn tầng gồm một tầng hầm và ba tầng trên mặt đất.Rõ ràng tất cả là dữ liệu ảo, nhưng nó trông rất thật, hiệu ứng lập thể đặc biệt mạnh mẽ. Nếu không đưa tay ra để chạm vào nó thì sẽ không nghĩ rằng tất cả đều là hình ảnh mô phỏng.
Lục Dã không phải là kiểu người tự mãn khi được khen ngợi, anh khá chững chạc, điềm đạm, tranh thủ tận dụng thời cơ: “Như vậy là đã tha thứ cho anh rồi phải không?”Người này cơ hội thật đấy? Nam Vận không bị đám bong bóng hồng làm mờ mắt, lập tức trở nên lạnh lùng vô tình, trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Anh mơ đi!”
Bên trong là một bãi cỏ rộng bằng phẳng. Một lối đi chia bãi cỏ làm hai: khu vực phía đông diện tích nhỏ, có một bể bơi hình chữ nhật; khu vực phía tây rộng hơn, thoáng đạt mênh mông không một vật cản trong tầm mắt, có thể dùng để thả diều.
Nam Vận hoàn toàn không có ấn tượng, cô vắt óc suy nghĩ rất lâu, không nhớ nổi mình đã nói câu này khi nào.Đây là biệt thự bốn tầng gồm một tầng hầm và ba tầng trên mặt đất.Sau khi xuống xe, Lục Dã đi vòng ra sau xe, mở cốp lấy ra một chiếc hộp hình vuông màu bạc nhỏ.Nam Vận bước lại gần anh, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”“Kính AR.” Lục Dã mở hộp.
Lục Dã đành đáp: “Tại hạ sẽ ghi nhớ kỹ lời nhắc của cô Nam. “
Ba phòng ngủ chính cũng có diện tích khác nhau. Phòng ở giữa là phòng lớn nhất, chắc là phòng ngủ cho nam nữ chủ nhà, hai phòng nhỏ hơn ở hai bên là phòng cho con cái.
Nam Vận cuối cùng cũng có một chút ấn tượng, hai má nóng rực, đỏ mặt lườm anh: “Lưu manh!”Trong ba phòng ngủ chính, mỗi phòng đều có một phòng làm việc riêng biệt.Bên trong là một bãi cỏ rộng bằng phẳng. Một lối đi chia bãi cỏ làm hai: khu vực phía đông diện tích nhỏ, có một bể bơi hình chữ nhật; khu vực phía tây rộng hơn, thoáng đạt mênh mông không một vật cản trong tầm mắt, có thể dùng để thả diều.Lúc này bể bơi không có nước, trên bãi cỏ cũng không được bài trí gì khác, trông có hơi hoang vắng và hiu quạnh.
Hình ảnh trước sau sống động như thật, Nam Vận thậm chí còn muốn ngồi xuống ghế sofa.
Lục Dã mặt không đổi sắc, không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì để nó ở trên gác xép.”
Dù là phòng cho người giúp việc, phòng ngủ chính hay phòng cho khách đều có nhà vệ sinh và phòng để quần áo riêng, điểm khác biệt là phòng ngủ chính có phòng để quần áo lớn hơn và phòng tắm sang trọng hơn.
Bởi vì chưa lắp đặt xong nên gara tạm thời không thể dùng, anh đỗ xe ngay trước cửa chính biệt thự.Lục Dã giải thích với cô gái nhỏ: “Vẫn chưa bắt đầu trang trí, sau khi trang trí xong sẽ đẹp hơn nhiều.”
Những khoảng trống màu xám đã được thay thế bằng những bức tường lộng lẫy, trang nhã và gạch lát sàn nhẵn bóng. Căn phòng trống ban đầu có thêm đèn đóm nội thất, trần nhà trơ trọi cũng có thêm đèn chùm sang trọng.
Nam Vận rất thích thiết kế trang trí của phòng ngủ chính, mọi đồ đạc trong phòng, đặc biệt là bồn tắm mát xa lớn trong phòng tắm, trông vô cùng thoải mái.
Nói xong, anh cầm máy tính bảng lên, bắt đầu thao tác, nhanh chóng thay dữ liệu, hình ảnh trước mặt Nam Vận cũng thay đổi theo, từ chiếc ghế sofa lưng cao ban đầu thành chiếc ghế sofa lưng thấp. Bàn cà phê cũng đổi sang phong cách giống như sofa.Bởi vì chưa lắp đặt xong nên gara tạm thời không thể dùng, anh đỗ xe ngay trước cửa chính biệt thự.
Nam Vận mong chờ, giơ tay như Lão Phật Gia: “Vậy thì anh còn chờ gì nữa? Mau dẫn em đi!”Lục Dã bị chọc cười, cầm lấy bàn tay của cô gái, dẫn cô vào bên trong.Anh đưa cô vào phòng khách trước.Trên đường đến phòng khách, Nam Vận cứ nhìn xuống chân mình, bởi vì lớp gạch nhẵn trên mặt đất rất giống thật.Trong phòng khách có một bộ ghế sofa bọc da màu be, trước ghế sofa là một chiếc bàn cà phê màu đen với mặt đá cẩm thạch, đối diện sofa là một bức tường để TV, trên tường còn có một chiếc TV LCD đang mở.Hình ảnh trước sau sống động như thật, Nam Vận thậm chí còn muốn ngồi xuống ghế sofa.Lúc này, Lục Dã lại nói với cô: “Ghế sofa và bàn cà phê cũng có thể thay đổi được.”Nam Vận lại kinh ngạc: “Đồ đạc đều có thể thay đổi ư?”
Lục Dã là người xuất sắc trong ngành, trong mắt anh, loại công nghệ này không có gì đáng nói, nhưng Nam Vận cũng chỉ là một người bình thường, từ nãy đến giờ chỉ có 20 phút thôi nhưng cô đã bị chinh phục hoàn toàn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông của mình đã ngập tràn bong bóng hồng, cô cảm thấy như được trở lại lần đầu tiên họ gặp nhau, khi biết anh đang học tiểu học, cô nói với vẻ ngưỡng mộ: “Anh giỏi quá!”Đây là biệt thự bốn tầng gồm một tầng hầm và ba tầng trên mặt đất.
“Được ” Lục Dã lại đưa cô vào phòng bếp và phòng ăn.
Không nghĩ cũng biết, đây là căn phòng mà ai kia đã chuẩn bị cho con gái của họ, nội thất và cách trang trí tinh xảo hơn nhiều so với các phòng khác.Sau khi xuống xe, Lục Dã đi vòng ra sau xe, mở cốp lấy ra một chiếc hộp hình vuông màu bạc nhỏ.
Lúc này bể bơi không có nước, trên bãi cỏ cũng không được bài trí gì khác, trông có hơi hoang vắng và hiu quạnh.
Chương 43: Cô gái nhỏ càng lớn càng khó lừa
Hôm nay đưa cô gái nhỏ đến đây để chọn phong cách trang trí mà cô thích.Nam Vận bước lại gần anh, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Cô giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được xem một bộ phim 3D, một lần nữa bộc lộ cảm xúc cảm khái: “Uầy!”“Kính AR.” Lục Dã mở hộp.
Nam Vận lại bị kinh ngạc nói: “Còn có thể vào trong được à?”Nam Vận nhìn thấy trong hộp có hai vật khác nhau, một cặp kính đen và một máy tính bảng.
Sau khi cửa mở, Lục Dã quay lại xe, lái vào biệt thự.
Loại công nghệ này rất phổ biến đối với các chuyên gia, nhưng trong mắt những người bình thường, quả thực là một thứ rất cao siêu.
Lục Dã lấy chiếc kính ra khỏi hộp trước, đưa cho cô gái nhỏ: “Lát nữa vào trong em hãy đeo vào.”
Người này cơ hội thật đấy? Nam Vận không bị đám bong bóng hồng làm mờ mắt, lập tức trở nên lạnh lùng vô tình, trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Anh mơ đi!”
Lục Dã mặt không đổi sắc, không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì để nó ở trên gác xép.”Nam Vận cầm lấy kính, hỏi: “Sao phải đeo kính?”“Kính AR.” Lục Dã mở hộp.
Dù là phòng cho người giúp việc, phòng ngủ chính hay phòng cho khách đều có nhà vệ sinh và phòng để quần áo riêng, điểm khác biệt là phòng ngủ chính có phòng để quần áo lớn hơn và phòng tắm sang trọng hơn.Trong ba phòng ngủ chính, mỗi phòng đều có một phòng làm việc riêng biệt.Ba phòng ngủ chính cũng có diện tích khác nhau. Phòng ở giữa là phòng lớn nhất, chắc là phòng ngủ cho nam nữ chủ nhà, hai phòng nhỏ hơn ở hai bên là phòng cho con cái.Mỗi khi bước vào một căn phòng, Lục Dã sẽ thay đổi dữ liệu, sau đó hỏi cô có thích không, rồi ghi lại sở thích của cô, khi trở về anh có thể liên hệ với nhà thiết kế để sửa đổi phương án trang trí.Sau khi hoàn thành xong phương án trang trí, việc trang trí có thể được bắt đầu.Nam Vận vẫn thích phong cách điền viên tươi sáng, trông sạch sẽ và thanh lịch. Từ tầng hai cô đã không xem các phong cách trang trí khác nữa, vì vậy Lục Dã không đổi sang dữ liệu khác nữa mà cố định theo phong cách điền viên.Nam Vận rất thích thiết kế trang trí của phòng ngủ chính, mọi đồ đạc trong phòng, đặc biệt là bồn tắm mát xa lớn trong phòng tắm, trông vô cùng thoải mái.Sau khi ra khỏi phòng ngủ chính, đầu tiên Nam Vận đi đến căn phòng hướng nam bên trái, Lục Dã thay dữ liệu, giây tiếp theo, trước mắt Nam Vận hiện lên một bức tường hồng phấn, từ trần nhà đến sàn nhà, chỗ nào cũng chạm đến trái tim thiếu nữ.Trông nó giống như phòng của công chúa, trên giường công chúa còn có một vòng tròn búp bê xinh xắn và rèm che.Không nghĩ cũng biết, đây là căn phòng mà ai kia đã chuẩn bị cho con gái của họ, nội thất và cách trang trí tinh xảo hơn nhiều so với các phòng khác.Ý không phải là nói những căn phòng khác không tinh xảo, mà là căn phòng này quá tinh xảo, tinh xảo đến mức hầu như không có khuyết điểm, đừng nói là các cô bé, ngay cả Nam Vận cũng không nhịn nổi lòng yêu thích.Ồ, như vậy chứng minh điều gì, chứng minh rằng không phải đàn ông không có trái tim thiếu nữ, nó chỉ phụ thuộc vào việc họ có muốn thể hiện tốt hay không.Nam Vận bắt đầu cảm thấy bất bình, bĩu môi: “Toàn là hường phấn thế này, sao anh biết chắc được là con gái? Nếu nó là con trai thì sao?”Lục Dã hỏi trước một câu: “Em có biết công nghệ AR là gì không?”
Nam Vận đắc ý nở nụ cười.Lục Dã bất lực thở dài.
Những gì cô vừa thấy trước mắt là kiểu trang trí sang trọng theo phong cách cung đình Bắc Âu. Hiện tại nó đã trở thành phong cách điền viên tươi mới, thanh lịch và tinh tế.
Lục Dã giải thích với cô gái nhỏ: “Vẫn chưa bắt đầu trang trí, sau khi trang trí xong sẽ đẹp hơn nhiều.”Nam Vận biết Công ty của Dã Tử chuyên nghiên cứu về công nghệ AR /VR, nhưng cô chỉ biết VR chứ không biết AR là gì, nên cô lắc đầu thành thật: “Em không biết.” Nhưng để chứng minh mình là một người có văn hóa, cô bổ sung thêm một câu, “Em biết VR là gì, là thực tế ảo.”
Lục Dã bị chọc cười, cầm lấy bàn tay của cô gái, dẫn cô vào bên trong.
Lúc này, Lục Dã lại nói với cô: “Ghế sofa và bàn cà phê cũng có thể thay đổi được.”Lục Dã kiên nhẫn giải thích với cô gái nhỏ: “AR là thực tế tăng cường, bổ sung thêm thông tin ảo trên cơ sở là thế giới thực. Nói chính xác hơn, nó tích hợp giữa thực và ảo để nâng cao cảm giác thực tế.” Không đưa ví dụ thì không phải giải thích tốt nhất, cho nên anh cũng không nói nhiều lắm về khái niệm, mà đưa ra một ví dụ thuyết minh: “Giống như căn biệt thự này vẫn chưa được trang trí, nhưng chúng ta có thể thông qua công nghệ AR tạo thông tin mô phỏng, sau khi đeo kính, em có thể thấy được khung cảnh khi nó đã trang trí xong. “
Nhà của… chúng ta?Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, tròn mắt nhìn Lục Dã.Lục Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười: “Không phải em nói sao? Em muốn có một ngôi biệt thự lớn có một khu vườn rộng, nơi em có thể thả diều tùy ý.”Nam Vận nghe chút là hiểu: “Đại loại là không có ghế sofa trong phòng khách, nhưng sau khi em đeo kính thì có thể nhìn thấy ghế sofa mô phỏng? Phòng khách là thật, nhưng ghế sofa là ảo. Đây là sự kết hợp giữa thật và ảo, thực tế tăng cường? “Sáu tháng trước, anh đã liên hệ với nhà thiết kế trang trí nội thất nổi tiếng nhất trong ngành. Nhà thiết kế này đã đưa ra cho anh rất nhiều bản phương án, anh đã sử dụng công nghệ AR để chuyển đổi thành thông tin mô phỏng, có thể chuyển đổi dữ liệu.
Lục Dã gật đầu, khích lệ nói: “Thông minh. “Trong phòng khách có một bộ ghế sofa bọc da màu be, trước ghế sofa là một chiếc bàn cà phê màu đen với mặt đá cẩm thạch, đối diện sofa là một bức tường để TV, trên tường còn có một chiếc TV LCD đang mở.
Nam Vận nhìn thấy trong hộp có hai vật khác nhau, một cặp kính đen và một máy tính bảng.Lục Dã lấy chiếc kính ra khỏi hộp trước, đưa cho cô gái nhỏ: “Lát nữa vào trong em hãy đeo vào.”Nam Vận cầm lấy kính, hỏi: “Sao phải đeo kính?”Lục Dã hỏi trước một câu: “Em có biết công nghệ AR là gì không?”Nam Vận biết Công ty của Dã Tử chuyên nghiên cứu về công nghệ AR /VR, nhưng cô chỉ biết VR chứ không biết AR là gì, nên cô lắc đầu thành thật: “Em không biết.” Nhưng để chứng minh mình là một người có văn hóa, cô bổ sung thêm một câu, “Em biết VR là gì, là thực tế ảo.”Nam Vận đắc ý nở nụ cười.
Lục Dã: “Tất nhiên là được, quyết định xong phương án trang trí, mới bắt đầu trang trí được.”Mỗi khi bước vào một căn phòng, Lục Dã sẽ thay đổi dữ liệu, sau đó hỏi cô có thích không, rồi ghi lại sở thích của cô, khi trở về anh có thể liên hệ với nhà thiết kế để sửa đổi phương án trang trí.
Nam Vận biết Công ty của Dã Tử chuyên nghiên cứu về công nghệ AR /VR, nhưng cô chỉ biết VR chứ không biết AR là gì, nên cô lắc đầu thành thật: “Em không biết.” Nhưng để chứng minh mình là một người có văn hóa, cô bổ sung thêm một câu, “Em biết VR là gì, là thực tế ảo.”Lục Dã buồn cười, sau đó anh lấy máy tính bảng từ trong hộp ra, ấn vào nút nguồn một lúc.Cô gái nhỏ càng lớn càng khó lừa.
Sau khi máy tính bảng khởi động, anh điều chỉnh dữ liệu, nói với cô gái nhỏ: “Đi thôi, có thể vào rồi.”
Sau khi máy tính bảng khởi động, anh điều chỉnh dữ liệu, nói với cô gái nhỏ: “Đi thôi, có thể vào rồi.”
Đẩy cửa chính biệt thự ra, những gì có thể nhìn thấy là một căn nhà thô, trống rỗng, không có chút mỹ quan nào, nhưng khoảnh khắc Nam Vận đeo kính vào, hình ảnh trước mắt cô lập tức trở nên khác lạ.
Những khoảng trống màu xám đã được thay thế bằng những bức tường lộng lẫy, trang nhã và gạch lát sàn nhẵn bóng. Căn phòng trống ban đầu có thêm đèn đóm nội thất, trần nhà trơ trọi cũng có thêm đèn chùm sang trọng.
Nam Vận: “………”Rõ ràng tất cả là dữ liệu ảo, nhưng nó trông rất thật, hiệu ứng lập thể đặc biệt mạnh mẽ. Nếu không đưa tay ra để chạm vào nó thì sẽ không nghĩ rằng tất cả đều là hình ảnh mô phỏng.Đẩy cửa chính biệt thự ra, những gì có thể nhìn thấy là một căn nhà thô, trống rỗng, không có chút mỹ quan nào, nhưng khoảnh khắc Nam Vận đeo kính vào, hình ảnh trước mắt cô lập tức trở nên khác lạ.Những khoảng trống màu xám đã được thay thế bằng những bức tường lộng lẫy, trang nhã và gạch lát sàn nhẵn bóng. Căn phòng trống ban đầu có thêm đèn đóm nội thất, trần nhà trơ trọi cũng có thêm đèn chùm sang trọng.Rõ ràng tất cả là dữ liệu ảo, nhưng nó trông rất thật, hiệu ứng lập thể đặc biệt mạnh mẽ. Nếu không đưa tay ra để chạm vào nó thì sẽ không nghĩ rằng tất cả đều là hình ảnh mô phỏng.Công nghệ này thật sự quá đỉnh, Nam Vận không khỏi tấm tắc cảm khái: “Chà!”Lục Dã bị phản ứng của cô gái nhỏ chọc cười, hỏi: “Em có thích phong cách trang trí này không?”Nam Vận nghe ra ngụ ý, ngạc nhiên nói: “Còn được thay đổi à?”Lục Dã: “Tất nhiên là được, quyết định xong phương án trang trí, mới bắt đầu trang trí được.”Sáu tháng trước, anh đã liên hệ với nhà thiết kế trang trí nội thất nổi tiếng nhất trong ngành. Nhà thiết kế này đã đưa ra cho anh rất nhiều bản phương án, anh đã sử dụng công nghệ AR để chuyển đổi thành thông tin mô phỏng, có thể chuyển đổi dữ liệu.Hôm nay đưa cô gái nhỏ đến đây để chọn phong cách trang trí mà cô thích.Nam Vận không ngờ còn có thể thay đổi kiểu khác, háo hức nói: “Anh đổi một kiểu khác cho em xem đi!”Lục Dã thành thạo nhấn vài cái trên máy tính bảng, sau vài cú nhấp, dữ liệu truyền đến kính qua Bluetooth lập tức được chuyển qua, căn phòng trước mắt Nam Vận lập tức thay đổi.Những gì cô vừa thấy trước mắt là kiểu trang trí sang trọng theo phong cách cung đình Bắc Âu. Hiện tại nó đã trở thành phong cách điền viên tươi mới, thanh lịch và tinh tế.Cô giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được xem một bộ phim 3D, một lần nữa bộc lộ cảm xúc cảm khái: “Uầy!”Lục Dã lại thay đổi dữ liệu, trước mắt cô biến thành phong cách cổ phòng trang nhã kiểu Trung Hoa, với những tấm bình phong, bức tường chạm khắc, ghế ngồi bằng gỗ lim… những thứ tưởng như thật lại không hề có thật, làm người đắm chìm vào khung cảnh kỳ lạ.Sau đó Lục Dã tùy tiện thay đổi một vài phong cách trang trí khác, Nam Vận xem đến ngây người.
Lục Dã gật đầu, khích lệ nói: “Thông minh. “Công nghệ này thật sự quá đỉnh, Nam Vận không khỏi tấm tắc cảm khái: “Chà!”
Sau đó Lục Dã tùy tiện thay đổi một vài phong cách trang trí khác, Nam Vận xem đến ngây người.Lục Dã bị phản ứng của cô gái nhỏ chọc cười, hỏi: “Em có thích phong cách trang trí này không?”
Anh đưa cô vào phòng khách trước.Nam Vận nghe ra ngụ ý, ngạc nhiên nói: “Còn được thay đổi à?”
Sau khi xuống xe, Lục Dã đi vòng ra sau xe, mở cốp lấy ra một chiếc hộp hình vuông màu bạc nhỏ.
Lục Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười: “Không phải em nói sao? Em muốn có một ngôi biệt thự lớn có một khu vườn rộng, nơi em có thể thả diều tùy ý.”Nam Vận vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, tròn mắt nhìn Lục Dã.Lục Dã: “Tất nhiên là được, quyết định xong phương án trang trí, mới bắt đầu trang trí được.”
Sáu tháng trước, anh đã liên hệ với nhà thiết kế trang trí nội thất nổi tiếng nhất trong ngành. Nhà thiết kế này đã đưa ra cho anh rất nhiều bản phương án, anh đã sử dụng công nghệ AR để chuyển đổi thành thông tin mô phỏng, có thể chuyển đổi dữ liệu.
Lục Dã mặt không đổi sắc, không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì để nó ở trên gác xép.”Hôm nay đưa cô gái nhỏ đến đây để chọn phong cách trang trí mà cô thích.
Lục Dã kiên nhẫn giải thích với cô gái nhỏ: “AR là thực tế tăng cường, bổ sung thêm thông tin ảo trên cơ sở là thế giới thực. Nói chính xác hơn, nó tích hợp giữa thực và ảo để nâng cao cảm giác thực tế.” Không đưa ví dụ thì không phải giải thích tốt nhất, cho nên anh cũng không nói nhiều lắm về khái niệm, mà đưa ra một ví dụ thuyết minh: “Giống như căn biệt thự này vẫn chưa được trang trí, nhưng chúng ta có thể thông qua công nghệ AR tạo thông tin mô phỏng, sau khi đeo kính, em có thể thấy được khung cảnh khi nó đã trang trí xong. “Nam Vận nghe chút là hiểu: “Đại loại là không có ghế sofa trong phòng khách, nhưng sau khi em đeo kính thì có thể nhìn thấy ghế sofa mô phỏng? Phòng khách là thật, nhưng ghế sofa là ảo. Đây là sự kết hợp giữa thật và ảo, thực tế tăng cường? “Lục Dã gật đầu, khích lệ nói: “Thông minh. “Nam Vận đắc ý nở nụ cười.Lục Dã buồn cười, sau đó anh lấy máy tính bảng từ trong hộp ra, ấn vào nút nguồn một lúc.Sau khi máy tính bảng khởi động, anh điều chỉnh dữ liệu, nói với cô gái nhỏ: “Đi thôi, có thể vào rồi.”Nam Vận không ngờ còn có thể thay đổi kiểu khác, háo hức nói: “Anh đổi một kiểu khác cho em xem đi!”Nam Vận cầm lấy kính, hỏi: “Sao phải đeo kính?”
Sau khi ra khỏi phòng ngủ chính, đầu tiên Nam Vận đi đến căn phòng hướng nam bên trái, Lục Dã thay dữ liệu, giây tiếp theo, trước mắt Nam Vận hiện lên một bức tường hồng phấn, từ trần nhà đến sàn nhà, chỗ nào cũng chạm đến trái tim thiếu nữ.
Nhà thiết kế đã cung cấp cho anh tổng cộng 6 bản phương án trang trí, anh không chỉ mô phỏng lại tất cả các bản này thành dữ liệu mô phỏng mà còn chuẩn bị rất nhiều dữ liệu nội thất mô phỏng tương ứng với từng bộ để cô gái nhỏ có thể lựa chọn.Nói xong, anh cầm máy tính bảng lên, bắt đầu thao tác, nhanh chóng thay dữ liệu, hình ảnh trước mặt Nam Vận cũng thay đổi theo, từ chiếc ghế sofa lưng cao ban đầu thành chiếc ghế sofa lưng thấp. Bàn cà phê cũng đổi sang phong cách giống như sofa.Loại công nghệ này rất phổ biến đối với các chuyên gia, nhưng trong mắt những người bình thường, quả thực là một thứ rất cao siêu.Lục Dã là người xuất sắc trong ngành, trong mắt anh, loại công nghệ này không có gì đáng nói, nhưng Nam Vận cũng chỉ là một người bình thường, từ nãy đến giờ chỉ có 20 phút thôi nhưng cô đã bị chinh phục hoàn toàn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông của mình đã ngập tràn bong bóng hồng, cô cảm thấy như được trở lại lần đầu tiên họ gặp nhau, khi biết anh đang học tiểu học, cô nói với vẻ ngưỡng mộ: “Anh giỏi quá!”Lục Dã thành thạo nhấn vài cái trên máy tính bảng, sau vài cú nhấp, dữ liệu truyền đến kính qua Bluetooth lập tức được chuyển qua, căn phòng trước mắt Nam Vận lập tức thay đổi.
Nam Vận bước lại gần anh, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”Những gì cô vừa thấy trước mắt là kiểu trang trí sang trọng theo phong cách cung đình Bắc Âu. Hiện tại nó đã trở thành phong cách điền viên tươi mới, thanh lịch và tinh tế.
Edit: Choco | Beta: Shpdarn
Cô giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được xem một bộ phim 3D, một lần nữa bộc lộ cảm xúc cảm khái: “Uầy!”
Lục Dã lại thay đổi dữ liệu, trước mắt cô biến thành phong cách cổ phòng trang nhã kiểu Trung Hoa, với những tấm bình phong, bức tường chạm khắc, ghế ngồi bằng gỗ lim… những thứ tưởng như thật lại không hề có thật, làm người đắm chìm vào khung cảnh kỳ lạ.
Sau đó Lục Dã tùy tiện thay đổi một vài phong cách trang trí khác, Nam Vận xem đến ngây người.
Lục Dã gật đầu, khích lệ nói: “Thông minh. “
Lục Dã kiên nhẫn giải thích với cô gái nhỏ: “AR là thực tế tăng cường, bổ sung thêm thông tin ảo trên cơ sở là thế giới thực. Nói chính xác hơn, nó tích hợp giữa thực và ảo để nâng cao cảm giác thực tế.” Không đưa ví dụ thì không phải giải thích tốt nhất, cho nên anh cũng không nói nhiều lắm về khái niệm, mà đưa ra một ví dụ thuyết minh: “Giống như căn biệt thự này vẫn chưa được trang trí, nhưng chúng ta có thể thông qua công nghệ AR tạo thông tin mô phỏng, sau khi đeo kính, em có thể thấy được khung cảnh khi nó đã trang trí xong. “
Nam Vận cầm lấy kính, hỏi: “Sao phải đeo kính?”
Lục Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười: “Không phải em nói sao? Em muốn có một ngôi biệt thự lớn có một khu vườn rộng, nơi em có thể thả diều tùy ý.”
Trăm hoa khoe sắc mê hồn khách*, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trong phòng khách có một bộ ghế sofa bọc da màu be, trước ghế sofa là một chiếc bàn cà phê màu đen với mặt đá cẩm thạch, đối diện sofa là một bức tường để TV, trên tường còn có một chiếc TV LCD đang mở.
(*) Một câu trích trong bài thơ “Tiền Đường hồ xuân hành” của Bạch Cư Dị.
Lục Dã bị phản ứng của cô gái nhỏ chọc cười, hỏi: “Em có thích phong cách trang trí này không?”
Sau khi cho cô gái nhỏ xem tất cả các kiểu trang trí, Lục Dã quay lại kiểu đầu tiên, nói với cô: “Vào trong một chút.”
Nam Vận vẫn thích phong cách điền viên tươi sáng, trông sạch sẽ và thanh lịch. Từ tầng hai cô đã không xem các phong cách trang trí khác nữa, vì vậy Lục Dã không đổi sang dữ liệu khác nữa mà cố định theo phong cách điền viên.Lục Dã lại thay đổi dữ liệu, trước mắt cô biến thành phong cách cổ phòng trang nhã kiểu Trung Hoa, với những tấm bình phong, bức tường chạm khắc, ghế ngồi bằng gỗ lim… những thứ tưởng như thật lại không hề có thật, làm người đắm chìm vào khung cảnh kỳ lạ.
Nam Vận lại bị kinh ngạc nói: “Còn có thể vào trong được à?”
Mặc dù cặp kính đen đã che khuất biểu cảm của cô gái nhỏ, nhưng Lục Dã vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt đẹp lúc này đã mở to, không nhịn được mỉm cười, trả lời, “Đương nhiên.”
Trăm hoa khoe sắc mê hồn khách*, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bên trong là một bãi cỏ rộng bằng phẳng. Một lối đi chia bãi cỏ làm hai: khu vực phía đông diện tích nhỏ, có một bể bơi hình chữ nhật; khu vực phía tây rộng hơn, thoáng đạt mênh mông không một vật cản trong tầm mắt, có thể dùng để thả diều.
Nam Vận mong chờ, giơ tay như Lão Phật Gia: “Vậy thì anh còn chờ gì nữa? Mau dẫn em đi!”
Lục Dã bị chọc cười, cầm lấy bàn tay của cô gái, dẫn cô vào bên trong.
Anh đưa cô vào phòng khách trước.
Trên đường đến phòng khách, Nam Vận cứ nhìn xuống chân mình, bởi vì lớp gạch nhẵn trên mặt đất rất giống thật.
” … “Trong phòng khách có một bộ ghế sofa bọc da màu be, trước ghế sofa là một chiếc bàn cà phê màu đen với mặt đá cẩm thạch, đối diện sofa là một bức tường để TV, trên tường còn có một chiếc TV LCD đang mở.
Hình ảnh trước sau sống động như thật, Nam Vận thậm chí còn muốn ngồi xuống ghế sofa.Sau khi hoàn thành xong phương án trang trí, việc trang trí có thể được bắt đầu.
Lúc này, Lục Dã lại nói với cô: “Ghế sofa và bàn cà phê cũng có thể thay đổi được.”
Nam Vận lại kinh ngạc: “Đồ đạc đều có thể thay đổi ư?”
“Kính AR.” Lục Dã mở hộp.
Loại công nghệ này rất phổ biến đối với các chuyên gia, nhưng trong mắt những người bình thường, quả thực là một thứ rất cao siêu.
Nhà thiết kế đã cung cấp cho anh tổng cộng 6 bản phương án trang trí, anh không chỉ mô phỏng lại tất cả các bản này thành dữ liệu mô phỏng mà còn chuẩn bị rất nhiều dữ liệu nội thất mô phỏng tương ứng với từng bộ để cô gái nhỏ có thể lựa chọn.
Nói xong, anh cầm máy tính bảng lên, bắt đầu thao tác, nhanh chóng thay dữ liệu, hình ảnh trước mặt Nam Vận cũng thay đổi theo, từ chiếc ghế sofa lưng cao ban đầu thành chiếc ghế sofa lưng thấp. Bàn cà phê cũng đổi sang phong cách giống như sofa.
Trên đường đến phòng khách, Nam Vận cứ nhìn xuống chân mình, bởi vì lớp gạch nhẵn trên mặt đất rất giống thật.Loại công nghệ này rất phổ biến đối với các chuyên gia, nhưng trong mắt những người bình thường, quả thực là một thứ rất cao siêu.
Lục Dã là người xuất sắc trong ngành, trong mắt anh, loại công nghệ này không có gì đáng nói, nhưng Nam Vận cũng chỉ là một người bình thường, từ nãy đến giờ chỉ có 20 phút thôi nhưng cô đã bị chinh phục hoàn toàn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông của mình đã ngập tràn bong bóng hồng, cô cảm thấy như được trở lại lần đầu tiên họ gặp nhau, khi biết anh đang học tiểu học, cô nói với vẻ ngưỡng mộ: “Anh giỏi quá!”
Người này cơ hội thật đấy? Nam Vận không bị đám bong bóng hồng làm mờ mắt, lập tức trở nên lạnh lùng vô tình, trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Anh mơ đi!”
Lục Dã không phải là kiểu người tự mãn khi được khen ngợi, anh khá chững chạc, điềm đạm, tranh thủ tận dụng thời cơ: “Như vậy là đã tha thứ cho anh rồi phải không?”
Người này cơ hội thật đấy? Nam Vận không bị đám bong bóng hồng làm mờ mắt, lập tức trở nên lạnh lùng vô tình, trở mặt còn nhanh hơn lật sách: “Anh mơ đi!”
Nam Vận cuối cùng cũng có một chút ấn tượng, hai má nóng rực, đỏ mặt lườm anh: “Lưu manh!”
Cô gái nhỏ càng lớn càng khó lừa.
Lục Dã bất lực thở dài.
Nam Vận nghiêm trang nói: “Anh Lục, tôi nhắc nhở anh, đừng vội tưởng bở”.
Lục Dã đành đáp: “Tại hạ sẽ ghi nhớ kỹ lời nhắc của cô Nam. “Ý không phải là nói những căn phòng khác không tinh xảo, mà là căn phòng này quá tinh xảo, tinh xảo đến mức hầu như không có khuyết điểm, đừng nói là các cô bé, ngay cả Nam Vận cũng không nhịn nổi lòng yêu thích.
Nam Vận hài lòng cong khóe môi, kéo tay áo anh, nói, “Em muốn đi xem chỗ khác.”
“Được ” Lục Dã lại đưa cô vào phòng bếp và phòng ăn.
Tầng hầm được thiết kế làm khu thể hình và giải trí, tầng 2 là phòng khách và phòng cho người giúp việc, tầng ba là ba phòng ngủ chính.
Lục Dã là người xuất sắc trong ngành, trong mắt anh, loại công nghệ này không có gì đáng nói, nhưng Nam Vận cũng chỉ là một người bình thường, từ nãy đến giờ chỉ có 20 phút thôi nhưng cô đã bị chinh phục hoàn toàn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông của mình đã ngập tràn bong bóng hồng, cô cảm thấy như được trở lại lần đầu tiên họ gặp nhau, khi biết anh đang học tiểu học, cô nói với vẻ ngưỡng mộ: “Anh giỏi quá!”
Dù là phòng cho người giúp việc, phòng ngủ chính hay phòng cho khách đều có nhà vệ sinh và phòng để quần áo riêng, điểm khác biệt là phòng ngủ chính có phòng để quần áo lớn hơn và phòng tắm sang trọng hơn.
Trong ba phòng ngủ chính, mỗi phòng đều có một phòng làm việc riêng biệt.
(*) Một câu trích trong bài thơ “Tiền Đường hồ xuân hành” của Bạch Cư Dị.Sau khi cho cô gái nhỏ xem tất cả các kiểu trang trí, Lục Dã quay lại kiểu đầu tiên, nói với cô: “Vào trong một chút.”Nam Vận lại bị kinh ngạc nói: “Còn có thể vào trong được à?”Mặc dù cặp kính đen đã che khuất biểu cảm của cô gái nhỏ, nhưng Lục Dã vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt đẹp lúc này đã mở to, không nhịn được mỉm cười, trả lời, “Đương nhiên.”Ba phòng ngủ chính cũng có diện tích khác nhau. Phòng ở giữa là phòng lớn nhất, chắc là phòng ngủ cho nam nữ chủ nhà, hai phòng nhỏ hơn ở hai bên là phòng cho con cái.
Mỗi khi bước vào một căn phòng, Lục Dã sẽ thay đổi dữ liệu, sau đó hỏi cô có thích không, rồi ghi lại sở thích của cô, khi trở về anh có thể liên hệ với nhà thiết kế để sửa đổi phương án trang trí.
Sau khi hoàn thành xong phương án trang trí, việc trang trí có thể được bắt đầu.
Nam Vận vẫn thích phong cách điền viên tươi sáng, trông sạch sẽ và thanh lịch. Từ tầng hai cô đã không xem các phong cách trang trí khác nữa, vì vậy Lục Dã không đổi sang dữ liệu khác nữa mà cố định theo phong cách điền viên.
Nam Vận rất thích thiết kế trang trí của phòng ngủ chính, mọi đồ đạc trong phòng, đặc biệt là bồn tắm mát xa lớn trong phòng tắm, trông vô cùng thoải mái.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ chính, đầu tiên Nam Vận đi đến căn phòng hướng nam bên trái, Lục Dã thay dữ liệu, giây tiếp theo, trước mắt Nam Vận hiện lên một bức tường hồng phấn, từ trần nhà đến sàn nhà, chỗ nào cũng chạm đến trái tim thiếu nữ.
Trông nó giống như phòng của công chúa, trên giường công chúa còn có một vòng tròn búp bê xinh xắn và rèm che.
Không nghĩ cũng biết, đây là căn phòng mà ai kia đã chuẩn bị cho con gái của họ, nội thất và cách trang trí tinh xảo hơn nhiều so với các phòng khác.
Ý không phải là nói những căn phòng khác không tinh xảo, mà là căn phòng này quá tinh xảo, tinh xảo đến mức hầu như không có khuyết điểm, đừng nói là các cô bé, ngay cả Nam Vận cũng không nhịn nổi lòng yêu thích.
Ồ, như vậy chứng minh điều gì, chứng minh rằng không phải đàn ông không có trái tim thiếu nữ, nó chỉ phụ thuộc vào việc họ có muốn thể hiện tốt hay không.
Nam Vận bắt đầu cảm thấy bất bình, bĩu môi: “Toàn là hường phấn thế này, sao anh biết chắc được là con gái? Nếu nó là con trai thì sao?”
Nam Vận hoàn toàn không có ấn tượng, cô vắt óc suy nghĩ rất lâu, không nhớ nổi mình đã nói câu này khi nào.
Lục Dã mặt không đổi sắc, không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì để nó ở trên gác xép.”
Trong ba phòng ngủ chính, mỗi phòng đều có một phòng làm việc riêng biệt.
Lục Dã lấy chiếc kính ra khỏi hộp trước, đưa cho cô gái nhỏ: “Lát nữa vào trong em hãy đeo vào.”
Nam Vận: “………”