Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vốn dĩ là vì chuyện lần trước khuyên y đọc sách, đứa trẻ tám tuổi không thích đọc sách, nên cảm thấy ai khuyên y đọc sách cũng đều là không có ý tốt.
''Ta biết ngươi không có ác ý, nhưng ta không thích đọc sách, trong cung từ xưa tới nay chưa từng có ai hỏi ta thích cái gì, không thích cái gì''
Gai góc trên người tiểu thiếu niên dần tan biến, thần sắc cô đơn, cuối cùng y vẫn chỉ là đứa trẻ tám tuổi.
''Vậy người thích gì?''
Diệp Tư Nhàn thuận miệng hỏi, kỳ thật trong nội tâm nàng đang rất gấp, nàng rất muốn đi bung xõa, đây là cơ hội hiếm có.
''Ta thích tập võ, Diệp tẩu tẩu người có biết không? Mặc dù thái phó trong học đường thường đánh vào tay ta, nhưng sư phó dạy võ của ta luôn khen ta, ông ấy còn nói sau này ta sẽ là một tướng quân dũng mãnh...''
Triệu Nguyên Thuần như mở máy hát, cưỡi ngựa đi theo sát Diệp Tư Nhàn.
Diệp Tư Nhàn vừa đi vào rừng tùy tiện ứng đối.
''Vậy người phải học chăm chỉ, tập võ cũng rất vất vả''
''Không vất vả không vất vả, à tẩu tẩu, ta có thể thường xuyên tới xem nơi ở cũ của mẫu phi không?''
''Có thể, nhưng bây giờ người không thể đi theo ta, ta đã tha thứ cho người rồi, người mau đi làm việc của người đi'' Đi nhanh lên đi tiểu tổ tông.
''Tẩu tẩu, ta có thể đi cùng với ngươi không?''
''Không được, người là tiểu Vương gia, ta là Thải nữ của Hoàng thượng, để người khác trông thấy sẽ bị nói ra nói vào'' Diệp Tư Nhàn không thể làm khác.
''Nhưng mà tẩu tẩu, ta mới tám tuổi thôi...''
''Vậy cũng không được!''
Hai người nói tới nói luo nàng cũng không đuổi Triệu Nguyên Thuần đi được, thật ra lần đầu vào rừng nàng có chút bỡ ngỡ.
Trước kia đều đi theo ca ca, nếu bảo nàng đi một mình ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
''Tẩu tẩu đừng sợ, mỗi năm ta đều đến đây, đã sớm quen rồi, đi ta dẫn ngươi tới tới chỗ này hay lắm, ở đó có ba ổ thỏ hoang''
''Này...''
Triệu Nguyên Thuần như con khỉ khéo léo, thả người nhảy lên, đoạt lấy dây cương trong tay Diệp Tư Nhàn, hướng theo một hướng khác.
Diệp Tư Nhàn kinh hãi hô lên một tiếng rồi cũng tùy theo y, cái tên nhóc này.
....
Diệp Tư Nhàn thề, từ khi vào kinh đến nay, hôm nay là được chơi vui vẻ nhất.
Triệu Nguyên Thuần dẫn nàng đi tìm được ba ổ thỏ hoang, hai người bắn mấy mũi tên đều trúng thỏ rừng, đang định rời đi thì lại phát hiện trong ổ còn có con non.
Diệp Tư Nhàn lúc này lúc này xuống ngựa đem thỏ con ra, tổng ộng có ba con, hai con thỏ xám một con thỏ trắng.
Thông thường thỏ rừng đều là thỏ xám mắt đen, nhưng con thỏ trắng nhỏ này vậy mà lại xinh ra với đôi mắt đỏ, giống như hồng ngọc dưới nước trong veo.
Diệp Tư Nhàn thấy một lần liền yêu thích không chịu buông tay.
''Tẩu tẩu, vòng qua mảng rừng này, phía sau còn có một dòng suối nhỏ, nơi đó có vừa lớn vừa mập, mỗi năm ta đều đi bắt, cá nướng của Ngự thiện phòng Ngưu sư phó là ngon nhất, lát nữa chúng ta đi bắt về tối nay ăn.''
''Có thể sao? Thật sự có cá?''
Huyện Giang Hoài là thành nhỏ có sông, Diệp Tư Nhàn từ nhỏ lớn lên bên sông nước, từ khi nàng đến Kinh thành, ngoại trừ hồ Thái Dịch trong Ngự hoa viên, chưa thấy quá sông nước thật sự.
Dù thấy được một dòng suối nhỏ cũng thấy thân thuộc.
''Đương nhiên là có rồi''
''Đi thôi!''
Diệp Tư Nhàn ôm bé thỏ trắng, đi theo Triệu Nguyên Thuần đến bên dòng suối.
Sau hai canh giờ, hai người từ trong rừng rậm đi ra.
Trên lưng, trên eo, cầm trong tay, gà, cá, thỏ, to to nhỏ nhỏ trông như cường đạo vừa đi cướp về được.
Xa xa Viên Nguyệt đã nhìn thấy hai người một trước một sau dắt ngựa đi tới, trợn mắt há mồm. Cùng trợn mắt há mồm với nàng còn có tốp năm tốp ba ở trên đài các nữ nhân đang nói chuyện phiếm.
Các nàng ta đã sớm trở về, mặt trời cũng dần lên cao rồi, sớm đã xuống ngựa trốn ở khán đài râm mát cười nói.
Giờ phút này biểu hiện trên mặt khác nhau.
''Ôi chà, Diệp thải nữ là đi cướp bóc đó à?''
''Nhìn bộ dạng đó của nàng ta kìa, quả nhiên là nha đầu nông thôn''
''Đây là quay lại nghề cũ à'' Mấy mỹ nhân nói nhỏ.
''Ai nha, Diệp muội muội đang ôm cái gì kia? Là con thỏ mập trắng béo lông xù sao?''
Tôn tài tử hiếm khi không mở miệng châm chọc mà là cố ý cao giọng nói.
Nàng vụиɠ ŧяộʍ liếc qua Hứa quý phi bên cạnh đang ăn điểm tâm với Đại hoàng tử, quả nhiên là ánh mắt của đứa nhỏ kia bị hấp dẫn.
Sau đó...
''Mẫu phi mẫu phi, con muốn!'' Tiểu Bá Vương mở miệng.
Diệp Tư Nhàn không định tới khán đài, nhưng quy củ trong cung, gặp phi tần cao hơn thì phải thỉnh an, huống chi ở đây ngồi nhiều như vậy.
Giao lại toàn bộ những thứ trên người và ngựa cho cung nhân, nàng tiến lên thỉnh an.
''Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, Dung phi nương nương, các vị phu nhân an''
''Ừm''
Hoàng hậu cũng không thèm để Diệp Tư Nhàn vào mắt, đang muốn phất tay bảo nàng đi xuống dưới, đã thấy Đại hoàng tử Triệu Trường Diên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bò xuống bậc thang, đứng trước mặt Diệp Tư Nhàn, ngẩng đầu dùng lỗ mũi đối mặt với nàng.
''Ta muốn bé thỏ trắng đó, ngươi mau dâng lên đây cho bổn Hoàng tử!''
Diệp Tư Nhàn: ''...''
Cho dù địa vị thấp thì cũng là phi tần của Hoàng đế, bị một Hoảng tử chỉ vào mũi yêu câu gì đó, tựa hồ không làm khó dễ được.
''Diên nhi mau quay lại, con muốn gì mẫu phi sẽ sai người chuẩn bị cho con'' Hứa quý phi tự mình đứng dậy.
Cũng không phải là thương tiếc gì Diệp Tư Nhàn, nàng chỉ là không muốn hi tử vứt bỏ thể diện trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng tử vô lễ như vậy mà truyên đi thì còn gì mặt mũi của nàng nữa.
''Ta không chịu ta không chịu, mẫu phi, ta muốn bé thỏ trắng đó!''
Triệu Trường Diên bắt đầu khóc lóc om sòm, đứa nhỏ bốn tuổi không hiểu được đạo lý, chưa trải sự đời, chỉ cần khcó lóc la lối là muốn gì cũng được.
Lần này, cũng không ngoại lệ.
Diệp Tư Nhàn nhìn bé thỏ trắng trong lòng một chút, thấy không nỡ.
Nàng tự tay bắt từ trong ổ ra, còn chưa mở mắt, nàng còn muốn tự tay nuôi nó lớn, đôi mắt hồng hồng nhìn một cái là tim tan chảy, nàng thấy không đủ.
Nhưng tiểu Hoàng tử mới bốn tuổi, cho dù không có gốc là Hứa quý phi, nàng cũng không nên tranh giành đồ vật với một đứa trẻ bốn tuổi phải không?
Cho nên nàng cố nén buông bỏ, tiếp nhận bé thỏ trắng từ trong tay Viên Nguyệt, đang định nâng lên đỉnh đầu tự tay đưa cho Đại hoàng tử.
Thế nhưng bé thỏ trắng kia lại bị người khác đoạt mất.
''Triệu Trường Diên, ngươi là ăn cướp sao hả?''
Trên danh nghĩa, Triệu Nguyên Thuần là thúc thúc của Triệu Trường Diên, nhưng làm gì có ai thèm để tâm đến con do một tiện nhân sinh ra, nói trắng ra đứa nhỏ này không cha không mẹ, cũng nữ thái giám đều không coi trọng hắn.
Hứa quý phi dỗ dành nhi tử, thấy rắc rối, nàng nhìn Diệp Tư Nhàn rồi lại nhìn Triệu Nguyên Thuần, yếu ớt cười một tiếng.
''Bối phận của Diệp thải nữ cũng là thiếp của Hoàng tử, yêu thương Hoàng tử là chuyện đương nhiên, đâu có liên quan gì tới Thuần Tiểu Vương gia?
Triệu Nguyên Thuần lại không chịu thua cái trò này của nàng ta, đứa nhỏ tám tuổi cười khẩy.
''Bé thỏ trắng này là do ta bắt được trong rừng, nhờ Diệp thải nữ nuôi giúp ta, nếu như Triệu Trường Diên thật sự muốn, vậy xin Quý phi nương nương sai người tự đi mà bắt, còn con này thì không được.''
Triệu Trường Diên nghe chừng không cứu vãn được, nằm rạp trên đất khóc đến tê tâm liệt phế.
''Ta mặc kệ ta mặc kệ, mẫu phi, con muốn con này...''