Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau sự kiện hotsearch, tập đoàn Khải Thăng bị dư luận tấn công, cổ phiếu liên tục hạ giá.
Kiên trì không đến một tuần, Nam Khải Thăng đã đến tìm Lục Dã.
Hôm nay là thứ hai, Lục Dã vừa trở lại văn phòng sau cuộc họp thường lệ, trợ lý đến báo với anh chủ tịch tập đoàn Khải Thăng đã đến, đang đợi anh ở phòng khách đã lâu.
Lục Dã đã đoán trước được Nam Khải Thăng sẽ đến, nhưng anh không đi gặp ông ta ngay, anh nhắn với trợ lý: “Hai tiếng nữa hãy đưa ông ta đến văn phòng của tôi.”
Da mặt Nam Khải Thăng còn dày hơn góc tường thành, đúng là mới cho tí màu mà đã mở phường nhuộm, cho nên không thể thỏa mãn yêu cầu của ông ta ngay lập tức, nếu không ông ta nhất định sẽ hếch mũi lên mặt.
Anh muốn Nam Khải Thăng chờ thêm hai tiếng nữa, để làm cạn kiệt sự mong chờ của ông.
Sau khi trợ lý rời đi, Lục Dã tiếp tục bận rộn với công việc, chuyên chú trước sau như một, không hề để tâm đến Nam Khải Thăng.
Hai giờ sau, có tiếng gõ cửa vang lên, anh ngước mắt, chuyển tầm mắt từ màn hình máy tính về phía cánh cửa đang đóng chặt, ngắn gọn nói: “Vào đi.”
Lúc này trợ lý mới đẩy cửa ra, giây tiếp theo, Nam Khải Thăng lấy tốc độ kinh người của bác gái lấy trứng gà miễn phí ở siêu thị lướt qua trợ lý, một bước dài vọt vào văn phòng, nhiệt tình mở miệng: “Dã Tử, chú đến đưa sổ hộ khẩu cho cháu đây.”
Trong lòng như lửa đốt, nhưng mặt ngoài vẫn còn tích cực lạc quan.
Lục Dã không thể không thừa nhận, Nam Khải Thăng quả thực là một nhân tài hiếm thấy.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Nam trợ lý kia đã bị màn biểu diễn đột ngột này của Nam Khải Thăng làm cho ngây ra,vừa rồi khi ở phòng khách, thái độ của ông ta không mấy nhiệt tình, liên tục đuổi theo cậu ta hỏi chủ tịch khi nào mới gặp mình, suýt nữa là chửi m* nó, sao vừa đến trước mặt chủ tịch đã thay đổi sắc mặt rồi? Lại còn trở mặt xoành xoạch không một sơ hở, công lực thâm hậu có thể so với nghệ sĩ Xuyên kịch* thâm niên.
*Xuyên kịch: Hay còn gọi là Biến diện – Kịch đổi mặt nạ, có nguồn gốc từ Tứ Xuyên (Trung Quốc)
Lục Dã đã quen với màn biểu diễn của Nam Khải Thăng, khẽ thở dài, phất tay cho trợ lý rời đi, sau đó nói với Nam Khải Thăng: “Ngồi đi.”
Nam Khải Thăng vội vàng xua tay, khách sáo nói: “Không không, chú đứng được rồi.” Có lẽ cảm thấy thái độ của mình quá mức hèn mọn, không thích hợp, cho nên lại tìm cho mình một lý do đường hoàng: “Hai ngày nay chú đau lưng nên không ngồi lâu được. “
Nói xong, ông ta lập tức lấy sổ hộ khẩu từ trong chiếc cặp da đen luôn mang theo bên người, tất cung tất kính đưa cho Lục Dã, hơn nữa còn dùng hai tay nâng lên, trên mặt nở nụ cười có chút nịnh nọt: “Chú đã suy nghĩ mấy ngày nay, cảm thấy cháu và A Vận vẫn nên kết hôn càng sớm càng tốt, dù sao thì cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, sớm kết hôn, sớm viên mãn, như vậy chú thân làm cha mới yên lòng. ”
Xét về trình độ ngôn ngữ mà nói, không ai có thể so với Nam Khải Thăng.
Lục Dã cười lạnh một chút, cũng không cầm lấy sổ hộ khẩu, ngược lại dù bận nhưng anh vẫn thoải mái dựa vào lưng ghế, thản nhiên mở miệng: “Không chê A Vận còn nhỏ sao?”
Nam Khải Thăng “Ôi dào” một tiếng, có vẻ bất đắc dĩ: “Nhỏ gì nữa, đã 21 rồi, còn hơn tuổi hợp pháp kết hôn một tuổi, ở thời đại của bọn chú còn coi là kết hôn muộn đấy.”
Lời này nói rất hay, giống như lúc trước người lấy lý do “A Vận còn nhỏ” để không đưa sổ hộ khẩu không phải ông ta vậy.
Quả thực là nghệ sĩ Xuyên kịch thâm niên trong dân gian.
Lục Dã bị màn biểu diễn của ông ta chọc cười, nhưng vẫn chưa nhận lấy sổ hộ khẩu, anh cũng rõ ràng tại sao hôm nay Nam Khải Thăng lại đến đây, lại ra vẻ như không biết, giọng khinh mạn nói: “Chú Nam để sổ hộ khẩu xuống đi, sau đó chú có thể đi được rồi, tôi còn rất nhiều việc phải làm.”
Nếu là người khác, nghe thấy lời đuổi khách này chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nhưng Nam Khải Thăng không phải là người bình thường, ông ta không cảm thấy xấu hổ chút nào, cười ha hả, đặt sổ hộ khẩu lên bàn làm việc của Lục Dã, đặt ở vị trí ngay ngắn, thái độ tốt đẹp có thể không thua gì nhân viên phục vụ cao cấp trong khách sạn năm sao.
Để sổ hộ khẩu xuống rồi, ông ta lại xoa xoa tay, giọng điệu mang vài phần lấy lòng: “Ờmm … Dã Tử, hôm nay ba đến chỗ con, chủ yếu là muốn đưa sổ hộ khẩu cho con, thành toàn cho nhân duyên tốt đẹp của con và A Vận, tiếp theo là có chút việc nhỏ nhờ con giúp đỡ”.
Chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, logic mạch lạc, tránh nặng tìm nhẹ, trình nói chuyện cao siêu trước sau như một.
Lục Dã mặt không đổi sắc, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện gì?”
“Con hẳn cũng biết, mấy ngày nay ba rất buồn lòng ngày nào cũng chịu dày vò.” Nam Khải Thăng không nói thẳng vào vấn đề mà bán thảm trước, “Đầu tiên là chuyện công ty, sau đó là chuyện gia đình. Haizz… Làm ba lao lực quá sức, con nhìn tóc ba trắng hết cả trong một đêm này! Toàn là sầu não! ”
Lục Dã nhìn lướt qua đỉnh đầu Nam Khải Thăng, lúc này mới nhận ra tóc của ông ta đã bạc gần hết.
Nếu là người khác, anh có thể sẽ tin rằng đây thực sự là một đêm sầu bạc đầu, nhưng vì người này là Nam Khải Thăng nên mức độ đáng tin giảm hắn.
Ông ta hoàn toàn có thể đi nhuộm tóc để khóc tang, xét cho cùng thì “Diễn phải diễn cho tới” chính là phương châm hành động của ông ta.
Đối với việc ông ta bán thảm, Lục Dã từ chối cho ý kiến.
Thấy anh thờ ơ, Nam Khải Thăng không còn cách nào khác đành phải tiếp tục bán thảm, thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Không nhắc đến chuyện của công ty, chủ yếu là chuyện trong nhà, thật sự là quá… Aizz, việc xấu trong nhà, toàn là việc xấu trong nhà! Thật sự là khó nói, quá mất mặt, cái mặt già này mất hết rồi!”.
“Mất mặt” hai chữ này thoát ra từ miệng Nam Khải Thăng, tương đương với việc hòa thượng nói thịt gà quá lửa rồi, giắt răng.
Lần này Lục Dã thực sự bị ông ta chọc cười, thờ ơ nói: “Nếu ông cảm thấy khó nói vậy thì đừng nói nữa.”
Nam Khải Thăng vẫn luôn miệng: “Ôi, nếu là người khác, ba nhất định sẽ không nói ra, nhưng con cũng không phải người ngoài, chúng ta sắp trở thành người nhà đến nơi rồi.” Bán thảm còn chưa bán đủ, ông ta làm sao có thể bỏ cuộc giữa chừng? Mặc kệ, ông ta lại tiếp tục, “Con hẳn sớm biết, Nam Thù không phải là con ruột của ba, mụ đàn bà táng tận lương tâm Nguyễn Lệ Oánh kia lừa dối ba nhiều năm như vậy! Làm ta nuôi con thay người khác 20 năm vô ích! Thương cho mảnh thiệt tình của ba đối với mụ ấy, mụ lại chà đạp tình cảm chân thành của ba! Aiizz … đều là đàn ông, con chắc hiểu tâm trạng hiện nay của ba? “
Lục Dã lạnh nhạt thờ ơ: “Không hiểu.”
Nam Khải Thăng không hề thấy xấu hổ, tự coi như anh đã hiểu, lại nói: “Mụ ta thế mà còn dám bắt tay với tình nhân bắt cóc A Vận? Tâm địa thật độc ác! A Vận là con gái ruột của ba, ba chỉ có đúng một đứa con gái! Mụ lừa ba nuôi con cho người khác còn chưa thôi, lại còn hãm hại con gái ruột của ba? Như vậy không phải là muốn ba đoạn tử tuyệt tôn sao? Con nói xem ba còn có thể nhịn bà ta nữa không? Nếu mụ không động đến A Vận, xét đến tình cảm vợ chồng hơn mười mấy năm, ba còn có thể nhịn, nhưng mụ lại muốn hại con gái bảo bối của ba, ba nhất định không thể nhịn nữa! “
Lời này nói ra hay, vẻ đạo mạo đến cực điểm, ngoại trừ Nam Khải Thăng, không ai có thể nói hay đến vậy.
“Sau khi biết được việc này, ba đã tìm luật sư giỏi nhất Tây Phụ, ba muốn mụ ấy phải nhận được hình phạt xứng đáng, làm mụ ấy trắng tay ra đi là còn nhẹ! Không để mụ ở tù mười năm thì ta không phải Nam Khải Thăng!”
Mục đích nói lời này của ông ta là để thể hiện lập trường với Lục Dã, ông ta đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với Nguyễn Lệ Oánh, hơn nữa sẽ trả thù thay A Vận.
Lục Dã không có ý kiến với màn bán thảm của ông, chỉ lạnh lùng trả lời: “Bây giờ ông mới biết A Vận là con gái của mình sao? Lúc trước ông không quan tâm đến cô ấy, ông có nghĩ cô ấy là con gái của ông không?”
Nam Khải Thăng lời lẽ chính đáng: “Trời đất chứng giám, ba lúc nào cũng quan tâm đến A Vận, ba luôn biết nó là con gái của ba mà! “
Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch – Nam Khải Thăng diễn tả hoàn mỹ tám chữ này.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Lục Dã lười tranh luận với ông ta, chậm rãi mở miệng: “Nếu cô ấy là con gái ông, chắc ông phải làm gì đó cho cô ấy, nếu không thì sao có thể chứng minh rằng ông nói thật?”
Nam Khải Thăng không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên phải thế! Ba chỉ có một đứa con gái, không đối tốt với nó thì đối tốt với ai? Ba đã đuổi Nam Thù ra khỏi nhà, về sau A Vận về nhà cũng không ai làm nó chướng mắt, nó là công chúa nhỏ độc nhất trong nhà!”
Lục Dã: “Không đủ. “
Nam Khải Thăng sững sờ, cuối cùng cũng hiểu được ý của Lục Dã, ngập ngừng hỏi: “Vậy thì… con muốn ba làm gì? “
Lục Dã không quanh co với ông ta nữa, anh mở ngăn kéo bên trái, lấy ra tệp tài liệu trên cùng, đẩy nó đến trước mặt Nam Khải Thăng, giọng kiên định: “Ký đi.”
Nam Khải Thăng cau mày, cầm tài liệu trên bàn lên, mở ra mới phát hiện là một bản di chúc.
Trong cột giới thiệu người lập di chúc có ghi to, rõ ba chữ “Nam Khải Thăng”.
Trong bản di chúc, giấy trắng mực đen in rõ ba điều:
Tôi lập di chúc này, tự nguyện để lại toàn bộ tài sản do tôi đứng tên cho con gái tôi Nam Vận.
Dù tôi có tái hôn hay không, có người thừa kế hợp pháp khác hay không thì hiệu lực của di chúc này sẽ không thay đổi.
Nếu tôi tái hôn hoặc có người thừa kế hợp pháp khác, trước khi quyên tặng tài sản đứng tên tôi cho họ, tôi phải nhận được sự đồng ý của Nam Vận và ký thỏa thuận quyên tặng với cô ấy, nếu không tài sản sẽ không có giá trị pháp luật.
Nội dung phần sau liệt kê tỉ mỉ tất cả tài sản đứng tên ông ta, thậm chí một chiếc ô tô cũng không thiếu.
Có thể đoán được Lục Dã đã sớm chuẩn bị.
Nam Khải Thăng tuyết đối không ngờ rằng anh còn chiêu này, nếu ký bản di chúc này, nó sẽ hoàn toàn chặt đứt đường lui của ông ta, thậm chí ngay cả cơ hội tái hôn cũng không có – dù sao thì trên đời này chẳng có người phụ nữ nào bằng lòng sinh con cho ông ta mà không có một đồng tài sản nàocả.
Không đúng, trên đời này vẫn còn một người phụ nữ sẵn sàng theo ông ta mà không mong đợi bất cứ đền đáp gì, toàn tâm toàn ý trả giá vì ông.
Nhưng đó chỉ là quá khứ.
Bà ấy đã ra đi từ lâu.
Mười mấy năm qua, Nam Khải Thăng thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Bạch Nhược Uyển – mặc dù lúc trước ông ta hao tâm tổn sức tiếp cận bà là vì tài sản của nhà bà, song thực sự ông ta đã từng yêu bà – nhưng đó cũng là giây phút ngẫu nhiên, cảm giác nhớ nhung chỉ thoáng qua, hiếm khi nào khắc sâu như giây phút này.
Bạch Nhược Uyển sẽ không tính toán với ông ta; sẽ không lừa dối ông ta như Nguyễn Lệ Oánh, không coi ông ta như con khỉ mà đùa bỡn; sẽ không pha trộn lợi ích trong tình cảm.
Sống hơn nửa đời người, ngoại trừ Bạch Nhược Uyển, không có một ai thiệt tình với ông.
Nửa đời sau, ông ta cũng không thể gặp được một Bạch Nhược Uyển thứ hai.
Đến bây giờ ông ta mới nhớ tới Bạch Nhược Uyển, nhưng đã quá muộn, trên đời đã không còn Bạch Nhược Uyển nữa.
Có lẽ chính hai chữ “di chúc” đã khiến Nam Khải Thăng nghĩ đến cái chết, trong lòng ông ta dâng trào cảm xúc, hiếm thấy có chút chua xót, thương cảm.
Hít sâu một hơi, ngẩng đầu, mang chút cầu xin nhìn Lục Dã: “Phải ký sao?”
Lục Dã dựa lưng vào ghế, tay đan vào nhau, thờ ơ hỏi lại: “Hôm nay ông đến tìm tôi, không phải là muốn tôi giúp ông cứu tập đoàn Khải Thăng sao? Nếu không có lợi lộc gì thì tại sao tôi phải giúp ông?”
Khi ký bản di chúc này, tập đoàn Khải Thăng thuộc về Nam Vận – mặc dù phải là sau khi Nam Khải Thăng qua đời – nhưng anh giúp tập đoàn Khải Thăng, tức là giúp Nam Vận.
Nếu không ký, tập đoàn Khải Thăng xác thật không liên quan gì đến anh.
Nam Khải Thăng ngần ngừ, một khi ký vào bản di chúc này, cuộc sống sau này của ông ta sẽ tương đương với việc làm không công cho con gái.
Cũng không phải không quan tâm đến đứa con gái này, nhưng không quan tâm đến mức sẵn sàng vì cô mà trả giá tất cả, bản di chúc này của Lục Dã là buộc ông ta phải tự nguyện trả giá.
Nhưng nếu ông ta không ký, Lục Dã nhất định sẽ tiếp tục chèn ép tập đoàn Khải Thăng, ông ta sớm muộn gì cũng phá sản, một lần nữa trở thành kẻ nghèo hèn không một xu dính túi.
Mấy chục năm làm việc vất vả, làm sao ông ta có thể cam tâm trở về một đêm trước ngày giải phóng?
Lục Dã nhìn ra nỗi băn khoăn của ông ta, lạnh lùng nói: “Ký vào bản di chúc này, ít nhất có thể bảo đảm lúc còn sống ông có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nếu không ký, hậu quả sẽ khác.”
Giọng điệu của anh ẩn chứa uy hiếp.
Nam Khải Thăng đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Cuối cùng, ông ta thở dài, thấy chết không sờn mở miệng: “Được rồi! Ta ký!”
Lục Dã đẩy cây bút màu đen và hộp mực đóng dấu mà anh đã chuẩn bị trước đó đến trước mặt Nam Khải Thăng.
Di chúc chia thành 3 bản.
Nam Khải Thăng cầm bút lên, đau lòng 2 giây mới đặt bút vào ký, sau đó ấn dấu tay.
Chờ ông ta ký tên và ấn dấu tay xong, Lục Dã cẩn thận kiểm tra lại, sau khi xác nhận không có sai lầm, anh đưa một bản di chúc cho Nam Khải Thăng: “Đây là của ông, hai bản còn lại tôi sẽ đưa cho luật sư và A Vận. Ông có thể đi rồi ”
Nam Khải Thăng không yên tâm: “Con chắc chắn sẽ giúp ba đúng không? Ra tay nâng đỡ tập đoàn Khải Thăng?”
Lục Dã bất đắc dĩ: “Tôi sẽ.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Bản di chúc trên tay bỗng nhiên không còn làm lòng người chua xót đến vậy nữa, thậm chí có chút làm người ta cảm động, tâm tình Nam Khải Thăng trong nháy mắt đã khôi phục lại như cũ, ông ta nhìn Lục Dã cười ha hả: “Chú… Không, không phải chú, là ba, sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà! Ba cảm ơn con trước nhé!”
Nói ông ta là nghệ nhân Xuyên kịch là vẫn xem thường ông ta lắm.
Lục Dã bị ông ta chọc cười, lập tức hạ lệnh đuổi khách: “Đi đi, tôi còn rất bận.”
Nam Khải Thăng cẩn thận cất di chúc vào trong cặp, nhẹ nhàng rời đi, vui vẻ như học sinh tiểu học đạt điểm 10.
Nếu tất cả mọi người trên thế giới đều có tâm lý giống ông ta, tỷ lệ tự sát có thể giảm xuống 0 rồi.
Lục Dã lắc đầu thở dài, ngồi thẳng dậy, vươn tay cầm sổ hộ khẩu trên bàn làm việc lên, lật đến trang có thông tin của Nam Vận, không nhịn được nở nụ cười dịu dàng như nước mùa xuân.
Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra, chụp một bức ảnh, gửi cho cô gái nhỏ của mình: [Bà Lục, nhìn xem đây là cái gì?]
Cô bé trả lời ngay lập tức: [Sổ hộ khẩu!!! Sổ hộ khẩu!!!!]
Giữa các dòng chữ mang theo nỗi phấn khích khó giấu.
Lục Dã khẽ cau mày: [Hôm nay thứ hai, giờ này em đã vào lớp rồi, sao lại còn chơi điện thoại?]
Nam Vận: [………………]
Lục Dã: [Còn chơi?]
Nam Vận: [Vất vả lắm mới lấy được sổ hộ khẩu, còn không cho em nghịch điện thoại chút à?]
Lục Dã: […]