Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thằng nhóc này, con nói bậy gì đấy!”
Lan Phi vội vàng kích động uốn nắn Tô Tử Câm.
“Con là nam tử, phải có khí khái nam tử hán, không được học những tiểu công chúa kia, cũng không cần chơi với bọn nó, biết không?”
Tô Tử Câm ngẹo đầu, dáng vẻ nhìn Lan Phi như thiểu năng trí tuệ.
May mà nàng không uống Mạnh bà thang, nếu như nàng thật sự uống, từ nhỏ bị Lan Phi dạy thế này, về sau không chừng làm ra cái chuyện ngu xuẩn tới tận chân trời mất.
Vạn nhất mặt vứt xuống tận nhà bà nội, nàng chắc sẽ đập đầu vô khối đậu hũ mà chết mất.
“Không chơi cùng tiểu công chúa, có thể chơi cùng tiểu hoàng tử sao?”
“Có thể, nhiều chơi với bọn nó nhiều chút, học bọn nó nhiều chút.”
“Học cái gì? Đứng tiểu sao?”
Tô Tử Câm vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn Lan Phi, một đôi mắt to tròn vo đặc biệt khả ái.
Nghe nói thế, Lan Phi lại hít sâu một hơi, sắc mặt bị dọa trắng bệch.
“Không cho con theo bọn nó đi tiểu cùng!”
“Vậy ngủ thì sao?”
“Cũng không cho!”
“Vậy còn chơi cái gì? Xây nhà, cưới vợ, động phòng bặc bặc thì sao?”
“Càng không được!”
Lan Phi sợ đến mức vội vàng che miệng Tô Tử Câm, cảnh giác nhìn chung quanh một chút.
“Tử Câm, con học từ nơi đâu nhiều thứ bát nháo như vậy!”
“Không phải người bảo ta chơi nhiều cùng bọn tiểu hoàng tử sao? Hồi trước lúc bát hoàng huynh tới chơi với ta, hắn dạy ta.”
Cái nồi này bị Tô Tử Câm bỏ rơi rất hoàn mỹ.
Bát hoàng huynh của nàng chính là một hỗn thế ma vương, tiểu vương bát đản, ném cho hắn thì Lan Phi không tin cũng không được.
“Về sau không cho con chơi với Bát hoàng tử nữa!”
“Lục hoàng tử, Thất hoàng tử đều chơi cùng Bát hoàng tử.”
“Vậy về sau không cho phép con chơi cùng Lục hoàng tử, Thất hoàng tử!”
“Ngũ hoàng tử đã mười hai tuổi, sẽ không chơi với ta nữa, sau này sẽ càng già hơn nữa.”
“Vậy cũng chớ chơi với bọn nó!”
“Vậy chỉ có thể chơi cùng tiểu công chúa?”
“Không cho phép chơi cùng tiểu công chúa!”
“Biết rồi, vậy ta đùa với người là được.”
Tô Tử Câm vỗ vỗ bả vai Lan Phi, lộ ra một nụ cười khả ái.
“Mẫu Phi, thật ra người rất thú vị.”
Thần sắc Lan Phi cứng đờ, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
“Con đùa bỡn ta?”
Tô Tử Câm sửng sốt: “Đùa bỡn là gì vậy?”
Lan Phi sững sờ, Tô Tử Câm còn nhỏ tuổi như vậy, nhất định là vô ý, làm sao nó lại hiểu nhiều như vậy.
“Không có gì, đến học đường mai đi, về sớm một chút, đừng chậm trễ thời gian.”
“Ta đi đây.”
Tô Tử Câm dưới sự dẫn dắt của cung nữ Minh Thu rời khỏi Y Lan Cung, đi tới học đường hoàng gia.
Lan Phi nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, yếu ớt thở dài.
“Tử Câm, con cần phải tranh đấu một chút, nếu không chúng ta thật sự vĩnh viễn không có ngày xuất đầu.”
Học đường Hoàng gia.
Tô Tử Câm bị Minh Thu dẫn đến hoàng gia học đường, sau đó liền ra ngoài.
Ngồi phía trên vị trí của mình, Tô Tử Câm cực kì trầm mặc, không ầm ĩ không nháo, cũng không chơi cùng bất luận kẻ nào.
Nàng tuổi đã cao, sắp hai nghìn tuổi rồi, chơi cùng những đứa trẻ này, thực sự mất thân phận.
Nhưng nàng không tìm người khác, cũng không có nghĩa sẽ không có người đến tìm nàng.
Một đôi mắt to tròn phát sáng ngồi bên cạnh Tô Tử Câm cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào nàng.
Ngay từ đầu, Tô Tử Câm còn làm bộ không nhìn thấy, nhưng về sau, chủ nhân cặp mắt kia trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, khiến nàng cũng không còn cách nào ngó lơ nữa.
“Huynh là hoàng tử mới tới sao? Muội tên Thẩm Mộc Nhiễm, huynh tên là gì?”
Một tiểu cô nương xấp xỉ tuổi với nàng, dung mạo rất khả ái ngồi xuống bên người nàng.
Chớp mắt sau, vô số ánh mắt mang dao nhỏ phi vèo vèo vèo về phía nàng.