Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh khẽ lay người Đường Nguyện, phát hiện cô mở hé mắt nhưng vẫn không tỉnh lại.
Hứa Tứ nhanh nhẹn mặc quần áo vào rồi ôm cô dậy khỏi giường.
Cơn sốt này của Đường Nguyện đến vừa kỳ lạ vừa đột ngột, không hề giống như do vết thương bị nhiễm trùng gây ra.
“Cảnh sát Hứa, có kết quả chụp CT não của Đường Nguyện rồi.”
Chu Nguyệt cầm trong tay chính là phim chụp của Đường Nguyện.
Trong mắt Hứa Tứ hiện lên một tia lo lắng, “Cơn sốt cao của cô ấy có liên quan đến não bộ không?”
Chu Nguyệt gật đầu, cô ấy giơ tấm phim lên, chỉ vào một bóng mờ phía trên.
“Nơi này bị tụ máu, đại não của con người rất yếu ớt, khối bầm này là xuất huyết nội do chấn thương sọ não hoặc bị vật cứng va vào, nhưng theo tính toán, đây không phải là vết thương mới của Đường Nguyện.”
Không phải vết thương mới?
Chân mày Hứa Tứ lại nhíu chặt.
Trong phòng bệnh.
Tô San đang gọt táo cho Đường Nguyện.
“Vậy là lời nguyền sao băng kia thực ra là sau khi não bộ của cậu bị thương đã sinh ra ảo giác?”
Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ và chế nhạo của đối phương, Đường Nguyện đành phải kiên trì gật đầu.
Vừa rồi cô đã hỏi qua Chu Nguyệt, chấn thương não bộ dễ gây ra ảo giác thính giác và các di chứng khác.
Bằng không, nếu thật sự có lời nguyền sao băng gì đó, tại sao sau đó cô không nghe thấy âm thanh gì nữa?
Hơn nữa hiện tại cô và Hứa Tứ đã ở bên nhau, coi như đã cưa đổ được Hứa Tứ, vì sao không có thêm gợi ý nào cả?
Lời giải thích hợp lý nhất là cô bị ảo giác.
“Tớ thấy thật ra là cậu có ý với cảnh sát Hứa, cho nên mới tự mình bịa ra lời nguyền sao băng gì gì đó.”
Tô San cắn quả táo sồn sột.
“Tớ thề, tớ không hề, với lại, không phải cậu gọt táo cho tớ sao?”
“Không cho người phụ nữ giảo hoạt như cậu ăn.” Tô San nói xong lại cắn một ngụm lớn, “Lúc trước tớ thật sự tưởng rằng là tớ cầu nguyện thành công, có lần sợ cậu không cưa đổ được cảnh sát Hứa, sắp hại cậu khổ sở không nơi nương tựa, vận xui quấn thân đến già. Tớ nói cho cậu biết, cậu phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tớ.”
“Cậu thì tổn thất tinh thần gì?”
“Bị cậu lừa đấy, đúng rồi, lúc ấy tớ còn bồi thường cho cậu ba cái váy, cậu phải trả lại cho tớ.”
“Lừa cái gì?”
Hứa Tứ đi nộp tiền thuốc xong trở về thì nghe được câu nói không đầu không đuôi này.
“Không có gì, Tô San đùa thôi.”
Đường Nguyện không ngừng nháy mắt với Tô San, rất có một loại kích động nếu cậu dám nói chuyện này với Hứa Tứ, tớ sẽ nhấc dao chém cậu.
Tô San dù sao cũng là một người hiểu chuyện, sau khi nhận được ánh mắt uy hiếp của Đường Nguyện cũng thức thời không nói nữa.
“Cảnh sát Hứa, sao sáng sớm anh lại đưa Đường Nguyện đến bệnh viện?” Tô San cố ý dừng lại giây lát, rướn khuôn mặt tươi cười sáng lạn nhìn Hứa Tứ, “Hai người ở bên nhau rồi à?”
“Đường Nguyện chưa nói cho cô biết sao, hai chúng tôi đã ở bên nhau, cô ấy là bạn gái của tôi.”
Hứa Tứ căn bản không nhìn ra Tô San đang trêu ghẹo mình, ngược lại còn nghiêm túc đi tới bên giường bệnh nắm tay Đường Nguyện.
“Phụt, bạn gái.”
Nhìn đối phương cười lớn tiếng hơn, Hứa Tứ không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy, cô phản đối à?”
“Không không không.” Tô San vội vàng xua tay, “Không phản đối, tuyệt đối không phản đối, tôi giơ hai tay hai chân tán thành, cảnh sát Hứa, Đường Nguyện nhà chúng tôi lúc đi học được rất nhiều người theo đuổi, anh nhất định phải trông chừng cẩn thận đấy.”
“Ừm, tôi biết.”
Đường Nguyện ngửa đầu nhìn người đàn ông đứng bên giường mình, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.
Tên thẳng nam này có đôi khi nghiêm túc cũng rất đáng yêu.
Tô San đi rồi, Hứa Tứ mới đưa kết quả CT cho Đường Nguyện.
“Bạn em vừa nói vết thương của em hẳn là đã lâu rồi, em không để ý đến thân thể của mình chút nào sao?”
“Em cũng không phát hiện.” Cô xấu hổ gãi đầu.
“Nghĩ lại xem não bị chấn thương khi nào.”
Nhìn thái độ đột nhiên nghiêm túc của anh, Đường Nguyện thu hồi câu nói vừa rồi khen anh nghiêm túc cũng rất đáng yêu.
“Cảnh sát Hứa, anh đang thẩm vấn phạm nhân sao?”
“Đường Nguyện, đừng giỡn với anh, trả lời câu hỏi!”
Đường Nguyện bĩu môi hừ một tiếng, con ngươi đảo quanh: “Chắc là sự cố y tế lần trước, em bị đẩy ngã xuống đất, đầu vừa vặn đụng vào bậc thang.”
Cũng chính vào sau ngày xảy ra sự việc đó, cô nghe thấy ảo giác.
“Vậy là lúc đó em biết bị đập đầu nhưng không thèm để ý?”
“Em cũng đâu có biết não bộ bị chấn thương chứ.” Cô nhỏ giọng biện minh.
“Anh vừa đi nộp phí rồi, lát nữa em làm kiểm tra toàn thân đi.”
“Hả, không cần phiền phức như vậy đâu, chỉ là vấn đề đầu óc thôi, uống thuốc truyền dịch là được rồi.”
“Đường Nguyện, nghe lời anh nào.” Anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ngoan ngoãn kiểm tra sức khỏe, anh đi làm trước, tan tầm tới đón em.”
“Ồ.”
Tuy rằng cô vẫn không tình nguyện, nhưng tốt xấu gì cũng đồng ý.
Lúc Hứa Tứ đến cục cảnh sát thì đã muộn hơn hai tiếng.
Trên công việc từ trước đến nay anh luôn cẩn thận tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên anh đến muộn từ lúc bước chân vào nghề.
“Anh Hứa, sao hôm nay anh đến muộn vậy, gặp phải chuyện gì sao?”
“Sáng sớm Đường Nguyện bị sốt, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Nghe thấy Đường Nguyện, Hà Tuệ có chút ghen tị, chuyện tối hôm qua Trương Phàm đã nói cho cô ta biết, đoán chừng người phụ nữ kia đã mượn cơ hội để đến nhà Hứa Tứ ngủ.
“Anh Hứa, hai ngươi không hổ là bạn tốt từ nhỏ, quan hệ vô cùng thắm thiết, bản thân anh còn mang vết thương nhưng vẫn chăm lo cho bác sĩ Đường.”
“Quan hệ thắm thiết rất bình thường.” Anh bình tĩnh nhìn Hà Tuệ, ánh mắt không có chút gợn sóng, “Chăm sóc cô ấy cũng là việc nên làm, dù sao cô ấy cũng là bạn gái tôi.”