Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Thanh Yên ngước mắt, trong ánh mắt đỏ hồng đã không có thanh tỉnh cùng lý trí.
Lúc Ngự Lâm Quân đánh về phía nàng, nàng không tránh không né, trực tiếp nghênh đón.
Mộ Thanh Yên sau khi hóa yêu cũng không có bất kỳ pháp thuật gì, bằng võ công Mộ phủ bồi dưỡng mười mấy năm qua, tới một người giết một người.
Mộ Thanh Yên giống như là một cái máy gặt sinh mệnh, giết người chỉ là việc trong nháy mắt.
Nàng ra tay tàn nhẫn, không dung tình, dưới chân nàng, thi thể thành đống, máu chảy thành song khiến người thấy tê cả da đầu, quả thực đáng sợ.
Càng ngày càng nhiều Ngự Lâm Quân vây quanh Mộ Thanh Yên, Mộ Thanh Yên dù tàn nhẫn cũng chống đỡ không được nhiều người công kích.
Dần dần, vết thương trên người Mộ Thanh Yên càng ngày càng nhiều, toàn thân đều giống như ngâm trong vũng máu, đặc biệt đáng sợ.
Mái tóc bạc của nàng cũng bị máu nhuộm đỏ, yêu dã mà thê lương.
Tốc độ giết người của Mộ Thanh Yên cuối cùng cũng chậm lại, máu nàng chảy ồ ạt, dần dần không chịu nổi.
Văn võ đại thần bên ngoài Ngự Lâm Quân thấy Mộ Thanh Yên dần dần không cầm cự nổi, mới thở phào một cái.
Thế là, bắt đầu ngươi một lời ta một tiếng quát lên.
“Giết ả, nhanh giết ả yêu nghiệt này!”
“Đúng vậy, yêu nghiệt hại quốc, nhất định phải giết, tuyệt đối không thể để lại!”
“Chết rồi phải phân thây, đốt xác, bằng không thi thể dị biến, lại sẽ có hậu hoạn vô cùng!”
Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân do dự, nếu như hiện tại hạ lệnh tru diệt Yêu Hậu Mộ Thanh Yên, là thời cơ tốt nhất, dù sao người đã không cầm cự nổi.
Thế nhưng nếu cứ giết người như vậy... Lỡ như hoàng thượng trở về thì sao? Hoàng thượng biết người đã hóa yêu không?
Ngay trong chớp mắt Kính Chí Tân do dự, một võ quan trong đám văn võ đại thần bỗng nhiên lao ra, nhặt lên một thanh trường mâu từ dưới đất đâm về phía Mộ Thanh Yên.
“Ta tới thu yêu nghiệt này, trừ yêu tà vì Thanh quốc!”
Trường mâu đâm về phía Mộ Thanh Yên, nàng nhích ra một chút, tránh trái tim, nhưng vẫn bị đâm vào trong lồng ngực.
Thân thể Mộ Thanh Yên mềm nhũn, lập tức ngã xuống.
Nhưng vào lúc này, một thanh trường kiếm trực tiếp bay vào từ ngoài Kim Loan điện, một kiếm đâm vào lòng ngực võ quan kia.
Võ quan kia nhẹ buông tay lui lại mấy bước, dưới sự khiếp sợ vạn phần của hắn ta, thị vệ Ngự Lâm Quân tránh ra một con đường.
Chỉ thấy Quân Bắc Hàn một thân long bào còn chưa cởi xuống, thần sắc lo lắng nhìn hết thảy.
“Hoàng... Hoàng thượng... Người...”
Võ quan kia còn chưa nói hết lời, đã trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.
Thấy một màn như vậy, Kính Chí Tân đại thở dài một hơi, may mà hắn không ra tay giết Mộ Thanh Yên, bằng không một kiếm mất mạng chính là hắn!
“Hoàng thượng, xin người xử tử yêu nghiệt đi!”
“Hoàng thượng, không thể nương tay được, mau mau xử tử yêu nghiệt này, ả đã không chống đỡ nổi!”
“Hoàng thượng, tất cả lấy giang sơn xã tắc làm trọng, ả đã thành yêu, giết nhiều người như vậy, không giữ lại được đâu!”
Đám văn võ bá quan phía sau Ngự Lâm Quân trong khoảnh khắc đều quỳ xuống trước Quân Bắc Hàn, đau khổ cầu xin.
Quân Bắc Hàn giẫm lên máu cùng thi thể đi về phía Mộ Thanh Yên, trước khi nàng ngã xuống, ôm lấy nàng từ phía sau.
Lúc ôm Mộ Thanh Yên, toàn thân Quân Bắc Hàn đều dính máu, trong tay một mảnh ẩm ướt dinh dính, toàn thân hắn đều run rẩy.
“Hoàng thượng...”
“Cút, đều cút ra ngoài cho trẫm!”
“Nhưng...”
“Trễ một bước nữa, trẫm khiến các ngươi đời này cũng không ra được!”
Nghe nói thế, đám văn võ bá quan sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội chạy khỏi Kim Loan điện.
“Vây toàn bộ Kim Loan điện lại, không cho phép bất kỳ kẻ nào vào.”