Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
''Thần thiếp biết sai rồi, nhưng Hoàng thượng, thần thiếp đều một lòng vì người, thần thiếp thật sự là quá nhớ người'' Dung phi bò qua ôm lấy chân Triệu Nguyên Cấp.
''Bởi vì nhớ trẫm, cho nên hạ độc trẫm sao? Hay là ngươi muốn sinh Hoàng tử?'' Triệu Nguyên Cấp đá một phát.
Dung phi ngơ ngẩn, thì ra Hoàng thượng biết tất cả mọi chuyện.
''Thần thiếp thật sự biết sai rồi, cầu xin Hoàng thượng tha thứ, từ nay về sau thần thiếp sẽ cấm túc ở Ngọc Chiếu Cung, chỉ cầu Hoàng thượng đừng đưa thần thiếp đi, An nhi mới hai tuổi, nó không thể không có mẫu thân'' Dung phi sụp đổ, nàng đã làm gì vậy chứ.
Trong mắt Triệu Nguyên Cấp hiện lên vẻ khinh miệt.
''Tống gia các ngươi...không phải vẫn luôn ghét bỏ Công chúa của trẫm sao? đưa một đứa con gái vào cung chưa đủ, còn đưa thêm một người nữa, nghĩ sẽ sinh được nhiều Hoàng tử?'' Triệu Nguyên Cấp chậm rãi tiến tới gần.
Dung phi lại cừng đờ người, không trách Hoàng thượng vẫn luôn không sủng hạnh Tống quý nhân, dù là lật thẻ để đưa người tới nhưng ngay cả đụng cũng không đụng tới mà trả về, còn nhục nhã hơn.
Dung phi ngồi liệt trên đất, không biết bao lâu mới lê thân thể cứng ngắc rời đi.
...
Quay lại Ngự thư phòng, Triệu Nguyên Cấp ngồi trước Ngự án, trước mặt đủ loại chứng cứ phạm tội của Tống gia.
Cảnh Thuận nguyên niên, Tống gia vì có công phù trợ phong Tam phẩm Hầu tước, còn chưa tới cuối năm đã trắng trợn mở rộng phủ đệ, bách tính nửa con phố đều bị bọn họ di dời.
Cảnh Thuận năm thứ hai, Tống gia Đại công tử ở Xuân Cẩm Lâu vung tiền như rác vì hoa khôi, tin tức xôn xao truyền đi, Nhị công tử phung phí tiền của gia đình vào cờ bạc, hết tiền thì chiếm đất của dân.
Cảnh Thuận năm thứ ba, Tống gia...
Từ đầu tới cuối cả một chồng chứng cứ, sắc mặt Triệu Nguyên Cấp trầm tĩnh, chỉ có Lý Hữu Phước cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc Hoàng thượng long nhan giận dữ cũng không phải như vậy.
''Hoàng thượng, đêm đã khuya, ngừoi cũng nên đi nghỉ đi thôi''
Triệu Nguyên Cấp hừ một tiếng, vứt hết đống giấy trong tay xuống phẩy tay áo bỏ đi.
...
Chiêu Dương Cung kiềm chế bầu không khí không để truyền đến hậu cung.
Nhưng Dung phi thất hồn lạc phách từ Chiêu Dương điện trở về, vẫn bị không ít người trông thấy, tin tức lan truyền nhanh chóng.
Hoàng hậu nghe vậy lạnh nhạt cười.
''Hậu cung này không phải luôn như vậy sao, ban ngày còn xán lạn khoe khoang, tối đến liền ngã xuống, không có gì lạ''
Những nàng vẫn hỏi câu: ''Tại sao vậy?''
''Người của Chiêu Dương Cung rất thận trọng, nô tỳ không nghe ngóng được, nhưng bên Ngọc Chiếu Cung nói là Dung phi nương nương dùng Công chúa để lừa Hoàng thượng nên mới giận''
''Hừ! Tự gây nghiệt thì không thể sống, không cần quản''
Hoàng hậu lạnh nhạt cười một tiếng quay người nằm ngủ.
Dao Hoa Cung Hứa quý phi lại mừng rỡ ngủ không được: ''Lần này lại có trò vui xem rồi, ta nói Hoàng thượng đã bao lâu rồi không có sủng hạnh tiện nhân đó, sao bỗng nhiên lại nhớ tới cô ta, thì ra là như vậy''
''Tiện nhân đó cũng quá to gan, Hoàng thượng ghét nhất là người khác đùa giỡn khôn vặt''
Mắt Hứa quý phi nhìn trắc điện trống rỗng tối đen như mực, trong lòng lại khó chịu.
''Nhưng chuyện này rốt cục cũng không liên quan gì đến ta, bổn cung phải nghĩ xem làm sao đem được Diên nhi về'' Hứa quý phi xoa thái dương nằm xuống.
Toàn bộ hậu cung, ước chừng chỉ có Tống quý nhân là không ngủ được.
''Đường tỷ rốt cục là bị làm sao?''
''Tỷ ấy ngã rồi, hậu cung lớn như vậy ta biết dựa vào ai?''
''Không đâu, Dung phi nương nương dù sao cũng là mẹ đẻ của Công chúa, Hoàng thượng sẽ không nhẫn tâm như vậy'' Hồng Huệ khuyên.
''Cũng chưa chắc, bất quá chỉ cần không liên lụy ta là được, tiến cung lâu như vậy còn không chịu thay ta nghĩ cách thị tẩm, đường tỷ cũng không có thể diện gì'' Tống quý nhân hất cằm lên.
Nàng đưa tay vuốt qua gò má kiều diễm ướŧ áŧ của mình, một bụng không cam tâm: ''Phụ thân ta cũng là con trai của tổ phụ, cũng là con của vợ cả, nhưng vì là ấu tử nên tước vị hay gia sản đều không được hưởng, sớm phải ra sống một mình''
''Cả nhà đường tỷ nở mày nở mặt lâu như vậy, cũng nên đến phiên nhà chúng ta rồi'' trong mắt Tống quý nhân lộ ra vẻ dữ tợn tà ác.
Tin tức không có chân mà chạy, nhưng không chạy tới Cẩm Tú Hiên.
Diệp Tư Nhàn không hay biết gì, ngủ ngon cả đêm đến hừng đông.
Trước khi đi thỉnh an nàng còn vui vẻ uống một bát cháo hạnh nhân, cười nói người của Ngự thiện phòng càng lúc càng tận tâm.
Viên Nguyệt trêu ghẹo: ''Đó cũng là do tiểu chủ người được sủng ái''
Diệp Tư Nhàn không nghĩ vậy: ''Hoàng thượng chỉ là rảnh tới mức nhàm chán, tìm người để gϊếŧ thời gian thôi.''
''Dung phi nương nương mới được sủng, lại còn có con gái đáng yêu'' ánh mắt Diệp Tư Nhàn tràn đầy hâm mộ.
Mẫu thân nói kết cục tốt nhất của nữ nhân chính là gả cho một vị hôn phu tốt, sinh con nuôi con, giúp chồng dạy con.
Trước kia nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng khi tiến cung rồi, nàng chỉ là một Tài tử nhỏ nhoi nói gì đến hôn phu.
Có thể giữ lại cái mạng nhỏ đã là tốt rồi!
''Đi thôi, đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương''
Diệp Tư Nhàn trang điểm xong, dẫn người chậm rãi đi tới Tê Phượng Cung.
Đi được nửa đường thì phát hiện bầu không khí ngày hôm nay có chút kỳ lạ, cung nhân đi ngang vội cúi đầu đi qua, sắc mặt các nhóm cung phi cũng nghiêm nghị.
''Trong cung xảy ra chuyện gì à?''
Viên Nguyệt nhíu mày nghĩ nghĩ: ''Sáng nay lúc nô tỳ đi lấy thức ăn, nghe nói là Dung phi nương nương làm sai gì đó khiến Hoàng thượng tức giận, nổi trận lôi đình đó''
''Vốn dĩ nô tỳ vẫn không tin, nên không có nói với tiểu chủ, nhưng giờ có vẻ là thật''
Diệp Tư Nhàn trở nên nghiêm nghị: ''Hoàng thượng nổi trận lôi đình rất là đáng sợ''
Trước đó lỗ mãng trước mặt hắn, nhắc tới cố nhân trong lòng hắn, ánh mắt của Hoàng thượng lập tức trở nên lạnh lẽo, huống chi là nổi trận lôi đình.
''Hôm nay cẩn thận một chút, có thể không nói gì thì đừng nói''
''Dạ!''
...
Đi vào cung Tê Phượng, Diệp Tư Nhàn liền ngoan ngoãn đứng vào vị trí của mình, không nói câu nào cũng không nhìn ai, ai đi tới cũng cứ hành lễ.
Kỳ thật, cũng không ai nói chuyện với nàng, tất cả mọi người đều cẩn thận từ lời nói tới hành động, Hứa quý phi thường ngày thích rất hay tới trễ hôm nay cũng là lần đầu tiên đến sớm.
Dung phi lại đến cuối cùng, dung nhan nàng tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ, quá khác so với hình ảnh lóa mắt hôm qua.
''Dung phi muội muội, nghe nói tối qua Công chúa không khỏe, mời thái y chưa?'' Hứa quý phi nhẹ nhàng cười 'quan tâm'.
''Đa tạ Quý phi tỷ tỷ, Công chúa chỉ là ngủ gặp ác mộng, không có mời thái y'' giọng của Dung phi khàn khàn.
''Ôi chao, muội muội là người trong lòng của Hoàng thượng, tỷ tỷ không với tới'' Hứa quý phi thấy thật sự thoải mái.
Dung phi nghe vậy không dám nói gì, gục đầu xuống thần sắc mệt mỏi.
''Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương tới!''
Theo một tiếng hô to, mọi người cùng đứng dậy quỳ xuống đất, Diệp Tư Nhàn vô thức rụt về phía sau.