Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi Long Úy nói hắn thuê phòng ngay sát vách nên Hạ Cát tính tới xem qua một chút, phát hiện cái căn phòng này chỉ có thể hình dung bằng sáu chữ: nhà chỉ có bốn bức tường. Xem ra đúng là Long Úy không nói dối thật, tất cả tiền của hắn đều lấy ra để thuê nhà, gia sản gì cũng không có, nghèo đến mức chỉ còn mỗi tấm thân. Cũng may hắn có cái mặt vớt lại nên Hạ Cát mới chịu chứa chấp hắn, nếu không người anh em này không chừng lại chết đói trong nhà trọ mất.
Hạ Cát bảo với Long Úy rằng giữa trưa tới tiệm ăn cơm với cậu, kết quả lúc tới hắn vẫn cứ giữ cái xì tai thời trang cay mắt kia, Hạ Cát hỏi hắn: "Anh không có bộ quần áo nào khác sao?"
Long Úy lắc đầu. Hạ Cát không thể tin nổi, không biết thời gian trước đó vị thần tiên này đã lịch kiếp như thế nào, cậu thở dài.
Thân hình Long Úy to cao hơn nhiều so với Hạ Cát, cậu cũng biết hắn không thể mặc vừa quần áo của mình nên lên lầu lấy một bộ quần áo cũ của ông nội xuống cho hắn thay.
Long Úy không nói gì, cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh thay đồ. Lúc hắn đi ra đúng lúc Hạ Cát đang uống nước, nhìn thấy hắn kinh ngạc đến mức suýt thì sặc chết.
Chỉ là sơ mi trắng và quần âu mộc mạc, vì cái gì mà người anh em này mặc vào lại giống như Vedette trên sàn Catwalk thế này! Hạ Cát che ngực, nghĩ thầm trong lòng quả nhiên khí hậu nông thôn trong lành, ít ô nhiễm nên mới nuôi dưỡng ra một anh chàng đẹp trai tự nhiên như thế này.
Thấy ánh mắt Hạ Cát sáng rực nhìn mình, Long Úy sửa lại ống tay áo một chút mới nói: "Mặc vào rất thoải mái, cảm ơn cậu."
Hạ Cát ho một tiếng, vội nói: "Không cần cảm ơn đâu."
Hai người ngồi xuống ăn cơm, thực ra Hạ Cát rất tò mò về Long Úy, tỷ như chuyện hồi trước, các trải nghiệm đã trải qua, vì sao lại nghèo đến thế,....nhưng cậu cảm thấy mới vừa quen biết mà hỏi mấy thứ này thì không được ổn cho lắm, vì thế chỉ hỏi câu hỏi cậu đang quan tâm nhất hiện giờ: "Làm sao anh biết tôi xin giúp đỡ trên Weibo? Anh...cũng chơi Weibo à?" Thật ra Hạ Cát muốn nói "Anh nghèo đến mức thảm thương như thế này mà cũng có điện thoại dùng à?"
Long Úy gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi quần ra để trên bàn, ngón trỏ chạm một cái lên màn hình: "Lúc cậu đăng ảnh của vẹt nhỏ lên, tôi mới bắt đầu chú ý đến cậu."
Hạ Cát nhìn thoáng qua di động của hắn, màn hình nhìn trông như mạng nhện, đời còn rất cũ. Cái điện thoại này phỏng chừng có ném ra ngoài đường cũng chẳng ai thèm nhặt, cậu hỏi hắn: "Màn hình nứt thế này còn lướt Weibo được à? Anh có thấy rõ không?"
Long Úy bình tĩnh trả lời: "Được chứ, thị lực của tôi cực kỳ tốt."
Phục rồi! Hạ Cát đành phải tìm cái điện thoại cậu dùng trước đõ, đưa cho Long Úy dùng.
Hắn cũng chẳng khách khí, lấy di động rồi nói: "Cảm ơn cậu, quần áo và điện thoại cậu có thể trừ vào tiền lương của tôi."
Hạ Cát khoát tay: "Những thứ này vô dụng với tôi, may mà anh còn nhận. Tiền lương của anh tôi sẽ không trừ vô cớ đâu." Nỏi rồi cậu chuyển cho Long Úy 1500 tệ: "Phát trước cho anh nửa tháng lương, chí ít còn có tiền ăn cơm."
Long Úy mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó, hắn nhìn số tiền hiện lên trên màn hình, cuối cùng chỉ nói với cậu một tiếng cảm ơn.
[Ký chủ, vui lòng đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ.]
Hệ thống bắt đầu thúc giục, dù sao thời gian dài như vậy mà Hạ Cát mới chỉ thành công kiếm cho vẹt nhỏ một người chủ, thanh tiến độ dừng chân tại con số 1/10. Hạ Cát chợt nhớ tới nhóc mèo tam thể bị thương chân trước kia, bây giờ cậu định để Long Úy xem qua một chút, nhìn xem có thể chữa khỏi cho nó hay không.
Mèo tam thể tuy tính tình dịu ngoan, nhưng lại cực kỳ lười, cả ngày vùi đầu trong ổ. Mới đầu Hạ Cát còn tưởng nó lười, về sau mới phát hiện ra hình như nó có hơi hướng bị trầm cảm.
Tay Long Úy vừa sờ vào người nó, một bé mèo vẫn luôn ngoan hiền đột nhiên cong người xù lông lên, Hạ Cát cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng không biết Long Úy thì thầm câu gì đó, tiện thể sờ s0ạng nó hai lần, bé mèo rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Long Úy nắm lấy hai chân trước của nó, nắn từ trên xuống dưới, sau đó lại thả nó xuống đất, quan sát tư thế đi đường của nó, rất nhanh đã có kết quả.
"Chân trước của nhóc mèo tam thể này đã bị thương tổn rất nhiều năm, hẳn mới đầu là bị gãy xương, chỗ gãy lại bị cưỡng ép trói ra sau lưng, đây là lần tổn thương thứ hai. Dù sau đó đã được trị liệu, nhưng không có cách nào phục hồi lại được như cũ."
Hạ Cát nghe xong cảm thấy cực kỳ sợ hãi, hỏi Long Úy: "Chỗ gãy bị cưỡng ép trói ra sau lưng?"
Long Úy nhìn Hạ Cát, màu mắt của hắn rất nhạt, lúc nhìn người đều khiến cho đối phương cảm thấy tính hắn khá lạnh lùng. Hắn bình tĩnh giải thích cho cậu nghe: "Chính là trói chỗ xương bị gãy ngược lại với bình thường. Chân trước của mèo đều cụp xuống, sở dĩ bị bắt buộc lên là vì...."
"Bởi vì giống với mèo chiêu tài." Hạ Cát run rẩy tiếp lời Long Úy, cậu không thể tưởng tượng được trước đó bé mèo này đã phải chịu những tra tấn khủng khiếp gì.
Ánh mắt Long Úy thờ ơ nhìn mèo tam thể, không nói gì.
Qua hồi lâu, Hạ Cát mới dằn cơn giận của mình xuống, nói với Long Úy: "Anh xem còn trị được nữa không?"
Long Úy nói: "Tôi có thể trị cho nó không còn đau đớn nữa, nhưng vẫn không thể chạy nhảy như lúc còn khỏe mạnh."
"Vậy...vậy nhờ anh."
Hạ Cát lên lầu với tâm trạng phức tạp, lấy cuốn nhật ký của ông nội ra xem, rất nhanh đã tìm thấy câu chuyện gắn liền với đau thương của bé mèo tam thể.
Đúng như Long Úy đã nói, năm đó ông nội phát hiện ra bé mèo này ở trước một siêu thị nhỏ đã đóng cửa. Bé bị xích cổ ngồi trước cửa tiệm, chân trước bị người ta lấy dây quấn chặt ra phía sau, nhìn trông rất giống mèo chiêu tài.
Siêu thị này đã sớm đóng cửa, ông chủ cũng không biết hiện tại đang ở đâu, nhưng bé mèo này lại bị xích ở cửa chẳng ai quan tâm. Dây xích trên cổ siết rất chặt, mèo con căn bản giãy dụa không thoát ra được, chỉ đành nằm ở đó dãi nắng dầm mưa, ăn đói mặc rách, cho đến khi bé được ông nội cứu về.
Hạ Cát đọc xong nhật ký của ông nội, hai mắt đỏ au, vừa tức vừa thương. Vì sao lại có người vì mê tín mà đến cả mèo cũng ngược đãi? Quả thực không phải người! Hạ Cát nghĩ lần này giúp mèo con tìm chủ nhân, nhất định phải nâng điều kiện lên thật cao mới được.
Hạ Cát một lần nữa đăng thông tin tìm chủ cho mèo tam thể, lần này còn kèm theo rất nhiều yêu cầu: mèo con chân trước bị thương, cần người kiên nhẫn tỉ mỉ chăm sóc; người nhận nuôi nhất định phải cùng thành phố; nếu muốn nhận nuôi phải tới cửa hàng để điền thông tin cá nhân. Sau đó, cậu gắn địa chỉ lên trang chủ, fan hâm mộ một lần nữa lại bùng nổ.
"Đây là chủ cửa hàng có cá tính nhất mà mị từng gặp, mèo chiêu tài mà còn cho nhận nuôi miễn phí luôn."
"Blogger này không phải thằng đần đó hả? Một con mèo có thể bán được mấy chục vạn, thế mà lại đem đi tặng? Ngáo à?"
"Lầu trên cút lẹ đi má, chỗ này không phải chỗ dành cho cái thứ cả người ám đầy mùi tiền như mày."
"Ồ quao! Thì ra cửa hàng ở cùng thành phố với mị! Tuy mị không nhận nuôi, nhưng có thể tới cửa hàng thăm quan được không? Mị thực sự rất muốn nhìn thấy A Phượng một lần á!"
....
Weibo vừa được cập nhật, ngày thứ hai đã có người nghe danh mà tới. Từ khi Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng khai trương đến nay chưa bao giờ hot đến vậy đâu. Hạ Cát như thể HR của một công ty lớn, phỏng vấn tỉ mỉ nghiêm ngặt mỗi một vị khách, giữ bản thông tin cá nhân của họ lại, sau đó bảo rằng sẽ liên lạc với họ sau.
Long Úy đang giúp Hạ Cát cho thú cưng ở cửa hàng ăn uống, một người đàn ông đang điền thông tin cá nhân ở quầy đã thu hút sự chú ý của hắn. Người này mặc vest, mang theo cặp táp, hai tay không ngừng lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, quầng thâm hai mắt rất rõ, râu mọc lún phún trên cằm khiến anh ta trông có chút lôi thôi.
Hạ Cát hỏi anh ta: "Nghề nghiệp hiện tại của anh là gì?"
Người nọ dừng lại một giây mới đáp: "Tôi là giáo viên tiểu học."
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Cát: Rốt cuộc anh nghèo đến mức nào thế?
Long Úy: Nghèo đến độ không có quần để mặc.
Hạ Cát (ánh mắt lơ đãng quét xuống dưới):....Chẳng lẽ bên trong là chân không?