Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngủ rồi?”
Tô Tử Câm sững sờ, có chút ngu người, nàng gật đầu.
Sắc mặt Cố Lâm Uyên càng thêm khó coi.
Tô Tử Câm ý thức được sai lầm của mình, nàng vội vàng lắc đầu.
“Không có, chúng ta thuần khiết.”
Cố Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thoáng tốt hơn một chút.
“Vương gia, Mộc Nhiễm vô tội, một cô gái yếu đuối cũng không hứng nổi sóng gió gì.”
Tô Tử Câm thấy sắc mặt Cố Lâm Uyên tốt hơn, dự định nói đạo lý với hắn.
“Nếu như Vương gia thực sự không yên lòng, ngươi có thể đưa nàng theo ta cùng một chỗ, mỗi ngày cho hạ nhân giám thị.”
Ai ngờ đề nghị của Tô Tử Câm chẳng những không được Cố Lâm Uyên đồng ý, ngược lại còn khiến sắc mặt hắn vừa thoáng tốt liền lập tức trầm xuống.
Tô Tử Câm hít sâu một hơi, Cố Lâm Uyên ngươi muốn quậy kiểu gì?
Khó đoán như vậy, âm tình bất định, không nói nhiều, phong cách này rất là Thương Lăng nha!
Tô Tử Câm đau đầu, đối phó với Hề Minh Húc cùng Quân Bắc Hàn cũng dễ dàng, đối phó Thương Lăng Cố Lâm Uyên, thật quá khó.
“Vương, Vương gia, ý của ngươi thế nào?”
“Tha cho cô ta cũng được.”
“Vậy…, điều kiện gì?”
“Ngủ với ngươi.”
Tô Tử Câm mãnh liệt hít một hơi, Cố Lâm Uyên thực sự là đoạn tụ sao?
“Nhưng, nhưng ta không phải đoạn tụ...”
Cố Lâm Uyên sầm mặt lại, chân mày cùng tim đều xoắn lại, đời này là cái quỷ gì? Quả thực tra tấn hắn điên rồi!
“Ta cũng không phải đoạn tụ!”
“Vậy, vậy tại sao còn phải ngủ, ngủ với ta?”
“Hai nam nhân ngủ chung không được ư?”
Tô Tử Câm trừng lớn hai mắt, hai nam nhân ngủ chung không phải không được, nhưng đặc biệt, cố tình ngủ chung, không phải đoạn tụ thì là cái gì?
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi lại nói ra hai chữ kia, ta liền đem Thẩm Mộc Nhiễm ra bên ngoài chặt cho chó ăn.”
“Không được! Ngủ, ngủ chung thì ngủ chung!”
Tô Tử Câm thầm bổ sung một câu trong lòng, cũng không phải chưa từng ngủ qua.
Thấy Tô Tử Câm phối hợp như vậy, sắc mặt Cố Lâm Uyên rốt cuộc khá hơn một chút.
“Thời gian không còn sớm, hoàng thượng, đi ngủ chứ?”
Tô Tử Câm trừng lớn hai mắt, gật đầu, vội vàng leo lên giường, chui vào, tìm một vị trí hẻo lánh co rúc.
Cuộn trên giường, Tô Tử Câm có một cảm giác người người là đao thớt, ta là cá thịt.
Nàng thầm rơi lệ trong lòng, Thẩm Mộc Nhiễm à, vì muội mà ta bán đứng nhan sắc bồi ngủ Nhiếp Chính Vương đó, quá nghĩa khí.
Tô Tử Câm cảm giác phía sau Cố Lâm Uyên cởi quần áo, lên giường.
Tim nàng đập rộn lên.
Mặc dù cùng Thương Lăng ngủ hai đời, nhưng mỗi một thế đều có một cái quá trình, đời này, vừa gặp mặt đã ngủ, thật là có chút không quen mà!
Lúc này, Cố Lâm Uyên đã lên giường.
Hắn đưa tay, kéo Tô Tử Câm vào trong lồng ngực mình, cánh tay khoát lên lưng nàng.
Khí tức của Cố Lâm Uyên đánh tới, tim Tô Tử Câm nhảy bịch bịch một hồi lâu.
Nhưng khí tức này đối nàng mà nói cũng không xa lạ, nàng không khẩn trương, ngược lại cảm thấy an tâm.
“Vứt sạch những thứ loạn thất bát tao trong đầu ngươi đi.”
Giọng Cố Lâm Uyên trầm thấp từ sau lưng nàng truyền đến, Tô Tử Câm thả lỏng thân thể.
“Ừm ”
“Về sau không cho phép tới gần Thẩm Mộc Nhiễm, đụng cũng không được.”
“Ừm ”
“Không cho phép ngươi đụng vào bất kỳ nữ nhân nào, có nghe không?”
Tô Tử Câm ngẩn ra, trong một cái chớp mắt, nàng như là trở lại khi còn bé lúc Lan Phi giáo dục nàng.
Cái này không cho phép, cái kia không cho phép, vì muốn huấn luyện nàng thành một hoàng tử hợp cách.
Bây giờ Cố Lâm Uyên cũng giáo dục nàng như vậy, là muốn huấn luyện nàng thành một nam sủng hợp cách ư?