Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lòng có người mình thương, bên cạnh có nữ nhi nhu thuận đáng yêu.
Trên người có quyền lực có địa vị, cũng có khôi giáp, từ nay về sau rốt cuộc không cần sống ở tầng thấp bé nhất trong hậu cung nữa, chỉ dựa vào trốn tránh để tránh né những thứ ghê tởm dơ bẩn kia.
Nàng chỉ cần sử dụng thật tốt khôi giáp để bảo hộ mẹ con các nàng, còn lại nàng không cần quan tâm cũng không cần làm gì hết.
Cuộc đời nàng cuối cùng cũng có nơi nương nhờ.
''Nhi thần tham kiến mẫu phi'' tiểu Công chúa nhào về phía Tố phi.
Nàng còn chưa kịp đứng dậy, liền bị thân thể mềm mềm nhỏ xíu đáng yêu nhảy một cái đầy trong lòng.
Mùi sữa đập vào mặt, Tố phi vất vả đứng lên, ôm Công chúa trở về chỗ ngồi trong ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người.
''Tốt!''
''Hôm nay vừa vặn là sinh nhật bốn tuổi của Di An, trẫm hi vọng, sau này hàng năm nó đều sẽ vui vẻ như vậy'' Triệu Nguyên Cấp nâng chén.
''Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Tố phi nương nương''
Chúng phi tần nhao nhao bưng chén rượu lên, nhịn xuống mất mát là không tình nguyện, nặn ra nụ cười miễn cưỡng khó xử.
Yến hội kết thúc.
Đế Hậu phục thị Thái hậu rời đi trước, Hứa quý phi vừa sắp xếp cung nữ thái giám dọn dẹp yến hội, vừa ý vị sâu xa nhìn Tố phi.
''Muội muội, thật không ngờ, muội cũng ẩn giấu sâu lắm''
''Quý phi nương nương chê cười rồi, thần thiếp không dám nhận'' Tố phi nắm tay Công chúa cười nhạt.
''Bổn cung cũng không dám cười muội, cười một cái chỉ sợ vị trí Quý phi cũng phải để cho muội!''
''Nếu như nương nương không còn gì căn dặn, thần thiếp xin phép dẫn Công chúa lui ra trước''
Trước kia nàng sẽ không rảnh để ý, sau này sẽ không như vậy, dù là vì Công chúa nàng cũng sẽ không một mực né tránh nữa.
Nhìn theo Tố phi nắm tay Công chúa từng bước rời đi, Hứa quý phi cắn răng không cam tâm, vẫn cười lạnh nói lớn.
''Bổn cung vẫn khuyên ngươi một câu, Nhị phẩm Phi vị, không dễ làm như vậy''
Bóng lưng Tố phi chỉ dừng lại một chục, sau đó tiếp tục dẫn Công chúa bước về phía trước.
Hứa quý phi không làm người khác thấy khiếp sợ mà ngược lại thành một trò cười, trong lòng nhẫn nhịn tức giận, dẫn theo cung nữ giận dữ rời đi.
...
Nội điện Ninh Thọ Cung.
Triệu Nguyên Cấp cùng Hoàng hậu đưa Thái hậu về, hàn huyên vài ba câu cũng nhanh chóng rời đi.
Thái hậu mỉm cười nhìn bóng lưng Hoàng đế biến mất.
''Cũng không biết mỗi ngày đều bận bịu cái gì, suốt ngày không rảnh rỗi một chút''
''Thân thể người không tốt, thái y nói phải tĩnh dưỡng, thần thiếp cũng không quấy rầy nữa'' Hoàng hậu cẩn thận đắp chăn mỏng lên người Thái hậu, lui lại hai bước uốn gối hành lễ liền muốn rời đi.
Thái hậu sâu xa nhăn mày.
''Hoàng hậu, con còn đang oán giận ai gia đúng không?''
''Thần thiếp không dám'' Hoàng hậu uốn gối không đứng dậy.
''Ai gia già rồi, nhưng ai gia không mù không điếc, con nghĩ ai gia không nhìn ra được sao?''
Thái hậu xốc chăn lên, khó khăn ngồi dậy tựa lên gối, Hoàng hậu tiến đến giúp đỡ, bị bà thuận thế kéo tay lôi đến ngồi xuống.
''Bội Nghi, con là con cái của Trần gia, cũng là cháu gái của ai gia, con nghĩ ai gia sẽ thiên vị người khác thật sao, bỏ mặc con à?'' giọng nói bà hiền lành, êm tai.
Hoàng hậu đột nhiên ngước mắt, nhiều năm như vậy, mẫu hậu hiếm khi gọi khuê danh của nàng.
''Có phải con đang giận ai gia, vì sao không lấy quyền quản lý lục cung lại cho con, vì sao không giao Công chúa cho con nuôi, đúng không?''
''Mẫu hậu!''
Nói trúng tâm sự Hoàng hậu có chút không kìm được, nước mắt lăn dài.
''Nhi thường trong hậu cung không chỗ nương tựa, chỗ Hoàng thượng...thần thiếp thật sự không thể ra sức, mẫu hậu, thần thiếp không chút hy vọng''
Từ lúc người mới tiến cung, tâm tư Hoàng thượng sống lại, hôm nay là ngươi ngày mai là nàng ấy.
Hoa tươi trong vườn hoa nở mãi không hết, đáng tiếc thời kỳ nở hoa của nàng đã qua lâu rồi, vĩnh viễn cũng không tới phiên nàng.
Không có con cái không được sủng ái, thậm chí quyền lợi trong tay cũng mất đi, nàng không biết trong cung còn hy vọng gì.
''Đừng nóng vội, Bội Nghi, con đừng gấp''
Thái hậu đỡ trán nói năng sâu xa: ''Con đang quá gấp gáp''
''Lúc trước cũng vì sốt ruột, con mới mất đi hài tử, mất đi người mới của Hoàng đế, cũng hủy mất tình cảm phu thê của hai người''
''Bây sợ con cũng vì sốt ruột, suýt chút nữa lại đi nhầm đường''
''Mẫu hậu sao lại nói vậy?''
Thái hậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới mở mắt ra, kéo Hoàng hậu lại nói rất nhiều thứ.
Nói tóm lại một câu: Đừng gấp, yên lặng theo dõi biến đổi.
''Bây giờ con làm cái gì cũng không tốt, chi bằng đừng làm gì hết, để Hoàng đế không thấy phiền chán, dần dần thay đổi cái nhìn với con''
Lời này có chút đạo lý.
Hoàng hậu nghe xong cái hiểu cái không, cau mày bán tín bán nghi rời đi, nói muốn quay về ngẫm lại.
Thái hậu cười hiền: ''Trở về nghỉ ngơi đi, gấp cái gì, có ai gia ở đây, cho nên con mãi mãi cũng sẽ không thiệt thòi''
Sau khi Hoàng hậu rời đi.
Nhạn Thu đi vào, hỏi khi nào thì để Công chúa dọn đi.
''Dời đi luôn đi, còn chờ gì nữa, đứa bé kia trong lòng nó cũng có chủ ý, hài tử của Tống thị thì trong lòng nó cũng không hướng về ta, đừng để ý, để Tố phi lo đi''
Thái hậu mất kiên nhẫn phất tay, không nói gì nữa.
Nhạn Thu xác nhận lui ra, dẫn theo mấy người thu xếp đồ đạc của Công chúa, đưa tới Trường Ninh Cung.
...
Trường Ninh Cung sớm đã náo nhiệt.
Quy cách của Nhị phẩm Phi vị cách biệt với Lục phẩm Quý nhân một trời một vực, lại có thêm Công chúa tới, Nội vụ phủ, Ngự thiện phòng, Châm công phường, đám cung nữ thái giám đứng xếp hàng tiến tới chờ lệnh.
Nội vụ phủ có người tới quét dọn chính điện, có người đến hỏi thăm Tố phi nương nương thích gì, chính điện muốn bố trí thế nào, có có Quản sự kéo một đám cung nữ thái giám đến cho Tố phi nương nương chọn cung nhân.
Ngự thiện phòng phái hai đầu bếp nấu món Giang Chiết tới, hỏi Tố phi nương nương thích dùng thức ăn thế nào.
Châm công phường tới một cô cô danh giá, mang theo hai cung nữ khéo tay đến đo đạc để may quần áo cho Tố phi nương nương, còn cười nịnh bợ nói tháng sau tổ chức lễ sắc phong, tuyệt đối sẽ không ủy khuất Tố phi nương nương.
Nghênh Thư loay hoay chân không chạm đất, đưa tiễn một đợt lại đón đợt tiếp theo, ngay cả nước bọt cũng không kịp nuốt.
Đợi sắp xếp mọi chuyện xong, đuổi hết mọi người đi, sắc trời đã tối xuống, các cung đều đã lên đèn.
''Tiểu chủ, à không, là nương nương''
Nàng đi tới trước mặt nương nương nhà mình, gian nan sửa miệng.
''Cuối cùng đều đã sắp xếp xong hết, chính điện cần năm sáu ngày mới có thể quét dọn hết, đã báo xong những thứ mà người thích bố trí, còn có cung nhân của Trường Ninh Cung chúng ta, nô tỳ chọn trước vài người nhìn có vẻ đàng hoàng...''
''Nghênh Thư, những chuyện này ngươi làm chủ là được rồi''
Của hồi môn mà mình mang tới lúc này không dựa vào thì có thể dựa vào ai?
''Dạ''
Nghênh Sức thật ra rất tài giỏi, dù cho chuyện có dồn dập ập tới, cũng có thể chia ra xử lý ổn thỏa.
''Ngươi đi gọi thiện trước, Công chúa buồn ngủ rồi, để nó ăn rồi ngủ trước'' trong mắt Tố phi đều là ôn nhu và cưng chiều.
''Dạ''
Nghênh Thư cười hì hì rời đi, rất lâu trước đây cũng không thấy chủ tử nhà mình cười, hiện tại mới không đến nửa ngày, ý cười trong mắt liền không ngừng lại.
''Ôi, Nghênh Thư tỷ tỷ, sao người lại đích thân tới đây?''