Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
''Ầm''
''Xoảng!''
Tiếng đồ sứ vỡ vụ truyền ra từ điện Chiêu Dương, Phùng An Hoài ôm đầu đầy mồ hôi chui ra.
''Sư phụ''
Mấy tiểu thái giám chạy tới.
Phùng An Hoài lau mồ hôi trán, thấp giọng phân phó gì đó, đám tiểu thái giám bị dọa đến thở cũng không dám thở, rón rén lui ra ngoài.
Phùng An Hoài đang định quay người, Viên Nguyệt co chân xông lên.
''Phùng công công người mau cứu tiểu chủ nhà chúng tôi, nàng ấy bị Quý phi nương nương gọi đi hơn một canh giờ rồi còn chưa thấy về''
Biết là việc này không hợp quy củ, nhưng bây giờ nàng không còn cách nào, trong cung còn ai có thể tiếp cận được tới Quý phi nương nương.
''Trời ơi bà cô của tôi ơi ngươi nhỏ tiếng chút đi'' Phùng An Hoài kéo Viên Nguyệt qua một bên hạ giọng.
''Hoàng thượng bây giờ đang rất tức giận, ngươi mạo muội xông tới bộ không muốn sống nữa sao? Không phải lão nô không chịu thông truyền giúp cô nương, nhưng thật sự là...''
''Rầm!'' lại một tiếng đồ vật bị vỡ truyền ra.
Phùng An Hoài cẩn thận chỉ chỉ: ''Cô nghe thấy chưa?''
Viên Nguyệt bị dọa đến tái mặt, đành miễn cưỡng rời đi.
''Haizz''
Phùng An Hoài nhìn theo bóng lưng nàng thở dài, dạy dỗ mấy tiểu thái giám một trận, dặn bọn họ sau này không có thông truyền thì không được tùy tiện cho người khác vào.
Chuyện của hậu cung có Hoàng hậu nương nương lo, Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, sao quản được nhiều như vậy.
Mội Tải tử nhỏ nghĩ cũng thấy sống không dễ gì, nhưng cả cung này có ai mà sống được dễ dàng đâu.
...
Triệu Nguyên Cấp tựa trên long sàng nhắm mắt suy nghĩ.
Tức giận không thể giải quyết vấn đề, hắn là Đế vương, lẽ ra không được lộ ra vui buồn, hôm nay là hắn mất kiểm soát.
''Nhưng mà Huệ Vương thúc, sao ông ta có thể?''
Triệu Nguyên Cấp lại cầm tấu chương bị hắn đập phá lên, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Tấu chương này là được gửi khẩn cấp từ tám trăm dặm về khoảng nửa canh giờ trước, Cam Châu ở tây bắc trực tiếp đưa tới Chiêu Dương điện, bên trong mật báo Huệ Vương phủ ở Cam Châu một tháng trước bỗng nhiên bắt đầu chiêu binh mãi mã.
Nghĩ đến Huệ Vương thúc, trong đầu hắn vẫn là Vương thúc với nụ cười ôn hòa, cử chỉ khiêm tốn, ngay cả nói chuyện cũng mang theo cảm giác thi thư lễ khí.
Năm đó phụ hoàng ngang tàn loạn chính, mẹ con Liên quý phi bá quyền trong cung, mẫu hậu mang theo hắn và Lục đệ Nguyên Triệt cực khổ sống qua ngày.
Đường dường là cung Tê Phượng mà giữa mùa đông lại không có củi để đốt, vẫn là Huệ Vương thúc sai người âm thầm giúp đỡ.
Lúc phụ hoàng đang bị Liên quý phi mê hoặc, muốn phế Thái tử giúp mẹ con Liên quý phi, cũng là Huệ Vương thúc ở ngoài cung phát động văn thần võ tướng thề chết khuyên can.
Cuối cùng Liên quý phi không có máu nhuộm Đông cung mà là ngày càng lụn bại, mọi thứ trở lại chính phái.
Cục diện này, cơ hồ xem như là do Huệ Vương thúc dốc hết sức lực mà bảo vệ.
Còn Triệu Nguyên Cấp không phải người có ơn không báo, trái với phụ hoàng, hắn cảm thấy Huệ Vương thúc còn giống một phụ thân hơn.
''Tại sao vậy?'' Triệu Nguyên Cấp đỡ trán.
Nếu ông ấy muốn làm Hoàng đế, lúc trước tại sao lại muốn dốc hết sức nâng đỡ mình, nhưng nếu như...
Càng nghĩ càng bực bội, hắn không phải là không nghi ngờ tấu chương là thật hay giả, nhưng hắn là Đế vương, cũng không thể không cảnh giác.
''Phùng An Hoài, bãi giá Ninh Thọ Cung, trẫm muốn tới thăm Thái hậu'' hôm nay hắn không muốn xem tấu chương gì nữa, cung của phi tần nào cũng không muốn đi.
''Dạ!'' Phùng An Hoài cung kính.
...
Trong Dao Hoa Cung, Diệp Tư Nhàn vẫn khó khăn quỳ ở đó đọc cung quy.
Từ sáng đến đêm, từ tinh thần phấn chấn đến lúc miệng đắng lưỡi khô, cả đôi chân nàng đã mất hết cảm giác, mệt mỏi lung lay sắp ngã xuống.
Nàng không giống trong kịch bản viết mỹ nhân vận mệnh tốt, luôn có anh hùng tới cứu đúng lúc dầu sôi lửa bỏng.
Nàng không phải mỹ nhân, không có anh hùng nào tới cứu nào, trong thâm cung này, nàng cũng chỉ tồn tại như sâu bọ.
Nam nhân giống anh hùng gì đó, mỹ nhân của hắn có rất nhiều, chỉ sợ hắn không thèm cứu.
Tới gần giờ Tý, rốt cục cũng đọc hết một trăm lần cung quy.
Diệp Tư Nhàn vịn lên bả vai Viên Nguyệt, một tay vịn thành cung.
Cứ như vậy từng bước từng bước đi về Cẩm Tú Hiên.
Trên đường đi, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy bên dưới anh trăng, tầng tầng lớp lớp cung điện ngói lưu ly phát ra ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt.
''Không ngờ, ánh trăng trong cung này cũng lạnh như vậy''
Vẫn là ánh trăng ở huyện Giang Hoài ấm áp hơn, có mẫu thân dịu dàng gọi, có bạn bè vui vẻ cười nói cùng nhau chơi đùa.
''Tiểu chủ mau quỳ xuống, Hoàng thượng ngự giá''
Viên Nguyệt bỗng nhiên túm lấy Diệp Tư Nhàn kéo xuống, tiện thể nhấn đầu nàng xuống.
Diệp Tư Nhàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy dần hoa mắt chóng mặt, thân thể nhanh chóng mềm nhũn, ngồi phịch lên người Viên Nguyệt.
''Tiểu chủ, tiểu chủ người tỉnh lại đi'' Viên Nguyệt sợ hãi kêu lên.
Triệu Nguyên Cấp ngồi trên ngự giá sắc mặt nghiêm chỉnh, âm trầm nghĩ tới Thái hậu.
Mẹ con hắn hàn huyên tới nửa đêm, tổng kết lại một câu Huệ Vương không thể nào mưu phản.
Thái hậu thậm chí còn khẽ cười nói, Hoàng đế nếu không yên tâm thì dứt khoát chiêu gọi Huệ Vương vào kinh đi, hoặc là thừa dịp tết sắp tới gọi ông ấy trở về, lúc đó lại tìm hiểu thực hư.
Triệu Nguyên Cấp cảm thấy, trước mắt hắn cũng chỉ có thể làm vậy.
''Là ai?''
Ánh mắt như thanh kiếm sắc bén của hắn quét tới.
''Hồi Hoàng thượng, là Diệp tài tử, thân thể ngài ấy khó chịu nên ngất xỉu'' Phùng An Hoài không dám giấu diếm.
''Cái gì?!''
...
Diệp Tư Nhàn sốt cao.
Ở trong mơ, anh hùng rốt cục cũng tới cứu nàng, hắn vẫn dịu dàng quan tâm như vậy, không hề giống Đế vương cao cao tại thượng nghiêm mặt.
Hắn ôm mình về thẳng Chiêu Dương điện, còn có rất nhiều thái y đến chẩn trị cho mình.
Sau đó còn giống như đang uống thuốc, nhưng thuốc đắng quá, giấc mộng này quá chân thật rồi.
Diệp Tư Nhàn nghiêng người, quấn trên người Triệu Nguyên Cấp như bạch tuộc.
''Nữ nhân này'' Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười.
Diệp Tư Nhàn lại nỉ non: ''Ở trong mơ, người chỉ có thể có một mình ta là mỹ nhân''
Triệu Nguyên Cấp: ''???''
Lúc Diệp Tư Nhàn tỉnh lại đã là hôm sau, nhìn ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, nàng mê màng nhìn xung quanh.
''Ta đang ở đâu?''
''Tiểu chủ, đây là Chiêu Dương Cung''
Viên Nguyệt bưng thuốc tới, kể lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua đầu đuôi gốc ngọn đều kể hết, Diệp Tư Nhàn che miệng.
''Nói vậy ta bây giờ không phải đang nằm mơ?''
''Dĩ nhiên không phải'' Mắt của Viên Nguyệt đỏ lên, giày vò như vậy, nàng cũng bị hù chết.
...
Không cần đi thỉnh an, sau khi Diệp Tư Nhàn rửa mặt xong định rời đi.
Bỗng có tiểu thái giám đến báo, nói để tiểu chủ ở lại đây nghỉ ngơi, trước mắt không cần phải đi, hôm nay sẽ có thái y đến chẩn trị.
''Hả? Ta nhất định phải ở lại đây đợi sao?''
''Đây là khẩu dụ của Hoàng thượng, nô tài chỉ phụ trách truyền chỉ''
Tiểu thái giám kia nói xong cũng cáo lui, Diệp Tư Nhàn cũng không dám rời đi.
Nhưng nàng nhìn xung quanh, bỗng cảm thấy thiếu gì đó.
''Viên Nguyệt, Phùng công công đâu? Không phải trước giờ luôn do Phùng công công truyền khẩu dụ à?''
''Phùng công công ấy hả'' Viên Nguyệt bĩu môi.
''Sáng nay không biết chọc giận Hoàng thượng cái gì, tới thận hình ti ăn đòn rồi, nghe nói Hoàng thượng còn phạt ông ta ba tháng lương''
''Ra tay cũng ác quá'' Diệp Tư Nhàn nghĩ, ba tháng không ít tiền đâu.
''Được rồi, người vẫn nên ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi đi, nô tỳ bưng đồ ăn sáng lên cho người'' Viên Nguyệt nói.
Bên ngoài truyền đến một tiếng hô to.
''Hoàng thượng giá lâm...''