Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng rất sợ Hoàng thượng sẽ nói 'Sao, ngươi không mong trẫm đến à?'
Đáng tiếc là không phải, Hoàng thượng chỉ nhàn nhạt nói: ''Muốn tới thì tới''
Tống tần suýt bật khóc, thì ra là Hoàng thượng muốn đến chứ không phải vì nguyên nhân gì khác.
Nhưng câu tiếp theo...''Trẫm chính là muốn tới xem thử, nàng bằng cách nào mà dạy An nhi thành bộ dạng sợ hãi rụt rè như vậy''
Triệu Nguyên Cấp cũng không có biểu hiện tức giận gì, Tống tần vẫn đứng dậy quỳ rạp xuống đất.
''Thần thiếp có tội''
''Đứng lên đi, đừng động một chút là quỳ, nàng đang nghĩ gì trong lòng trẫm rất rõ'' Triệu Nguyên Cấp không nhanh không chậm gắp thức ăn.
Tống tần nơm nớp lo sợ đứng dậy, cúi thấp đầu như bị người ta nhìn thấu.
''Trong lòng nàng hận trẫm, cảm thấy trẫm cho nàng chưa đủ nhiều, cho nên nàng muốn đem những thứ này trút hết lên người Di An'' Triệu Nguyên Cấp quăng đũa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng.
''Nhưng Di An nó còn chưa tới bốn tuổi!''
Triệu Nguyên Cấp đứng dậy chắp tay, chậm rãi tới gần Tống tần, nữ nhân vốn chột dạ nơm nớp lo sợ lại không dám quỳ xuống, chỉ cúi đầm thấp hơn nữa.
''Thần thiếp có lỗi, nhưng mà...nhưng mà...'' Tống tần lui từng bước về phía sau, nhanh chóng bị ép vào góc chết.
''Nhưng mà cái gì?''
''Nhưng Hoàng thượng, người thì không sai sao?!'' Tống tần dựa trên tường đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, trong đôi mắt tỏa ra hận ý.
''Chính người đã nói, chỉ cần thiếp phủi sạch quan hệ với Tống gia, thì mọi thứ sẽ như trước đây, nhưng thần thiếp làm được, còn người thì sao, quanh năm suốt tháng người tới được mấy lần?'' Tống tần rưng rưng cười lạnh.
''Mỗi lần hỏi tại sao phụ hoàng không đến, thiếp cũng không biết phải trả lời nó thế nào, người thấy ôm Di An đến Chiêu Dương Cung là thương sao? Đáng tiếc trẻ con không dễ gạt như vậy, người chán ghét vứt bỏ ta nó đều biết!''
''Tại sao không thể cùng hưởng ân huệ như ở Đông Cung? Thần thiếp bỏ thuốc Hoàng thượng, cũng không phải một mình thần thiếp có tội chứ?''
Nàng còn trẻ như vậy, không muốn cứ như vậy mà già đi, dứt khoát phát hết khổ tâm trong lòng ra!
Triệu Nguyên Cấp giơ tay lên nâng cằm Tống tần, trên cao nhìn xuống lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng.
''Dựa theo quy tắc, ngay lúc ngươi bỏ thuốc mưu hại trẫm đáng lẽ đã phải nhận cực hình, trẫm giữ mạng cho ngươi, để ngươi tiếp tục nuôi Công chúa, bảo đảm cho ngươi một đời vinh hoa phú quý, còn chưa được tính là giống như trước sao?'' Triệu Nguyên Cấp cảm thấy Tống tần điên rồi.
''Trải qua uất ức như vậy, trẫm thân là nhất quốc chi quân, không thể bỏ lỡ hạnh phúc của ngươi, chi bằng....một bức thư từ thê, đưa ngươi xuất cung vậy''
Phong tục của nhân dân Đại Cảnh triều cởi mở, phu thê ở dân gian nếu như không thể ở bên nhau nữa thì chia tay, cưới gả sau này không liên quan gì đến nhau nữa.
Trong hoàng thất không có tiền lệ như vậy, bất quá Triệu Nguyên Cấp không ngại làm người tiên phong.
''Cái gì?'' Tống tần trợn mắt không tin nổi, bỗng nhiên cười ha hả.
''Vì cái gì? Hoàng thượng, là vì Diệp quý nhân sao? Cô ta có gì tốt, tại sao cô ta có được sủng ái của Hoàng thượng, thần thiếp ngay cả tư cách cũng không có...''
''Nếu Diệp quý nhân biết cô ta chỉ là vật thế thân thì sẽ nghĩ sao? Hoàng thượng? Thật sự không ai có được trái tim của người sao?''
Nàng điên điên khùng khùng định tóm lấy vạt áo Hoàng thượng, lại bị Triệu Nguyên Cấp lùi lại một bước né tránh.
Hắn nhíu mày nhìn Tống tần điên dại trước mặt, sự chán ghét trong mắt rốt cuộc không giấu được.
''Phùng An Hoài cầm giấy bút tới đây''
''Hoàng thượng, cái này...''
Phùng An Hoài từ ngoài cửa đi vào định khuyên một câu, bị Triệu Nguyên Cấp nói 'cút' làm cho sợ hãi, chạy đi lấy giấy bút tới.
''Hoàng thượng muốn viết thư từ thê sao?''
Tống tần xụi lơ trên đất, bất lực nhìn Hoàng thượng đẩy hết thức ăn trên bàn xuống đất, trải giấy bút ra bắt đầu viết.
Chén trà tinh xảo và bát đĩa vỡ nát, thức ăn tỉ mỉ chuẩn bị cũng bị giẫm dưới chân.
Cuộc đời của nàng, rốt cuộc vẫn là một trò cười.
''Hoàng thượng không cần lãng phí bút mực, thần thiếp có chết cũng không xuất cung, lãnh cung không phải vẫn còn trống sao, thần thiếp cam nguyện đến lãnh cung''
Triệu Nguyên Cấp ngừng bút, ánh mắt lạnh lẽo âm u rơi trên người nàng: ''Ngươi chắc?''
''Còn dám giở trò gì trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay''
''Thần thiếp lĩnh chỉ''
Tống tần chậm rãi dập đầu, nước mắt từ từ rơi xuống, trán đụng vào mảnh sứ vỡ, nhanh chóng nứt ra mấy lỗ nhỏ, có vết máu từ từ chảy ra.
Cả đời này, xem như kết thúc.
Chỉ hy vọng có thể nhìn thấy nữ nhi của nàng lớn lên, Hoàng đế lạnh nhạt với phi tần, làm phụ thân cũng coi như đủ tốt, nàng không còn gì phiền lòng nữa.
Đúng vậy, là do bản thân tham lam.
...
Cảnh Thuận năm thứ năm, đầu tháng ba, Tống tần bị giáng thành thứ dân đày vào lãnh cung, Đại công chúa tạm để Thái hậu nuôi dưỡng.
Thánh chỉ hiểu dụ lục cung, chúng phi tần xôn xao.
''Đang yên đang lành, chuyện gì vậy chứ?'' Hứa quý phi đang chọn vài cái khúc vải may yếm cho nhi tử, nghe được tin này thì cau mày.
''Nô tỳ nghe nói, Tống tần ầm ĩ với Hoàng thượng một trận, chọc giận Hoàng thượng, hình như còn làm đổ vỡ chén dĩa'' trong tay Bạch Lộ ôm một đống vải.
''Hừ!'' động tác của Hứa quý phi không ngừng, cười lạnh.
''Lá gan của cô ta cũng thật lớn, Hoàng thượng đối đãi với cô ta chưa đủ tốt sao? Lộn xộn làm cái gì?''
''Không nhìn ta mà xem, trông coi công việc ngổn ngàng của lục cung, người người đều có thể được sủng ái, ta lại thành quản gia'' Hứa quý phi tự giễu.
Bạch Lộ lại cười: ''Nương nương lại nói đùa rồi, Hoàng thượng tín nhiệm người mới cho người cùng quản lý lục cung, vinh hạnh này cả cung trên dưới chỉ có mình người''
''Thôi thôi, bổn cung bây giờ chỉ mong Diên nhi lớn lên tốt đẹp, giúp bản cung tranh....hừ!''
...
Tây Hà Cung không có sóng to gió lớn gì, những nơi khác đều là gợn sóng.
''Thì ra là chọc giận Hoàng thượng sẽ bị đày vào lãnh cung''
''Tư lịch của Tống tần nương nương cao như vậy, nói đi là đi sao? Ngay cả dấu hiệu cũng không có?''
''Hoàng thượng cũng quá đáng sợ rồi?''
''Quả nhiên là gần vua như gần cọp''
Lời đồn đại truyền đến tai Triệu Nguyên Cấp, hắn: ''???''
Bất quá việc này khiến Triệu Nguyên Cấp rất hối hận: Nhiều nữ nhân thì thật sự là phiền phức.
Nếu...chỉ còn lại Nhàn Nhàn thôi, hậu cung này sẽ thanh tịnh hơn nhiều.
Tiểu nữ nhân kia bây giờ chỉ sợ vẫn đang mờ mịt, trong nhiều lời ra tiếng vào như vậy chỉ thiếu mỗi nàng.
''Nếu Diệp mỹ nhân biết cô ta chỉ là một kẻ thế thân...''
''Thế thân...''
Hai chữ này đột nhiên đập vào đại não, lặp đi lặp lại không xóa đi được, Triệu Nguyên Cấp nhắm mắt lại hung hăng nắm chặt nắm đấm.
'Đùng' một tiếng đập bàn.
...
Lúc Tống tần vào lãnh cung, ngoại trừ mấy món quần áo ra thì không mang theo gì.
Đích thân đưa nữ nhi đến Ninh Thọ Cung, nàng quỳ trên đất khấu đầu mấy cái.
''Thần thiếp không có đức, không thể nuôi dưỡng Công chúa trưởng thành, chỉ xin Thái hậu xem như thần thiếp nhiều năm hiếu kính chừng mực, chăm sóc cho Công chúa''
''Ngươi hà tất phải như vậy?''
Thái hậu đưa tay nhận Đại công chúa đến bên cạnh mình, yêu thương sờ lên tóc nó, hết sức đau lòng.
''Tháng ngày tốt đẹp như vậy mà, ngươi đến cùng là có mưu đồ gì?''
Tống tần ứa nước mắt: ''Thái hậu nương nương, mỗi ngày trôi qua với thần thiếp đều không tốt đẹp, thần thiếp không thể chịu thêm một ngày nào nữa''
''Ngươi nghĩ quẩn rồi, cho dù ngươi tới lãnh cung, Diệp quý nhân vẫn là Diệp quý nhân, Hoàng thượng vẫn là Hoàng thượng, ngươi đường đường là Tần vị, sao lại tự hạ thấp thân phận của mình''