Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lòng Diệp Tư Nhàn như có tảng đá đè lên, đột nhiên khó chịu muốn khóc.
''Tại sao vậy? Hoàng thượng, tại sao?''
''Làm Hoàng thượng không phải rất tốt sao? Ở trong cung điện vàng son lộng lẫy, ăn cẩm y ngọc thực, người còn có rất nhiều rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp, như vậy còn không tốt sao?''
''Tại sao lại muốn tới nơi nguy hiểm như vậy? Phương nam là ở đâu? Gặp nguy hiểm thì sao?'' Diệp Tư Nhàn nói năng lộn xộn.
Mặc dù không thích mài mực cho hắn, nhưng Diệp Tư Nhàn biết hắn là một Hoàng đế tốt, cẩn thận, yêu dân như con.
Mỗi ngày ở Chiêu Dương điện nàng đều có thể nghe được những lão đại thần râu tóc bạc phơ kia tán dương hắn là anh minh quân vương, nhìn thấy những đại thần kia ngay cả quỳ xuống đất bị mắng cũng là đầu rạp xuống đất.
Trước lễ vạn thọ mấy ngày nàng liền mơ hồ cảm thấy bầu không khí nghiêm nghị hơn, thì ra...chẳng trách, hắn ngày đêm đều không ngừng nghỉ.
''Vậy nên ở lễ vạn thọ là người cố ý mắng thiếp? Chính là vì muốn mang thiếp ra khỏi cung, cho ta ở chỗ này không bị người khác hãm hại?'' nghĩ thông suốt mọi chuyện Diệp Tư Nhàn lệ rơi đầy mặt.
''Đừng khóc''
Bàn tay to lớn thô ráp vụng về giúp nàng lau nước mắt, vết chai sạn trên tay khiên mặt nàng đau, đó là dấu ấn do hắn tập võ lâu ngày cầm kiếm để lại, là sự kiêu ngạo của kẻ làm Đế vương như hắn.
''Nàng nghe lời, ở lại đây chờ trẫm đến đón nàng'' ngữ khí Triệu Nguyên Cấp hòa hoãn lại.
Đứng ở vị trí cửu ngũ chí tôn rèn luyện ba năm, ánh mắt hắn nhìn người khác vô cùng độc ác, nhưng lại phá lệ một lòng một dạ sủng ái cô nương trước mặt.
''Người khác cũng thôi đi, Hoàng hậu là thê tử của trẫm, Quý phi và Tống tần cũng theo trẫm từ Đông Cung, thay trẫm sinh con dưỡng cái, trẫm không nên đụng đến các nàng, nàng hiểu không?''
Cho dù không có tình cảm gì, cho dù gia tộc của các nàng tồn tại đủ loại hành vi mục nát, nhưng các nàng cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân, từ trước đến nay hắn không muốn so đo với nữ nhân.
Không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không tùy tiện làm khó dễ các nàng.
''Vậy Hoàng thượng, thần thiếp có thể hỏi một câu tại sao không? Tại sao lại là thiếp?'' Diệp Tư Nhàn rất thông minh, nàng không còn nói 'Dư Tĩnh Dao' gì đó, mà là hỏi: ''Lý do bị tuyển vào cung giống với thần thiếp sao?''
Ánh mắt trong suốt của kẻ hèn mọn ngầng đầu nhìn chằm chằm Đế vương cao lớn uy vũ, ánh mắt không chút sợ hãi, cô nương hương dã nghé con mới sinh không sợ cọp.
Lúc trước nhìn thấy Hoàng đế, hai chữ này chỉ xuất hiện trong lời kể của tiên sinh kể chuyện, nàng cũng không hiểu được tính uy nghiêm là như thế nào, cũng không hiểu người ở kinh hành tại sao ai cũng đều sợ hắn.
Dù sao nàng cũng không sợ, đây chính là vị hôn phu của mình, chỉ là hơi nhiều tiểu thiếp một chút mà thôi, không khác nam nhân bình thường.
Trầm mặc dài dằng dặc trôi qua, Triệu Nguyên Cấp nắm đôi vai của nàng, trịnh trọng đáp lại nàng: ''Không giống''
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tư Nhàn đỏ bừng lên, trong lòng Triệu Nguyên Cấp khẽ động, ôm nàng vào trong ngực: ''Còn muốn biết gì nữa không?''
''Muốn biết tại sao?'' Diệp Tư Nhàn ở trong ngực hắn không dám ngẩng đầu.
Triệu Nguyên Cấp đột nhiên bế ngang nàng lên bước dài tiến đến tẩm điện, đặt nàng ở trên giường rồi trèo lên trên.
''Vậy nàng cảm thấy là vì cái gì?''
''Vì Hoàng thượng thích thiếp?'' người nào đó đỏ mặt to gan.
''Nàng nói đúng''
Đế vương trẻ tuổi hữu lực ôm lấy nữ tử âu yếm, cẩn thận mà vụng về đặt lên đôi môi hồng phấn của nàng một nụ hôn, cảm giác mềm mại khiến tai hắn phiếm hồng.
Sắc mặt tiểu mỹ nhân xinh xắn hoạt bát đã sớm căng ra, xấu hổ hung hăng vùi mặt vào ngực hắn.
Màn đêm buông xuống, hai người ôm nhau ngủ.
Đột nhiên phải ly biệt khiến bọn họ không đành lòng nhắm mắt lại, lời cáo biệt nói một lần lại một lần, một người không nỡ, người kia thì không yên lòng.
''Mẹ thiếp luôn nói, thân là nữ tử phải hiền lành lễ phép, nhưng cũng không được để bản thân ủy khuất, Hoàng thượng, thiếp sẽ cẩn thận để ý quy củ, nhưng thiếp sẽ không ủy khuất chính mình, người cũng không thể ủy khuất thiếp'' đầu Diệp Tư Nhàn tựa vào bộ ngực rắn chắc.
''Trẫm từng ủy khuất ngươi bao giờ?'' Triệu Nguyên Cấp ôm ở sau lưng nàng khẽ nhíu mày.
''Vậy tại sao người không cho thần thiếp thị tẩm? Người đã lật thẻ của thần thiếp rất nhiều lần mà''
Diệp Tư Nhàn không hiểu.
''Nàng muốn thị tẩm?''
''Cũng không phải, chủ yếu là những thứ hai cô cô dạy thiếp đều quên hết, bọn họ cũng không chịu dạy lại'' người nào đó buồn rầu.
Triệu Nguyên Cấp : ''...''
''Nàng còn nhỏ, quên đi, đi ngủ'' Đế vương nào đó nhận lấy thất bại trước nay chưa từng có.
''Thật sự không có gì sao?''
''Trẫm nói ngủ đi!'' nội tâm Triệu Nguyên Cấp phát điên.
Hậu cung phi tần người người đều tranh nhau thị tẩm, vì vinh hoa phú quý, vì Hoàng tử Công chúa, vì củng cố địa vị.
Lần đầu mới thấy muốn thị tẩm vì sắp quên kỹ năng cô cô dạy.
Xin hỏi loại lời này có nữ thân thứ hai nào trên đời có thể nói ra sao? Hắn đây là cưới kiểu nữ nhân gì vào cửa vậy chứ!
Nhưng mà hai tay lại không tự giác càng ôm càng chặt.
Ngày tiếp theo Diệp Tư Nhàn tỉnh giấc mặt trời đã lên cao, chăn đệm bên cạnh đã sớm lạnh lẽo.
''Hoàng thượng đi rồi sao?'' nàng kéo tay áo cung nữ lạ lẫm bên cạnh.
''Hoàng thượng đã lên đường từ canh tư, để chúng nô tỳ hầu hạ tiểu chủ'' cung nữ cung kính.
''Vậy Hoàng thượng có giao phó gì không? Khi nào ngài ấy về?''
''Hoàng thượng chỉ nói để cho tiểu chủ giải sầu, những cái khác đều không có sắp xếp, người không cần phải lo lắng''
...
Diệp Tư Nhàn thay đồ xong, chạy đến hành cung ở chỗ cao nhất trên hòn non bộ dõi mắt trông về phía xa.
Xa xa kia là từng lớp núi cao, núi xanh biếc giữa sương mù quanh quẩn, mặc cho nàng nhìn thế nào cũng không trông thấy điểm cuối.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy giang sơn này thật là lớn, lớn đến không thể nhìn thấy điểm cuối cùng, tất cả dân chúng trong thiên hạ này, tất cả đều đặt trên người phu quân của nàng.
Khó trách hắn luôn mặt ủ mày chau, khó trách Ngự thư phòng luôn có nhiều đại thần chờ Hoàng thượng phê duyệt như vậy, khó trách hắn trọng nghĩ không ngoảnh đầu chạy đến chỗ nguy hiểm nhất để cứu vớt con dân của hắn.
Hắn là Hoàng đế mà.
Gió lớn, Diệp Tư Nhàn chảy rất nhiều nước mắt, lúc trở về hai mắt đều sưng lên.
Đồ ăn sáng cũng tẻ nhạt vô vị, trong lòng hay trong đầu cũng đều là hình bóng người kia.
''Mẫu thân, trước kia người nói muốn tìm cho nữ nhi một nhà chồng tốt, cũng không biết người có nhìn được nhà này hay không, nữ nhi dường như rất vừa ý''
Dùng qua đồ ăn sáng, Diệp Tư Nhàn dẫn theo hai cung nữ đi tìm suối nước nóng.
Triên đường đi nàng hỏi rất nhiều.
''Ta không ở trong cung, Hoàng hậu nương nương sẽ không phát hiện sao? Sẽ nói thế nào?''
''Tiểu chủ người yên tâ, Hoàng thượng đã hạ chỉ cấm túc người, không có ý chỉ bất luận là ai cũng sẽ không tới quấy rầy''
''Sắp sang năm rồi, tết sắp tới, ăn tết ta cũng không cần xuất hiện sao?'' Diệp Tư Nhàn sốt ruột.
Cung nữ bình tĩnh lắc đầu, ý là không cần.
''Vậy Hoàng thượng lâu vậy không ở trong cung, Thái hậu và Hoàng hậu nương nương sẽ như thế nào?''
Cung nữ kia dường như rất kinh ngạc: ''Cũng sẽ không sao cả, Hoàng thượng lo cho thiên hạ, thường xuyên rời kinh đi khắp nơi điều tra nghe ngóng, ăn tết cũng không trở lại là chuyện thường xuyên xảy ra''
Diệp Tư Nhàn rốt cục hết hi vọng không hỏi thêm nữa.
Được thôi, ở đây ăn tết cũng được, chỉ có hơi nhàm chán, nếu như có thể dẫn theo Viên Nguyệt, Xảo Yến và Tiểu Tần Tử bọn họ tới thì tốt rồi.
Đáng tiếc là không thể, Cẩm Tú Hiên vẫn phải có người ăn cơm.