Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhạn Thu cũng khóc theo.
''Nương nương, người đừng thương tâm, sau này sẽ khá hơn mà, chờ Lục Vương gia tỉnh lại, nhất định sẽ cầu xin cho người, huống chi Hoàng thượng cũng không thể không nhớ ơn dưỡng dục của người''
''A...'' Thái hậu cười lạnh.
''Ơn dưỡng dục thì thôi đi, hắn không giáng chức vị của ai gia đã là cho Trần gia thể diện vô cùng rồi''
Thái hậu đỡ tay Nhạn Thu định chậm rãi đứng lên, lại không ngờ Nhạn Thu không đứng vững, hai người cùng ngã nhào trên đất.
Nhất là Nhạn Thu, ngày đo thái giám đưa Thái hậu đến giam lỏng quá thô lỗ, bà giúp Thái hậu ngăn cản thì ngã một phát, rốt cuộc không khôi phục, thân thể không bằng lúc trước.
Bệnh như kéo tơ, rút đi tất cả sức lực của bà.
''Ai gia...hận!''
Thái hậu tủi thân ghé vào lòng Nhạn Thu, nghẹn nghèo khóc nấc.
''Không biết khi nào thì xử trảm Trinh Thuyên, ai gia muốn tới nhìn huynh ấy lần cuối, ai gia...có lỗi với huynh ấy''
''Nương nương! Người quên rồi sao, ông ta muốn gϊếŧ người, ông ta muốn gϊếŧ người đó!'' Nhạn Thu không thể nào hiểu được tâm tư của Thái hậu.
Bây giờ bà mới hiểu, Huệ Vương chỉ muốn lợi dụng Thái hậu, ông ta rõ ràng muốn bản thân đăng cơ, thậm chí sau khi ông ta đăng cơ có thể sẽ gϊếŧ chết mẹ con Thái hậu cũng chưa biết chừng.
''Ta hiểu huynh ấy, huynh ấy nhất định là muốn làm Hoàng đế, Nhạn Thu ngươi biết không, mấy năm nay huynh ấy quá thiệt thòi, năm đó Tiên Đế cưới ta vào cung, lại phái huynh ấy đến cái nơi xó xỉnh Cam Châu kia, mấy năm nay huynh ấy quá khổ''
Nhạn Thu không hiểu cái gì là tình, nhưng hiện tại bà biết Thái hậu nương nương bị một bị chữ tình làm cho xoay vòng.
''Người...thật sự muốn gặp ông ta?''
''Thật sự muốn gặp huynh ấy'' Thái hậu rất khẳng định.
''Ngươi có cách không?''
Thái hậu khó khăn đỡ lấy đầu gối Nhạn Thu đứng dậy, lại run rẩy đỡ Nhạn Thu lên, hai chủ tớ vừa quay về vừa nói.
''Nương nương, nếu người muốn gặp Huệ Vương, nhất định phải vào thiên lao, chuyện này nô tỳ tìm cách thông báo với Hoàng thượng''
''Người yên tâm, nô tỳ nhất định...để người gặp ông ta một lần cuối''
Thái hậu vỗ vỗ lên bàn tay Nhạn Thu, không để chuyện này trong lòng, bà căn bản cũng không tin Hoàng đế có thể đồng ý.
Bên này.
Trở về từ Ninh Thọ Cung, tảng đá lớn trong lòng Hoàng hậu cuối cùng cũng rơi xuống.
''Rốt cuộc ta cũng thoát khỏi khống chế, sau này ta rốt cuộc cũng có thể sống thật tốt''
''Kỳ thật Hoàng thượng có sủng hay không sủng ta cũng không cần vội, lúc trước vào cung, ta vốn cũng không phải hướng tới sủng ái, Ngọc Đường ngươi nói có đúng không?''
Hoàng hậu uống thuốc bổ, soi gương.
Có đôi khi ngẫm lại, làm gì cần phải được sủng ái sinh con, nàng là Hoàng hậu, chỉ cần đoan trang xinh đẹp luôn ngồi trên bảo tọa Hoàng hậu, ai có thể làm khó được nàng.
Là tự nàng từ trước đến nay gây khó dễ cho bản thân.
''Quá mệt mỏi''
''Nương nương sau này mở rộng cửa lớn sống thật tốt, phải, người vẫn phải suy nghĩ cho chính mình, cho dù là thu dưỡng một đứa bé thì sao'' Ngọc Đường móc tim móc phổi khuyên.
Nếu chủ tử không được sủng ái, vậy thì tìm người có thể sinh.
Sinh ra, mẹ chết giữ lại con, bịt kín miệng cung nhân, vậy thì không khác gì thân sinh.
Đích tử cuối cùng vẫn là đích tử, Đại hoàng tử của Hứa phi thì làm gì được?
''Thu dưỡng hài tử đâu có dễ như vậy, cả trái tim của Hoàng thượng chúng ta đều ở Trữ Tú Cung, căn bản không động vào những nữ nhân khác''
Hoàng hậu buồn rầu, nàng đương nhiên cũng muốn.
''Vậy chúng ta đợi thêm một chút, nô tỳ vẫn không tin, Trữ Tú Cung có thể đắc ý được bao lâu, huống chi...''
''Nương nương, mặc dù Hoàng thượng ngừng tuyển tú, nhưng người vẫn có thể sử dụng quyền lợi của Hoàng hậu, nạp vài nữ tử xuất thân cao quý tướng mạo xinh đẹp vào cửa làm Phi''
''Đây là lẽ chính đáng, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể nói gì?''
Ngọc đường quanh quẩn thật lâu trong lòng Hoàng hậu, nàng trầm mặc hồi lâu, đôi tay hận không thể bóp nát cái chén, cuối cùng mới lắc đầu.
''Chờ! Trước tiên phải chờ! Bất động''
Hoàng thượng bảo nàng trung thực, nàng vẫn nên trung thực, không nên giở trò lung tung.
...
Ninh Thọ Cung và cung Tê Phượng gần đây yên lặng.
Hứa phi vì Đại hoàng tử không có ở bên cạnh, giống như hổ bị nhổ răng, cùng lắm cũng chỉ nhe trăng trừng mắt.
Tố phi ít giao du với bên ngoài, an tâm nuôi dưỡng Đại công chúa.
Các phi tần còn lại cũng là vừa trải qua bạo loạn, đều cực kì trung thực, trong cung hiếm khi gió êm sóng lặng.
Lúc Diệp Tư Nhàn ở Giang Nam thì còn tốt, vừa trở về chưa được mấy ngày đã bắt đầu ói lên ói xuống, Viên Nguyệt sợ hãi liên tục tuyên triệu thái y.
''Tiệp dư chủ tử chỉ là có chút không quen khí hậu, càn lại đều bình thường, không cần dùng thuốc bổ, vi thần kê mấy đơn dược thiện cho tiểu chủ ăn là được''
''Làm phiền thái y''
Lúc thái y ra ngoài đang kê thuốc, Triệu Nguyên Cấp sải bước đi đến, một mặt khẩn trương.
''Thế nào? Lại nôn rồi?''
''Sao Hoàng thượng lại tới đây?'' khuôn mặt nhỏ của Diệp Tư Nhàn tái nhợt ''Lúc này không phải người đang duyệt tấu chương sao?''
Bàn tay to lớn của Triệu Nguyên Cấp vuốt ve tóc nàng.
''Chuyện Cam Châu khá bận rộn, về sau trẫm sẽ rảnh rỗi hơn chút, Nhàn Nhàn, chờ nàng khá hơn một chút, trẫm đưa nàng xuất cung giải sầu được không?''
''Thôi đi''
Diệp Tư Nhàn căn bản không tin lời hứa của hắn.
''Chờ người chuẩn bị xe ngựa xuất cung kỹ càng rồi mới nói thì tốt hơn, nếu không thì lại phải chờ chờ đợi đợi'' cái miệng nhỏ của nàng cong lên.
Yết hầu của Triệu Nguyên Cấp lăn một vòng, cúi người hung hăng hôn một chút.
''Cái miệng nhỏ này sao càng ngày càng lanh lợi, học ai vậy?''
''Nào có''
Thần sắc Diệp Tư Nhàn tốt hơn chút, kiên cường ngồi dậy nằm lên vai Triệu Nguyên Cấp.
''Hoàng thượng, người thấy Thuần Tiểu Vương gia chưa?''
''Làm sao? Nàng có việc gì à?''
''Người vẫn là đi tìm ngài ấy đi, đưa bé đó từ nhỏ đã không có mẹ thật đáng thương, người lại lợi dụng người ta như vậy, thời gian đó thiếp nhìn ra được, ngài ấy thật sự đau lòng, con mắt sưng đỏ cả''
Diệp Tư Nhàn từng câu từng chữ, cánh tay ôm nàng của Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên nắm thật chặt.
''Là trẫm sơ sót''
''Chỉ lo cho Lục đệ mà quên mất Cửu đệ''
''Trưa nay thần thiếp không giữ Hoàng thượng lại dùng bữa, người gọi Cửu đệ vào Chiêu Dương Cung nói chuyện với ngài ấy đi, thiếp nghĩ ngài ấy sẽ hiểu!''
''Ta biết rồi!''
Triệu Nguyên Cấp nói chuyện phiếm với Diệp Tư Nhàn, lại để cho thái y kê thêm vài đơn dược thiện cho Diệp Tư Nhàn, nói sợ nàng ngại đơn điệu không thích ăn.
Diệp Tư Nhàn nhìn vẻ mặt thành thật căn dặn thái y của hắn, chỉ cảm thấy tim hạnh phúc ứa ra bong bóng.
Đây chính là phu quân của nàng đó.
Đưa tiễn Hoàng thượng, Diệp Tư Nhàn cũng đúng lúc đói bụng, sai Viên Nguyệt dựa theo đơn dược thiện đi chuẩn bị, mình thì nằm trên giường hài lòng lăn qua lăn lại.
''Mềm quá, giống ngủ trên đám mây''
Rời khỏi Trữ Tú Cung, Triệu Nguyên Cấp sải bước tới Đức An Cung, định đích thân tìm đệ đệ.
Nhưng lão thái giám thủ vệ Đức An Cung nơm nớp lo sợ nói cho hắn biết: ''Hoàng thượng, Thuần Tiểu Vương gia đã mấy ngày không về, cũng không ai biết, không ai hỏi một tiếng''
Một câu nói vô cùng chua xót, tim Triệu Nguyên Cấp có chút đau, sắc mặt lập tức khó coi.
''Không ai hỏi ngươi thì ngươi không tự mình bẩm báo à? Vương gia lạc ở đâu cũng không tìm, ngu xuẩn!''
Triệu Nguyên Cấp hung hăng đá tên thái giám kia một cước, nhưng chỉ có chính hắn biết, không nên trách thái giám, mà lại tự trách mình.
Triệu Nguyên Cấp phái cung nữ thái giám, thậm chí Ngự lâm quân, tìm trên dưới khắp cả cung đều không thấy bóng dáng Triệu Nguyên Thuần.
''Chỉ sợ Tiểu Vương gia không có trong cung...'' Phùng An Hoài thấp thỏm.