Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
''Nương nương, hẳn là người nhìn hoa mắt rồi, Thái hậu nương nương đã sớm đi ngủ, bên cạnh cũng có người đang trực''
''Nếu quả thật có thích khách, cứ cho là Thái hậu ngủ say không biết, nhưng Nhạn Thu cô cô bên cạnh Thái hậu cũng phải biết''
Ngọc Đường nhẹ nhàng giúp hoàng hậu gỡ trâm phượng cài trên tóc, cầm cây lược gỗ giúp chủ tử nhà mình chải ba búi tóc đen.
Hoàng hậu thoải mái nhắm mắt lại, cũng khẽ gật đầu.
''Ngươi nói có lý, nếu quả như có thích khách thật, mẫu hậu cũng không thể không lên tiếng''
''Huống chi...mẫu hậu cũng lớn tuổi như vậy, ta nghĩ gì vậy không biết'' Hoàng hậu cười tự giễu.
Nàng thế mà lại nghĩ có hái hoa tặc, lại cảm thấy sao hái hoa tặc lại to gan như vậy, chung quanh nhiều cung nữ thái giám thị vệ như vậy, đều dùng để trang trí hay sao?
''Là ta nghỉ nhiều rồi, ngủ thôi''
Hoàng hậu không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nằm xuống an tâm nhắm mắt lại.
...
Còn lúc này, phòng của Thái hậu.
Triệu Trinh Thuyên một thân y phục dạ hành ngồi bên bàn, Nhạn Thu hầu hạ bưng lên một chén trà, ông ta khách khí tiếp nhận uống từng ngụm lớn.
Thái hậu ngồi đối diện ông ta, sắc mặt cực kỳ khó coi.
''Nếu huynh cứ ngang nhiên xông vào như vậy, chỗ nào cũng dám xông, cẩn thận ai gia gọi thị vệ đến đánh gãy chân huynh''
''Được rồi, lần sau ta nhất định chú ý, đây còn không phải vì nhận được thư của nàng, ta ngàn dặm xa xôi chạy suốt đêm tới đây, trên đường ngay cả nước bọt cũng không kịp uống''
Thái hậu tức giận đến bật cười: ''Huynh bớt đi, hơn một nghìn dặm huynh đi hơn nửa tháng, huynh thử nửa tháng không uống nước cho ta xem?''
''Vãn Cầm'' Triệu Trinh Thuyên không muốn nói đùa nữa, buông chén trà xuống nắm hai tay Thái hậu đặt trong lòng bàn tay, một mặt thành kính nhìn bà.
''Nàng nói với ta nàng đã nghĩ thông suốt rồi, là thật sao? Nàng đừng gạt ta''
Thái hậu nhìn đôi tay đan lấy nhau không rời, lại nhìn về phía Triệu Trinh Thuyên, trong mắt rưng rưng.
''Trinh Thuyên, cuộc sống thế này ta mệt mỏi quá, ta muốn ở cạnh huynh, nhưng mà phải làm sao mới được?''
Cuộc sống của bà quá khổ.
Thanh Đăng Cổ Phật có ý nghĩa gì, làm Thái hậu tranh đấu trong cung thì có ý nghĩa gì chứ?
Bà cả đời này vì Trần gia, vì nhi tử, vì tiên đế, ròng rã bận rộn vất vả cả một đời, bây giờ bà muốn sống vì mình một lần.
Bà và Triệu Trinh Thuyên vốn là thanh mai trúc mã tình ý như tơ, là bị ép buộc phải chia ly.
''Vãn Cầm nàng nghe ta nói, chỉ cần Triệt nhi đăng cơ, chúng ta nhất định có thể, đến lúc đó chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc bầu bạn bên nhau, mãi cho đến già có được không?''
Chỉ có hai người chúng ta, không có thêm ai khác''
Triệu Trinh Thuyên lại bồi thêm một câu, chọc cho Thái hậu nhíu mày nhìn ông ta: ''Tại sao phải đến khi Triệt nhi đăng cơ, bây giờ không thể sao?''
''Chỉ khi Triệt nhi đăng cơ, nàng mới là Thái hậu danh chính ngôn thuận, chỉ khi Triệt nhi đăng cơ, tâm tư của nó mới có thể hoàn toàn hướng về nàng, hai chúng ta ở bên nhau mới không có ai dám nghị luận''
Thái hậu lâm vào trầm mặc, dường như đang nghĩ tới quyết định cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, bà chậm rãi ngẩng đầu: ''Ta nghe theo huynh, huynh nói xem, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?''
Đôi mắt Triệu Trinh Thuyên sáng lên, kéo lấy tay Thái hậu: ''Nàng không cần làm gì hết, cứ dựa theo dáng vẻ trước kia, thương nó bảo vệ nó, muốn huynh đệ chúng nó hòa thuận, dùng mọi cách để Hoàng đế buông bỏ cảnh giác''
''Hoàng đế quá lợi hại, Vãn Cầm nàng biết không, tai mắt của hắn trải khắp chân trời góc biển, bây giờ còn đang tăng thêm, tiếp tục như vậy nữa ta không làm được gì hết''
''Huynh nói là...khiến nó tin tưởng huynh không có khả năng mưu phản?'' Thái hậu nghi hoặc.
Triệu Trinh Thuyên trịnh trọng gật đầu: ''Phải''
Trầm mặc thật lâu sau đó Thái hậu chậm chạp trịnh trọng gật đầu: ''Ta đồng ý với huynh, cứ làm vậy đi''
''Sau này, ta còn là Thái hậu ở thâm cung, vẫn nhân từ hiền lành như trước đây, Hoàng đế đứa nhỏ đó coi trọng tình cảm, chuyện này ta nhất định có thể làm tốt'' khóe môi Thái hậu hơi cong lên, trong mắt đầy vẻ tự tin mang theo vẻ sâu xa không lường được.
Đứa trẻ như Triệu Nguyên Cấp lớn lên trong mưu mô, bề ngoài mạnh mẽ bên trong thì trưởng thành, đấu trực tiếp với hắn không khác gì lấy trứng chọi đá, chắc chắn phải chết.
Nhưng nếu công kích vào điểm yếu nhất của hắn, có lẽ vẫn còn mấy phần thắng.
Thường kẻ đánh ra đòn trí mạng không phải kẻ địch, mà là người hiểu rõ ngươi nhất.
Tiễn Triệu Trinh Thuyên đi, Thái hậu ngồi một mình trước cửa sổ, gõ mõ lần tràng hạt, trong đôi mắt nhắm hờ là sự lạnh lẽo muôn trượng.
Quả nhiên không phải thân sinh nên sẽ không đau lòng, thậm chí có thể lập tức cứng rắn như đá.
''Triệu Nguyên Cấp, muốn trách thì trách chính ngươi, đủ lông đủ cánh rồi thì cứ phải bức chết người khác, đây là báo ứng mà ngươi phải nhận''
...
Tiết Đoan Ngọ trong cung náo nhiệt.
Bất luận là Nội vụ phủ hay Ngự thiện phòng cũng không ai dám bạc đãi Cẩm Tú Hiên.
Sáng sớm, ngoại trừ đủ loại bánh chưng các loại nhân, đồ ăn của Diệp Tư Nhàn ngon khỏi phải nói, gần như đạt tới cấp bậc tối cao mà Quý nhân có thể hưởng thụ.
''Mấy thứ này là sao? Đột nhiên ai cũng tốt như vậy'' Diệp Tư Nhàn ăn bánh chưng vị mứt hoa quả.
''Tiểu chủ...'' sắc mặt Viên Nguyệt khó xử.
''Người còn chưa biết, bên ngoài đều đã đồn đại người thành cái dạng gì rồi, nói người ác độc, bản thân bị bệnh còn không tích đức làm việc thiện, còn ép chết mẹ đẻ của Công chúa''
Tay đang nhét bánh chưng vào miệng của Diệp Tư Nhàn cứng đờ: ''???''
''Ai miệng thúi như vậy, ngươi đi hỏi thăm chút, thực sự không được, chúng ta cũng chỉ gϊếŧ gà dọa khỉ thôi''
Quý phi không quản, gần đây nàng ta hẳn là phiền muộn muốn chết.
Ngoại trừ Quý phi, Diệp Tư Nhàn thực sự không nghĩ trong cung có người nào to gan như vậy, chẳng lẽ là....
Nàng bỗng nghĩ đến một kẻ gần đây rất hăng hái.
''Viên Nguyệt ngươi đi thăm dò cho ta''
Kỳ thật Diệp Tư Nhàn có chút không tin, Dương mỹ nhân muốn chết tới vậy, nhưng....cũng không phải ai cũng thông minh biết kiềm chế đúng không?
Viên Nguyệt nhanh chóng rời đi.
Diệp Tư Nhàn đắc ý ăn điểm tâm xong, dẫn theo Xảo Yến và Tiểu Tần Tử đi tìm Bạch quý nhân, sau đó hẹn nhau cùng tới Ngự hoa viên.
Trong Ngự hoa viên rất náo nhiệt.
Nhóm cung nhân trang trí đẹp mắt, trên cành cây xanh biếc quấn dây bảy màu xinh đẹp, cộng thêm hồ Thái dịch sóng biếc dập dờn, bên cạnh hồ vạn cây xanh biếc.
Cảnh trí Ngự hoa viên chưa hề khiến người ta thất vọng.
''Bạch tỷ tỷ, có lẽ tỷ lại muốn ngâm thơ''
Bạch quý nhân đong đưa quạt tròn dở khóc dở cười: ''Sao, trong lòng muội ngoài thơ ra thì ta không làm gì khác à?''
''Có lẽ là tỷ cũng có thể vẽ tranh''
''Cái này được, cảnh trí xinh đẹp như vậy, lẽ ra nên vẽ mới phải'' nàng quay đầu phân phó cung nữ trở về mang dụng cụ vẽ tranh và màu đến cho nàng.
Hai người ngồi trên tảng đá lớn bên hồ Thái Dịch, vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa chờ.
Rất nhanh cung nữ của Bạch quý nhân cũng mang dụng cụ vẽ tới, các nàng thuần thục kẹp tờ giấy, bày ra đủ loại thuốc màu.
Bạch quý nhân đi tới giá vẽ bên cạnh, kéo ống tay áo cung trang màu trắng lên, ngón tay nhỏ dài tựa ngọc vuốt lên bút vẽ, nhanh chóng tìm một màu thích hợp trong đống thuốc màu.
Sau đó chấm mực, vận dụng ngòi bút, thần sắc chăm chú.
Diệp Tư Nhàn an vị sau lưng nàng cách đó không xa, khi thì nhìn cảnh đẹp, khi lại xem thần sắc chăm chú của Bạch quý nhân.
Chỉ cảm thấy giống như tiên nữ hạ phàm, bị nhốt ở trong hậu cung thực sự là đáng tiếc, nàng ấy vốn nên có được một đời hạnh phúc.
''Đại công chúa? Người chậm một chút!''
Bỗng nhiên nơi xa truyền đến giọng của cô cô.