Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới ánh đèn, bóng dáng người đàn ông cao lớn, anh hơi rũ mắt, trầm mặc một lát mới mấp máy khóe môi.
“Tôi chỉ cảm thấy hai người không thích hợp.
”Quả nhiên, anh vẫn không thể nói ra lời trong lòng.
Nhất thời, Hứa Tứ chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn mặt Đường Nguyện.
Anh ra vẻ bận rộn tìm kiếm thức ăn trong tủ lạnh.
Đường Nguyện dựa vào mép bàn nhìn anh một hồi lâu, sau đó xoay người vào phòng ngủ.
Vài phút sau, cô ăn mặc chỉnh tề đi ra.
“Em muốn đi sao?"Hứa Tứ có chút luống cuống nhìn cô cầm lấy túi xách trên sô pha, cà chua trong tay sắp bị bóp đến biến dạng.
“Thế nào, chuyện này mà cảnh sát Hứa cũng muốn quản sao?" Khóe miệng cô nhếch lên, là nụ cười giả tạo xa lạ.
“Đã trễ thế này rồi, em có thể ở lại đây mà.
"“Làm cũng đã làm xong rồi, còn cần phải ở lại không?" Cô cúi đầu thay giày, chợt thấy Hứa Tứ bước nhanh về phía cô.
“Tôi lo lắng cho em.
”“Hứa Tứ, nếu đã là Fwb thì vẫn nên duy trì khoảng cách giới hạn thì hơn.
” Nói xong, cô mở cửa bước thẳng ra ngoài.
Nghe được người phía sau gọi tên cô, Đường Nguyện cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào thang máy.
Sau khi tan rã trong không vui, Đường Nguyện một mình lên đường về nhà ăn tết Đoan Ngọ.
Vốn định chờ Hứa Tứ cùng về nhà, cho nên cô cũng không mua vé xe, cuối cùng chỉ có thể ngồi xe khách đi hết nửa ngày đường.
Quãng đường vốn chạy trong bốn tiếng lại lề mề kéo dài tới chín tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi Đường Nguyện ra khỏi bến xe, mặt trời đã xuống núi.
“Nguyện Nguyện, nhanh nào nhanh nào.
”Người phụ nữ lái chiếc xe đạp điện màu trắng đứng bên đường nhiệt tình vẫy tay với cô.
“Dì Trương, sao dì lại tới đón cháu, mẹ cháu đâu ạ?”“Mẹ cháu nấu ăn ngon nên ở nhà làm tiệc cho cháu rồi, đáng tiếc tên nhóc A Tứ kia năm nay lại không về được.
” Trương Mai thở dài, vẻ mặt có chút phiền muộn.
“Nguyện Nguyện, bây giờ không phải các cháu ở cùng một thành phố sao, chắc là có thể thường xuyên gặp mặt nhỉ, sau này nhờ cháu dạy dỗ tên nhóc thối kia giùm dì, vì công việc mà ngay cả mẹ già nó cũng có thể vứt bỏ.
”Lời này Đường Nguyện không biết nên tiếp như thế nào, cũng chỉ đành giả ngu gật đầu ứng phó trước.
Ngồi trên chiếc xe đạp điện nhỏ nhìn đường phố càng ngày càng quen thuộc, tâm tình cô dần dần trở nên phức tạp.
Mấy năm nay quê hương phát triển, mới xây dựng rất nhiều chung cư cao ốc, lần trước khi cô gọi điện thoại về nhà cũng nghe được trong điện thoại mẹ nhắc tới con hẻm nhỏ nơi các cô đang sống cũng bị quy hoạch vào diện phá bỏ và di dời đi nơi khác.
Thành phố đang chuyển mình từ cũ sang mới, thanh xuân nơi những con hẻm nhỏ đó cũng sẽ kết thúc khi gạch ngói bị lật đổ.
Lý Tình xào xong món ăn cuối cùng đi ra thì nghe thấy tiếng động ở cửa.
"Bé con, về rồi đó à.
”"Mẹ.
""Mau đi rửa tay ăn cơm.
” Nhà họ Hứa và nhà họ Đường chỉ cách nhau một bức tường, Lý Tinh bưng đồ ăn đặt lên bàn đá trong sân, sau đó hằng giọng hô, "Chị Mai, ăn cơm thôi.
”“A Tình, rượu nho năm nay uống được rồi, để tôi lấy ra cho Nguyện Nguyện nếm thử.
”Bên kia tường truyền đến giọng nói của Trương Mai.
Đường Nguyện rửa tay, nhìn Trương Mai từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.
Từ lúc cô còn rất nhỏ, người lớn của hai bên gia đình trở thành bạn bè của nhau.
Chuyện hôm nay ăn ở nhà anh ngày mai đến nhà tôi ăn này quả thực rất thường thấy.
Khi đó cô vì tranh nhau ăn tôm khô với Hứa Tứ mà tức đến đỏ mặt, mẹ và dì Trương đang bận tám chuyện còn không quên quay đầu lại dạy dỗ cô một câu, chú Hứa sau khi cùng bố cô uống rượu vui vẻ thì cho cô và Hứa Tứ mỗi người mười đồng đi mua pháo hoa chơi.
Rõ ràng đã là chuyện quá khứ xa xưa như vậy, thế nhưng hiện tại nhớ tới, Đường Nguyện vẫn có cảm giác rõ mồm một trước mắt.
“Nguyện Nguyện, nghĩ gì vậy, mau tới ăn cơm nào.
”“Con bé này, thật sự không khác gì lúc nhỏ, ăn cơm còn phải để dì Trương của con dỗ sao?”Lý Tình lôi kéo Đường Nguyện tới ngồi xuống, ba người uống rượu nho tự ủ.
“Nguyện Nguyện hiện tại đã có người yêu chưa?”Tay cầm đũa của Đường Nguyện siết chặt, cô biết chắc lần nào về nhà cũng bị thúc giục kết hôn.
“Đúng rồi bé con, mợ ba của con có tìm cho con một đối tượng, ngày mai hai người các con gặp mặt một lần đi.
”“Mẹ, bây giờ con không có suy nghĩ đó.
”“Nguyện Nguyện, mẹ cháu cũng không phải thúc giục cháu phải kết hôn bây giờ, cứ gặp người ta trước đã, nói không chừng là kiểu người cháu thích thì sao.
Nếu thằng nhóc thối nhà dì mà về nhà, dì cũng bắt nó đi xem mắt, đã nhiều năm như vậy mà chẳng có lấy một khuôn mẫu nào.
”“Chị Mai, A Tứ là một đứa bé ngoan, bản thân nó chắc chắn cũng sẽ suy nghĩ chuyện này.
”“Thật đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo đã điện thoại tới.
”Trương Mai cười khanh khách nghe điện thoại của Hứa Tứ: “ Thằng nhóc thối, biết gọi điện thoại cho mẹ con rồi sao? Nguyện Nguyện đã về đến nhà rồi này, bọn mẹ đang ăn cơm.
”“Là điện thoại của A Tứ sao?”“Đúng, thằng nhóc thối, nói chuyện với dì Tình của con đi.
”“A Tứ, bây giờ vẫn đang làm việc sao, đã ăn cơm chưa?”Hứa Tứ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tài liệu chất đống trên bàn, có chút đau đầu.
“Dì Tình, chúc dì ngày lễ vui vẻ, lát nữa cháu ra ngoài ăn.
”“Phải ăn cơm đúng giờ, không được để bản thân bị đói, sức khỏe mới là vốn liếng căn bản.
”“Vâng ạ.
Dì Tình, cháy sẽ nhớ kỹ lời dì nói.
”“Thằng nhóc con này vẫn ngoan ngoãn nghe lời như trước.
” Lý Tình bị thái độ nghiêm túc của Hứa Tứ chọc cười, “Vừa rồi dì với mẹ cháu có nói đến chuyện cá nhân của hai đứa các cháu, ngày mau dì sắp xếp cho bé Nguyện đi xem mắt, các cháu từ nhỏ đã thích tranh giành, lần này cháu cũng nhanh chóng tìm bạn gái đi, đừng để bị bỏ lại phía sau bé Nguyện chúng ta.
”Thân thể Hứa Tứ chợt cứng đờ, anh híp mắt, giọng nói bỗng trầm xuống mấy độ: “Dì Tình, dì nói ngày mai Đường Nguyện muốn đi xem mắt?”.