Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Giản Chỉ Hề chợt lóe lên, tránh thoát khỏi kiếm quang.
Lúc này, nàng rốt cuộc cũng hiểu xảy ra chuyện gì!
Có người thiết lập trận pháp với nàng, để cho nàng đi thiên đạo, sau đó lợi dụng địa thế cùng trận pháp sương mù đối phó nàng!
Hiểu rõ điểm này Giản Chỉ Hề liền tập trung tinh thần.
Có thể có số bút tích lớn như vậy, còn cùng với nàng có thâm cừu đại hận, trừ nhà Xích Đế không có người khác!
Tay nàng vung lên, trường kiếm liền xuất hiện trong tay.
Tất nhiên nếu bọn hắn muốn dây dưa không ngớt, nàng liền thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Nhưng vào lúc này, lại một đạo kiếm quang tập kích tới phía nàng.
Giản Chỉ Hề sạch sẽ lưu loát ngăn kiếm quang, cùng lúc đó, đánh tới phía kiếm quang.
Muốn lợi dụng địa thế cùng trận pháp tới diệt trừ nàng, cho thấy người muốn giết nàng không chắc có thể chính diện giao chiến với nàng.
Nói cách khác, Xích Đế không tới.
Nàng vừa mới giết Dao Cơ trước mắt bao người, nếu như Xích Đế ra tay giết nàng, không khác nào đánh lên mặt Thiên Đế, dù sao ý chỉ Thiên Đế đã hạ.
Cho nên, Xích Đế vì tránh ngại tuyệt đối sẽ không tới.
Xích Đế không đến, Giản Chỉ Hề không sợ hãi.
Khi nàng đánh tới, người giấu trong sương mù lập tức đổi vị trí, nhưng Giản Chỉ Hề vẫn nhìn thấy hắn.
Ngay tại lúc đó, tại chỗ khác trong sương mù, ba hướng trong sương mù, ba đạo kiếm quang khác nhau đánh tới.
Trong sương mù này lại có ba người!
Hợp lực giáp công nàng?
Giản Chỉ Hề nâng môi cười nhạt, vậy thì tới đi!
Nàng nín thở ngưng thần, một ánh hào quang ở trên kiếm lóe ra, sau đó nàng bỗng nhiên vung lên, quét một vòng.
Kiếm quang bắn ra bốn phía, lấy nàng làm trung tâm, hướng bốn phía đánh ra.
Chỉ nghe rầm một tiếng vang thật lớn, toàn bộ sương mù bị kiếm quang rọi sáng, kiếm quang đi qua, đánh đâu thắng đó, chém sương mù thành hai đoạn.
Người trốn ở trong sương mù hoàn toàn không nghĩ tới pháp lực của Tư Mệnh cao không ngờ!
Vội vàng không kịp chuẩn bị, ba người kia bị một đạo kiếm quang gây thương tích, ngực chảy máu, thân thể bị quăng ra ngoài.
Nhờ vào thời cơ đó, Giản Chỉ Hề niệm quyết, quang mang lấm tấm bay ra, rọi sáng một vùng không gian phụ cận nàng.
Không gian sáng ngời, nàng tìm được vị trí ba người kia.
Trường kiếm trong tay nàng vung lên, vô số khí nhận như những thanh đao nhỏ cùng bay đến phía ba người kia.
Chớp mắt tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết của ba người từ các hướng khác nhau truyền đến, ba người đều máu đỏ một mảnh.
“Tiểu tiện nhân kia thật là lợi hại! Nhanh, tập trung lại!”
Lời này vừa nói ra, ba người không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng tập trung cùng một chỗ.
Giọng nói kia, Giản Chỉ Hề nhận ra, là của nhị ca Dao Cơ, Tấn Hoa.
Giản Chỉ Hề ngưng mi, lại từng đạo pháp lực đánh tới, một chút cũng không ngừng nghỉ.
Ba người huy động kiếm trong tay, bắt đầu ngăn cản công kích của Giản Chỉ Hề, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo một cái, nàng liền đánh tới trước mặt bọn họ.
Một kiếm xuất ra, lại đâm một cái, đưa ngang một cái, liên tiếp đả thương ba người.
Ba người rơi xuống đất, cả người là máu, chật vật không chịu nổi.
Bọn hắn ngẩng đầu, nhìn thấy sát khí ở hai đầu lông mày Giản Chỉ Hề, còn có quang mang bay múa đầy trời phía sau nàng, lập tức run rẩy.
Bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ, một Tư Mệnh, nho nhỏ mà lợi hại như vậy!
“Vô dụng như vậy, còn muốn tới chịu chết?”
“Vậy ta tốt bụng tiễn các ngươi một đoạn đường!”
Giản Chỉ Hề nói xong, không chút do dự nâng kiếm lên, bỗng nhiên hướng phía ba người đâm xuống, mắt thấy muốn giết bọn hắn.
Đột nhiên, một tiếng thú gào đinh tai nhức óc truyền đến.
Ngay sau đó, một cơn gió mãnh liệt điên cuồng tấn công về phía nàng!