Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các Mỹ nhân đồng loạt đưa mắt hướng về Dương mỹ nhân.
Sắc mặt Dương mỹ nhân trắng bệch: Vì để khai thông quan hệ, cùng hãm hại Diệp quý nhân, nàng ta đã đem hết đồ trang sức đi cầm cố rồi.
Dùng hết mấy trăm lượng bạc, mục đích cũng đã đạt được, ai cũng không hoài nghi đến nàng ta, sao bây giờ lại thành như vậy.
''Số đồ trang sức trước kia...ta không thích lắm, đều thưởng cho hạ nhân rồi'' Dương mỹ nhân cà lăm.
''Ồ?'' Triệu mỹ nhân không dám tin nhìn chằm chằm trên đầu Dương mỹ nhân cài cây trâm mạ vàng nửa mới nửa cũ.
Mấy cái xinh đẹp quý giá lại không thích, đi thích mạ vàng?
''Dương tỷ tỷ nếu không muốn cho chúng ta xem cũng không cần dùng lý do này, chẳng lẽ tỷ thích cài thứ hơi cũ này?''
Lý mỹ nhân bĩu môi.
Vương mỹ nhân cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Ai lại đem trâm quý giá như vậy thưởng cho hạ nhân, rồi lại cài thứ không mới không cũ này trên đầu.
Những thứ trang sức mang vào cung đều là đồ yêu thích, ai mà lại đi thưởng cho hạ nhân.
Rất rõ ràng, Dương mỹ nhân chỉ là không muốn cho xem, bầu không khí lâm vào xấu hổ.
''Khục, ta chợt nhớ trong cung còn có việc, đi trước, các tỷ muội ở lại chơi đi''
''Phải rồi, Nhụy nhi nói nấu thuốc bổ cho ta, nhìn xem ta vậy mà quên mất''
''Hai người chờ ta với''
Ba Mỹ nhân đứng dậy, để Dương mỹ nhân ở lại tức giận đến lỗ mũi bốc khói.
Chuyện của Ngọc phi qua đi, nàng ta khó khăn lắm mới khôi phục được phân vị, từ Tài tử leo lên Mỹ nhân, tạo quan hệ với mấy vị ở Yêu Nguyệt Cung.
Không ngờ lật thuyền trong mương, xảy ra chuyện như thế này!
Từ chạng vạng ngồi tới khuya, Dương mỹ nhân vẫn càng nghĩ càng giận.
''Xảo Trúc, bây giờ chúng ta còn bao nhiêu bạc?''
''Không còn bạc nữa'' Xảo Trúc đóng cửa kỹ càng, ghé vào bên tai nàng.
''Vì làm bộ đồ uống trà chưa độc kia, mấy tên thái giám kia thấy nguy hiểm lớn, nếu đưa ít tiền thì bọn hắn sống chết cũng không đồng ý''
Dương mỹ nhân rất bực bội.
Ở trong cung muốn sống thì dễ, nhưng muốn sống tốt thì không thể thiếu tiền.
Bổng lộc hàng tháng của Mỹ nhân cùng lắm chỉ là một hai chục lượng, căn bản không đủ dùng.
Nàng thiếu bạc đến phát điên rồi, nếu trong tay có thể dư dả một chút, hôm nay nàng cũng không cần bị chế giễu.
Cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng.
''Ai đó?''
Xảo Trúc đi ra ngoài nhìn, không thấy ai, trên mặt đất rơi một phong thư.
Dương mỹ nhân tiếp nhận phong thư mở ra xem, không có ký tên, nội dung là hẹn nàng canh ba đêm mai ở núi giả trong Ngự hoa viên gặp nhau.
Ngay cả dấu ấn gì cũng không có, ở cuối cùng chỉ lưu lại một câu.
''Nếu muốn thoát tình huống cấp bách, không ngại thì đến xem''
''Là ai?'' nàng lao ra cửa nhìn bốn phía, đáp lại nàng chỉ có đêm tối mênh mông.
...
Hôm sau.
Cả ngày Dương mỹ nhân đều suy nghĩ về người đưa tin, khó khăn dày vò đến tối, nàng sớm tắt đèn, để Xảo Trúc giúp nàng chuẩn bị thật kỹ y phục dạ hành.
Gió đêm tháng tư hơi lạnh, Dương mỹ nhân che kín đấu bồng màu đen, bước chân vội vàng xuyên qua bóng đêm hướng tới núi giả.
Quả nhiên đã có người chờ ở đó.
''Dương mỹ nhân, từ lúc chia ly đến giờ không có vấn đề gì chứ''
Là một giọng nói xa lạ của nữ tử, Dương mỹ nhân cẩn thận nhớ cũng không chút ấn tượng nào.
''Rốt cuộc ngươi là ai? Thần thần bí bí tìm tới nơi này là muốn làm gì?'' Dương mỹ nhân vừa hiếu kỳ vừa sợ.
''Hừ'' người kia khẽ cười, vẫn che giấu thân thế.
''Dương mỹ nhân quả nhiên là hung ác, làm người ta bị đậu mùa thần không biết quỷ không hay, ta rất bội phục''
''Chỉ tiếc, vẫn không thể nhổ cỏ tận gốc, bất quá ngươi chỉ cần thêm chút sức mạnh là được'' giọng của nữ nhân kia nhàn nhạt, lại khiến người ta rùng mình.
Giống như mạng người trong miệng nàng ta căn bản không đáng nhắc tới.
Dương mỹ nhân sợ hãi, người này chẳng những biết ý đồ của nàng, ngay cả những động thái lén lút của nàng cũng biết rõ, nàng ta rốt cuộc là ai?
''Ngươi không cần sợ, cũng không cần quản ta là ai, ngươi chỉ cần biết, ta và ngươi đều muốn Diệp quý nhân chết, vậy là đủ rồi''
Đang nói chuyện, nữ nhân chậm rãi quay người lại, lộ ra hơn nửa gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn.
''Tống...Tống tần nương nương?'' Dương mỹ nhân liều mạng lùi lại, toàn bộ sau lưng dán chặt trên núi giả.
''Không cần khách khí như vậy, ta đã bị đày vào lãnh cung, không còn là Tống tần gì nữa'' nàng hời hợt thổi thổi móng tay dài nhọn, lại gần hơn một chút.
''Không ngờ Dương mỹ nhân ngươi ra tay cũng độc ác lắm, ta thích!''
''Ngươi...ngươi muốn ta làm gì?'' Dương mỹ nhân đè nén nội tâm đang gào thét.
''Rất đơn giản'' Tống thị móc ra một xấp ngân phiếu thật dày từ trong tay áo.
''Đây đều là trước kia để dành được, có hơn hai ngàn hai, đủ để ngươi đạt thành tâm nguyện''
''Tâm nguyện của ngươi chính là tâm nguyện của ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cam đoan với ngươi, những chuyện ngươi làm sẽ là bí mật chôn trong bụng ta''
Tống thị nói nhẹ như mây trôi nước chảy.
Dương mỹ nhân nhìn nàng một cái, lại nhìn xấp ngân phiếu kia: ''Ta...làm sao tin ngươi nói là sự thật, lỡ như...lỡ như...''
''Không có lỡ như, ngươi đừng quên, Tống gia ta làm sao bị chém đầu cả nhà, muội muội của ta làm sao mà chết''
Tống thị mắt sáng như đuốc, khí thế trên người lạnh lẽo như băng sương.
Dương mỹ nhân sửng sốt một lát, nhanh chóng nhớ tới cả nhà Tống gia bị chém đầu, còn Tống quý nhân là vì Diệp quý nhân mà chết.
Thì ra không chỉ một mình nàng có thù với Diệp quý nhân, nàng còn có người giúp đỡ.
''Nương nương yên tâm''
Dương mỹ nhân to gan tiếp nhận ngân phiếu, lộ ra một nụ cười hung ác nham hiểm.
''Diệp quý nhân đã bị dời khỏi cung, lần này, ta khiến cô ta một đi không trở lại.''
Tâm tình của Tống tần rất tốt, đưa tay giúp nàng sửa sang y phục dạ hành: ''Đám tú nữ mới vào cung các ngươi, mỗi người đều không tầm thường, thật sự khiến ta mở mang tầm mắt''
''Ta chờ tin tốt của ngươi''
Tống tần lặng lẽ rời đi, Dương mỹ nhân một mực siết chặt ngân phiếu trong tay, mặt mũi tràn đầy vẻ nhất định phải làm được.
...
Một bức thư của Hứa quý phi đã đưa tới Giang Nam, Triệu Nguyên Cấp nửa đêm bị Phùng An Hoài đánh thức.
''Hoàng thượng, Kinh thành xảy ra chuyện rồi''
Đi đường mệt mỏi Triệu Nguyên cấp mới vừa đi ngủ, nghe vậy lập tức mở mắt ra: ''Chuyện gì?''
Sau khi mở phong thư ra xem, Triệu Nguyên Cấp đứng bật dậy, nhanh chân đi tới đi lui trong phòng.
''Đậu mùa? Đang yên đang lành sao có thể là đậu mùa? Việc này nhất định có chỗ kỳ lạ''
Hắn bắt đầu hối hận, tại sao lại để Nhàn Nhàn ở lại trong cung.
Nữ tử thanh tịnh trong suốt như giọt dương như vậy, bị hãm hại tới mức này, nàng nhất định vừa soi gương vừa khóc kịch liệt cho xem.
Triệu Nguyên Triệt nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài tiến đến, hỏi xảy ra chuyện gì.
Triệu Nguyên Cấp đưa lá thư cho y, sắc mặt cực kỳ khó coi.
''Cái này...?'' Triệu Nguyên Triệt không hề quen biết Diệp thị, mơ hồ biết là Quý nhân được hoàng huynh sủng ái.
Y do dự hỏi: ''Huynh có muốn âm thầm trở về xem thử không? Đệ dẫn người chậm rãi đi tiếp''
''Không được!'' Triệu Nguyên Cấp lập tức cự tuyệt.
Thời gian quá gấp, đại sự trong triều không chậm trễ lâu vậy được, hắn nhìn về phía Triệu Nguyên Triệt, do dự khó khăn quyết định.
''Đệ quay về, trẫm dẫn người tiếp tục đi về phía Nam''
''Đệ á?''
Triệu Nguyên Triệt hiếm khi được ra ngoài làm việc cùng hoàng huynh, thế mà nửa đường lại bị phái trở về, vẫn là vì một nữ tử, nói không mất hứng là nói dối.
''Nhất định phải là đệ sao?''
''Nhất định! Chỉ có đệ ta mới yên tâm''
Triệu Nguyên Cấp hít sâu một hơi, lông mày nghiêm nghị nhìn về hướng Kinh thành, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Một bên là bách tính, một bên là nữ tử mà mình yêu, lựa chọn này...thật quá khó khăn.