Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cứ Vậy Mà Yêu Em
  3. Chương 9: “Kiếm tiền mua sữa.”
Trước /67 Sau

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 9: “Kiếm tiền mua sữa.”

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nam Vận không biết là do lương tâm của Lục Dã được khai quật rồi hay là lời nói sáng hôm ấy của mình vô tình được thần phật đi qua nghe thấy, dù sao thì hơn một tuần sau đó Dã Tử không cần làm thêm giờ nữa, thậm chí còn nghỉ ngơi một cuối tuần trọn vẹn. Có thể nói đây là một điều kỳ tích.

Từ khi đi làm, anh hầu như không bao giờ được nghỉ hai ngày cuối tuần, tuần nào cũng chỉ nghỉ một ngày, thời gian nghỉ còn không chắc chắn, bận bịu không khác gì chủ tịch.

Tuy nhiên, Nam Vận cũng có linh cảm rằng những ngày tốt thế này chỉ kéo dài nhiều nhất là hai tuần.

Y như rằng, thứ 2 của hai tuần sau, lúc đang ăn sáng, Dã Tử đột nhiên nói với cô: “Có thể tối nay anh sẽ phải tăng ca.”

Trước khi nói câu này, Lâm Du Dã đã cẩn thận quan sát cảm xúc và sắc mặt của bà xã nhà mình, để chắc chắn rằng tâm trạng cô đang tốt thì mới dám nói.

Kể từ sáng hôm đó cô nói muốn đến công ty để xem xem “Than đen thành tinh” trông như thế nào, anh đã bắt đầu căng thẳng, sợ cô thật sự sẽ đến công ty tìm Lục Dã. Nửa tháng nay anh không dám làm thêm giờ, thậm chí còn tự cho mình một ngày nghỉ.

Anh không dám để cô biết anh là Lục Dã, vì anh chưa tìm ra cách để tiết lộ danh tính của mình cho cô.

Theo sự hiểu biết của anh về cô gái nhỏ của mình, nếu không thể cho cô một lời giải thích hợp lý, cô nhất định sẽ rất tức giận, vì vậy anh phải tìm một dịp và cơ hội thích hợp.

Nam Vận đã đoán trước được Than đen tinh sẽ không tẩy trắng đơn giản như vậy, vì thế nên cô không hề buồn bực, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Ừm, buổi tối nhớ ăn cơm đúng giờ nhé.”

Lâm Du Dã thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa sáng, cả hai cùng ra ngoài, một người đi làm, người còn lại đi học.

Biển số của chiếc Huyndai Bắc Kinh hôm nay bị hạn chế hoạt động nên Lâm Du Dã không lái xe.

(*) Ở Trung Quốc có chính sách hạn chế hoạt động của các xe cơ giới theo số cuối cùng trên biển số xe, để giảm ô nhiễm, tắc đường, giảm khí thải từ các xe sử dụng động cơ. Các xe sẽ bị hạn chế hoạt động một ngày trong khoảng từ Thứ 2 đến Thứ 6.

Nam Vận có một chiếc xe máy điện màu hồng, diện tích khuôn viên trường đại học Tây Phụ khá rộng, đi bộ quanh trường cũng mất ít nhất một tiếng đồng hồ nên để thuận tiện cho việc đến lớp, không ít sinh viên đều mua xe thay vì đi bộ.

Mỗi lần xe của Lâm Du Dã bị hạn chế Nam Vận đều chở anh đến ga tàu điện ngầm.

Xe điện của con gái tương đối thấp, Lâm Du Dã cao 1m85, ngồi ở ghế sau sẽ rất gò bó, đôi chân dài không biết phải đặt vào đâu.

Lúc vừa mua chiếc xe này cho cô, anh đã nghĩ mình sẽ chở cô đi học, nhưng Nam Vận nhất quyết không đồng ý cho anh chở, cứ phải tự đi mới chịu. Cô bảo bởi vì ngồi đằng sau không cảm nhận được cảm giác thích thú khi chạy xe phóng như bay.

Lâm Du Dã luôn chiều chuộng cô bé nhà mình nên phải đồng ý nhường quyền lái xe cho cô, còn mình thì co giò ngồi đằng sau.

Ga tàu điện ngầm gần cổng phía bắc của trường, còn hai người ở đối diện với cổng đông.

Nam Vận lái xe ra khỏi cổng tiểu khu, rẽ phải và đi về phía bắc. Đoạn đường này không có nhiều xe nên cô đi rất nhanh, tắm mình dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, cô có thể tận hưởng cảm giác như đang bay.

Lâm Du Dã nhắc nhở: “Em chạy từ từ thôi.”

Nam Vận cười hỏi: “Anh sợ à?”

Dân chơi siêu xe thì sao mà sợ tốc độ được?

Chỉ là anh lo cô xảy ra chuyện gì thôi.

Khẽ thở dài một hơi, Lâm Du Dã đáp lại hơi có vẻ bất lực và dung túng: “Ừ, anh hơi sợ,”

Nam Vận bóp phanh, giảm tốc độ, tiện thể trêu anh: “Không ngờ Lâm ca lại tiếc mạng như thế đấy.”

Lâm Du Dã ngoảnh mặt làm ngơ, có chút nghiêm túc nói: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần, chạy xe thì chạy chậm thôi, sao em lại không nghe?”

Bị anh phê bình, Nam Vận có chút không phục, cãi lại: “Bây giờ trên đường đâu có nhiều xe, chứ bình thường em chạy rất chậm đó.”

Lâm Du Dã: “Lần sau nếu để anh phát hiện em chạy xe nhanh như vậy thì em đừng hòng được chạy xe nữa.”

Nam Vận ấm ức, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh đúng là càng lớn tuổi càng dài dòng.”

Cơn gió thổi ra phía sau, Lâm Du Dã nghe rõ mồn một lời cô nói, trầm giọng hỏi: “Em nói lại lần nữa anh nghe?”

Nam Vận nghiêm trang trịnh trọng nói: “Em nói Lâm ca của em càng ngày càng trưởng thành chín chắn.”

Cô bé trưởng thành rồi, cô ngày càng lớn mật.

Lâm Du Dã bất lực: “Anh phát hiện ra em càng ngày càng không nghe lời.” Nói xong, anh ôm chặt eo cô, thì thầm đe dọa bên tai, “Tối anh về sẽ chỉnh em sau.”

Nam Vận đỏ mặt: “Biến thái!”

Khi còn bé, mỗi lần cô mắc lỗi, anh sẽ phạt cô bằng cách bắt cô chép văn hoặc làm toán. Sau khi cô lớn lên, hình phạt này lại đổi thành “hành hạ thể xác”.

So với “hành hạ thể xác”, cô thà làm toán còn hơn, ít nhất có thể nắm quyền chủ động, còn “hành hạ thể xác” là hoàn toàn bị phạt, cô không có khả năng phản kháng.

“Tối nay em sẽ không về nhà, em muốn đến ký… A!” Vì mải nói chuyện mất tập trung nên Nam Vận không để ý chiếc xe phía trước đang giảm tốc độ, cứ thế đâm sầm vào đuôi xe người ta.

Kia còn là một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ.

Chất lượng của chiếc xe điện khá tốt, đụng vào làm móp cả đuôi xe của chiếc Ferrari, còn làm nó tróc cả mảng sơn.

Lúc nhìn thấy logo xe, Nam Vận rối bời, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là: “Phải đền tiền rồi, phải đền rất nhiều tiền rồi, mình toi rồi toi rồi toi rồi.”

Chủ nhân chiếc Ferrari cảm nhận được cú va chạm, anh ta lập tức đạp phanh nhảy khỏi xe, vội vàng đi ra đằng sau.

Chủ chiếc xe là một chàng trai trẻ khoảng 20 tuổi, với gu ăn mặc thời trang từ đầu đến chân toàn đồ hiệu. Trên cổ tay anh ta đeo một chiếc Rolex, trông thì có vẻ là cậu ấm nhà giàu nào đó.

Anh ta có chút cáu kỉnh, vừa thấy xe bị đụng là anh ta lập tức nổi sùng, nhìn chằm chằm Nam Vận mắng: “Mả mẹ nó mẹ mày …”

Chửi mới được nửa câu thì anh ta bỗng thấy một người bước xuống khỏi chiếc xe điện, tiếng mắng lập tức im bặt, trong lúc hoảng hốt lại có chút kinh ngạc và xấu hổ, “Lục, Lục…”

Lâm Du Dã ngắt lời anh ta, hờ hững mở miệng: “Đường hẹp như vậy mà anh lại phanh gấp, không phải muốn bị người khác đụng hay sao?”

Nam Vận sững sờ, mặc dù là chiếc Ferrari đột nhiên giảm tốc độ, nhưng quả thật là do cô va chạm từ phía sau, bạn trai cô nói vậy không phải là đổ dầu vào lửa ư?

Cô còn đang nghĩ cậu ấm nhà giàu này chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành, mà ai ngờ là anh ta lại ôn hòa đáp: “Vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, tất cả là lỗi của tôi.”

Nam Vận: “…”

Sau đó, ‘cậu ấm’ còn khách sáo hỏi lại cô: “Xe điện của cô có sao không?”

Nam Vận: “…”

Lâm Du Dã lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, sau đó lo lắng hỏi cô bé nhà mình: “Trẹo chân rồi à?”

Hôm nay không có tiết thể dục, cô đi đôi xăng đan cao gót khoảng ba phân.

Sau cú va chạm vừa rồi, cô lập tức đặt chân xuống đất, Lâm Du Dã lo chân cô sẽ bị thương.

Nam Vận lắc đầu: “Không có.”

Lâm Du Dã thở phào nhẹ nhõm.

‘Cậu ấm’ kia cùng thở phào theo. Nếu lỡ mà tệp một chút thì hôm nay anh ta sẽ bị đánh gãy chân mất.

Lâm Du Dã mặc kệ anh ta, cương quyết nói với cô bé nhà mình: “Xuống đi, anh chở em.”

Gây rắc rối rồi, Nam Vận không dám phản kháng nữa, ngoan ngoãn giao lại quyền lái xe.

Lâm Du Dã không lên xe ngay, anh xụ mặt nhìn cô, trong lời nói có mấy phần nghiêm túc: “Sau này còn dám chạy nhanh như vậy nữa không?”

Nam Vận nhớ tới sự việc hồi nãy, cô lắc đầu, thỏ thẻ: “Không dám nữa.”

Lúc này Lâm Du Dã mới tha cho cô.

Đợi anh lên xe điện chởi Nam Vận đi khỏi, ‘cậu ấm’ kia cũng vội vàng lên xe Ferrari, lái xe chậm rãi đi phía sau bọn họ, cẩn thận duy trì khoảng cách.

Trên đường đi, Nam Vận càng nghĩ càng thấy lạ, ôm eo người đàn ông của mình, cô không nhịn được hỏi anh: “Dã Tử, vừa rồi anh có quen người đó không?”

Lâm Du Dã không chút do dự nói: “Anh không quen.”

Nam Vận vẫn thấy có chút kỳ quái: “Vậy tại sao anh ta lại nghe lời anh như vậy?”

Lâm Du Dã thản nhiên nói: “Bởi vì anh nói đúng.”

“Nhưng em nhớ là nếu bị tông từ phía sau thì là trách nhiệm của xe phía sau, bởi vì xe phía sau đã không giữ khoảng cách an toàn mà.” Nam Vận vừa thi bằng lái xe xong nên cô nhớ rất rõ.

Lâm Du Dã mặt không biến sắc: “Xe hơi với xe điện khác nhau.”

Nam Vận cũng không ngốc như vậy: “Xem như anh nói có lý đi, nhưng người vừa rồi tức giận như vậy, trong cơn tức giận sao còn nghĩ đến đạo lý nữa.”

Lâm Du Dã trực tiếp đổi chủ đề: “Sau này em phải chạy xe cẩn thận hơn, tập trung cao độ, đừng có nghĩ lung tung.”

Nam Vận lập tức bị chuyển trọng tâm, bất mãn nói: “Tất cả đều là vì anh nói buối tối phạt em, nên em mới chạy ẩu như vậy.”

Lâm Du Dã cười đáp: “Chỉ cần ngoan thì sẽ không bị phạt.”

Nam Vận phản bác: “Nói hay lắm, cứ làm như ban ngày em ngoan ngoãn thì đến tối anh sẽ ngoan ngoãn với em ấy.”

Cũng không mất nhiều thời gian đi tới cổng phía bắc của trường. Nam Vận xuống xe, Lâm Du Dã đang định trả xe điện cho cô thì cô gái nhỏ lại nói: “Anh lấy xe đi đi. Buổi tối anh tăng ca nữa, sau mười giờ sẽ không có tàu điện ngầm.” Cô lại nói tiếp,” Hôm nay em đi chơi với Lâm Lang, cậu ấy có xe, em sẽ nhờ cậu ấy chở.”

Lâm Lang là bạn cùng phòng và là chị em tốt của cô.

Lâm Du Dã định gọi tài xế đến đón, nhưng cô gái nhỏ nghĩ cho anh như vậy, anh cũng không nỡ từ chối lòng tốt của cô: “Được.”

“Vậy em đi đây, tạm biệt.” Nam Vận xoay người rời đi.

Lâm Du Dã nắm lấy cổ tay của cô, nhướng mày nhìn cô: “Trước khi đi phải làm gì?”

Nam Vận biết người này muốn cô làm gì, tức giận nói: “Đây là trường học!”

Lâm Du Dã: “Ở trường thì sao?”

Nam Vận nói không lại nên hôn lên má anh một cái chớp nhoáng.

Lâm Du Dã buông cổ tay cô ra, nhìn cô gái nhỏ bước vào cổng trường rồi anh mới vặn tay lái, quay xe đi về phía trước. Qua hai cái ngã tư nữa, thấy đã đủ xa, anh tấp xe vào lề đường.

Không lâu sau, chiếc Ferrari màu đỏ từ từ dừng lại bên cạnh anh.

Hứa Sướng mở cửa bước xuống xe, thân thiết gọi: “Anh Lục.”

Vẻ mặt Lục Dã nhàn nhạt: “Cậu đi sửa xe đi, anh sẽ chuyển tiền cho cậu.”

Sửa chữa lại thế này ít nhất cũng tốt mất mấy trăm nghìn. Hứa Sướng không quan tâm: “Cái này có đáng bao nhiêu, không cần khách sáo vậy đâu anh?”

Lục Dã nhìn anh ta chằm chằm, lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu mới biết khách sáo với tôi à? Vừa rồi sao không như thế?”

Cô gái nhỏ vẫn luôn là người anh nâng niu trong lòng bàn tay, anh còn không nỡ nói một câu nghiêm khắc với cô, sao có thể để người khác mắng cô tới tấp như vậy?

Hứa Sướng hiểu Lục thiếu gia là đang bênh vực cô gái nhà mình, anh ta vội vàng giải thích: “Em mà biết trước cô ấy là người của anh, có chết em cũng không dám mắng.” Nói xong còn trách ngược lại anh: “Mà chuyện này cũng tại anh, ai bảo anh giấu kĩ thế làm gì? Dẫn theo cho anh em nhìn mặt mũi chút thì có sao đâu? Ai mà cướp được của anh.”

Lục Dã mặc kệ anh ta.

Hứa Sướng nhìn quần áo đồ đạc của Lục thiếu gia, không khỏi thở dài: “Anh, cuộc sống nằm vùng ở nhà họ Nam của anh trôi qua có vẻ bình dị mà tự nhiên đấy.”

Hứa Sướng và Lục Dã là bạn học cùng cấp 3, chơi với nhau gần mười năm, vì vậy anh ta hiểu anh rất rõ.

Lục Dã không nói nhảm với anh: “Cậu có chuyện gì thì nói đi.”

Hứa Sướng “chậc” một tiếng: “Còn chưa tới tám giờ, anh vội thế làm gì?”

Lục Dã mặt không đổi sắc: “Kiếm tiền mua sữa.”

Hứa Sướng: “…” OK, coi như tôi chưa hỏi gì.

Sau đó anh ta không nói nhảm nữa, vào thẳng vấn đề: “Thứ bảy tuần này, anh có rảnh không? Triệu béo kia nhận thầu vài căn biệt thự ở Hồ chứa Tây, mở nhà tổ chức Home Party*. Chỉ vài ngày nữa là khai trương, bảo chúng ta đến góp mặt cho xôm.”

(*) Nhà tổ chức tiệc tại gia: Đại khái là một căn nhà lớn dành cho việc tổ chức tiệc với mô hình tiệc tại gia, trong này có các khu bàn ăn, trò chơi giải trí (bàn bida, phi tiêu, máy chơi game Xbox, bàn mạt chược, KTV…)

Người được đặt biệt danh thân thiết “Triệu béo” ở đây là Triệu Thần Đào, cao khoảng 1m8 nhưng nặng hơn 200kg, cũng là người cùng giới với bọn họ.

Lục Dã suy nghĩ một chút, thứ bảy cũng không có công việc gì, thế là đồng ý: “Được.”

Hứa Sướng hóng hớt mà không sợ lớn chuyện: “Ngày nghỉ không ở nhà, anh tính giải thích như thế nào với cô gái nhỏ nhà anh?”

Lục Diệp bất lực nói: “Tăng ca vậy.” Trừ khi là tình huống đặc biệt, thực ra anh rất khi dùng cái cớ “tăng ca” để lừa cô, hầu như đều là tăng ca thật.

Hứa Sướng cười nói: “Đây không phải là tiệc của hòa thượng đâu nhé! Mời không ít mấy cô nàng xinh đẹp đấy, từ hotgirl mạng đến nữ minh tinh, cần gì có đó đủ loại cả. Lỡ cô gái nhỏ nhà anh mà phát hiện ra, anh chết chắc.”

Lục Dã không có nhiều suy nghĩ dư thừa như vậy, chỉ đơn giản là đi cổ vũ cho bạn bè thôi, nhưng anh cũng không lo bị cô gái nhỏ phát hiện: “Cô ấy không biết được.”

Lớp học bắt đầu lúc 8 giờ, lúc Nam Vận chạy vào lớp đã là 7 giờ 55 phút.

Mấy hàng ngồi đầu tiên đã bị chiếm hết. May mà Lâm Lang đã giúp cô chiếm một chỗ.

Nam Vận vừa bước vào lớp, Lâm Lang đã ra hiệu cho cô. Cô lập tức chạy về phía cô ấy, vừa ngồi xuống, Lâm Lang đã vui vẻ nói: “Cậu biết gì không? Thứ bảy này chúng ta sẽ tổ chức team building đó!”

Nam Vận tò mò hỏi: “Đi đâu thế?”

Lâm Lang: “Khu Hồ chưa Tây mới mở một nhà tổ chức Home Party. Giảm giá cực sốc, còn được cung cấp miễn phí đồ uống và nguyên liệu nướng. Lớp trưởng định đặt địa điểm tổ chức team building ở đó.”

_

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Có Thể Biến Thành Cá

Copyright © 2022 - MTruyện.net