Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
45-1
Trong lồ ng ấp ở thư phòng lầu hai, hai quả trứng nằm yên đã lâu đã có chút biến hóa. Nhìn từ bên ngoài khó thể nhìn ra sự khác biệt, nhưng thực ra nhóc con bên trong đã mở mắt.
Đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, bàn tay nho nhỏ sờ lên vách, sau đó nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt xuất lực: "Hây...."
Một chiếc gai nhọn đột nhiên đâm thủng bề mặt bóng loáng của quả trứng, sau những tiếng 'phịch, phịch, phịch,...' một cây, hai cây rồi ba cây, càng ngày càng nhiều gai nhọn đâm ra. Trên mặt trứng xuất hiện một vết nứt, khe nứt càng lan càng rộng, cuối cùng lộ ra một lỗ hổng.
Những cái gai kia nhanh chóng rụt trở lại, quả trứng nứt nẻ bắt đầu lắc lư, hình như nhóc con bên trong đang không ngừng va chạm. Sau hai ba lần như vậy, vỏ trứng hoàn toàn vỡ nát, một quả cầu gai từ bên trong lăn ra ngoài.
Dưới lồ ng ấp trải một lớp thảm mềm, quả cầu gai nhỏ lăn một vòng, một cái gai bị mắc vào chăn lông, đột nhiên mở ra, đôi mắt đậu đen tròn tròn, cái bụng mềm mại, tay chân đều vừa nhỏ vừa gầy.
Tay chân nhỏ bé quờ quạng mấy lần trong không trung, cố gắng lật người lại nhưng không thành công. Nó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cuộn người mình lại thành quả cầu gai, một lần nữa lăn vòng tròng trong lồ ng, lần này rốt cuộc cũng đã thoát.
Đôi mắt hạt đậu tò mò nhìn xung quanh, cầu gai loanh quanh một vòng, phát hiện ra ngoài thảm lông nhung dưới chân thì chẳng có cái gì.
Nó duỗi tay sờ lên bụng, trên cái bụng mềm mại phấn nộn xuất hiện một cái túi nho nhỏ. Quả cầu gai cúi đầu nhìn cái túi rỗng tuếch của mình, lập tức cảm thấy cực kỳ lo lắng. Sau đó nó nhìn tấm thảm dưới chân, bắt đầu nhét từng chút từng chút một vào trong túi nhỏ của mình. Chỉ trong chốc lát, cả một tấm thảm như vậy đã nằm yên trong cái túi nho nhỏ của nó.
Cầu gai nhỏ hài lòng vỗ vỗ cái bụng của mình, lại bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, bỗng nhiên tiếng động từ lồ ng ấp cách vách thu hút sự chú ý của nó.
Cầu gai nhỏ bắt đầu tìm kiếm biện pháp, nó trông thấy trên cao cao có một cái lỗ nhỏ. Nó lại kéo tấm thảm mình vừa nhét vào, kiễng đôi chân nhỏ nhét một đầu ra bên ngoài, sau đó kéo tấm thảm nhung bò ra ngoài. Chuyện thứ nhất sau khi bò ra ngoài chính là nhét thảm vào lại chiếc túi trong bụng mình.
Cầu gai nhỏ nhìn nhìn, hai mắt tỏa sáng, cách vách có một quả trứng siêu siêu bự!!!
Nó hưng phấn nhảy lên không trung một cái, tứ chi mở ra, an toàn rơi vào mặt kính lồ ng ấp, sau đó không chút do dự nhảy thẳng vào trong.
Nhóc con trong quả trứng vẫn đang cố hết sức giãy giụa, gắng nhanh chóng phá vỏ mà ra, căn bản không hê hay biết trong lồ ng ấp của mình đang có một 'vị khách không mời mà tới'.
Cầu gai nhìn quả trứng lắc lắc liên hồi, bắt đầu lòng ngứa ngáy không thôi. Một tay nó cố gắng kéo miệng túi ra, cả tay cả chân còn lại liều mạng nhét trứng vào túi. Chỉ trong một cái nháy mắt, quả trứng to như vậy đã bị nó giấu cả vào trong túi.
Cái bụng trắng trắng mềm mềm của cầu gai nhỏ đã hơi phồng lên một chút. Nó duôi tay nhỏ vỗ vỗ, hạnh phúc híp mắt lại.
Hạ Cát được hệ thống nhắc nhở, vội vàng cầm theo hai ống thuốc tăng trưởng, làm tốt công tác chuẩn bị cho nhóc con mới chào đời. Cậu đẩy cửa thư phòng ra, nôn nóng chạy lại gần lồ ng ấp, ai ngờ trong lồ ng ấp thứ nhất lại chỉ thấy được mỗi vỏ trứng.
"?" Hạ Cát bận rộn một hồi, đột nhiên ngớ người, em bé của tôi đâu?
Cậu vội vàng nhìn về lồ ng ấp bên cạnh, phát hiện ra một quả cầu gai nhỏ đang ngồi xổm, cậu ngạc nhiên lại gần.
"Oa! Lần này là nhím con ư?"
[Chúc mừng ký chủ thành công ấp nở Nhím Túi quý hiếm! Ở các vị diện cấp cao, thú cưng Nhím Túi cực kỳ được hoan nghênh! Để biết thêm thông tin chi tiết, vui lòng tham khảo thêm trong Bách khoa toàn thư thú cưng.]
Lúc này Hạ Cát mới nhớ tới quyển Bách khoa toàn thư đắt cắt cổ của mình, rốt cuộc cũng đã phát huy được tác dụng. Cậu nhìn nhóc con mới nở trong lồ ng, trong lòng thầm nghĩ Nhím Túi, phần giới thiệu ngay lập tức xuất hiện trước mặt cậu.
[Nhím Túi, thú cưng cấp quý hiếm. Được đặt tên theo đặc điểm nhận dạng của chúng, trên bụng của loài này xuất hiện một chiếc túi nhỏ có năng lực cực kỳ đặc biệt – năng lực không gian vô hạn. Chiếc túi nhỏ trên bụng Nhím Túi sẽ càng lớn lên và không gian ngày một mở rộng theo thời gian và trở thành trợ thủ đắc lực cho chủ nhân trong tương lai.
Nhắc nhở nhẹ nhàng: Nhím Túi nên được nuôi dưỡng trong không gian độc lập khi chúng còn nhỏ, bởi thiên tính tham lam, đại đa số Nhím Túi có đam mê mãnh liệt với việc trữ đồ, người nuôi dưỡng nên chú ý điểm này.]
"Không gian vô hạn?! Khủng thế sao! Nhưng mà....đam mê trữ đồ là cái loại đam mê gì vậy?" Hạ Cát mặc dù không hiểu gì, nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại.
Hạ Cát vui vẻ nhìn nhóc con trong lồ ng, nhóc con cũng đã phát hiện ra cậu, hai mắt đậu đen ngay lập tức cong thành hình trăng khuyết, giơ tay đôi tay nhỏ muốn cậu ôm một cái.
Trái tim Hạ Cát như muốn tan chảy, lập tức thò tay vào trong lồ ng ấp định ôm nó ra ngoài.
"Ái da!!!" Hạ Cát quên mất rằng nó là nhím, bị đâm một cái giật nảy mình.
Cậu lo lắng, làm sao để ôm được nó đây?
Quả cầu gai nhỏ vẫn nằm trong lồ ng ấp, ngửa đầu mở tay chờ Hạ Cát ôm. Thấy Hạ Cát rụt tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên lộ vẻ thất vọng.
Hạ Cát vội vàng an ủi nó: "Đừng lo, ba ôm con ngay đây." Cậu nhìn quanh quất muốn tìm thứ để ngăn bị gai đâm, cuối cùng không tìm được thứ gì thích hợp cả.
Hạ Cát nhìn thoáng qua tấm thảm nhung dưới đáy lồ ng ấp, cậu cầm lấy thảm nhung cẩn thận bao lấy cầu gai nhỏ, nhẹ nhàng ôm nó ra ngoài.
Cầu gai nhỏ thấy mình bị chăn nhung bao lấy, không tiếp xúc trực tiếp được với tay ba, ngay lập tức cảm thấy hơi khó chịu.
Hạ Cát nâng cầu gai nhỏ lên trước mặt, nhím nhỏ nằm ngửa bên trong tấm thảm, ngoan cực kỳ. Hạ Cát cảm thán, mặc dù hơi phiền phức nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cậu thấy nó đáng yêu.
Hạ Cát nhìn thấy túi nhỏ trước bụng nó, duỗi tay nhẹ nhàng ấn một cái, ngạc nhiên hô: "Thì ra là nó đây sao? Nhỏ như vậy?"
"Ha ha ha ha ha...." Nhím nhỏ hình như sợ nhột, đột nhiên cười thành tiếng.
Hạ Cát nghe giọng cười không khác gì trẻ em loài người, lập tức hỏi hệ thống: "Nhím túi có thể nói chuyện sao?"
[Căn cứ vào thông tin trong 'Bách khoa toàn thư Thú cưng các vị diện, Nhím Túi có thể nói chuyện. Khi chúng trưởng thành đến mức độ nhất định, chúng có thể biến thành người.]
Hạ Cát lập tức nở một nụ cười với nhím nhỏ: "Tốt quá rồi. Chúng ta cùng chờ đến ngày con biến thành người nhé, sau đó không phải lo về vấn đề gai nhỏ trên người con nữa rôi."
Hạ Cát lấy một lọ thuốc tăng trưởng đút cho nhím nhỏ uống. Cầu gai nhỏ vừa nhìn thấy hai mắt đã tỏa sáng, nhìn trông rất buồn cười. Hạ Cát nín cười đưa ống thuốc lại gần, cả tay cả chân nó đều ôm cứng lấy ống nghiệm, say sưa ngon lành uống.
Hạ Cát nhìn một ống thuốc còn lại trong tay, lúc này mới nhớ ra còn có một em bé khác cũng phá vỏ ngày hôm nay! Nhưng mà, nhóc con ấy đâu rồi?
Cầu gai nhỏ uống xong phần của mình, nhìn thấy một ống thuốc khác trong tay cậu, hai mắt nó sáng như đèn pha, duỗi tay nhỏ hô lên: "Con! Con!"
Hạ Cát đặt ống thuốc kia cách xa nó, an ủi: "Cầu gai nhỏ ngoan nào, mỗi ngày con đều có thể uống một ống, ống thuốc này ba chuẩn bị cho bạn nhỏ khác.
Nhím nhỏ không nghe, tay chân vùng vẫy loạn xạ, miệng la hét: "Con!Con!"
"Được được, ngoan ngoan, lát nữa ba lấy cho con." Hạ Cát an ủi cầu gai nhỏ, ôm nó đứng dậy xem xét xung quanh: "Quái lạ, một đứa khác đi đâu mất rồi."
Theo lý thuyết không nên xảy ra tình huống này mới đúng, bởi vì lồ ng ấp trứng đặt ở thư phòng, Hạ Cát đóng cửa rất kỹ, thú cưng mới ra đời không thể chạy lung tung. Sau khi tìm mấy vòng không thấy, cậu xuống lầu tìm Long Úy hỗ trợ.
Lúc Hạ Cát ôm cầu gai nhỏ xuống lầu, Long Úy đang huấn luyện chú cún tên Teddy mới tới. Nhân vật mới xuất hiện này thực sự quá kiêu ngạo, lại dám ôm chân Long Úy ấy ấy, sau đó bị khí tràng kh ủng bố của Long Úy trấn cho đơ người. Hạ Cát nhìn thoáng qua Teddy với khuôn mặt nhân sinh không còn luyến tiếc nằm trong lồ ng, bỏ ra nửa giây thương tiếc cho nó.
"Anh Long, đây là bé con vừa mới phá vỏ, thuộc loài Nhím Túi, có phải đáng yêu lắm đúng không?" Hạ Cát đưa cầu gai nhỏ ra cho Long Úy nhìn.
Long Úy nhìn bé con một chút, mặt không chút thay đổi nói: "Không gây chuyện thì đáng yêu."
"Nói đến phiền phức, thật sự có một cái." Hạ Cát vội nói.
"Thế nào?" Long Úy hỏi cậu.
"Ngày hôm nay phải có hai đứa phá vỏ mới đúng, nhưng một đứa khác em tìm mãi trong phòng mà không thấy nó đâu." Hạ Cát lo lắng: "Có phải là do em đóng cửa không kỹ, nó bò ra ngoài rồi chứ?"
Long Úy an ủi: "Đừng vội, tìm lại một lần nữa rồi nói."
Thế là Hạ Cát đưa nhím nhỏ cho Bé Chuột chăm sóc, cậu và Long Úy chia nhau tỉ mỉ tìm lại một lần, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của bé còn lại.
Hai người lại tìm lại một lần nữa, xác định chắc chắn trong cửa hàng không có thêm ấu tể mới sinh, Hạ Cát bắt đầu luống cuống: "Không phải bỏ ra ngoài rồi chứ? Vậy phải làm sao bây giờ?"
Long Úy nhắm mắt thử cảm giác lại xung quanh đây có mùi của thú mới sinh không, nhưng cái gì cũng không cảm nhận được. Nếu như ngay cả hắn cũng không cảm giác được, như vậy chỉ còn một khả năng còn lại.
"Có thể là nở không thành công." Long Úy nói.
"Không thành công?" Hạ Cát mở to mắt nhìn.
Long Úy gật đầu: "Phải, xác suất phá xác thành công ở thú cưng cũng không phải trăm phần trăm, có đôi khi cũng sẽ có trường hợp thất bại."
Trong đầu Hạ Cát dần hiện ra đống vỏ trứng vỡ vụn, lập tức khó chịu: " Chẳng lẽ nở thất bại? Tại sao có thể như vậy..."
"Chúng ta cũng không có cách nào khống chế được, đừng quá khó chịu, còn có thú cưng mới nở nữa mà." Long Úy vỗ vai cậu.
"Vâng...." Hạ Cát lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thất vọng.
45-2
Bởi vì có một quả trứng nở thất bại mà cả ngày nay tâm trạng của Hạ Cát không vui nổi. Nhìn thấy cầu gai nhỏ sống vui vẻ, hòa thuận với A Phượng và Bé Chuột, cậu bèn đưa Nhím nhỏ cho hai đứa chăm sóc luôn.
Ban đêm, Bé Chuột bế Nhím nhỏ vào phòng hai anh em. Bởi vì Bé Chuột và A Phượng đã có thể biến hình thành người trưởng thành, cần một gian phòng riêng để cất quần áo và đồ dùng dùng sinh hoạt cá nhân. Nhưng đến giờ ngủ, Bé Chuột và A Phượng vẫn quen biến lại nguyên hình, vì vậy chiếc giường này trở nên vô cụng rộng rãi.
A Phượng lấy khăn mặt bao chặt Nhím nhỏ, sau đó nằm cách xa rất xa, chỉ sợ lúc ngủ bị chích cho tỉnh.
Bé Chuột chỉ cần dính hơi giường là có thể ngủ như chết, lúc này bé đã chui vào trong ổ chăn của mình ngủ ngon lành, toàn thân ánh vàng nhàn nhạt trong đêm tối.
"Cảnh cáo mi, lúc ngủ không được lộn xộn, nghe chưa?" A Phượng nghiêm túc cảnh cáo cầu gai nhỏ xong xuôi mới tắt đèn đi ngủ.
Bên trong căn phòng tối mịt, yên tĩnh đến độ chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của A Phượng và Bé Chuột.
Cầu gai nhỏ bị bao chặt như một con tằm đột nhiên mở to hai mắt sáng quắc của mình, sau đó lặng lẽ trở mình, run đống gai trên lưng mình. Đến khi khăn mặt đã lỏng ra, nó lại lặng lẽ nhét khăn mặt vào túi của mình.
"Khì khì khì." Cầu gai nhỏ che miệng cười trộm một cách cực kỳ hưng phấn, sau đó bắt đầu tiến hành mạo hiểm trong bóng tối.
Nó nhắm mắt lại, hít một cái, rất nhanh đã ngửi được mùi hương cực kỳ ngọt ngào. Cầu gai nhỏ mở mắt, bò tới mặt bàn, ngăn kéo lại không hề đóng kỹ, nó chui vào từ khe hở.
Trong ngăn kéo có một đống đồ chơi linh tinh, nhím nhỏ chỉ tập trung tìm kiếm thứ tỏa ra mùi hương ngọt ngào, là một thứ tròn tròn có cắm cái que dài dài. Cầu gai nhỏ không kịp chờ cắn rách giấy nhựa bao ngoài, li3m một cái, phát hiện cực kỳ cực kỳ ngọt! Mà trong ngăn kéo đâu chỉ có một cái, Nhím nhỏ hai mắt sáng quắc, dồn tất đồ vào trong túi của mình.
Trừ thứ đồ ngọt ngào này còn có rất nhiều đồ chơi nhỏ, nhím nhỏ cầm một cái nơ con bướm lên, nhờ ánh trăng nhìn một chút, cảm thấy đáng yêu, thế là cũng bỏ vào túi. Còn có tiền xu, viên thủy tinh, búp bê nhỏ....toàn bộ đều trút vào cái túi trên bụng!
"Ta! Ta! Khì khì khì!" cầu gai nhỏ nở nụ cười trong bóng đêm, nó dạo qua một vòng trong phòng, nhét tất cả đồ mình thích vào túi. Sau đó ngạc nhiên phát hiện cửa phòng không đóng, vậy là lại hân hoan chạy ra.
Cầu gai nhỏ ngồi xổm trên sàn nhà, nhìn qua hành lang cùng với rất nhiều gian phòng dài dằng dặc chìm trong bóng đêm, hưng phấn đến mức toàn thân phát run.
.....
Sang ngày hôm sau, A Phượng bị chích đau đến tỉnh.....
Nó xoa cái mông đau của mình, khăn mặt trên người cầu gai nhỏ không thấy đâu nữa cả. Thằng nhóc người toàn gai này đang ngủ trên lưng nó, cũng không biết mơ thấy cái gì mà chân nhỏ cứ run lên liên tục.
A Phượng kháng nghị: "Đêm nay anh quyết không ngủ với nó nữa đâu!"
"Ơ, bàn chải đánh răng của em đâu rồi?" Từ khi Bé Chuột học xong khóa 'Giáo dục học đường', biết nhân loại đều phải đánh răng vào mỗi sáng. Vậy là tìm Hạ Cát xin một cái bàn chải, sáng nào cũng sẽ dậy thật sớm để đánh răng.
"Chúng ta là thú cưng, đánh răng làm gì." A Phượng lơ đễnh, nó đổi thành dáng vẻ trưởng thành, thay quần áo người phục vụ, mở ngăn kéo ra tìm nơ, sờ s0ạng nửa ngày không thấy đâu: "Lạ thật, nơ đâu rồi nhỉ?"
A Phượng mở ngăn kéo ra nhìn, khiếp sợ tột độ, sụp đổ nói: "Trời ơi!!!!! Kẹo que của tôi đâu hết rồi?!!!!!"
Đợi mọi người sau khi rời giường mới phát hiện, có rất nhiều đồ vật không cánh mà bay.
A Phượng: "Sao bộ định chế lại thiếu thìa vậy?
Bé Chuột: "Ơ, máy đánh trứng của em đâu rồi?"
Hạ Cát: "Lạ thật, ipad đâu rồi ý nhỉ?"
"....." Long Úy phát hiện đôi giầy của mình thiếu một chiếc, đành phải đi chân trần xuống lầu.
Hạ Cát đưa cho Long Úy đôi dép tông lào, kỳ quái nói: "Làm sao mà chỉ trong một đêm đã mất nhiều đồ như vậy? Chẳng lẽ nhà có trộm ghé thăm? Nhưng mà sao toàn trộm đồ lạ thế?"
Long Úy cũng cảm thấy sự tình có gì đó rất lạ, bảo Hạ Cát phải đề cao cảnh giác.
Kẹo m út mà A Phượng để dành bấy lâu nay bị trộm hết, làm cậu hờn dỗi cả một ngày.
Cầu gai nhỏ tỉnh ngủ lại bắt đầu ăn, A Phượng nhìn nó tham ăn như thế, tối qua lại ngủ cùng giường của mình, nhịn không được nghi ngờ trong lòng, chất vấn: "Ê tên mới tới, có phải hôm qua mi ăn trộm kẹo que của ta phải không?"
"Bẹp bẹp..." cầu gai nhỏ chuyên tâm ăn uống, cái gì cũng không vào tai.
A Phượng trong lòng bực bội, nhìn nó ăn ngon như vậy cũng muốn thử một miếng. Nhưng vừa cầm lên, cầu gai nhỏ hai mắt sáng quắc, gào lên: "Em! Em!....."
"Thử một miếng cũng không cho!" A Phượng tức giận.
Cầu gai nhỏ mặc kệ, còn tranh thủ nhét đồ vào túi mình.
A Phượng nảy ra một ý, lén lấy một quả ớt nhỏ từ trong bếp bỏ vào trong đồ ăn của Nhím túi.
Cầu gai nhỏ căn bản không thấy, vẫn cứ tay thoăn thoắt cho đồ vào túi mình, trong bụng đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Nó vặn vẹo người tại chỗ, 'ưm...." Một tiếng bắt đầu phun ra mọi thứ. Một số từ miệng ra ngoài, một số thứ từ trong túi trên bụng nó.
A Phượng luống cuống tay chân, cho là mình đã gây ra thảm họa. Nhưng đồ cầu gai nhỏ phun ra càng ngày càng nhiều, càng ngày càng kỳ quái. Thế mà A Phượng lại thấy đống kẹo que mình tích lũy bấy lâu nay!
A Phượng kinh ngạc hét to: "Quả nhiên là mi trộm!"
Nhưng cậu còn chưa kịp hết kinh ngạc, túi nhỏ của nhím túi đã phun ra một quả trứng thú cưng.
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu gai nhỏ: Ta! Ta! Đều là ta!
Hạ Cát: Má ơi, đứa nhỏ này khó bảo quá đi!